Đọc truyện Mạt Thế Chi Ở Bên Cạnh Em – Chương 88: Tang thi điểu
Trong nháy mắt, trên quốc lộ bình thản cũng chỉ có thể nhìn thấy xe chạy băng băng, từng chiếc xe cơ hồ đầu đuôi dán vào nhau.
Bởi vì trước đó phân công tương đối minh xác, cho nên cho dù là dưới tình huống như thế, mọi người cũng không có quá mức hoảng loạn.
Diệp Thu tinh thần lực toàn bộ khai hỏa, chặt chẽ chú ý đại bộ đội cùng tang thi điểu.
Bạch Phi ngồi ở trong xe, ánh mắt chuyên chú mà nhìn hướng Tây Bắc.
Vừa rồi còn hai bàn tay trắng trên bầu trời xuất hiện mấy điểm nhỏ, Bạch Phi đồng tử hơi co lại, tang thi điểu!
Trợ lý khẩn trương nắm chặt tay lái, tướng quân có lệnh, xe bọn họ xe phải chờ xe phía trước đi lên rồi mới có thể lái, cho nên hắn lúc này chỉ có thể ở trong lòng yên lặng cầu nguyện, hy vọng xe phía trước nhanh một chút, những con điểu bay chậm một chút.
“Ca ca, bạch tướng quân còn chưa lái xe!” Diệp Thu nhăn chặt mi, quay đầu hướng Diệp Cẩn nói.
Diệp Cẩn một bên lái xe một bên gật đầu, không rảnh nói chuyện.
Cảm giác được an toàn rồi, Chu Vận thở hắt ra, còn may! Còn may hắn cũng đủ thông minh lên chiếc xe này!
Phía sau xe còn rất nhiều, cho dù bị tang thi điểu đuổi, cũng còn rất nhiều những tấm khiên khác! Càng đừng tới phía sau còn có bạch tướng quân!
Thả lỏng, Chu Vận trái phải vừa nhìn vừa sờ, trong miệng còn tấm tắc bảo lạ, đối với chiếc xe này vừa lòng không thôi.
“Hùng đại ca!” Chu Vận lặng lẽ liếc mắt Diệp Thu cùng Diệp Cẩn ở trước bọn họ, phát hiện bọn họ một người chuyên tâm lái xe một người chuyên tâm nhìn trời, mới yên tâm vỗ vỗ tay Hùng Vân Vĩ bên cạnh, “Ngươi thấy xe này thế nào?”
Hùng Vân Vĩ hình như bị tang thi điểu làm cho kinh sợ, lúc này còn chưa có phản ứng lại, ngơ ngác quay đầu nhìn hắn: “Xe gì?”
Mắt trợn trắng, Chu Vận dùng sức ở trên đùi hắn véo một cái: “Hùng đại ca!”
“Tê!” Hùng Vân Vĩ nháy mắt bị đau mà tỉnh, phát ra một tiếng hút không khí thanh lớn.
Lạnh lùng quay đầu lại nhìn thoáng qua họ, Diệp Thu lười vào giờ phút này lãng phí thời gian phản ứng lại bọn họ, cũng không có gì.
Chu Vận bị hoảng sợ, nhưng thấy Diệp Thu không hề phản ứng, trong lòng lại không khỏi nổi lên một ý niệm khác.
Vì sao không nói lời nào? Khẳng định có chuyện không thể cho ai biết! Chiếc xe này khẳng định là có lai lịch bất chính, bằng không tại sao bọn họ một cái rắm cũng không phóng?
Dùng khuỷu tay bất động thanh sắc đẩy đẩy Hùng Vân Vĩ, Chu Vận dùng ánh mắt ý bảo hắn quan sát chiếc xe.
Hùng Vân Vĩ nháy mắt liền hiểu ý tứ hắn, trong lòng cảm thấy có chút không ổn, nhưng nghĩ lại mình chỉ là nhìn xe, cũng không có làm gì, cho nên liền thật sự cẩn thận quan sát.
Không phải hắn nói, chiếc xe này cho dù là đặt ở trước mạt thế cũng là siêu xe đứng đầu, bên trong phối trí đều là đỉnh cấp, chỉ cần là người yêu xe liền sẽ không bỏ qua xe tốt như vậy.
Xe này nếu là của mình thì tốt biết bao nhiêu a!
“Tướng quân, ngồi xong!” Trợ lý vừa dứt lời, xe liền vượt lên quốc lộ, không hề chậm trễ thời gian.
Bạch Phi quay đầu nhìn trên bầu trời càng lúc điểm đen càng lớn, chậm rãi nhăn chặt mày.
Đám điểu tốc độ thực nhanh, hơn nữa thoạt nhìn số lượng rất nhiều, ô áp áp ở trên bầu trời lan tràn một mảnh lớn.
Nếu không tìm thấy mảnh đất an toàn……
Mấy ngàn con chim bay ở trên bầu trời là cảnh tượng gì?
Cho dù là trước mạt thế, người gặp qua trường hợp này cũng không phải rất nhiều, càng đừng nói đến hiện tại.
Nhưng giờ phút này, đối với những người nhìn đến cảnh tượng này mà nói, đây lại không phải hiện tượng tốt. Cơ hồ những người chứng kiến qua uy lực của tang thi điểu đều cảm thấy lạnh giá, lòng bàn chân giẫm thật mạnh chân ga, hận không thể đem xe bay lên.
Càng là người ở những xe phía sau lại càng lo lắng, nhưng cũng may đều biết bạch tướng quân còn ở phía sau, cho nên cho dù có nhân tâm bất an cũng không nói gì thêm.
Bạch Phi thân là tướng quân đều không so đo, bọn họ còn có thể nói cái gì?
Chỉ có thể gửi hy vọng với vận mệnh!
Mấy ngàn con tang thi chim bay ở không trung, Diệp Thu ấn đường nhíu chặt, cái trường hợp này thật sự quá mức ghê tởm.
Đại bộ phận điểu toàn thân lông chim hỗn độn cơ bắp hư thối, có vài con điểu thậm chí không còn thành hình, cũng không biết làm như thế nào có thể một lần nữa bay ở không trung.
Dẫn đầu mấy con điểu nhìn qua đều đầy đủ toàn vẹn, nhưng thoạt nhìn lại rất không bình thường.
Quá lớn……
Nguyên bản kích cỡ thân mình nắm tay của người trưởng thành, nhưng những con dẫn đầu kia lại to hơn bình thường gấp bảy tám lần, hơn nữa nhìn qua như là diều hâu, móng vuốt mỏ nhọn, nhìn qua hung mãnh vô cùng.
Bay ở đằng trước, con điểu dường như cũng cảm giác được động tĩnh trên mặt đất, tròng mắt màu đen hơi đổi, ở trên mặt đất tìm được những cái lon sắt* đang dịch chuyển.
( Candy: Lon sắt là cái xe ô tô đó a:v)
Bên trong những cái lon sắt đó…… Có đồ ăn……
Phát ra một tiếng kêu bén nhọn, cánh khẽ nhúc nhích, như mũi tên thẳng tắp hướng về đoàn xe mà đến.
Phía sau đàn điểu phần phật đi theo nó, rậm rạp bay thẳng về phía đồ ăn.
Diệp Thu chỉ liếc mắt một cái liền phát hiện ra hướng đi của đàn điểu, khẩn trương nhìn về Diệp Cẩn phía bên người.
“Yên tâm, có ta ở đây.” Diệp Cẩn hai mắt nhìn thẳng phía trước, tốc độ xe tăng tới tối đa.
Trước bọn họ chỉ có mấy chiếc xe, hơn nữa đều là xe của nhà mình, trước đó bởi vì tới trễ nhất, cho nên xe ngừng ở sau cùng.
Không nghĩ tới hiện tại này ngược lại lại có kết quả tốt, tính năng mấy chiếc xe nhà mình đều không cần phải nói, không giống xe khác, cho dù là ở thời khắc chạy trốn, tốc độ xe nhanh nhất cũng không đuổi kịp bọn họ.
Nhưng điều này cũng không đại biểu an toàn.
Diệp Cẩn tầm mắt khẽ nâng, cho dù hắn không có tinh thần lực cường hãn, thị lực cường hãn như Diệp Thu, hắn cũng có thể nhìn thấy những con tang thi điểu dữ tợn.
Điểu từ hướng Tây Bắc mà đến, mà đây, cũng đúng là hướng bọn họ đi tới.
Đua thời gian!
Chỉ cần toàn bộ xe đuổi ở trước tang thi điểu tiến vào đường hầm, bọn họ cũng chỉ cần dùng hai cánh cửa đường hầm ngăn cản là có thể bảo đảm an toàn.
Không giống hiện tại bại lộ dưới không trung, những con điểu đó toàn bộ tang thi hóa, căn bản không sợ đau đớn, từ trên cao xông thẳng mà xuống, bình thường trần xe cùng cửa sổ xe căn bản ngăn cản không được, rất dễ dàng liền sẽ bị móng vuốt sắc bén cứng rắn của chúng nó cùng mõm phá hư.
Bất quá, xe bọn họ ở đằng trước, sẽ vào đường hầm đầu tiên, nhưng cũng khiến cho những xe ở đầu kia gánh chịu công kích của tang thi điểu.
Hơn nữa đường ra kia đối với tang thi điểu là gần nhất.
Diệp Cẩn cũng không quá để ý sinh tử của người khác, nhưng cũng không muốn toàn bộ hành động bị đàn tang thi điểu phá hư, cho nên không chút do dự, cầm lấy bộ đàm hạ lệnh cho Diệp Đông Diệp Tây đằng trước, bảo bọn họ đem xe chạy đến một đầu đường hầm kia.
Diệp Đông Diệp Tây nguyên bản cũng không có tính toán làm rùa đen rút đầu, xe bọn họ ở đằng trước, nếu chạy vào trong đường hầm xác thật là an toàn nhất, nhóm tang thi điểu sẽ không vì có đồ ăn mà chui vào đường hầm, nhưng bằng lương tâm làm sao mà không có trở ngại?
Sau xe đều là người sống sờ sờ!
Mọi người trong xe cũng có rất nhiều người nghĩ tới vấn đề này, nếu xe phía trước ở giữa đường hầm mà dừng……
Không phải bọn họ đem lòng người nghĩ thành quá mức âm u, thật sự là mạt thế làm cho bọn họ thấy được quá nhiều tàn khốc.
Vận mệnh tàn khốc, lòng người tàn khốc.
Nếu là xe bọn họ ở đằng trước, vậy bọn họ sẽ lựa chọn như thế nào?
Là lựa chọn ngừng ở giữa, dùng mạng người khác hy sinh đổi lấy sự an toàn, hay là chạy đến cửa đường hầm, chấp nhận bị tang thi điểu công kích?
Bạch Phi tự nhiên cũng không xem nhẹ vấn đề này, hắn nhíu mày nhìn đàn tang thi điểu trong không trung càng ngày càng gần, nói: “Đằng trước là ai?”
Trợ lý nói: “Hẳn là diệp đội trưởng, trước đó ta thấy xe bọn họ ngừng ở mặt sau cùng, như vậy lái đi cũng chính là đằng trước.”
Gật đầu, Bạch Phi buông bộ đàm trong tay, nguyên bản hắn còn tính toán hạ lệnh cưỡng chế bọn họ, nhưng hiện tại cũng không cần.
Dùng người thì không nghi*, hắn tin tưởng ánh mắt của mình.
( Candy: Dùng người không nghi nghĩa là đã lựa chọn dùng người nào thì phải hoàn toàn tin tưởng người đó, không được nghi ngờ, dẫn đến mất lòng người.)
Mấy người trong nhóm Diệp không phải loại người như vậy.
Hãn Mã thẳng tắp lái tới phía trước, Diệp Đông mặt không biểu tình lái qua lối vào, lái qua cả giữa đường hầm, một cái hất đuôi đổ ở lối vào đường hầm.
Diệp Cẩn không hề chần chờ, Hãn Mã gắt gao đi theo Keith phía sau xe bọn họ, hướng một đầu khác lái ra.
Chu Vận nguyên bản đã thả lỏng đột nhiên sững sờ, mở to hai mắt trơ mắt nhìn xe lái qua khu vực an toàn nhất.
“Dừng xe a!!!” Chu Vận đột nhiên bắt lấy lưng ghế, trong miệng phát ra tiếng kêu bén nhọn.
Hùng Vân Vĩ bị tiếng kêu của hắn cả kinh, rốt cuộc từ trong cơn tán thưởng xe tỉnh lại, trợn mắt há hốc mồm nhìn ánh sáng ở cửa đường hầm càng ngày càng gần.
Diệp Thu cùng Diệp Cẩn lại hoàn toàn không có ý phản ứng lại bọn họ, thẳng tắp đem xe ngừng ở lối vào, cùng xe của bọn Diệp Tây, Keith cùng nhau lấp kín lối vào.
Xe đi theo sau bọn Diệp Thu nguyên bản có chút chần chờ, nhưng nhìn bọn Diệp Cẩn một chút đình ý định dừng lại đều không có, cũng chỉ có thể cắn răng đi theo.
Chết thì chết đi! Dù sao ngốc cũng không phải chỉ một mình bọn họ!
Mặt không biểu tình nhìn hai người trợn mắt há hốc mồm ở phía sau, Diệp Thu một bên chú ý tới tang thi điểu sắp tới, một bên lạnh lùng nói: “Xuống xe!”
Cơ thể phản ứng trước mà đẩy cửa xuống xe, đợi tới khi phản ứng lại, cửa xe đã đóng, Chu Vận gắt gao cắn răng, nắm lấy Hùng Vân Vĩ.
Kẻ điên! Tự mình muốn chết vì cái gì còn lôi kéo hắn!
Chân dài bước tới, Diệp Cẩn không để ý tới hai người kia, cả người mạo hiểm khí lạnh đi hướng cửa đường hầm.
Ba chiếc Hãn Mã đầu đuôi nối liền, cơ hồ đem cửa đường hầm đóng kín mít một nửa, nhưng một bộ phận lớn lại khó có thể ngăn cản.
Diệp Cẩn nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Diệp Thu.
Diệp Thu hiểu ý, bước nhanh đi lên trước, vung tay lên đem mấy viên hạt giống rải ra ngoài, lục quang Mộc hệ dị năng trào dâng mà ra, cây mây thô tráng tức khắc chui từ dưới đất lên mà ra, tốc độ lấy mắt thường khó nhận ra nhanh chóng kết ở bên nhau, dựng nên một đạo tường gai rắn chắc, đem cửa đường hầm bao lại chỉ còn một cửa cỡ người thường.
Mặt tường này mục đích không phải để lấp kín cửa vào giúp bọn họ có thể tránh ở bên trong, mà là giảm nhỏ diện tích tang thi điểu tập kích, cứ như vậy, mọi người cũng chỉ cần dùng sát chiêu đối với một cái lỗ trống nhỏ là được, lực sát thương sẽ càng mạnh.
Mặt không biểu tình nhìn cây mây kết ở bên nhau, Độ ấm quanh thân Diệp Cẩn một hàng lại hàng (?).
Cảnh tượng này……
Giống như đã từng nhìn qua a……
Liếc mắt Diệp Thu bên người, Diệp Cẩn xoay người, nói: “Vương thúc Vương thẩm, các ngươi lên xe bảo vệ trẻ con, người còn lại chuẩn bị sẵn sàng.”
Vương thúc há miệng thở dốc, nhưng cũng biết lúc này không phải lúc để cãi cọ, bọn họ không có dị năng, khả năng dùng súng cũng không chuẩn, đợi ở bên ngoài xác thật còn không bằng ở trong xe bảo vệ hài tử, chỉ có thể gật gật đầu, xoay người lên suv.
Không bị bắt vào trong xe, Diệp Đông nhẹ nhàng thở ra, vẻ mặt nghiêm túc nâng súng trong tay lên.
Hắn tuy rằng không có dị năng, nhưng cũng không muốn bị bảo vệ trong xe, hắn còn có súng, hoàn toàn có thể chiến đấu!
Diệp Tây lặng lẽ đứng ở bên cạnh Diệp Đông, tính toán một khi có nguy hiểm liền biến thân bảo vệ hắn, súng trong tay cũng vận sức chờ phát động.
Những người khác đều bị hành động của Diệp Thu làm cho niềm tin tăng lên, một cái lỗ nhỏ như vậy, bọn họ nhiều người, cũng không đến mức phòng thủ không được đi?
Thông qua bộ đàm đã biết cách làm của bọn họ, Bạch Phi cũng không trì hoãn, xe mới vừa bình ổn đã kêu thổ hệ dị năng giả cùng kim loại hệ dị năng giả, tính toán giống như bọn họ lấp kín cửa đường hầm.
Nhưng mới làm được một nửa, tiếng xé gió bén nhọn của tang thi điểu đã ở gang tấc.
Tang thi điểu xấu xí ghê tởm vừa xuất hiện, mọi người vận sức chờ phát động liền sôi nổi ra tay.
Nháy mắt, các loại dị năng, viên đạn, mũi tên nhọn, sôi nổi bắn thẳng ra.
Diệp Thu câu môi cười, trên tay ghìm súng, ngọn lửa phun ra nuốt vào.
Tang thi điểu? Chút lòng thành!