Đọc truyện Mạt Thế Chi Ôn Dao – Chương 546: Rời Khỏi
Tiết Dương hỏi tối đa vẫn liên quan đến vấn đề khế ước gì đó của mình và Laca, nhưng Mạn Toa cũng là lần đầu tiên thí nghiệm, rất nhiều thứ đều không rõ ràng cho lắm, cuối cùng chỉ có thể để chính hắn từ từ cảm nhận.
“Vậy các em phải về căn cứ Hoa Nam sao?” Tiết Dương móc khoai lang đã nướng chín từ trong đất ra, để một bên cho nó nguội bớt vừa hỏi.
“Dạ.
“
“Vậy các em có thể mang giúp anh một ít đồ này về được không?”
“Cái gì ạ?”
Mạn Toa tò mò, không phải nói không có người quen nào sao? Mang đồ đạc cho ai?
“Chúng ta ở chỗ này đã hơn một năm rồi, đối với động vật và hoàn cảnh gần đây làm một phần theo dõi nghiên cứu, tuy bởi vì thiết bị không đầy đủ nên làm cho số liệu không nhiều, nhưng anh cảm thấy hữu dụng với một ít nghiên cứu, em có thể mang giúp anh về đưa cho những người trong viện nghiên cứu kia không?”
Nghe Tiết Dương nói như vậy, Mạn Toa khó xử rồi, cô bé đem ánh mắt chuyển qua người Ôn Dao, dùng ánh mắt hỏi thăm nên làm gì.
Cho dù cô bé đồng ý cũng không có tác dụng, cô bé làm chủ không được, càng quan trọng hơn, cô bé mang không được nhiều đồ như vậy!
Tiết Dương cũng vụиɠ ŧяộʍ dò xét Ôn Dao, hắn đã nghe chú Cáp Luân nói cô bé kia có thể mang theo thứ gì đó biến mất nên mới nổi lên quyết định này.
Lúc trước hắn nghe Mạn Toa nói có rất nhiều viện nghiên cứu, nghiên cứu đủ loại phương diện, có lẽ bọn hắn làm những chuyện kia hơn một năm này sẽ hữu dụng với viện nghiên cứu đấy.
Khó được gặp, nếu bây giờ không đưa các cô, ai biết sau này còn có thể có những người khác đến hay không?
Hơn nữa mình cũng không dám cam đoan mình sống được bao lâu, quan trọng nhất, có thể mang thứ đó biến mất có lẽ là không gian đấy!
Nhân vật chính phù hợp ah!
Thân phận cô bé này chắc chắn không đơn giản!
Ôn Dao giương mắt lên nhìn Tiết Dương, sau đó nhẹ gật đầu.
“Thật tốt quá, bây giờ anh đi soạn lại mọi thứ, cái này để các em ăn!”
Tiết Dương đặt ở bên người Ôn Dao đồ nướng dùng lá cây bao lấy, sau đó đi về nhà gỗ, bắt đầu sửa sang lại đồ vật cần mang đi.
Tiết Dương đi rồi sân nhỏ yên tĩnh trở lại, chú Cáp Luân hút thuốc lá từng ngụm từng ngụm, ngẫu nhiên nhìn Ôn Dao và Đại Hoàng vài lần, sau đó lại cúi đầu.
Chú Cáp Luân cũng không biết mình xảy ra chuyện gì, cứ luôn cảm thấy không yên lòng.
Cô bé tên Ôn Dao đột nhiên xuất hiện này thực lực khó lường, lai lịch thần bí, hơn nữa cho dù gặp bất cứ chuyện gì vẻ mặt đều bình thản không gợn sóng, làm cho chú Cáp Luân thật sự không thể đối xử thân thiết được với Ôn Dao.
Có lẽ bởi vì Ôn Dao không quá giống trẻ con, khi đôi mắt to đen sâu u kia nhìn về phía mình, cảm giác mọi bí mật của mình đều bại lộ trước mặt Ôn Dao, không dấu diếm được một chút gì.
Trái ngược mà nói, hắn càng ưa thích Mạn Toa thiện lương đơn thuần hơn.
Hắn không biết Tiết Dương thành lập khế ước gì đó với Laca là tốt hay xấu, sự không công bằng khách quan như vậy, hắn càng hy vọng có thể vượt qua tuổi già bình bình đạm đạm không còn nhiều lắm này!
Ôn Dao cùng Mạn Toa ngủ trong phòng Tiết Dương, giường Tiết Dương không lớn, thấy Ôn Dao ngồi dựa lưng vào tường minh tưởng, Mạn Toa cũng không ngủ, học theo bộ dáng Ôn Dao minh tưởng.
Hiện tại cô bé đã có mục tiêu mới, vì mục tiêu này, cô bé phải cố gắng tu luyện!
Buổi sáng ngày hôm sau, Ôn Dao thu mấy rương lớn Tiết Dương chuẩn bị vào trong không gian, dưới đáy mắt Tiết Dương phát xanh còn đang lo lắng dặn dò: “Em nhất định phải đưa cho người ở viện nghiên cứu, cần phải tìm những người nghiên cứu ở phương diện sinh vật đấy, đừng đưa nhầm, cũng đừng quên, đây chính là! “
Lời Tiết Dương nói kẹt trong cổ họng, đối diện với đôi mắt ngăm đen kia của Ôn Dao, tay phải hắn nắm chặt đưa lên miệng ho khan vài tiến, nhỏ giọng nói: “Chính là như vậy”, sau đó xoay người đi tìm Mạn Toa rồi.
Má ơi, thời gian ngủ ít quá, sáng sớm còn chưa tỉnh táo, lại đi lải nhải với đứa bé kia rồi!
Thời điểm ra đi Mạn Toa đều để lại các loại đồ vật bật lửa, đèn pin! còn có thể sử dụng cho Tiết Dương, sau này những vật này cô bé còn có thể dùng điểm tín dụng để trao đổi ở căn cứ, nhưng bọn hắn cũng không còn nơi nào để mua được.
Nhìn Đại Hoàng chở hai người, bóng dáng dần dần biến mất trên bầu trời, chú Cáp Luân liếc nhìn Tiết Dương, sau khi lấy ra tẩu thuốc thong thả nói: “Chú vẫn cảm thấy cháu không nên ở lại chỗ này.
“
Tiết Dương không trả lời, mà đưa tay đoạt lấy tẩu thuốc của chú Cáp Luân, cau mày nói: “Chú, hai ngày nay chú hút thuốc quá nhiều rồi, ít thôi.
“
“Cho cháu cho cháu, nhìn thấy cháu liền sốt ruột!”
Chú Cáp Luân trợn trắng mắt, chắp tay sau lưng đi đến nhà gỗ.
“Chú, cháu cảm thấy ở đây rất tốt, chú coi như cháu trốn tránh đi, dù sao ở bên ngoài càng nguy hiểm hơn!”
“Tùy cháu, dù sao lão già lọm khọm như chú cũng sống không lâu nữa, đến lúc đó chỉ còn một mình cháu ở lại chỗ này!”
“Tại sao chỉ một người chứ? Cháu đều có thể nghe hiểu lời Laca nói rồi đây này!”
“Đó là! “
Tiết Dương cũng không cần chú Cáp Luân hoàn toàn hiểu được ý nghĩ của hắn, hắn chỉ cần biết mình đang làm cái gì là được, nên lúc cần đi ra ngoài, tự nhiên sẽ đi ra ngoài thôi!
Đại Hoàng bay chậm rì rì trên b ầu trời, nó tận lực tìm nơi nhiều mây, bay trong mây tránh né ánh mặt trời chói mắt.
Tháng tám ánh mắt trời đúng là thời điểm gay gắt nhất, có đôi khi thật sự không tìm được mây che nắng, Đại Hoàng dứt khoát xuyên qua núi rừng bên dưới, mượn cây cối cao lớn che nắng nghỉ mát.
Lúc này đúng là thời điểm giữa trưa lúc nóng nhất, Ôn Dao bọn họ đang ở bên cạnh một hồ nhỏ trong rừng cây nghỉ ngơi, tùy theo ý mình nghịch nước bên cạnh.
Bây giờ khả năng điều khiển chất lỏng của Ôn Dao không phải bản thân phóng thích càng ngày càng mạnh rồi, nước chảy bên dưới đáy hồ cực nhanh đập vào vòng xoáy, mặt hồ nước cũng xuất hiện các loại hình dạng, Mạn Toa ngồi ở một bên nhìn đến hai mắt lấp lánh ánh sao, ánh mắt hoàn toàn dính ở trên người Ôn Dao.
Đột nhiên, trên mặt hồ các loại nguyên tố nước hình thành động vật “Bịch” một tiếng nổ tung lên, hóa thành vô số bọt nước một lần nữa rơi xuống mặt hồ, mặt hồ từ từ khôi phục bình lặng, Ôn Dao lập tức ngẩng đầu, híp mắt nhìn lên bầu trời.
“Làm sao vậy?”
Mạn Toa tò mò hỏi, cũng ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt Ôn Dao, nhưng ngoại trừ bầu trời xanh thẳm không thấy mây, thì không có bất cứ thứ gì.
Ôn Dao cẩn thận cảm thụ một phen, ngay sau đó nhíu đôi chân mày, Ôn Dao đột nhiên đứng lên nói với Mạn Toa và Đại Hoàng: “Mau tới đây!”
Mạn Toa không biết Ôn Dao phát hiện cái gì, nhưng vẫn đi đến bên người Ôn Dao trước tiên, đợi Đại Hoàng cũng đến, Ôn Dao vươn tay, rất nhanh, một chiếc lồng chụp bằng nước cực lớn bao trùm toàn bộ bọn họ.
“Đi!”
Mạn Toa phát hiện Ôn Dao tiến lên chính là vị trí hồ nước kia, đây là làm gì vậy?
Tuy bụng đầy nghi hoặc, nhưng Mạn Toa vẫn ngoan ngoãn đi theo sau lưng Ôn Dao, nhấc chân đi theo vượt qua mức quy định.
Lúc chân bọn họ đạp đến mặt hồ, cả thân thể bắt đầu hạ xuống, nhưng cũng không bị dìm xuống nước, mà như bị một chiếc bong bóng cực lớn bọc lấy, từ từ chìm xuống đáy nước.
Thời điểm bọn họ hoàn toàn chìm vào đáy hồ, Ôn Dao không hề làm ra động tác nào khác, mà ngồi xếp bằng xuống, dường như đang đợi cái gì.
Bầu không khí nghiêm trang ảnh hưởng đến Mạn Toa, ngay cả thở cô bé cũng không dám, chỉ chặt chẽ nhìn chằm chằm hồ nước trước mặt, ngẫu nhiên nhìn thấy có mấy con cá lớn bơi qua người bọn họ.
Gần mười phút đồng hồ trôi qua, đang lúc Mạn Toa nhịn không được muốn mở miệng hỏi thăm, cô bé đột nhiên cảm giác được hồ nước nhộn nhạo, dường như có quái vật khổng lồ chạy về hướng bên này!.