Đọc truyện Mạt Thế Chi Phế Vật – Chương 31: Săn zombie
Edit: Dật Phong
Beta: Yến Phi Ly
Thân đao phản quang chói lòa, phập một tiếng, chặt đứt cần cổ mục nát của zombie, một đao lướt qua, đầu lâu khô gầy quay tròn xẹt qua không trung rồi rơi xuống mặt đất. Nam Thiệu đi tới, chộp lấy mớ tóc như rơm rạ, sau đó ném vào trong hành lang. Bên kia, Trương Dịch thay Lý Mộ Nhiên chặn hai zombie đang xúm lại, đợi cô giải quyết xong một con lại thả một con qua, chính anh thì nhanh chóng nhắm đến một zombie khác, từ đằng sau chém bay đầu nó. Nhìn bốn phía thấy zombie còn chưa tụ lại đây, anh thuận tay chặt bỏ đầu zombie do Lý Mộ Nhiên giết, gom cả con trước đó mình giết rồi đều ném vào trong hành lang.
Lần này họ vẫn đến tiểu khu trước đây, cách vài ngày đàn zombie tụ tập trước đó đã đi bớt không ít, còn một số vẫn quanh quẩn trong hành lang tìm không thấy lối ra. Có kinh nghiệm lần trước, đầu tiên bọn họ mở cửa phòng trộm lầu một nơi không có zombie sau đó tựa lưng vào nơi này chém giết những con bị hấp dẫn tới, vừa giết vừa chặt đầu ném vào trong, đợi đến khi rút lui thì có thể chậm rãi đào tinh hạch, không lãng phí giống lần trước nữa.
Vì đường lui thuận tiện nên sẽ không bị zombie vây quanh, bọn họ cũng không dám cách cửa hành lang quá mười mét, đương nhiên nếu chỉ có zombie đơn lẻ và những con khác trong khoảng thời gian ngắn không thể đuổi tới, ngẫu nhiên bọn họ cũng sẽ vượt qua cự ly này. Có điều giết xong sẽ lập tức lui về, tuyệt đối không dừng lại lâu.
Đánh giết không ngừng nghỉ nửa giờ, Trương Dịch cùng Lý Mộ Nhiên đều hơi mệt mỏi, mà số lượng zombie cũng càng ngày càng nhiều, bọn họ không hề ham chiến, lui về phía cửa sau đó đóng kín cửa phòng trộm, lại đặt một cái bàn lấy từ gian phòng ở lầu một chèn lên sô pha đơn chặn phía sau cửa. Trong quá trình này, bọn họ vẫn cẩn thận tránh đống đầu zombie ném trong hành lang, để tránh không cẩn thận bị cắn trúng.
Hai hộ gia đình ở lầu một đã xử lý qua, giải quyết được năm zombie. Bọn họ đựng đống đầu trong hành lang vào một thùng lớn mới tìm được, mang vào trong căn phòng bên phải, phải bốn năm chuyến mới chuyển xong. Sau đó trong thanh âm zombie va đập với cửa phòng trộm, bọn họ bình tĩnh ngồi trên sàn đào tinh hạch.
“Hôm nay trước khi trở về chúng ta phải nghĩ biện pháp thu luôn vài tinh hạch lần trước giết được.” Nam Thiệu vừa nói vừa dùng cái búa tìm thấy trong phòng đập nát đầu lâu sau đó ném cho Lý Mộ Nhiên. Vì để giảm bớt độ hao mòn cho đao, trong tình huống có điều kiện, bọn họ không dùng đao trực tiếp chém mở đầu lấy tinh hạch nữa.
“Để xem tình hình đã.” Trương Dịch trả lời. Anh làm việc cẩn thận, không khỏi suy xét nhiều một chút, nếu đám zombie chặn cửa kia không tản đi, bọn họ mở cửa không khác gì tự tìm đường chết.
Nam Thiệu nhìn anh một cái, không kiên trì nữa. Lý Mộ Nhiên không nói gì, im lặng cầm lấy đầu Nam Thiệu ném tới để đào tinh hạch, chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng, trên cơ bản cô cũng sẽ không đưa ra ý kiến gì.
Ba người hợp tác, không tốn bao lâu liền thu thập xong tinh hạch, đếm được có tới hai mươi ba viên. Có thể thấy chỉ cần lên kế hoạch tốt cộng với phối hợp ăn ý, ba người bọn họ vẫn có thể phát huy ra sức mạnh rất lớn.
Nam Thiệu đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, phát hiện dưới lầu đã tụ tập một đống zombie, ước chừng có tầm bốn mươi năm mươi và vẫn còn một đám nữa đang lục tục chạy tới. Lúc này không thể ra ngoài chém giết nên chỉ có thể mở cửa cho bọn nó vào. Trong lòng Nam Thiệu suy tư, xoay người đang muốn quay lại, không nghĩ tới suýt nữa đụng vào Trương Dịch không biết đến cạnh hắn từ lúc nào. Hắn kinh ngạc, không tự giác lui về phía sau một bước, nhíu mày trầm giọng “Sao anh lại đứng phía sau tôi?”
Trương Dịch cảm giác được hắn không vui, không khỏi khó hiểu “Mộ Nhiên bảo tôi gọi cậu đi rửa tay.” Hai người hợp tác nhiều lần, không phải anh canh phía sau tôi cũng là tôi đứng phía sau anh, trước kia cũng không thấy hắn khó chịu gì, hôm nay sao lại phản ứng lớn như vậy?
“Đã biết.” Nam Thiệu đương nhiên có thể cảm nhận được nghi vấn trong lòng anh, nhưng cũng không giải thích nhiều mà là vội vàng đáp lời rồi đi lướt qua anh.
Trương Dịch cảm giác bóng dáng hắn lộ ra sự hoảng hốt, càng thêm khó hiểu, chỉ cho là ảo giác của chính mình nên rất nhanh liền quên luôn, anh đi đến trước cửa sổ, nhìn lướt xuống dưới mới xoay người trở về.
Nam Thiệu đang dùng nước Lý Mộ Nhiên đổ vào trong chậu tẩy rửa bàn tay đầy máu đen cùng óc bẩn, đây là một nửa thùng nước khoáng tìm thấy trong phòng, qua lâu như vậy cũng không biết có thể uống nữa hay không cho nên họ lấy để rửa tay. Cảm giác ánh mắt Trương Dịch đảo đến, thân thể hắn cứng lại một khắc rồi mới khôi phục bình thường. Việc này nói tiếp lại xấu hổ, hóa ra kể từ đêm ôm Trương Dịch sinh ra phản ứng, hắn liền phát hiện chính mình không có cách nào tiếp tục tự nhiên như trước kia mà đối diện người đàn ông lớn hơn hắn vài tuổi này.
Hắn thích đàn ông, thế nhưng trong thời điểm bây giờ lại sinh ra tình cảm với một người có tính hướng bình thường thì thật sự không phải một việc đáng vui. Hắn không cho rằng mình động tâm với Trương Dịch, mà so với xem anh là bạn đời hắn càng nguyện ý coi đối phương trở thành bạn đồng hành đáng giá phó thác sau lưng. Vì vậy trước khi điều chỉnh tâm tình trở lại như trước, hắn muốn tận lực tránh mặt đối phương.
Trong lòng hắn có tâm tư riêng không ai biết, Trương Dịch lại đang thảo luận với Lý Mộ Nhiên xem nên trực tiếp lên sân thượng để đối phó zombie nơi đó, hay là mở cửa lấy đủ tinh hạch bọn họ cần cho chi tiêu rồi tính tiếp. Hai người cách nhau không quá gần, thế nhưng khi Nam Thiệu đang rửa tay quay đầu nhìn thấy hình ảnh bọn họ ở chung, không tự chủ được nghĩ rằng Trương Dịch thích Lý Mộ Nhiên, trong lòng hắn nhất thời có chút không thoải mái.
“Thương lượng xong chưa?” Ngữ khí hắn không tốt lắm, hỏi.
Trương Dịch cùng Lý Mộ Nhiên đồng thời kinh ngạc nhìn về phía hắn, Nam Thiệu lúc này cũng nhận ra cảm xúc của mình có phần không đúng, tâm tình không khỏi càng thêm khó chịu, nhưng hắn không giải thích mà là cầm lấy khảm đao ra bên ngoài “Tôi đi giết hai con trước.”
“Anh Dịch, anh Thiệu làm sao vậy?” Lý Mộ Nhiên hỏi, cô biết thính giác Nam Thiệu rất tốt, cho nên chỉ nói qua khẩu hình chứ không phát ra âm thanh.
Trương Dịch lắc đầu, anh cũng đang thấy kỳ quái đây, không hiểu sao cảm giác tên kia giống như đột nhiên có vấn đề, thấy ai cũng khó chịu, chẳng lẽ hắn cũng có kì sinh lí giống phụ nữ?
“Đi thôi, chúng ta cũng đi, cẩn thận Nam Thiệu ứng phó không lại.” Anh đứng lên nói.
Khi hai người đi ra, Nam Thiệu đã giết chết hai zombie. Hắn mở cửa chỉ tạo khe hở cho một người đi qua, phía sau cửa vẫn chặn bằng bàn, có điều một đầu khác của bàn vừa lúc chống trên tường, cho nên dù zombie sức lớn cũng không có biện pháp đẩy cửa rộng hơn. Cứ như vậy, mỗi lần chỉ có một zombie có thể vào, giải quyết so với đứng bên ngoài còn thoải mái hơn. Chỉ là không gian rất hẹp, thêm mấy thi thể liền thiếu không gian hoạt động. Nghe được hai người đi ra, tranh thủ trước khi đối phó zombie kế tiếp hắn quay đầu lại nhìn, thấy bọn họ sóng vai đứng trên cầu thang lầu một, không khỏi lại khó chịu một trận, phập một tiếng, zombie vừa thò đầu vào liền đầu thân chia lìa.
“Cẩn thận!” Trương Dịch nhìn thấy đầu zombie rơi xuống đất bật lên, há lớn miệng muốn cắn vào cẳng chân nam thiệu, anh vội vàng lên tiếng cảnh báo, đồng thời ném khảm đao trong tay bay ra, đập vào nó đánh bật ra ngoài, lúc này mới thả lỏng “Nơi này rất chật, cho nên không thể nóng vội. Cho dù cậu có tâm sự gì, tốt nhất nên tạm gác lại đi đã.” Anh đi qua nhặt khảm đao của mình, nói với Nam Thiệu còn chưa lấy lại tinh thần, trong lời nói có tầng ý nghĩa khác. Nghĩ đến ngày đó mình cũng bởi vì bị gợi lại kí ức, thiếu chút nữa bị zombie già nua kia cắn trúng, cũng chính là Nam Thiệu cứu anh, nói đến phần sau, thanh âm của anh không khỏi ôn nhu hơn rất nhiều.
Nghe ra sự quan tâm trong giọng anh, tâm tình Nam Thiệu vốn khó chịu tới cực điểm đột nhiên liền sáng sủa.
“Tôi không có tâm sự gì.” Khóe môi hắn khẽ nhếch, ngữ khí lại hơi mất tự nhiên “Nếu anh nhàn rỗi thì giúp tôi chuyển mấy thi thể và đầu này đi đi, miễn cho lần sau tôi lại bị ngộ thương.” Ở chung giống như trước đây kỳ thật cũng không khó khăn lắm, hắn nghĩ. Đương nhiên, hắn sẽ không thừa nhận, hắn sợ nếu cứ tiếp tục mất tự nhiên, Trương Dịch sẽ thân thiết hơn với những người khác. Mặc kệ thế nào, vị trí hợp tác tốt nhất này hắn tuyệt đối sẽ không nhường lại cho bất kì ai.
“Được.” Thấy hắn khôi phục bình thường, Trương Dịch không khỏi muốn cười, không hiểu sao một người đàn ông rõ ràng nhìn qua trầm ổn, tính tình lại sáng nắng chiều mưa như vậy.
Lý Mộ Nhiên thờ ơ lạnh nhạt nửa ngày, luôn cảm giác có chỗ nào đó không quá thích hợp, thế nhưng nhất thời lại không nghĩ ra được, cũng lười nghĩ tiếp, cô đi lên giúp Trương Dịch chuyển dời thi thể. Hai người cùng làm, rất nhanh liền xử lí hành lang sạch sẽ. Kế tiếp Nam Thiệu chém một, bọn họ tha một, rất năng suất. Lần này bởi vì không có uy hiếp khác, Nam Thiệu giết đến hai mươi mấy zombie mới lui ra phía sau, đổi cho Trương Dịch đi lên.
“Còn bao nhiêu?” Đổi ba lượt, Nam Thiệu đợi nửa ngày mới thấy một zombie tiến đến, nhịn không được hỏi Trương Dịch.
“Hình như… hết rồi.” Trương Dịch không chắc chắn đáp, quay đầu nhìn Lý Mộ Nhiên, bởi vì kết quả này là cô nói cho anh “Thật sự không còn?”
Lý Mộ Nhiên gật đầu “Em nhìn qua cửa sổ, bên ngoài không có, hẳn là không còn, nhưng cẩn thận một chút thì hơn.”
Nghe nói như thế, Nam Thiệu không nhịn được nữa, kéo bàn xê ra một chút, mở khe cửa lớn hơn. Dù như thế cũng không có zombie tiếp tục đi vào. Ba người nhất thời đều hưng phấn hẳn lên, phải biết luôn luôn là bọn họ bị zombie đuổi chạy, còn chưa có lần nào giống như bây giờ chờ mong zombie xuất hiện. Tuy rằng chém đến mức tay nhức mỏi nhưng không thể không nói, từ tận thế tới nay đây là lần bọn họ hãnh diện nhất.
Đóng cửa lại, trước nâng sô pha và bàn về trong phòng, qua cửa sổ xác định bên ngoài thực sự không có zombie, bọn họ mới mở cửa phòng trộm đi ra ngoài. Sân xi măng trước nhà rải rác ngang dọc một ít thi thể không đầu, do bọn họ chém giết trước đó, ngoài ra bốn phía trống rỗng, thế nhưng thật sự một zombie cũng không có.
“Sao lại ít như vậy?” Nam Thiệu khó hiểu.
“Không ít. Thêm số chúng ta giết lần trước, hẳn là hơn hai trăm. Khu này tương đối vắng vẻ, bình thường không có nhiều người, hơn hai trăm này tôi hoài nghi đều là bên ngoài vào.” Trương Dịch giải thích. Tuy rằng zombie địa phương khác cũng sẽ bị âm thanh đồng loại kiếm ăn phát ra hấp dẫn mà kéo lại đây, thế nhưng dù thính giác khứu giác nhạy bén hơn nữa cũng có giới hạn khoảng cách, vượt qua khoảng cách này đương nhiên không nhận được tin tức tương ứng. Mà quanh khu này số lượng người thật sự hữu hạn, lại bị người sống sót tới tìm vật tư giết qua vài lần, cho nên số lượng hiện tại cũng không quá ngạc nhiên.
“Nói như vậy, hành lang kia có khả năng cũng không còn zombie?” Nam Thiệu chỉ chỉ nơi bọn họ lần đầu tiên đến khi tiến vào, suy tính.
“Phải xem mới biết được.” Trương Dịch cười nói.
“Trên đường bên ngoài còn rất nhiều tinh hạch chưa đào.” Lý Mộ Nhiên vẫn luôn không lên tiếng đột nhiên nói.
“Vậy đi lấy số tinh hạch lần trước chúng ta giết đươc thôi.” Trương Dịch thuận miệng đáp lại. Dù sao lên lầu cũng là vì tinh hạch, không có zombie uy hiếp, ngoài kia dĩ nhiên càng không có lý do bỏ qua.