Đọc truyện Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi – Chương 12: Nữ Chủ Bám Riết Không Tha
Mấy ngày nay, Âu Dương Húc đều đi sớm về trễ, một mình một người đi siêu thị và trung tâm thương mại mua sắm vật tư, cũng không có đem theo bảo tiêu.
Sáng sớm mới ra cửa, Âu Dương Húc mới vừa lái xe từ cửa lớn ra ngoài thì thấy Hoàng Y Y ở một bên lập tức chạy tới ngăn lại xe của Âu Dương Húc.
Nhìn thấy người trước xe, Âu Dương Húc cảm thấy đau đầu.
Thật đúng là âm hồn không tan.
Tưởng đâu chèn ép ả hai lần rồi, nữ chủ sẽ không xuất hiện lại trước mặt cậu nữa chứ.
Bất quá tất nhiên là Âu Dương Húc cực kỳ xem thường vị nữ chủ mặt dày mày dạng tâm cơ kỹ nữ lại có sức kháng áp lực cực cao này.
“A Húc, tôi muốn nói chuyện với cậu.” Chạy tới cửa sổ xe của Âu Dương Húc, Hoàng Y Y nôn nóng vỗ cửa sổ xe của cậu.
Nhìn thấy cách ăn mặc của ả hôm nay, Âu Dương Húc không khỏi nhướng mày.
Quần jean áo ngắn tay.
Xem ra ả đã biết học ngoan, không dám mặc quần áo nguyên chủ đã tặng cho ả nữa.
“Cô muốn nói cái gì?” Kéo cửa sổ xe xuống, Âu Dương Húc lạnh giọng hỏi.
“A Húc, lúc trước là tôi không tốt, là tôi tổn thương cậu, là tôi cô phụ tình cảm của cậu đối với tôi.
Mấy hôm nay tôi đã tự hỏi rất nhiều, tôi thật sự rất thống khổ.
Vậy nên, chúng ta kết giao đi có được không? Được không?” Hoàng Y Y nắm chặt góc áo của mình lo lắng hỏi.
Nghe nói vậy, Âu Dương Húc bỗng mở to hai mắt nhìn.
Tình huống gì đây? Nữ chủ lại muốn kết giao với pháo hôi???
Ha ha ha, nếu ngược lại nguyên chủ mà nghe được lời này, lại nhìn nữ chủ nhu nhược đáng thương như vậy chắc vui đến điên rồi quá?
“Thực xin lỗi bạn học Hoàng Y Y, ta đối với cô không – hứng – thú.” Cậu thích nam nhân, không có hứng thú với nữ nhân!
“Cái, cái gì?” Việc này làm Hoàng Y Y trợn tròn mắt.
“Bạn học Hoàng Y Y, cô muốn tìm kim chủ thì vẫn nên đi tìm người khác đi nha, tôi còn có việc, xin lỗi không tiếp!” Nói xong, Âu Dương Húc chân đạp ga đi thẳng.
“A Húc, A Húc……” Hoàng Y Y chạy theo phía sau xe Âu Dương Húc một khoảng xa nhưng xe việt dã của Âu Dương Húc vẫn biến mất trước mắt ả.
Ở bên ngoài chọn mua vật tư cả một ngày, Âu Dương Húc đã sớm ném chuyện của Hoàng Y Y ra sau đầu.
Buổi tối 7 giờ, Âu Dương Húc đúng giờ về nhà, đến khi nhìn thấy Hoàng Y Y đang ngồi trên salon tán gẫu với mẹ cậu, Âu Dương Húc có cảm giác như bị sét đánh.
Mẹ nó, đồ con rùa còn dám nghênh ngang vào nhà cậu!
“A Húc, con về rồi!” Nhìn thấy Âu Dương Húc đã về, hai người đều đứng lên.
“Con về rồi đây đại mỹ nữ!” Đi tới bên mẹ cậu, Âu Dương Húc ôm mẹ thật chặt, hôn một cái lên mặt bà, cũng không thèm liếc mắt nhìn Hoàng Y Y một cái.
“Con đó, vừa về là không đứng đắn rồi.” Ngoài miệng tuy rằng nói vậy, nhưng nhìn con trai với mình ngày càng thân thiết, trong lòng Tần Phương lại ngọt ngào, ấm áp.
“Hắc hắc hắc, không còn cách nào a, ai kêu mẹ của con lớn lên đẹp như vậy làm chi?” Âu Dương Húc chớp chớp mắt nói như lẽ đương nhiên.
“Ha ha ha, con thiệt là.
Bạn học tới cũng không tiếp đón một tiếng.” Vừa nói, Tần Phương vừa nhìn về phía Hoàng Y Y đang xấu hổ đứng một bên.
“Mẹ, ngài trước lên lầu thay quần áo đi, lát nữa con với mẹ cùng nhau ăn tối.”
“Được!” Tần Phương gật đầu rời đi, đem việc bên này giao cho Âu Dương Húc tự mình xử lý.
“Hoàng Y Y, cô rốt cuộc muốn thế nào?” Tần Phương vừa đi, Âu Dương Húc lập tức lạnh mặt, nói chuyện cũng không nhẹ nhàng như đối với Tần Phương.
“A Húc, tôi, tôi thật tình thích cậu.
Để tôi làm bạn gái cậu được không?”
Nghe như vậy, Âu Dương Húc thật muốn đánh ả một quyền, hủy luôn gương mặt nhỏ xinh đẹp của ả.
Hay lắm, hay cho một ả hám giàu, vì đạt được mục đích đúng là không từ thủ đoạn!
“Hoàng Y Y, tôi lặp lại lần nữa, tôi không có cảm giác gì với cô hết.
Không cần xuất hiện trước mặt tôi nữa, nếu không, tôi không ngại đưa cô vào bệnh viện tâm thần hoặc cục cảnh sát đâu.” Gương mặt cậu vặn vẹo vì tức giận, Âu Dương Húc lạnh giọng uy hiếp.
“A Húc, cậu, cậu không phải nói cậu rất thích tôi sao?” Nhìn nam nhân vẻ mặt hung ác, Hoàng Y Y khóc hoa lê đái vũ*, vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định hỏi.
(*Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa.
Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi.
Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.)
“Hoàng Y Y, tôi nói cho cô biết.
Cái tên Âu Dương Húc trước kia thích cô, bị cô mê đến thần hồn điên đảo kia đã sớm chết trong tai nạn xe đó rồi.
Hiện giờ, Âu Dương Húc đang đứng trước mặt cô không phải tên ngốc trước đây nữa.
Từ nay về sau, cô đừng mơ tưởng ở trên người tôi chiếm được chỗ tốt.
Còn nữa, nếu cô còn dám dây dưa tôi nữa, tôi sẽ đưa cô vào bệnh viện tâm thần, làm cho cha mẹ cô ở nông thôn cả đời này cũng đừng hòng tìm được cô.” Nhìn cô ả ở trước mặt, từng câu từng chữ Âu Dương Húc nói ra cực kỳ lãnh khốc.
“A Húc……”
“A Vĩ, tiễn khách!” Cởi áo khoát bỏ trên salon, Âu Dương Húc tiêu sái bước lên lầu, không lại nhìn Hoàng Y Y một cái.
“Mời đi!” Bảo tiêu cao lớn cất bước đi tới trước mặt Hoàng Y Y làm một tư thế thỉnh.
Nhìn Âu Dương Húc đã sớm lên lầu ngay cả bóng dáng cũng nhìn không thấy nữa, Hoàng Y Y đành phải xoay người rời đi.
END CHƯƠNG 13..