Mạt Thế Chi Ở Bên Cạnh Em

Chương 95: Bắt được


Đọc truyện Mạt Thế Chi Ở Bên Cạnh Em – Chương 95: Bắt được

Ý thức được mình bị phát hiện, Diệp Thu Mộc hệ dị năng nháy mắt trào ra, cơ hồ chỉ qua vài cái hô hấp, cảnh giới của đám người Tiểu Tuyền đã bị cây cối sinh trưởng tốt gắt gao chú ý.

Chính mắt nhìn thấy cảnh tượng cây cối sinh trưởng tốt quỷ dị, không ít người đều sợ tới mức theo bản năng bắn súng.

Viên đạn theo ngọn lửa phun ra nuốt vào, tận cùng bên trong một tầng thân cây bị đánh đến chất lỏng vẩy ra.

Nhưng hoàn toàn vô pháp ngăn cản tường cây đang chạy tới vây quanh.

“Đi!” Thôn Mộc mắt thấy không thích hợp, xoát một cái liền nhào hướng trước mặt Tiểu Tuyền.

Hắn có dị năng biến mất, có thể mang theo một người chân chính biến mất nửa giờ, bọn họ có thể thừa dịp cơ hội này đào tẩu, như vậy là có thể tránh được một kiếp!

Tình huống trước mắt quá quỷ dị quá khủng bố! Đế quốc tinh nhuệ nếu tổn thất là chuyện vạn phần tiếc nuối, nhưng so với Tiểu Tuyền quân, quân tinh nhuệ hy sinh là không thể tránh khỏi!

Tiểu Tuyền còn chưa phản ứng lại đã bị Thôn Mộc đẩy gục trên mặt đất, nháy mắt dị năng phát động, hai người biến mất ở giữa đám quân nhân hỗn tạp.


Diệp Thu ấn đường vừa nhíu, vẫn luôn dùng tinh thần lực quan sát nên hắn tự nhiên phát hiện ra tình huống này, nhưng vô luận hắn lục soát như thế nào, hai người kia giống như chưa từng tồn tại, hoàn toàn biến mất.

Trong mắt hiện lên một mạt tàn khốc, Diệp Thu ngón tay khẽ nhúc nhích, nguyên bản đại thụ lớn lên thẳng tắp thon dài nháy mắt từ giữa không trung hướng cong xuống dưới, ở giữa không trung kết vào bên nhau, hình thành một cái nhà giam không còn ánh sáng.

“A!!!” Người Nhật ở trong nhà giam chỉ nhìn thấy được cảnh tượng khủng khiếp nhất trong cuộc đời của mình, cây cối vốn không có sinh mệnh như là có ý thức, tự hình thành một cái nhà giam kín không kẽ hở.

Mà bọn họ chính là con mồi.

Tiếng súng vẫn không đình chỉ, ở hoàn cảnh duỗi tay không thấy năm ngón, ngộ thương là việc không thể tránh khỏi.

Tiếng kêu thảm thiết, chửi bậy, nguyền rủa, xin tha, cầu nguyện, tiếng khóc……

Mọi người đứng ở ngoài tường cây cách hơn mười mét loáng thoáng có thể nghe được âm thanh bên trong ồn ào.

Keith cùng Andrey liếc nhau, hai người đều không nói chuyện.

Đối với địch nhân muốn xâm lược quốc gia mình, không ai có thể chịu đựng. Bọn họ hiểu cách làm này, nếu đổi lại là mình, nói không chừng sẽ làm càng tốt hơn.

Kẻ xâm lược, bản thân vốn không đáng đồng tình, không phải sao?

“Chạy mất hai người.” Diệp Thu nhăn mi, thu hồi tinh thần lực không muốn nhìn tình hình bên trong, xoay người nhìn Diệp Cẩn nói.

Diệp Cẩn duỗi tay sờ mặt hắn, bởi vì hôm nay dị năng tiêu hao có chút nhiều, Diệp Thu sắc mặt hơi khó coi.

“Không cần nóng nảy, bên trong lưu lại mấy người sống.”


Diệp Thu gật đầu, ngón tay khẽ nhúc nhích, nguyên bản tường cây kín mít bỗng chốc tách ra một cái cửa nhỏ.

Mùi máu tươi đột nhiên trào ra, mấy người sôi nổi nhăn mi.

Nhà giam tối om chợt có ánh sáng chiếu vào, mọi người mất đi lý trí rốt cuộc thoáng thanh tỉnh một chút, thô thanh thở phì phò nhìn chỗ có ánh sáng, tiếng súng dần dần ngừng lại.

Đột nhiên, mấy cây mây to lớn vụt vào, nhanh chóng cuốn lên mấy người Nhật ngã xuống gần lối vào nhất, động tác nhanh túm ra ngoài.

“A!! Cứu mạng!!”

Tiếng kêu thảm thiết theo lối ra lại lần nữa theo gió mà đột nhiên im bặt, mấy chục người Nhật đang ở trong bóng đêm lo lắng đề phòng đợi vài giây, rốt cuộc có người chịu không nổi dày vò, thật cẩn thận mở miệng: “Tiểu Tuyền…… Đội…… Đội trưởng?”

“Ân?!” Đạo Hằng đột nhiên ngẩng đầu giật giật lỗ tai, trong mắt hiện lên một tia tức giận, cả người như là một con liệp báo, nháy mắt liền xông ra ngoài.

Vương thúc cầm súng có chút phát ngốc, làm sao vậy?

Ý thức được khẳng định đã xảy ra chuyện gì, Vương thúc cũng không thất thần, không bận tâm tới con mồi trên mặt đất, ghìm súng liền theo hướng bọn Vương thẩm chạy.


Vừa rồi bởi vì muốn đuổi theo con hươu hoang kia, hắn cùng Đạo Hằng chạy có chút xa, cho nên chờ tới khi hắn rốt cuộc đuổi tới chỗ bọn Vương thẩm, chỉ nhìn thấy cảnh Đạo Hằng nhìn hai người Nhật trên mặt đất cười lạnh.

“Hồng hộc……” Vương thúc gian nan thở cũng vất vả, nhìn hai người Nhật trên mặt đất một thân quân trang, hỏi: “Này…… Từ đâu ra người Nhật Bản vậy?”

“Chui đầu vô lưới.” Đạo Hằng gợi lên khóe môi, đáy mắt ý cười lạnh lẽo.

“Không có việc gì đi?” Vương thúc đi tới bên người Vương thẩm đang bị kinh ngạc đến ngây người, giúp nàng nhặt nấm bị rơi trên mặt đất.

Vương thẩm phản ứng lại, lắc đầu ý bảo mình không có việc gì, xoay người quan tâm nhìn về phía hai đứa nhỏ: “Không sợ a! Không có việc gì!”

An Oa Tử giơ tay sờ Tiểu Hắc nhảy lên vai mình, gắt gao lôi kéo tay Dụ Tiểu Ngư, nói: “Chúng ta không sợ! Đúng không tiểu ngư?”

“Ân ân!” Dụ Tiểu Ngư thập phần khẳng định gật gật đầu, “Không sợ!”

( Candy: Hai bé nhà mình đáng yêu a


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.