Đọc truyện Mạt Thế Chi Ôn Dao – Chương 19: Bạch Tiểu Tiểu
Ôn Dao nhìn thấy đối phương vẫn còn chưa chịu cắn câu, cuối cùng lấy ra Sinh Mệnh Chi Thủy không còn nhiều lắm, con ngươi màu vàng của rắn biến dị thoáng phát sáng, đầu càng không ngừng đong đưa, cái đuôi không ngừng vỗ vỗ trên mặt đất.
【A A A —— rất muốn a, chẳng lẻ phải bán mình? Thế nhưng thật vất vả mới có được tự do…】
Thấy nó lắc lư không ngừng, Ôn Dao thong thả nói: “Nếu không chúng ta đánh một trận? Nếu mi thắng, những thứ này đều cho mi.
Nếu mi thua thì theo ta, như thế nào?”
Vèo một tiếng, rắn biến dị dựng thẳng cổ lên, chuẩn bị xong hình thai chiến đấu, Ôn Dao thu hết đồ đạc vào không gian, trên tay bắt đầu ngưng kết quả cầu nước…
Chiến đấu rất nhanh kết thúc, thân thể thật dài của rắn biến dị nằm rạp trên mặt đất, phần đuôi nhọn không còn chút sức lực để lắc lư.
【Quả nhiên thú hai chân vô sỉ hèn hạ nhất! Đã nói là chiến đấu rồi, quả cầu nước đều tung ra, kết quả chính là làm ra vẻ, cuối cùng dùng tinh thần lực cường đại áp chế nó! Nó còn kỹ năng đều chưa có sử dụng đây này!】
Mắt Ôn Dao nhìn về phía con rắn trắng có bộ dáng sống không có gì để luyến tiếc, dùng chân đá đá nó: “Này này, có chơi có chịu, về sau mi phải theo ta rồi đấy.”
Rắn biến dị giả chết không động đậy, Ôn Dao cũng không để ý đến nó, xoay người rời đi, thật ra cô đột phát ý tưởng, không muốn đi theo cô, cô cũng không có ý kiến, sau này tìm những con thú biến dị khác cũng được.
Rắn biến dị đợi cả buổi cũng không thấy con thú hai chân kia đến dỗ nó, ngẩng đầu nhìn lên, đối phương đi chỉ còn có thể nhìn thấy một điểm nhỏ.
【Đợi một chút, sao mi không đến dỗ dành ta chứ?!】
Trước kia chủ nhân của nó muốn sai nó làm gì, mỗi lần đều bắt các thứ đến dỗ nó đấy, còn dịu dàng vuốt ve nó đây này, thú hai chân này sao không không rên một tiếng đã đi mất rồi?
【Trở về đây, chỉ cần mi dỗ dành ta, ta sẽ đi cùng mi mà!】
Mắt thấy Ôn Dao sắp biến mất không còn thấy bóng dáng, rắn biến dị không hề do dự, phi tốc di động về phía Ôn Dao.
Nó tự an ủi mình, nó là con rắn giữ chữ tín tốt nhất, mới không phải bị đồ của cô hấp dẫn đâu! Ừm, chính là như vậy, nói sau cô cũng rất cường đại, nó liền miễn cưỡng đồng ý để cô làm chủ nhân của mình!
Ôn Dao cảm giác được rắn biến dị từ phía sau đuổi đến, khóe miệng hơi vểnh lên, trong lòng có chút suиɠ sướиɠ.
Đợi đến lúc nó đuổi kịp chính mình, không ngừng quấn quýt quanh chân cô với ý đồ gây sự chú ý của cô, Ôn Dao hỏi: “Mi có tên chưa?”
【Có có có, ta tên là Bạch Tiểu Tiểu.】
“Nếu không ta gọi mi là Bạch Nương Tử nhé?” Ôn Dao nghĩ đến bộ phim truyền hình mình xem khi còn bé, linh quang lóe lên.
“Có điều…!mi là cha hay là mẹ nhỉ?”
Nói xong, Ôn Dao liền cúi người xuống vươn tay, muốn đem nó lật qua nhìn xem.
【Á, lưu manh!】
Bạch Tiểu Tiểu tránh thân thể ra, co lại một bên, trong con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng rõ ràng mang theo lên án đầy ủy khuất.
“Chỉ đùa một chút thôi nà, bây giờ chúng ta ký kết khế ước.” Ôn Dao duỗi tay trái ra, bắt đầu vẽ ma pháp trận, một bên nói thầm: “Rất có thể không dùng được…”
Quả nhiên, vẽ xong một chút phản ứng cũng không có, hệ năng lượng khác nhau không thể viết nên cậu chuyện!
Có điều còn có một phương pháp đơn giản thô bạo hơn…
“Đợi lát nữa ta làm cái gì, mi đều không được lộn xộn.” Nói xong Ôn Dao từ tinh thần hải của chính mình tách ra một tia tinh thần lực, chịu đựng sự đau đớn kịch liệt này đem tia tinh thần lực này trực tiếp đưa vào trong đầu Bạch Tiểu Tiểu, đánh dấu ấn của chính mình lên tinh thần lực của Bạch Tiểu Tiểu.
Bạch Tiểu Tiểu cảm thấy trong nháy máy trong đầu mình thoáng đau nhói lên, có điều cơn đau nhanh chóng biến mất, đợi nó một lần nữa nhìn về Ôn Dao, liền cảm thấy mình và cô giống như có cùng liên hệ, hơn nữa…!cảm thấy mình rất thích chủ nhân này ~
“Sau này mi gọi là Bạch Nương Tử.”
【Ta tên là Bạch Tiểu Tiểu!】
“Bạch Tiểu Tiểu? Bạch Nương Tử nghe êm tai hơn.”
【Không được! Không được gọi ta là Bạch Nương Tử! Không đúng, làm sao mi biết ta nghĩ cái gì?】
“Ân, mi nghĩ gì đại khái ta đều biết.”
Hoảng sợ!【còn có…!chút tự do nào cho rắn hay không hả!】
“Yên tâm, ta không rảnh xem mi nghĩ gì đâu.
Về phần tên…!mi không biết Bạch Nương Tử là một con rắn trắng rất lợi hại sao? Tu luyện ngàn năm, cuối cùng hóa thành hình người.”
【Biến thành thú hai chân? Ta mới không cần! Thú hai chân các người có thân eo mảnh khảnh như ta sao? Có lớp vảy tinh tế cứng cáp như ta sao? Có răng nanh xinh đẹp như ta không? 】
Ôn Dao: …
Vì sao cảm thấy con rắn này có chút khác…!Trong lòng đùa nghịch nhiều như vậy, thoáng chút hối hận rồi, làm sao đây, có phải là hàng rởm không…
“Được rồi, Bạch Tiểu Tiểu thì Bạch Tiểu Tiểu.” Ôn Dao không sao cả, vừa đi về nhà, vừa nói chuyện phiếm với Bạch Tiểu Tiểu, nhìn nó biểu diễn dị năng hệ băng và nọc độc hoa lệ xinh đẹp, trong ánh mắt sáng long lanh đầy khát vọng của nó, lấy quả trí tuệ đút cho nó ăn.
Đến lúc về đến nhà, bạch Tiểu Tiểu có chút không vui đi lên phía trước rồi.
【Lừa đảo, phía trước có mùi gì thế, thật là khó ngửi! Nhà của mi có một đống cứt sao?】
Ôn Dao tiếp tục đi lên phía trước.
【Đợi một tý, mi không ngửi được sao! Chủ nhân thật đáng thương, rõ ràng cái mũi có vấn đề rồi.】
Bạch Tiểu Tiểu quơ quơ đầu của mình, đóng chặt miệng, ngừng thở, đuổi kịp Ôn Dao.
Về đến nhà, Hạ Uyển vừa lúc từ trên lầu đi xuống, đã nhìn thấy theo sau con gái mình là một con rắn trắng lớn, còn không ngừng trườn đến bên chân cô cọ qua cọ lại, Hạ Uyển ngây người…
“Ma ma, con có thể nuôi nó không?” Ôn Dao sờ lên thân thể của Bạch Tiểu Tiểu, lộ ra vẻ đáng thương nhìn Hạ Uyển, Bạch Tiểu Tiểu cũng đứng thẳng thân thể, mở to hai mắt nhìn xem chị.
Hạ Uyển nhìn bộ dáng người và thú manh không kém gì nhau, cảm nhận được một kích hiểu ý.
“Ừ…!con muốn nuôi thì nuôi, có điều phải chú ý an toàn…”
Ôn Dao lộ ra nụ cười ngọt ngào: “Bạch Tiểu Tiểu thật biết nghe lời, không phải sao?”
Bạch Tiểu Tiểu vội vàng gật đầu, trái cây vừa mới ăn kia thật ngon! Cảm giác ăn xong mình cũng thông minh rất nhiều, nhất định phải ôm chặt đùi chủ nhân!
Khó được chứng kiến con gái lộ ra tươi cười ngọt ngào như vậy, Hạ Uyển có chút choáng váng đi lên lầu, đi một lúc mới kịp phản ứng chính mình muốn làm gì, lại quay người xuống lầu.
“Dao Dao, ba ba của con vừa mới động ngón tay, có khả năng một hai ngày nữa sẽ tỉnh lại, khi ba con tỉnh không chừng chúng ta sẽ rời khỏi đây đấy.”
“Người đẹp ngủ” sắp tỉnh? Ôn Dao nhanh chóng dùng tinh thần lực thăm dò, quả nhiên độ sinh động của tinh thần lực của anh đã rất cao, xem bộ dáng này sắp tỉnh lại rồi.
Thật tốt quá, rốt cuộc có thể đi rồi, từ khi tận thế bộc phát đến nay, Ôn Dao cảm thấy sâu trong lòng mình đã có chút rục rịch, càng ngày càng hoài niệm thời gian mạo hiểm cùng các bạn lúc trước ở đại lục Ella kia, cuối cùng cũng có thể đi xem cái gọi là tận thế rồi!
Ăn cơm trưa xong, Ôn Dao bắt đầu hướng dẫn Hạ Uyển suy nghĩ.
Trước đó, cô có chỉ cách Hạ Uyển làm sao để thu nạp năng lượng xuất hiện ngày hôm nay, thế nhưng tuy Hạ Uyển vì có dị năng nên đã kích phát được tinh thần lực, nhưng có lẽ tinh thần lực còn chưa đủ mạnh, nên làm thế nào cũng không thể cảm nhận được năng lượng, Ôn Dao liền đem cách phương pháp luyện tinh thần lực của mình dạy cho Hạ Uyển.
Mặc dù Hạ Uyển không biết phương pháp này Ôn Dao biết từ đâu, nhưng không hỏi nhiều, bây giờ không phải lúc truy cứu những điều này.
Ôn Dao nhìn Hạ Uyển chậm rãi tiến vào trạng thái suy tưởng, mình cũng tạo quả cầu nước luyện chơi, Bạch Tiểu Tiểu co thành một vòng nằm bên người Ôn Dao, nghiên cứu ma hạch Ôn Dao cho nó.
Qua một lúc, bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng súng, động cơ âm thanh xe, dường như còn kèm theo tiếng gào thét của Zombie.
Tinh thần lực Ôn Dao quét qua, thoáng chốc bật dậy.
Tại sao đám người kia trở lại rồi!?.