Đọc truyện Mạt Thế Chi Khô Lâu Nắm Quyền – Chương 46: An Tử Lâu bị thương
Edit: Cu
Mắt nhìn cơ thể Cao Sóc quơ quơ, sau đó đổ rầm xuống đất, tất cả mọi người xung quanh đều choáng váng, sau đó, người của đoàn lính đánh thuê Lãnh Dạ mới phản ứng lại được, hắn đột nhiên chỉ vào An Tử Lâu, nổi giận gào lớn: “Mày dám giết anh Sóc?”
Hắn hét lên như thế, mọi người xung quanh cũng coi như lấy lại được tinh thần, cả người Ngụy Minh Dương run lên, lăn lê bò trườn đến chỗ thi thể Cao Sóc, đầu bị đánh nát, óc tràn ra, trắng toát một vùng, dù là thần tiên xuống trần cũng không cứu nổi.
Ngay sau đó cũng có mấy người xông lại, vây quanh Cao Sóc, ánh mắt lập lòe không thể tin nổi, boss của bọn họ, mới vừa nãy vẫn cùng bọn họ nói chuyện ăn cơm, vẫn còn đang suy nghĩ làm sao để có thêm nhiều vật tư đem cho người thân của bọn họ, bỗng nhiên chết như thế.
Chết rồi!!!
Rốt cục cũng có người phản ứng được, hai mắt Ngụy Minh Dương đỏ hồng, đột nhiên đấm về phía An Tử Lâu, đồng thời cũng tức giận gào lớn: “Tao muốn giết mày báo thù cho anh Sóc!”
An Tử Lâu giải quyết người xong liền ung dung ném gạch vào không gian, mắt thấy Ngụy Minh Dương không phân biệt đâu xanh đâu đỏ xông lên đánh, cậu lùi về sau nhanh chóng giải thích: “Đây không phải boss mà, boss không yếu như thế.”
“Đánh rắm mẹ mày!” Ngụy Minh Dương một đấm bất thành lại cứ tiến tiếp về phía An Tử Lâu, hắn mới làm thế, người phía sau cũng xông lên, trong nháy mắt có vô số tia sét đánh về chỗ An Tử Lâu đứng, đồng thời, trên đất còn dội cả nước, sét và nước bên nhau, sức mạnh càng lớn, phát ra tiếm bùm bùm từ trên trời giáng xuống.
An Tử Lâu lại lùi về sau thêm lần nữa, sau đó lộn mèo một cái trên không, sau khi rơi xuống đất, lại phát hiện có vô số dây leo chui từ đất lên, đang quấn quanh chân cậu, An Tử Lâu dùng sức tránh ra, dùng tốc độ nhanh hơn nữa bay về phía trước, không những tránh được dây leo,còn tránh được cả những quả cầu lửa đang đánh về phía này.
Ngụy Minh Dương là dị năng giả song hệ sức mạnh và tốc độ, hắn đột nhiên vọt tới trước người An Tử Lâu, đấm ra một đấm, cú đấm mạnh mẽ xé gió lao ra, An Tử Lâu khó chịu nhíu mày, tiện tay cầm lấy tay Ngụy Minh Dương vặn một cái về sau, chỉ nghe rắc một tiếng, cánh tay Ngụy Minh Dương bị vặn gãy.
An Tử Lâu chỉ vào thi thể Cao Sóc trên đất giải thích lần hai, “Đây không phải boss, tôi nói lại lần cuối, tên này chỉ giống boss thôi, nếu các người cứ không nghe theo tôi, thì đừng trách tôi không khách khí.”
“An Tử Lâu mày quá tởm, anh Sóc tốt với mày như thế, anh ấy chẳng qua chỉ là là thừa dịp mày không ở đây mà vui đùa chút thôi sao, chuyện thế này vui thì đến không vui thì chia, dù anh Sóc có không đúng đi chăng nữa, thì mày cũng không thể giết anh ấy, mẹ mày mày vẫn là người hả.” Lại có người xông đến, An Tử Lâu buồn bực nhấc chân đạp ra.
Âm thanh xương vỡ vụn vang lên, người xông đến kêu thảm một tiếng, ngã lăn trên đất không còn sức để bò dậy, lúc An Tử Lâu mạnh nhất trong hình dáng con người, kì thực là lúc cậu không có vũ khí, cho nên Cao Sóc mới chế cho cậu một món, để tránh tình trạng cậu vô ý làm người khác bị thương.
“An Tử Lâu giết anh Sóc, lại còn không dám nhận.”
“Giết nó, báo thù cho anh Sóc!”
“Phải, giết nó.”
Người của đoàn lính đánh thuê Lãnh Dạ như bị điên, mỗi một người đều đổ sạch dị năng ra phóng về phía An Tử Lâu, tình cảnh vô cùng hỗn loạn, như là đang dốc sức so đấu dị năng, các loại dị năng thi nhau nổ tung trong không khí, người của các thế lực khác dồn dập tản ra bốn phía né tránh, chỉ sợ bị cuốn vào vòng hỗn chiến.
Lục Lâm có lòng muốn ngăn cả cục diện này, đáng tiếc khi nhìn thấy người của Lãnh Dạ tai mắt đỏ bừng, hắn cảm thấy mình có làm gì thì cũng chẳng ai để ý, không chừng còn khiến tình cảnh hỗn loạn thêm, hắn thở dài, lần đầu tiên ném mất hình tượng đi chửi tục: “Tiên sư nó, điên rồi, mẹ chúng mày điên hết rồi.”
An Tử Lâu buồn bực né tránh, cậu thực sự rất muốn đem mấy người này răng rắc sạch, sao đám đàn em này của boss lại mù thế nhở, ngay cả boss của mình cũng không nhận ra nổi, còn bị hàng nhái sai qua sai lại, nếu đây là là đàn em của cậu, thì đã sớm bị đánh thành mấy khối rồi bị treo lên cây.
Không thể không nói, vận may của An Tử Lâu vô cùng không tốt, trong đoàn lính đánh thuê Lãnh Dạ, những người quen Cao Sóc nhất, Tôn Dương và Trình Phỉ Phỉ đang ở bên ngoài, Dư Khôn đang bị nhốt, Ngụy Minh Dương cẩu thả không đáng nhắc đến, mấy người quản lí khác đều bận gây phiền phức cho hội Đằng Long nên không có thời gian đi tìm Cao Sóc, còn có mấy người thân tín của Cao Sóc thì lại là người bình thường, gặp cũng ít, cho nên sự việc càng ngày càng trở nên rối rắm.
Bỗng nhiên, một tia chớp màu xanh lam bổ từ trên trời xuống, không giống như những tia chớp khác, vừa nhanh vừa ác, đánh sát vào người An Tử Lâu, dị năng thế này, xác định chỉ có dị năng giả cấp năm mới có thể đánh ra được.
La Dật đứng ở trên lưng con rắn của hắn, trong mắt lập lòe ánh sáng hung ác, mà mặt thì vẫn quang minh lỗi lạc: “An Tử Lâu dám dùng thủ đoạn hèn hạ như đánh lén để giết chết đoàn trưởng Cao, thân là bạn của đoàn trưởng, tôi không thể nào nhịn được nữa.”
La Dật đang định tìm cớ để giết An Tử Lâu, bây giờ có cơ hội tốt thế này dâng lên, sao hắn lại không bỏ đá xuống giếng cho được, hơn nữa, nếu bây giờ mình giúp đoàn lính đánh thuê Lãnh Dạ giết An Tử Lâu, người của Lãnh Dạ còn phải cảm ơn mình nữa.
Chân hắn hơi đạp, con rắn khổng lồ kia liền vọt tới giữa đám người, dọc đường đuôi rắn quẫy quẫy đánh phải không ít dị năng giả cấp thấp đang vây đánh An Tử Lâu, La Dật không thèm quan tâm mấy chuyện đó, hắn xông tới, giơ tay đánh một tia chớp xuống, con rắn cũng há mồm, phun nọc độc ra.
Mặt An Tử Lâu không hề thay đổi liếc nhìn La Dật, sát khí quanh người tăng vọt, sự sát phạt và cuồng bạo cậu luyện được ở Tử Linh giới bùng phát ngay lúc này không hề che giấu chút gì, đàn em của boss cậu ra tay không tiện, nhưng mà, tên này không phải đàn em của boss, chân giẫm mạnh trên đất một cái, người giống như một viên đạn pháo bay vụt lên.
Tránh thoát sự tấn công của một người một rắn, rắn khổng lồ thấy An Tử Lâu đang ở giữa không trung, đuôi bỗng dựng thẳng, hung hăng đập về phía An Tử Lâu, An Tử Lâu không né không tránh, cứng đối cứng túm chặt lấy đuôi rắn, tay trái như kìm sắt, kìm chặt đuôi rắn khổng lồ.
Tay phải hơi dùng sức, xuyên thẳng qua người rắn khổng lồ vẫn đang sống sờ sờ, máu tươi tung tóe, con rắn phát ta tiếng rít khàn khàn, thân thể nhanh chóng cuộn lại, muốn siết An Tử Lâu tới chết, dị năng giả xung quanh bởi động tĩnh lớn như thế đều tránh hết ra ngoài, người có dị năng cấp cao lại gần như cùng ra tay trong nháy mắt.
Dị năng đầy trời đều hướng về phía An Tử Lâu đang túm chặt lấy đuôi rắn, trong đám người, Tống Thành Vũ nhanh chóng xông về phía trước, mặc dù biết hắn có xông đến thì cũng vô dụng, nhưng hắn vẫn cứ không hề do dự mà vọt lên, Mèo Bự gầm lên một tiếng, phun ra một luồn gió xoáy khổng lồ, đánh về phía đám dị năng giả.
Ngay tại lúc mọi người cho rằng An Tử Lâu sẽ bị công kích dị năng dày đặc như thế đánh chết, thì một ánh sáng vàng chợt lóe, như một ngôi sao chổi xẹt qua giữa trời, xuất hiện trên đỉnh đầu rắn khổng lồ trong chớp mắt, không phải An Tử Lâu thì là ai, đôi tay trắng muốt như ngọc bóp lấy cổ La Dật.
Một tiếng xương gãy vang lên, La Dật trợn mắt nhìn An Tử Lâu, cổ lệch hẳn về một bên rủ xuống, quả thật hắn không nghĩ đến, mình sẽ chết dễ như thế, An Tử Lâu mạnh đến cỡ nào cơ chứ.
Đây là vấn đề mà tất cả mọi người ai cũng muốn biết, Mèo Bự đứng giữa đám người, giúp An Tử Lâu chống lại rất nhiều dị năng giả, dị năng của Tống Thành Vũ chỉ có tác dụng với zombie, chỉ có thể đứng một bên, trong lúc hỗn loạn, cũng không ai chú ý, vừa nãy hắn muốn giúp An Tử Lâu.
An Tử Lâu nhẹ buông tay, thi thể La Dật mềm oặt ngã xuống, sau đó rơi từ trên lưng rắn khổng lồ xuống đất, lần này, người của hội Đằng Long cũng nổi điên, tình cảnh càng ngày càng hỗn loạn, chân mày Tống Thành Vũ nhíu thật chặt, dù là hắn, cũng không biết nên giải quyết cục diện này thế nào, lời của An Tử Lâu hắn tin, nhưng mà, hắn cũng không có cách nào nói rõ ra được, huống chi, An Tử Lâu lại quá đột ngột, lén lút bày kế khiến người ta lòi đuôi không được hay sao, đây lại bẻ đầu người ta luôn.
Giết La Dật, An Tử Lâu cảm thấy cảm giác khó chịu của mình vẫn chưa xuôi được, cậu đạp một đạp thật mạnh trên lưng rắn khổng lồ, con rắn gào lên một tiếng, thân thể vặn vẹo không ngừng, quăng quật khắp nơi, trên đường quăng phải không ít người, mà có làm cách nào cũng không dứt khỏi An Tử Lâu được.
Hai tay An Tử Lâu rung lên, nhảy lên cao, nắm đấm nhìn có vẻ mềm mại đập mạnh vào đầu rắn, cũng không biết một đấm này của cậu dùng bao nhiêu sức, đầu rắn khổng lồ phun ra một luồng máu, giống như suối phun, ngay sau đó trên đầu nứt ra vô số vết rách.
An Tử Lâu lại bồi thêm một đấm, những vết rách này liền vỡ toang, máu phun tung tóe, vẩy lên người An Tử Lâu, con rắn độc này do đã biến dị, ngay cả máu cũng có độc, mà An Tử Lâu chẳng bị cái gì cả, cậu đưa lưỡi liếm liếm máu bắn lên khóe miệng, từ trên đầu rắn nhảy xuống đất, con rắn khổng lồ co quắp mấy lần, liền bất động.
Thấy An Tử Lâu hung dữ như thế, tất cả mọi người đều bị dọa, bọn họ hoảng sợ nhìn An Tử Lâu đi từng bước từng bước một đến, chân như bị đóng đinh xuống đất, ngay cả dũng khí chạy trốn cũng không có, bốn phía bỗng nhiên yên tĩnh lại, chỉ nghe được tiếng bước chân của An Tử Lâu.
Sau lưng có người tiến gần đến mình, An Tử Lâu lấy viên gạch ra, sức mạnh của tay chân quá lớn, dùng gạch vẫn an toàn hơn chút, cậu quay đầu lại nhìn, thấy Dư Khôn liền không phòng bị gì hết, liền quay đầu lại, một gạch đập ra, đập cho Ngụy Minh Dương hôn mê luôn.
Nếu boss không ở trong căn cứ, thì rời đi vẫn hơn, An Tử Lâu quyết định ra ngoài tìm boss, lồng ngực bỗng nhiên truyền đến cảm giác đau nhói, sau đó là tiếng dị năng bùng nổ, An Tử Lâu cúi đầu nhìn, lồng ngực cậu bị nổ thành một cái lỗ lớn, máu chảy xuống không ngừng, rất đau, An Tử Lâu quay lại nhìn Dư Khôn, ánh mắt lóe lên tia mơ hồ, đàn em boss tin tưởng nhất lại dám làm cậu bị thương.
Dư Khôn rút tay về, trên tay vẫn còn màu sắc óng ánh của kim loại, dính đầy máu, hai mắt hắn đỏ ngầu, tức giận nói: “Cậu dám giết anh Sóc, thế mà cậu lại dám giết anh Sóc.” Hắn từ giữa bầy zombie trốn ra được, vừa về đã thấy cảnh An Tử Lâu giết chết Cao Sóc.
Quả thực Dư Khôn không thể tin vào hai mắt mình, hắn cho rằng An Tử Lâu là kẻ lạc loài, không thể tin được, mà An Tử Lâu quả thực quá nghe lời Cao Sóc, để lâu hắn cũng không chú ý nữa, mà chuyện ngày hôm nay lại làm cho hắn nhớ lại lúc trước, quả nhiên không cùng một loài thì ắt không có cùng chí hướng.
“Đi mau!” Tiếu và Lục Thiến Nhi bỗng vọt vào giữa đám người, một màn nước khổng lồ xông đến từ bốn phương tám hướng, Tống Thành Vũ đem An Tử Lâu vẫn còn ngẩn người đặt lên lưng Mèo Bự.
“Grào!” Mèo Bự gầm lớn một tiếng xông ra ngoài căn cứ.
Một cục gạch xuyên qua giữa đám người bay đến, đập đúng vào người Dư Khôn…
Spoil chương 47: Thi thể của An Tử Lâu