Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi

Chương 39: Bạn Trai Quen Thử


Đọc truyện Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi – Chương 39: Bạn Trai Quen Thử


Lấy kết hôn làm nền tảng kết giao? Khụ khụ khụ, boss vai ác muốn quen với cậu???
“Cái kia, không phải, Ngô đại đội trưởng, anh nghe tôi phân tích chuyện này rõ một chút.

Anh coi chứ, việc chúng ta hôn môi hoàn toàn chính là “mèo mù chạm phải chuột chết”, là “chó ngáp phải ruồi”, là hiểu lầm, anh nói xem có đúng không?” Âu Dương Húc thử giải thích.

“Là sự thật!” Nam nhân vẫn như cũ một bộ dạng nghiêm túc nói.

“Là, là sự thật.

Nhưng mà bây giờ là thời đại mới rồi, sẽ không chú trọng cái gì danh tiết, trinh tiết gì đó a.

Anh nói xem nếu chỉ vì hôn môi một cái liền kết giao, còn kết hôn nữa.

Vậy, vậy có giống trò đùa quá không?”
Không phải chứ, chỉ vì một nụ hôn đầu tiên, cậu liền phải bồi luôn cả hai đời trong trắng á?
“Em là người thứ nhất hôn tôi!” Cũng là người đầu tiên làm cho anh tâm tâm niệm niệm.

“Là, là tôi sai.

Là tôi say rượu loạn tính hôn anh.

Nhưng mà việc yêu đương kết hôn này không thể xúc động quyết định được.

Cho dù có muốn thì cũng phải tìm người mà mình yêu không phải sao? Hai chúng ta lại không có tình cảm gì với nhau.

Anh nói vì một cái hôn mà bên nhau như vậy có thích hợp không chứ?” Âu Dương Húc tận tình khuyên bảo anh.

“Em làm sao biết tôi không thích em?” Anh nghiêng đầu nhìn chăm chú vào cậu hỏi.

“Cái gì?” Âu Dương Húc lập tức bị sét đánh thêm một lần nữa, hơn nữa là bị đánh đến xương da cũng không còn!
“Tôi thích em, em cũng thích tôi, cho nên chúng ta lấy kết hôn làm nền tảng kết giao.” Ngô Hạo Thiên vô cùng bình tĩnh nói từng câu từng chữ.

Nhưng Âu Dương Húc lại nghe mỗi câu mỗi chữ cũng không thể bình tĩnh nổi.


“Tôi thích anh? Anh nói, tôi thích anh? Anh, con mắt nào của anh thấy tôi thích anh hả?” Gì chứ? Chính cậu cũng không biết cậu thích Ngô Hạo Thiên luôn á?
“Em không thích tôi, vậy em việc gì phải ra ngoài hẹn hò ăn cơm với tôi? Em không thích tôi, em việc gì phải lái xe đưa tôi về quân bộ? Em không thích tôi, em việc gì phải mời tôi đi ăn sinh nhật, nhận quà sinh nhật của tôi? Còn có, nếu em không thích tôi, em việc gì phải hôn tôi?”
“Tôi……” Âu Dương Húc nghe anh nói một chuỗi dài “việc gì phải…” làm cậu cạn lời.

Sao tự nhiên nghe anh ta nói xong, chính cậu cũng nghi ngờ bản thân cậu cũng có thích anh ta luôn vậy?
“Ăn cơm không tính hẹn hò đi? Đi ra ngoài với bạn bè cũng có thể ăn cơm mà?” Âu Dương Húc hỏi lại.

“Nhưng em sẽ mang theo bạn bè đi nhà hàng cơm Tây kiểu đó à? Chẳng lẽ em không thấy hơn 90% tình nhân đều ăn cơm ở đó sao?”
“Việc này……” Có vẻ như cậu thật sự chọn sai chỗ rồi hic!
“Nếu em không còn vấn đề gì khác, vậy chúng ta bắt đầu từ hôm nay kết giao đi!” Nam nhân nghiêm túc tuyên bố.

“Chờ, chờ một lát, anh, anh xác định anh thích tôi á?”
“Sao?” Nam nhân nghi hoặc nhìn Âu Dương Húc.

“Không phải anh thích loại hình nhu nhu nhược nhược, ôn văn nho nhã sao?”
Trong nguyên tác không phải nói Ngô Hạo Thiên thích Lâu Thanh sao? Lâu Thanh là đại soái ca (aka anh đẹp trai), so với mình còn đẹp hơn, tính cách cũng ôn văn nho nhã, nhu nhu thuận thuận, tốt hơn cậu gấp nhiều lần.

Nói thật, Âu Dương Húc hoàn toàn thấy bản thân cậu không có cái gì giống vị Lâu Thanh đó hết.

Nhưng mà ngay khi tính cách nè, gương mặt nè…!của cậu với Lâu Thanh khác nhau một trời một vực vậy mà đại boss lại thích cậu? Việc này kỳ lạ thật đó?
“Đúng là trước khi gặp được em, tôi muốn tìm một bạn đời ôn nhu săn sóc.

Nhưng sau khi gặp được em rồi, tôi đã thay đổi.

Tôi rất thích nhìn em xù lông, hơn nữa khi em cười lên thực ấm áp, khiến người ta cũng bị lây nhiễm, làm trong lòng tôi ấm lên.

Tôi thích thấy bộ dạng em tức giận nhưng càng thích em cười với tôi!”
“Này……” Âu Dương Húc nhìn vẻ mặt ôn nhu của anh liền ngẩn người.

Đậy là tình huống gì vậy? Cậu được tỏ tình? Được tang thi vương Ngô Hạo Thiên, đại boss vai ác trong nguyên tác tỏ tình?.

ngôn tình hoàn
Không không không, thật không khoa học xíu nào, nguyên tác không phải viết như vậy.

Người yêu của Ngô Hạo Thiên là Lâu Thanh, không nên là Âu Dương Húc a?

Không lẽ bởi vì mình xuyên thư tới đây nên thay đổi giả thiết của nguyên tác sao?
Suy nghĩ lại, nếu là nguyên chủ thì lúc này cậu ta hẳn sẽ đang ở bệnh viện trung tâm thành phố theo đuổi Hoàng Y Y nên nguyên chủ không có khả năng gặp được Ngô Hạo Thiên, cũng không có bất kỳ khả năng nào quen được Ngô Hạo Thiên.

Cho dù nguyên chủ thật sự đi con đường giống cậu đi nữa, thật sự tới bệnh viện Võ Cảnh, cũng sẽ không phát sinh cảm tình gì với Ngô Hạo Thiên đâu, nguyên chủ vốn không thích nam nhân!”
Vì vậy cốt truyện trong nguyên tác đang lộn xộn này là do hiệu ứng bướm bướm? Là vì cậu mà thay đổi sao?
“Cái kia, tôi, tôi……” Nhìn gương mặt ôn nhu của anh, Âu Dương Húc muốn nói lại thôi.

“Em không muốn?” Nam nhân bỗng nhiên nhăn mày lại, buồn bã hỏi.

Có lẽ em ấy cũng không có quên việc hôm qua, có lẽ em ấy chỉ đang trốn tránh.

Em ấy không muốn kết giao với mình!
Nhìn Ngô Hạo Thiên đang ngồi bên người trở nên trầm mặc buồn bã.

Âu Dương Húc ngẩn người, vào giây phút này, không hiểu sao cậu lại cảm thấy đau lòng chưa từng có.

Đúng vậy, là đau lòng, không biết từ lúc nào, cậu thế nhưng học được đau lòng đại boss vai ác oai phong một cõi này trong nguyên tác.

Thật ra nghĩ lại một tháng sau là mạt thế rồi, có lẽ hai người cậu cũng không thể đi với nhau cả đời được.

Dù gì bọn họ một người là pháo hôi, một người là đại boss vai ác, kết cục đều giống nhau đều chết trong tay nam chủ mà thôi.

Thôi thì không cần nghĩ gì tới nguyên tác nữa, cũng không cần nghĩ đến cái gì Lâu Thanh.

Dù sao cách mạt thế chỉ còn có một tháng, vậy thì yêu đương một trận oanh oanh liệt liệt đi! Làm tất cả việc mà đời trước cậu chưa làm được! Để đời này cậu có thể sống toại nguyện hơn một chút đi!
“Ngô Hạo Thiên!” Âu Dương Húc gọi đối phương.

“Em không thích tôi!” Là khẳng định, không phải câu hỏi.

Nếu cậu thật sự thích anh sẽ không cần lấy cớ nhiều như vậy để từ chối kết giao nên Ngô Hạo Thiên cảm thấy cậu không thích mình.

“Tôi, tôi cũng không thể nói có thích anh hay không, vì không có nghĩ đến phương diện đó.


Anh cũng biết tính tình tôi không tốt, tính anh cũng vậy, chúng ta vừa thấy là cãi nhau.

Cả ngày cứ cãi nhau mãi, thiệt tôi cũng không nghĩ anh có thể thích tôi nha?” Âu Dương Húc có chút bất đắc dĩ nói, nhưng đây là sự thật.

Từ lúc cậu quen biết Ngô Hạo Thiên tới giờ đã được hai tháng, cơ bản năm ngày cãi nhau một trận lớn, ba ngày cãi nhau một trận nhỏ.

Có ai nói vậy là yêu không chứ?
“Vậy, vậy em……” Nhìn Âu Dương Húc, Ngô Hạo Thiên thật sự không biết nói gì.

Hóa ra tên nhóc này căn bản không nghĩ tới, phản ứng này cũng quá trì độn rồi!
“Nếu không thì như vậy đi, chúng ta hai người thử kết giao một tháng trước xem thế nào.

Nếu cảm thấy thích hợp thì tiếp tục, nếu không thích hợp thì tách ra, được không?” Âu Dương Húc nghiêm túc nhìn anh hỏi.

“Thử kết giao?” Nghe qua sống thử chứ chưa nghe qua thử kết giao đâu!
“Ừ, anh thấy thế nào?” Âu Dương Húc chớp chớp mắt hỏi.

“Được, thử kết giao thì thử kết giao đi!” Thử kết giao so với bị từ chối mạnh hơn nhiều.

“Vậy nói rồi đó.

Anh bây giờ là bạn trai tạm thời của tôi.” Cuối cùng Âu Dương Húc cũng dứt khoát giải quyết.

“Ừ!” Ngô Hạo Thiên ôm chầm lấy người trước mặt.

Nhìn gương mặt ngày càng phóng đại trước mặt mình, Âu Dương Húc giơ tay bịt kín miệng anh.

“Ngày đầu tiên quen nhau, không thể hôn môi!” Âu Dương Húc chính trực nói.

“Vậy khi nào mới có thể hôn?” Nam nhân cười hỏi.

“Khi nào tôi đồng ý cho hôn mới được.” Âu Dương Húc kiêu ngạo nhìn anh trả lời.

“Nhóc con, em đúng là lòng dạ hẹp hòi!” Làm bạn trai còn không cho hôn thì còn gọi là bạn trai gì chứ?
“Nè nè, cái gì mà hẹp hòi? Người ta yêu đương bắt đầu từ nắm tay được không? Làm gì có chưa gì đã hôn rồi?” Âu Dương Húc nói.

“Nhưng đêm qua chúng ta đã hôn rồi mà?” Ngô Hạo Thiên nói.

Chủ động hôn lên cũng không phải là anh đi?
“Ngày hôm qua là ngày hôm qua, ngày hôm qua chúng ta cũng chưa yêu nên ngày hôm qua không tính!” Âu Dương Húc miệng lưỡi nói.


“Được!” Nghe cậu nói vậy, Âu Dương Húc tuy rằng bất đắc dĩ nhưng vẫn gật đầu chấp nhận.

“Nắm tay!” Ngô Hạo Thiên duỗi tay đến trước mặt Âu Dương Húc.

“Tay anh lớn thật đó!” Đem tay mình để vào lòng bàn tay anh, tay anh vậy mà có thể bao hết tay mình, Âu Dương Húc không thể không âm thầm bái phục anh.

“Chỗ khác cũng rất lớn, em có thể từ từ khám phá!”
Nhìn bản mặt chính trực của anh, Âu Dương Húc ngạc nhiên chớp mắt.

“Hừ, không nhìn ra anh lại muộn tao như vậy đó!”
“Không, tôi rất nhiệt tình, sẽ không thấy nhàm chán, chờ đến khi em hiểu biết nhiều hơn về tôi, em liền biết.” Ngô Hạo Thiên nhéo nhéo bàn tay nhỏ trong lòng.

“Có thể sử dụng vẻ mặt này nói những loại lời này, anh tuyệt đối là độc nhất vô nhị!” Âu Dương Húc buồn cười nhìn nam nhân nói lời âu yếm cũng có thể nói đến nghiêm trang như vậy.

“Vậy tôi nên đổi vẻ mặt gì mới được?” Nam nhân phá lệ nghiêm túc hỏi cậu.

“Thôi, đừng thay đổi, anh cứ như vậy đi, anh nếu đổi thành vẻ mặt sói đói, tôi sẽ càng buồn nôn.”
Ngô Hạo Thiên nghe vậy liền cười, anh cúi đầu hôn lên bàn tay nhỏ của Âu Dương Húc một cái.

Nhìn cái tên muộn tao này, Âu Dương Húc liếc mắt xem thường.

“Ngày đầu tiên làm bạn trai tạm thời của tôi, anh có phải nên cho tôi chút phúc lợi chứ nhỉ?”
“Phúc lợi gì? Đi dạo phố? Ăn cơm? Xem phim?” Nam nhân nhìn cậu hỏi.

“Hứ, tôi không phải nữ sinh.” Nghe anh nói mà Âu Dương Húc không nhịn được phun tào.

“Vậy em muốn cái gì?” Ngô Hạo Thiên nghiêm túc hỏi cậu.

“Dạy tôi bắn súng, được không?” Âu Dương Húc suy nghĩ rồi đưa ra yêu cầu.

Nghe cậu nói vậy, Ngô Hạo Thiên ngẩn người.

“Rất nguy hiểm!”
“Nhưng tôi muốn học, được không?” Âu Dương Húc quơ quơ cánh tay làm nũng anh.

“Được rồi!” Ngô Hạo Thiên xoa nhẹ đầu tóc Âu Dương Húc rồi đem người đi tới phòng luyện bắn súng.

END CHƯƠNG 40..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.