Đọc truyện Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi – Chương 24: Đi Bộ Đội Đặc Chủng Đại Đội
Ngày hôm sau, Âu Dương Húc đúng 8 giờ đến đại đội đặc chủng của Ngô Hạo Thiên báo danh.
“Âu Dương quân y, cậu tới trễ!” Đứng trong sân thao luyện, Ngô Hạo Thiên đang cầm đồng hồ huấn luyện chạy bộ.
“A? Phải không?” Âu Dương Húc ngẩng đầu nhìn anh hỏi.
“Đúng vậy, đội viên chúng tôi mỗi ngày đều 5 giờ thức dậy chạy bộ rèn luyện.
Nếu trong lúc đang chạy bộ mà cậu không có mặt, lỡ như có đội viên bị trầy da, té bị thương gì đó thì lại phải gọi điện gọi cậu tới, như vậy rất bất tiện!”
Tên nhóc thúi, bắt cậu mỗi ngày 5 giờ thức dậy liên tục một tuần, xem cậu còn không phải cầu quỳ xin tha?
Ngô Hạo Thiên cảm thấy loại đại thiếu gia như Âu Dương Húc quen sống trong nhung lụa, việc có thể làm nhất chính là ngủ nướng.
Nếu khiến cậu mỗi ngày giống binh lính 5 giờ phải thức dậy, anh tin chắc không tới mấy ngày cậu ta sẽ khóc lóc cầu xin tha.
Đến lúc đó, nếu cậu nháo quá dữ dội, anh sẽ phát tâm từ bi mà tha cho cậu về lại bệnh viện quân khu là được!
Đứng ở một bên nghe lời này của lão đại, Lưu Chí Siêu xấu hổ.
Vậy ra lão đại là muốn tiểu quân y người ta 5 giờ phải thức dậy chạy bộ cùng chúng ta sao?
Lão đại đúng thật là phúc hắc!
Vương Quân nghe Ngô Hạo Thiên nói vậy làm hắn cảm thấy thật hả giận.
Sao nào Âu Dương Húc? Cậu tới chỗ này của chúng tôi thì phải nghe chúng tôi.
Cậu có bản lĩnh thì nhăn mặt đi, có bản lĩnh thì lại giáo huấn người ta đi?
“Hôm nay là ngày đầu tiên tôi tới đại đội bộ đội đặc chủng nên đối với thời gian làm việc và nghỉ ngơi cũng không rõ lắm.
Nếu được, tôi có thể dọn tới ký túc xá bên này, hết sức phối hợp thời gian làm việc và nghỉ ngơi của mọi người.
Như vậy cũng có thể giúp đỡ cho mọi người càng tốt!”
Ngô Hạo Thiên nghe Âu Dương Húc nói thì trong lòng hừ lạnh một tiếng.
Lúc này thì nói hay lắm, chỉ sợ không được hai ngày là bắt đầu khóc nhè cho xem, không tới một tuần chắc chắn sẽ dẹp đường hồi phủ!
Nhưng mà Ngô Hạo Thiên cũng đã nghĩ kỹ rồi, chỉ cần Âu Dương Húc khóc chạy tới cầu anh, anh nhất định sẽ mềm lòng, sẽ đem người ta thả về bênh viện Võ Cảnh! Dù sao người ta vẫn là bác sĩ chủ trị của anh, còn giúp anh phẫu thuật nữa.
“Hắc hắc, chúng ta bên này huấn luyện khá vất vả, hy vọng Âu Dương quân y có thể sớm quen một chút, nhanh chóng hòa nhập vào đại gia đình bộ đội đặc chủng cánh quân số 18 của chúng tôi!”
Lưu Chí Siêu nghe lão đại nói mà dập đầu bái phục luôn.
Lão đại à, ngài đối với ân nhân cứu mạng lại giết người không thấy máu như vậy thật sự tốt sao? Tốt sao hả?
Aiz, Âu Dương quân y, hết cách rồi! Cậu không may gặp phải lão đại phúc hắc của chúng tôi.
Cậu cũng chỉ có thể tự cầu nhiều phúc đi thôi!
“Không thành vấn đề, Ngô đại đội trưởng yên tâm, tôi về sau sẽ đem hành lý dọn về đây, ở ký túc xá cùng với mọi người.” Âu Dương Húc mỉm cười tỏ vẻ không sao.
Nhìn Âu Dương Húc lạc quan, Ngô Hạo Thiên nhướng mày.
Chờ cậu ăn đến đau khổ rồi thì cậu sẽ biết đại đội bộ đội đặc chủng của chúng tôi là nơi đáng sợ thế nào!
Âu Dương Húc cởi nút áo sơ mi rồi trực tiếp cởi luôn cả áo sơ mi ra, lộ ra áo lót màu đen.
Ngô Hạo Thiên trừng mắt nhìn hai cánh tay non mịn của cậu mà không được tự nhiên nuốt nuốt cổ họng.
Thầm nghĩ: Tên nhóc này lớn lên thật trắng, chẳng những trắng mà cánh tay da thịt lại mềm mịn, trắng nõn, vừa nhìn là biết xuất thân là đại thiếu gia từ nhỏ.
“Giúp tôi cầm một chút!” Không khách khí đem áo sơ mi giao cho Ngô Hạo Thiên bên cạnh, Âu Dương Húc liền lập tức chạy theo phía sau đội viên bộ đội đặc chủng.
“Đinh, ký chủ thành công mở ra mạt thế sinh tồn kỹ năng – Chạy bộ.
Khen thưởng 500 tích phân.”
Nghe được âm thanh này trong đầu, Âu Dương Húc trong lòng vui sướng.
“Chạy bộ cũng coi như kỹ năng sinh tồn sao?”
“Đương nhiên, nếu ký chủ dưới tình huống đánh không lại tang thi mà còn chạy không lại tang thi thì chắc chắn sẽ bị tang thi ăn luôn.”
Âu Dương Húc nghe 001 nói vậy thì khẽ gật đầu.
Cũng đúng ha, đánh không lại mà còn chạy không lại nữa thì chỉ có thể bị ăn luôn là đúng rồi.
Ha ha ha, 500 tích phân.
Hiện giờ cậu có 1100 tích phân, còn 400 tích phân nữa thôi thì cậu đủ để mua phòng ở rồi.
Âu Dương Húc cao hứng tới hỏng rồi, chạy bộ càng tích cực.
Cúi đầu nhìn áo sơ mi trong tay, ngửi thấy mùi nước hoa Cologne nhàn nhạt, Ngô Hạo Thiên không khỏi nheo mắt lại, mùi hương này thật đúng là dễ ngửi.
“A, lão đại anh nói xem tên nhóc này có bệnh đúng không? Tôi còn không có cho cậu ta huấn luyện, cậu ta đã tự làm mệt chính mình!” Nhìn Âu Dương Húc tìm ngược, Vương Quân có chút khó hiểu.
“Tùy cậu ta đi, cậu ta thích chạy thì cứ để cho cậu ta chạy.” Ngô Hạo Thiên nhún vai tỏ vẻ anh không có ý kiến.
Chạy được hai vòng, Âu Dương Húc thở hổn hển về tới bên người Ngô Hạo Thiên.
“Sao? Âu Dương quân y chạy mệt rồi?” Ngô Hạo thiên mỉm cười vẻ mặt quan tâm hỏi.
“Ừ, có chút mệt, mang giày và quần này chạy không thoải mái, ngày mai tôi đổi quần áo vận động luyện tập cùng với mọi người!” Hôm nay mặc quần tây giày da, chạy thật khó chịu.
Ngày mai đổi quần áo vận động là có thể chạy nhiều thêm hai vòng!
Nếu chạy bộ là kỹ năng sinh tồn, như vậy cậu nhất định phải luyện cho tốt, nhiều thêm một kỹ năng sinh tồn thì thêm nhiều cơ hội để sóng sót ở mạt thế, điều này Âu Dương Húc vẫn luôn hiểu.
Âu Dương Húc duỗi tay lấy đi quần áo trong ngực của Ngô Hạo Thiên.
Nhìn cánh tay rắn chắc trắng nõn của người ta lấm tấm mồ hôi, Ngô Hạo Thiên cúi đầu, lại bất giác nuốt nuốt cổ họng.
END CHƯƠNG 25..