Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 506: Tiểu Tiểu Thất Sủng


Đọc truyện Mạt Thế Chi Ôn Dao – Chương 506: Tiểu Tiểu Thất Sủng


Bị ánh mắt đằng đằng sát khí của Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm vào, thân thể Cầu Cầu run rẩy càng thêm lợi hại hơn, nó run rẩy lỗ tai, dốc sức liều mạng chui vào trong ngực Ôn Dao, ý đồ để cánh tay Ôn Dao ngăn trở chính mình.

Thấy vậy Tiểu Tiểu càng thêm tức giận, lại thêm một đứa đoạt ăn đoạt sủng ái với nó rồi đấy!
Đồng tử màu vàng đồng của Tiểu Tiểu gắt gao nhìn chằm chằm vào Cầu Cầu, lưỡi rắn thiếu chút nữa đã kề sát thân thể Cầu Cầu.

【Chủ nhân, nó là ai!】
Đối mặt với sự chất vấn của Tiểu Tiểu, đôi mắt Ôn Dao hơi híp, mở miệng nói: “Đây là Tiểu Bạch.


“PHỐC!”
Thor phụt cười ra tiếng, có điều hắn vội vàng quay lưng lại, để phòng ngừa chính mình quấy rầy hình ảnh chủ sủng (chủ nhân + sủng vật) “vui vẻ hòa thuận”.

Nhưng Thor quá lo lắng, lúc này Tiểu Tiểu không có bất kỳ hứng thú nào với chung quanh, bây giờ trong lòng trong mắt nó đều chỉ có con thú kia chiếm lấy ôm ấp của chủ nhân!
Thứ đó lại gọi là Tiểu Bạch!
Như thế nào có thể như vậy?!
Tiểu Tiểu cảm thấy cái tên Tiểu Bạch này hoàn toàn khiêu khích nó!
Trái lại không phải tên của nó hay sao?!
Đoạt chủ nhân thì cũng thôi đi, lại còn muốn cướp tên của nó!
Không thể nhẫn nhịn!
【Không được gọi cái tên này!】
【Vì sao? Ta cảm thấy rất hay nha.


【Tên này rõ ràng là tên của ta!】
【Giống một chữ thôi.



Đối mặt Tiểu Tiểu lên án, Ôn Dao bình tĩnh phản bác, nói cho nó biết Bạch cùng Tiểu không phải danh từ riêng của nó.

Đối mặt với chủ nhân “Ý chí sắt đá”, lần đầu tiên Tiểu Tiểu cảm thấy chính mình bị thất sủng rồi!
Lúc có Mạn Mạn nó không bị thất sủng, lúc Đại Hoàng chen vào nó cũng không thất sủng, Trường Phong không tính đi theo chủ nhân nhà mình, không nghĩ đến có một nắm trắng này nó lại thất sủng rồi!
Lúc ngủ đông vứt bỏ nó thì cũng thôi đi, bây giờ tiểu gia hỏa mới tới tên cũng tương tự như nó!
Tiểu Tiểu biểu thị, nó tức giận!
Nó mà tức giận lên thì ngay cả nó cũng đều sợ hãi!
Tiểu Tiểu đứng thẳng thân thể lên, vung mạnh cái đuôi xuống, lấy nó làm trung tâm, độ ấm chung quanh bắt đầu chợt hạ xuống, mặt đất cũng bắt đầu xuất hiện băng sương, không ngừng lan tràn ra bốn phía.

Nhìn băng sương dần dần lan tràn ra, Ôn Dao híp nửa mắt ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Tiểu, phát ra giọng mũi::
“Hửm ——?”
Thân thể Tiểu Tiểu cứng ngắc, vốn thân thể thẳng tắp lại dường như hơi cúi xuống.

Binh sĩ chung quanh nhìn xem Tiểu Tiểu khí thế mãnh liệt, mặt lộ vẻ hung ác, trong nháy mắt thân thể đổ xuống, cuộn thành một đoàn ủy khuất nhìn chủ nhân nhà mình.

Mà băng sương trên mặt đất cũng trong nháy mắt rút đi, độ ấm cũng khôi phục bình thường.

Chậc!
Nếu để những người bên ngoài nhìn thấy chuyện này, chỉ sợ rớt hết mắt nha.

Tiểu Tiểu trong truyền thuyết hung ác hiếu chiến lại bại trận dưới ánh mắt một cô bé, chỉ có thể giả vờ đáng thương để tranh thủ đồng tình!
Cái này, nói ra cũng không ai tin!
Nhìn Tiểu Tiểu đột nhiên vung ra tạo một đường rãnh dài ngoằng trên mặt đất, sau đó vèo một thoáng không thấy nữa rồi, rốt cuộc Thor cũng cười ra tiếng.


“Ha ha ha!”
Thor ôm bụng cười ngồi trên mặt đất, tuy hắn không biết giữa Ôn Dao và Tiểu Tiểu trao đổi cái gì, nhưng từ lúc Ôn Dao gọi Cầu Cầu là Tiểu Bạch hắn đã đoán được đại khái.

Đợi đến khi cười đã đời, hắn xoa bụng hỏi Ôn Dao: “Dao Dao, Tiểu Tiểu! nó không sao chứ?”
“Không có việc gì.


Ôn Dao lắc đầu, dẫn theo Thor tiến vào văn phòng của Tề Cảnh Huy.

“Dao Dao, nghe nói Tiểu Tiểu lại giận dỗi rồi hả?”
Vừa vào cửa, Tề Cảnh Huy trêu chọc nói, do vừa rồi thấy cả buổi Ôn Dao còn không vào, để cảnh vệ đi tìm hiểu tinh huống mới biết được.

Thời điểm Tiểu Tiểu vừa tỉnh lại đã đại náo quân đội một trận, sau đó cách ngày lại tìm những người khác phiền toái, khiến cho các binh sĩ khổ không thể tả.

Cũng may sau đó Ôn Minh trở về mang nó đi, mấy ngày nay nghe nói chủ nhân nhà mình sắp trở về, sống chết không chịu ra ngoài nữa.

Ngược lại không nghĩ tới lại náo loạn với chủ nhân của mình.

“Không có việc gì.


“Ừm, mấy tháng này Tiểu Tiểu tạo dựng không ít công lao đấy, bây giờ có tiếng tăm lừng lẫy trong tất cả các căn cứ lớn, con cũng đừng quá nghiêm khắc với nó.


Nói xong Tiểu Tiểu, Tề Cảnh Huy tài vọng (có tài có tiếng) nhìn sang Thor đang đứng cùng một chỗ với Ôn Dao, dùng tiếng Anh hỏi: “Vị này là ngài Nael à?”

“Tư lệnh Tề ngài khỏe chứ, cứ gọi tôi là Thor được rồi.


Nghe Thor dùng tiếng trung tiêu chuẩn chào hỏi với mình, tư lệnh Tề nhướng nhướng mày, ngược lại dùng tiếng trung trò chuyện với Thor.

Đối với chuyện Ôn Minh nói với anh về Thor, Tề Canh Huy hơi hoài nghi, thậm chí suy đoán hắn cứu Ôn Dao thậm chí hỗ trợ đưa Ôn Dao về nước có mục đích gì không thể cho ai biết hay không.

Dù sao, trước đó mang theo du học sinh ở đảo tư nhân về trong đó có một người có vấn đề đấy, cũng may kịp thời phát hiện ra.

Nhưng Tề Cảnh Huy trò chuyện với Thor cả buổi cũng không phát hiện có cái gì không đúng, hỏi các vấn đề cũng đều trả lời qua cả, hôn nữa vẻ mặt Ôn Dao ở bên cạnh cũng không có bất kỳ dị thường nào, Tề Cảnh Huy chỉ đành tạm thời buông nghi hoặc trong lòng xuống.

“Được rồi, các người một đường khổ cực, trời đã tối rồi, sớm đi nghỉ ngơi đi.

Dao Dao, anh của con đã đi ra ngoài rồi, ngày mai mới trở về.


Thor ở chỗ Ôn Minh sắp xếp, sau khi Tề Cảnh Huy biết cũng không nói gì, còn Ôn Dao lập tức trở về chỗ ở trước kia của mình.

Về đến nơi thấy đèn trong nhà đã sáng lên, vừa vào sân nhỏ, hai bóng người một lớn một nhỏ vọt ra ngoài.

“Dao Dao! Em trở về rồi!”
Ôn Dao bị Hạ Y Huyên ôm cổ, Ngữ Điệp cũng mang vẻ mặt kích động nhìn qua Ôn Dao.

“Em làm sao chỉ gọi một cú điện thoại cho người trong nhà vậy chứ! Em cũng không biết, thằng nhóc Ôn Minh kia không mang theo em về, bị người trong nhà mắng te tua, ông nội thiếu chút nữa đều muốn lấy gia pháp ra luôn! Sau đó Ôn Minh phải về đây, chị lại xin đi theo, mẹ chị còn không đồng ý, cũng may ông nội, ba chị và chú hai đều ủng hộ chị.


Hạ Y Huyên vừa kể lại chuyện xảy ra lúc Ôn Dao không ở đây vừa lôi kéo Ôn Dao vào nhà, lúc cúi đầu vừa vặn đối mắt với đôi mắt màu tím nhạt của Cầu Cầu đang nằm trong ngực Ôn Dao.

Cầu Cầu cả kinh, lập tức ôm lấy chiếc đuôi to chôn đầu xuống, thật ra khiến Hạ Y Huyên lắp bắp kinh hãi.


Đi đến gần cửa nhà dưới ánh sáng chiếu ra từ trong nhà, Hạ Y Huyên cẩn thận đánh giá Cầu Cầu.

“Ồ? Đây là con gì? Sóc sao? Không đúng, con thỏ? Cũng không đúng, Dao Dao, đây là dị thú gì thế?”
“Không biết.


“Thế à, vậy nó tên gì?”
“Cầu Cầu.


“Cầu Cầu? Ha ha, còn rất hình tượng đấy! Lớn lên thật đáng yêu!”
Thấy Hạ Y Huyên dường như muốn kiểm tra, Ôn Dao lập tức nhét Cầu Cầu vào trong ngực cô.

Hạ Y Huyên ôm Cầu Cầu sờ lên, Ngữ Điệp cũng cùng nhau đi lên, đưa tay cẩn thận từng li từng tí đụng đụng.

Sờ soạng một hồi, Hạ Y Huyên phát hiện không đúng: “Dao Dao, sao nó run dữ vậy? Chẳng lẽ lạnh? Tuy buổi tối mát mẻ nhưng cũng không thể nói lạnh nha! Hay thân thể nó không thoải mái à?”
Nhìn Cầu Cầu bởi vì thay đổi một hoàn cảnh, thay đổi một người vuốt ve lại bắt đầu phát run, Ôn Dao đã thành thói quen, hơn nữa, lần này Cầu Cầu không còn run lợi hại như trước kia nữa.

Ừ, đây đã là một tiến bộ.

“Không có việc gì, lát nữa thì tốt rồi.


Hạ Y Huyên cũng không biết tiểu gia hỏa này nhát gan như vậy, nhưng cũng cho rằng nó không thích ứng với hoàn cảnh thay đổi, động tác lại dịu dàng thêm vài phần.

Có điều!
Nhìn cổ tay Ôn Dao, Hạ Y Huyên hỏi:
“Dao Dao, Tiểu Tiểu đâu rồi? Các người chưa gặp nhau sao?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.