Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 37: Có Một Con Chó Quốc Vương


Đọc truyện Mạt Thế Chi Ôn Dao – Chương 37: Có Một Con Chó Quốc Vương


Đó là ngày tận thế thứ năm, Trần Tử Hiên giống như trước trốn trong nhà, bởi vì thị trấn nhỏ địa phương vắng vẻ, chính phủ không kịp thời khống chế, toàn bộ thị trấn nhỏ ngoại trừ người chạy đi, đa phần mọi người đều bị biến thành Zombie, những người còn lại đều trốn trong nhà, ngẫu nhiên có người đi ra ngoài thu thập chút ít vật tư.
Đang lúc Trần Tử Hiên đang bàn bạc với cha mẹ sau này nên thế nào, đột nhiên cửa nhà bị phá, từ bên ngoài vọt vào hai con chó lớn.

Liếc nhìn rất giống chó lang thang, nhưng hình thể chúng càng lớn hơn, hai chiếc răng nanh lộ ra ngoài càng nổi bật hơn, trên đó còn nhỏ máu, nhìn rất hung ác.
Những con chó này cũng không trực tiếp nhào thẳng vào bọn họ, mà điên cuồng sủa về phía bọn họ một hồi, lúc ấy cũng không biết thế nào Trần Tử Hiên lại đột nhiên đọc hiểu được ý của bọn chúng: muốn bọn họ ra ngoài.
Tình thế mạnh hơn so với người, Trần Tử Hiên không có phản kháng, hắn đỡ cha mẹ đi ra ngoài, chờ đến trên đường cái, hắn mới phát hiện Zombie vốn đi đầy đường cũng không nhìn thấy nữa, mà chuyển thành rất nhiều chó lang thang đang đi lại, cơ bản từng con chó cũng giống như hai con chó trước đó, hoặc nhiều hoặc ít đã xảy ra chút ít biến hóa.
Chung quanh còn có những người khác còn may mắn sống sót, cuối cùng hắn bị những con chó này đuổi đến đấy.

Có người có ý đồ phản kháng, nhưng những con chó này còn hung tàn hơn so với trước kia, một con trực tiếp nhảy dựng lên cắn người phản kháng i, sau đó những con chó khác một loạt trên xuống vậy mà xông đến trực tiếp xé xác người ăn luôn…
Nhìn thấy tình cảnh máu tanh như thế, rất nhiều người không nhịn được nôn mửa, trong lòng tràn ngập sợ hãi, không biết những con chó biến dị này muốn làm gì họ.
Trần Tử Hiên nhịn xuống cảm giác buồn nôn ở cổ họng, ngăn ở trước mặt cha mẹ, bởi vì tràng diện “giết gà dọa khỉ” kia, mỗi người bọn hắn không tiếp tục phản kháng, chỉ có thể đi theo những con chó biến dị này.

Bọn hắn bị dẫn đến sân trường, đây là trường cấp ba duy nhất ở thị trấn, chỗ này đã có một nhóm người, trên mặt mỗi người đều mang theo hoảng loạn.
Sau khi bọn hắn đến, lại lục tục đến thêm một nhóm người nữa, dần dần toàn bộ sân trường đều đầy người.
Đây là tất cả nhân khẩu may mắn còn sống sót của cả trấn, dường như cũng không hơn 200~300 người.

Trần Tử Hiên quan sát bốn phía, những con chó biến dị này đi chung quanh, cùng không tấn công bọn hắn, giống như đang chờ cái gì.
Đột nhiên, tất cả chó đều điên cuồng sủa lên…!giống như nghênh đón gì đó, mà trên khán đài ở sân trường truyền đến tiếng gầm cực lớn, tiếng này đã không giống tiếng chó sủa rồi, giống như con quái thú nào đó.
Trần Tử Hiên ngẩng đầu nhìn hướng khán đài, chỗ đó có một con chó biến dị cực kỳ lớn đang đứng vững, có lẽ cũng không thể gọi nó là chó nữa rồi.
Hình thể của nó cực lớn, cao cỡ một người, bộ lông toàn thân màu vàng, xa xa trông thoáng qua tưởng là sư tử.

Nhưng khi nhìn thấy trên mắt phải của nó có một vết sẹo thật dài, trong lòng Trần Tử Hiên đều nguội lạnh.
Là Quốc Vương!
Quốc Vương là con chó đất màu vàng, là đầu lĩnh của tất cả chó lang thang, mắt phải của nó là do một lần cứu chó trong tay con buôn bị chém mù mắt.


Bởi vì mỗi ngày nó đều dẫn theo một đám chó lang thang tìm kiếm đồ ăn ở bốn phía, cùng trật tự đô thị, chó và con buôn đấu trí đấu dũng, dân cư chung quanh đều gọi nó là Quốc Vương của vương quốc chó, vì vậy cũng gọi nó là Quốc Vương.
Quốc Vương rất thù hận con người, thường xuyên tấn công con người, nhưng nó lại rất thông minh, cho đến bây giờ đều cắn người bỏ chạy, cộng thêm nói vô cùng quen thuộc toàn bộ thôn trấn, nên căn bản không ai bắt được nó.
Hiện tại, nó có ý định trả thù con người sao?
Quốc Vương rống to một tiếng, lập tức hơn mười con chó vọt vào đám người, bắt đầu tách đám người ra, kéo bọn chúng ra, trong đám người bắt đầu có người phản kháng, thậm chí có người có dị năng sử dụng dị năng, la to: “Không phải chỉ là một đám súc sinh thôi sao, chúng ta nhiều người, sợ cái gì! Mọi người lên đi…!”
Thế nhưng ngoại trừ dị năng giả, mọi người tay không tấc sắt, mà lúc này trong bầy chó lao ra mấy con chó, mấy con chó biến dị này vậy mà có thể phát ra dị năng!
Mắt thấy mười dị năng giả đánh nhau cùng bọn chó này, các loại kỹ năng bay đầy trời.

Ngay từ đầu dị năng giả còn chiếm thượng phong, thế nhưng quốc vương đột nhiên rống lớn một tiếng, có mấy dị năng giả bắt đầu công kích người một nhà…!cả đám người đều rối loạn.

Những con chó biến dị kia thừa cơ phản kích mỗi người, rất nhanh kéo dài tất cả dị năng giả đến một bên, xa xa nhìn sang cũng không rõ sống chết.

Còn lại người bình thường lại càng không dám lộn xộn, mọi người rất thuận theo những con chó biến dị này, nhốt vào trong phòng học, từng phòng học khoảng mười mấy người, ngoài cửa còn có hai con chó canh chừng.
Không thể tưởng tượng nổi chính là, những phòng học kia đều trống không, không có bất kỳ vật gì có thể để cho bọn hắn làm vũ khí.
Trần Tử Hiên cảm thấy thế giới này có phải điên rồi hay không, vì cái gì những con chó biến dị này lại trở nên lợi hại lại thông minh như vậy, mà con người lại bị nhốt lại, tất cả lại hoang đường buồn cười như vậy.
Ngày đầu tiên trôi qua rất nhanh, không có đồ ăn không có nước, bọn hắn chỉ có thể ngơ ngác ngồi đó, hơi có động tĩnh một chút, chó biến dị ngoài cửa sẽ sủa vào bên trong.
Ngày hôm sau, hắn nghe được ngoài cửa có tiếng người la khóc, dường như bị chúng đưa đi đến chỗ khác, trong phòng học tất cả mọi người bắt đầu đứng ngồi không yên, không biết lại khiến người sợ hãi, nhưng bọn hắn lại không làm được cái gì.
Thời điểm buổi tối, những con chó kia đưa đến một ít đồ ăn —— bánh mì khô, nhưng chút đồ ăn như vậy căn bản không đủ chia, mỗi người đều vứt bỏ mặt mũi của chính mình, gia nhập tranh đoạt.

Trần Tử Hiên cướp được một ổ bánh mì, hắn chia hơn phân nửa cho cha mẹ của mình, vừa ăn phần bánh mì còn lại, một bên từ đáy lòng cảm thấy thật đáng buồn.

Hắn cảm giác bọn hắn giống như biến thành những chó lang thang kia, mà chó lại trở thành bọn hắn…
Ngày thứ ba vẫn như thế.
Ngày thứ tư, đến lượt bọn hắn.
Bọn hắn và những người khác bị dẫn tới cao ốc chính phủ, trên đường có người có ý đồ chạy trốn, thế nhưng vì không ăn uống đầy đủ, cơ thể suy yếu thì làm sao chạy thoát khỏi chúng được?
Lúc vào trong tòa cao ốc, bọn hắn bị phân chia giam giữ ở các phòng khác nhau, buồn cười chính là, còn có chó sẽ đóng cửa khóa cửa, Trần Tử Hiên thật muốn biết còn có cái gì chúng không làm được.

“…!Tôi bị tách ra với cha mẹ tôi, trước đó căn phòng này còn có hai người, lúc sáng hôm nay bị mang đi, tôi cho rằng buổi chiều sẽ đến phiên tôi, không nghĩ đến còn có thể trông thấy những người khác.”
Trần Tử Hiên cười khổ một tiếng: “Xem ra các người cũng không đi được nữa, đây đều là số mệnh…”
Ôn Trác không có phát biểu bình luận gì, mà quay đầu lại bắt đầu hỏi hắn kỹ càng tình huống của đám chó biến dị kia.
Ôn Dao vừa nghe vừa suy nghĩ về những con chó biến dị kia.
Cô cảm thấy con chó gọi là Quốc Vương kia, nhất định là trong giai đoạn đầu đã ăn hết tinh hạch Zombie, hơn nữa khả năng đã thức tỉnh dị năng hệ tinh thần.

Trong lúc ăn hết tinh hạch mới phát hiện chỗ tốt cực lớn của nó, sau đó đi tìm những con Zombie khác, nhưng khi đó Zombie có tinh hạch rất ít, cho nên Quốc Vương nuôi nhốt Zombie, sau đó mỗi ngày quan sát, phát hiện từng con Zombie biến đổi có tinh hạch, sau đó bắt đầu lấy tinh hạch trong đầu Zombie.
Mẹ nó, con chó này có chút lợi hại nha.
Ôn Dao có chút muốn gặp con chó vừa có thế nhốt người vừa có thể nhốt Zombie này rồi.
Vậy nó bắt người nuôi nhốt để làm gì?
Chính mình ăn? Hay cho Zombie ăn? Có phải biết rõ Zombie là do người biến thành nên dự định để bọn hắn cũng biến thành Zombie, tiện lấy tinh hạch?
Dù sao cũng không phải giữ lại để đón mừng năm mới nha!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.