Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 456: Dựa Vào Cái Gì Cho Các Người


Đọc truyện Mạt Thế Chi Ôn Dao – Chương 456: Dựa Vào Cái Gì Cho Các Người


Tiểu Tiểu rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng!!!
Tiểu Tiểu đã từng nghĩ đến, vào lúc chính mình mở mắt ra, người đầu tiên nhìn thấy nhất định là chủ nhân nhà mình, sau đó có thể xông lên làm nũng bán manh một hồi, nói cho chủ nhân nhà mình biết mình lại tiến cấp rồi, nhất định sẽ càng ngày càng lợi hại đấy!
Ai từng nghĩ, lần đầu tiên nhìn thấy lại là thú hai chân mặt đen này!
Mình cũng không ở trong gian phòng của chủ nhân, càng không có hơi thở quen thuộc của chủ nhân, chủ nhân đi đâu rồi?!
Tiểu Tiểu ngủ đông tỉnh lại thuận tiện tiến cấp lại không nhìn thấy chủ nhân nhà mình liền quậy ầm ĩ toàn bộ khu quân đội căn cứ Hoa Nam một trận.

Vào lúc biết rõ chủ nhân vứt bỏ nó đi căn cứ Hoa Bắc, sau đó lại đi đến hải đảo, Tiểu Tiểu mang đầy bụng oán niệm rơi xuống trên người đám binh sĩ trong quân khu, giày vò đến nỗi bọn hắn chủ động tình nguyện chờ lệnh đi làm nhiệm vụ đối phó Zombie cũng không muốn dừng lại trong căn cứ nữa.

Cũng may không bao lâu sau, Ôn Minh trở lại căn cứ Hoa Bắc báo cáo xong nhiệm vụ trở về, miễn cưỡng mới chế trụ được Tiểu Tiểu, mang nó đi ra ngoài làm nhiệm vụ.

Đã có tinh thần như vậy, vậy thì đi ra ngoài đánh Zombie!
Ôn Minh cảm thấy rất may mắn vì đứa lưu lại là Tiểu Tiểu, tốt xấu gì Tiểu Tiểu cũng coi như thân mật với con người, cũng còn nghe lời cậu nói chút xíu.

Nếu như là Đại Hoàng!

Nó chính là đại gia, hoàn toàn khinh thường con người ngoại trừ Ôn Dao à!
Ôn Minh trở về cùng Tiểu Tiểu gia nhập làm cho căn cứ Hoa Nam như hổ thêm cánh, cộng thêm Trường Phong bên người, có thể nói ngay lần đầu tiên gia nhập chiến trường đã chấn kinh không ít người.

Có điều vị thời tiết đã ấm lại, vốn nhân loại như thế chẻ tre cùng quân đoàn Zombie lại một lần nữa tiến vào trạng thái giằng co.

Cũng may vào lúc này quân đội Hoa quốc đã khống chế tất cả căn cứ tư nhân chung quanh năm căn cứ lớn, lấy năm căn cứ lớn làm trung tâm, mấy thành phố lớn chung quanh bị thu phục, căn cứ dần dần mở rộng ra bên ngoài, dùng điểm thành tuyến, dùng tuyến thành mặt.

Từng căn cứ lớn nhỏ cũng bắt đầu thành lập trạm dừng một lần nữa, khôi phục thông tin đơn giản.

Lúc này Ôn Minh ngồi ở phía sau xe quân đội, đang tự suy nghĩ kế hoạch vài ngày sau.

Có lẽ hai tháng qua không ngừng giành được thắng lợi, quân tăng cường dự bị của căn cứ có hiệu quả rất không tời, rất nhiều dân chúng đều tấp nập tham dự, trong lúc này dị năng giả thức tỉnh dị năng cũng ngày càng nhiều, tất cả đều đang phát triển theo hướng tốt nhất.

Với tư cách đoàn trưởng quân đoàn dị năng, cậu chủ yếu phân phối binh sĩ dị năng phối hợp với binh lính bình thường tiến hành vây quét Zombie, dù sao Zombie cấp bậc cao vẫn cần tới binh sĩ dị năng đối phó.


Hôm nay cậu mang theo quân đội vừa mới tiêu diệt một quân đoàn Zombie, bên trong có một Zombie cấp năm và một vài Zombie cấp bốn, vừa mới trở lại căn cứ liền nhận được tin tức của Cố Minh Duệ, nói có chuyện trọng yếu cần cậu đến hiệp hội dị năng giả một chuyến.

Trên đường đi trông thấy xe quân đội dân chúng đều nhao nhao nhường đường, hôm nay quân đội hưởng quyền uy tuyệt đối trong căn cứ, cũng được mọi người kính yêu sâu sắc.

Đột nhiên, Ôn Minh quay đầu nhìn bên phía tya phải, chỗ đó hiện vây quanh không ít người, mơ hồ còn có thể nghe tiếng la khóc của phụ nữ, trong đám người còn có mấy cô gái mặc quân trang.

“Ngừng xe.


Dư Quyên nhìn người đã từng là mẹ chồng quỳ trên mặt đất ôm chân cô không chịu thả, chị cả ôm con không ngừng dập đầu với cô, cùng với Tôn Vũ Triết không dám nhìn cô, chỉ cảm thấy thật buồn cười.

Bọn hắn làm sao còn mặt mũi xuất hiện ở trước mặt mình? Còn quỳ gối trước mặt cô luôn miệng nói thực xin lỗi, van cầu sự tha thứ của cô, bọn hắn lấy đâu ra tin tưởng nhất định mình sẽ tha thứ cho bọn hắn, một lần nữa sống cùng bọn họ?
Bà Tôn gắt gao túm chặt ống quần Dư Quyên, lên tiếng kêu thảm: “Quyên Tử à, chúng ta có thể tìm được con rồi! Mẹ biết bây giờ con làm tới tiểu đội trưởng trong quân khu, mỗi ngày không lo ăn mặc, mẹ biết rõ trước kia chúng ta rất có lỗi với con, nhưng con không thể bỏ rơi chúng ta! Vũ Triết là người đàn ông của con! Con không thể có được ngày tốt lành rồi trở mặt!”

Chị cả Tôn cũng không nói chuyện, ôm Bối Bối càng không ngừng dập đầu với Dư Quyên, cái trán đều dập ra máu.

Một năm trước Bối Bối lớn lên mập mạp cơ linh nghịch ngợm hôm nay vô cùng gầy gò, ánh mắt nhìn người cũng ngơ ngác, không có một tia thần thái.

Vốn căn cứ có quy định, đứa trẻ sáu tuổi phải đưa đến trường quân đội, hơn nữa cũng có trợ cấp nhất định với trẻ nhỏ, nhưng bà Tôn chết sống cũng không chịu cho cháu ngoại mình đi đến trường quân đội, bởi vì bà ta nghe nói mấy đứa trẻ đưa đến trường quân đội tương lai cũng phải đưa ra chiến trường đấy!
Bà ta cũng không muốn cháu ngoại bảo bối của mình đi đối mặt với những quái vật ăn thịt người kia! Hơn nữa nghe nói trường quân đội quản lý vô cùng nghiêm khắc, bà ta không nỡ để Bối Bối chịu khổ.

Nhân viên công tác trong căn cứ đã từng cưỡng chế mang Bối Bối đi, nhưng bà Tôn khóc lóc om sòm lăn qua lăn lại, náo đến mức không an bình, cộng thêm khắp nơi trong căn cứ đều là chiến tranh, chuyện còn rất nhiều, vài nhân viên công tác dưới sự giận dữ liền bỏ mặc.

Bối Bối không đến trường, mấy người chen lấn trong một căn phòng cũ nát, mỗi ngày dựa vào Tôn Vũ Triết cùng chị cả Tôn làm việc vặt đổi lấy đồ ăn, thậm chí trợ cấp của Bối Bối cũng bị bà Tôn nuốt riêng.

Có một lần trên đường bà ta nhìn thấy Dư Quyên mặc quân trang đi cùng chiến hữu, còn nghe được người khác gọi cô, bà Tôn thật không ngờ đứa con dâu mang đến xui xẻo kia hôm nay đại biến như thế, lại còn mặc quân trang!
Nghe nói trong quân đội đãi ngộ vô cùng tốt, điểm tín dụng cùng vật tư cũng không ít, người phụ nữ này cũng không có người thân khác, chẳng phải những thứ kia đều dùng không hết?
Vì vậy, mới có một màn ngày hôm nay.

Trong đám người, Chu Lâm ngăn cản muốn Tưởng Thanh Thanh và Du Xán muốn tiến lên, chuyện này tốt nhất nên để Dư Quyên tự mình giải quyết, nếu ngay cả việc này cũng không giải quyết được, cô ấy cũng không xứng là đối thủ mạnh mẽ của mình.


“Thật ngại quá, tôi không biết các người.


Dư Quyên không muốn cùng bọn hắn dây dưa nhiều, Dư Quyên trước kia đã bị chết, cô cũng không muốn nhớ lại chuyện trước kia.

“Cô sao có thể không biết chúng tôi! Tôi là mẹ chồng của cô, người này là chộng cô! Cô ở trong quân doanh ăn no uống sướng, không thể không quản chúng tôi! Một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, Vũ Triết chúng tôi trước kia đối xử tốt với cô như vậy, cô cũng không thể vong ân phụ nghĩa!”
Vong ân phụ nghĩa?
Dư Quyên muốn cười, quả thật cô cũng cười ra tiếng, đột nhiên xuất hiện tiếng cười khiến bà Tôn cứng ngắc, bà ta nói chuyện gì buồn cười sao?
“Ha ha, tôi vong ân phụ nghĩa? Quả thật, lúc ấy hắn không muốn như các người bỏ rơi tôi rời đi, xác thật tôi rất cảm kích hắn, cũng nhận thức đời này của mình thật đáng giá.

Nhưng sau này thế nào? Lúc con tôi bị các người hại chết hắn làm cái gì? Thời điểm tôi đến nhà các người làm trâu làm ngựa chưa từng có câu oán hận nào, nhưng bà cho tới bây giờ cũng không xem tôi thành người một nhà!
Vào lúc đứa nhỏ của tôi không còn, tôi đã không còn bất cứ quan hệ nào với các người rồi, tôi của hiện tại có tất cả đều dùng tính mạng của mình đổi lấy, dựa vào cái gì cho các người?”
Dư Quyền cúi người đẩy tay bà Tôn ra, chân kế tiếp nhanh nhạy, đá văng bà Tôn ra, quay người chuẩn bị rời khỏi, cùng đám người này ngốc thêm một giây khiến cô cảm thấy hít thở không thông.

Bà Tôn lăn trên mặt đất một vòng, bà ta lắc đầu, nửa người bật dậy, hất tay Tôn Vũ Triết đưa tới, chỉ vào hắn mắng to: “Mày vô dụng, ngay cả người phụ nữ của mình cũng không trông được, khó trách nó vẫn luôn dẫm nát trên đầu mày, còn không kéo nó trở về!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.