Đọc truyện Mạt Thế Chi Khô Lâu Nắm Quyền – Chương 31: Thiên sứ thú thần thánh
Edit: Cu
Ánh vàng dần dần tản đi, hình ảnh mới của An Tử Lâu bộc lộ hoàn toàn dưới con mắt Cao Sóc và Tôn Dương, trong một giây này, tâm lí Cao Sóc khá nặng nề, dường như hắn định nói gì, mà lại cảm thấy dù có nói cái gì cũng không đủ để miêu tả cảm xúc lúc này của hắn, sau đó, hắn vô tình nhớ đến đã cùng đi xem một bộ phim với Trình Phỉ Phỉ lúc trước tận thế.
Khi đó Trình Phỉ Phỉ mới thất tình, hắn làm boss ít khi săn sóc như vậy, vì thế quyết định đem Trình Phỉ Phỉ đi coi phim giải sầu, không nhớ nổi phim đó tên gì, hắn chỉ nhớ tới một cảnh, lúc nữ chính ra trận, nhìn thấy nam chính hỏi một câu.
Nữ chính hỏi: “Thần tiên? Yêu quái?”
Bây giờ hắn cũng muốn hỏi An Tử Lâu một câu như thế, thiên sứ? Ác ma?
Không hổ danh Cao Sóc làm boss, mặt ngoài lạnh te nội tâm phun tào, mà Tôn Dương, nhảy thẳng từ chỗ ngồi lên, bị đập thật mạnh vào mui xe, hắn quang quác hét to hai tiếng, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bộ xương khô, trong miệng lẩm bẩm: “Chắc là mình vẫn chưa tỉnh ngủ, Thượng Đế, ngài xuất hiện trong giấc mơ của tôi sao?”
Chỉ thấy sau lưng bộ xương vàng chói lọi trước mắt này, có hai đôi cánh, cũng là màu vàng rực rỡ, nhìn qua lấp lánh lung linh, như là từ đầu đã xuất hiện ở sau lưng Tiểu Lâu, nguyên bản Tiểu Lâu đang tràn đầy ánh sáng thánh khiết, thêm vào hai đôi cánh bằng xương, nhìn qua như là một thiên sứ bốn cánh, nhưng đáng tiếc nó lại lại một bộ xương khô.
Có ngọn lửa màu vàng nhạt đang cháy trên đôi cánh xương, giống như lông vũ bao trùm lên cánh chim, An Tử Lâu cảm thấy trên người mọc thêm đôi cánh, cả bộ xương run lên, cánh xương mang theo gió mang bộ xương bay lên, sau đó đụng thẳng vào trần xe, đập thủng trần xe thành một cái lỗ bự.
Cao Sóc nhanh tay lẹ mắt đem người xương túm xuống dưới, mới không tạo nên rắc rối lớn, An Tử Lâu vô cùng không vui, cậu rất muốn bay thử, nhưng đáng tiếc bị boss túm lại, cho dù đầu lâu không tỏ vẻ gì, Cao Sóc cũng có thể cảm giác được cậu không vui.
“Bây giờ cậu không thể ra ngoài được, không phải tôi đã nói là không được biến thành xương khô trước mặt người khác sao?”
Đầu An Tử Lâu trên cổ xoay một vòng, đột nhiên biến mất tại chỗ, một giây sau đã xuất hiện lại, cầm lấy tay Cao Sóc, chờ Cao Sóc phản ứng lại, bọn họ đã vào không gian, nơi giống như tiên cảnh thế này, Cao Sóc vào tổng cộng cũng được ba lần, hai lần sau là mang theo Tôn Dương vào lấy vật tư.
Nhìn bộ xương khô bay tới bay lui trên không trung, khóe mắt Cao Sóc giật giật, dù sau này tận thế có xuất hiện thứ kì quái thế nào, hẳn là hắn sẽ không thấy kinh ngạc nữa, cái thứ quái lạ nhất chẳng phải đang bên cạnh hắn đây sao.
Nghĩ như thế, hắn chợt phát hiện ra vừa nãy lúc An Tử Lâu vào không gian không có hắn phối hợp, nhưng mà hắn muốn vào không gian thì vẫn có trắc trở như cũ, cho nên, vì An Tử Lâu đã mạnh hơn, có lẽ chờ hắn mạnh đến một điểm nhất định nào đó, cũng có thể vào không gian một cách tự do.
Bây giờ An Tử Lâu thật là vui vẻ, cậu vui chơi bay nhảy trong không gian, đừng hỏi cậu vì sao có thể vào không gian, mấy thứ này đều không quan trọng, quan trọng là…, sau này khi không muốn thành người vừa mập vừa sưng, cậu có thể vào không gian chơi.
Chờ tất cả các hiện tượng quái lạ biến mất, An Tử Lâu đã bị Cao Sóc lôi ra khỏi không gian, sau khi kết giới băng tản đi, Tôn Dương vẫn chưa hoàn hồn, hắn quay đầu sang hỏi Dư Khôn đang ngồi ghế lái vẫn chưa rõ chuyện gì xảy ra: “Cậu nói thử xem người có cánh thì gọi là người chim, thế xương khô có cánh thì sao? Gọi là chim khô à?” Dư Khôn trả lời hắn bằng một cái bốp rõ mạnh.
Đoàn xe dừng lại lần hai, dựa theo những gì trên bản đồ, phía trước là đường núi không thể lái xe, một chiếc xe việt dã được thu hồi lại, xe của Cao Sóc có một chút rối loạn, mà cũng không gây nên sự chú ý của mọi người.
Phương Lập Hiên đứng ở sườn dốc nhìn một mảnh rừng đen kịt, hơi hơi nhíu lông mày, trong khu rừng tận thế chẳng có chỗ nào tốt đẹp, dù bọn họ đều là cao thủ như thế, cũng không muốn vào.
Em gái thẹn thùng tiến lên đưa cho hắn một bình nước, Phương Lập Hiên mở nắp uống một hớp, lúc xoay người, khóe mắt vô tình đảo qua An Tử Lâu đứng dưới tán cây, nước trong miệng liền phun ra ngoài, bị sặc ho khù khụ, hắn quay mặt sang, vô cùng vất vả mới dừng ho được, chỉ là khóe mắt co giật liên tục, ánh mắt liền hơi hơi dời ra chỗ khác một chút, làm bộ lơ đãng liếc nhìn An Tử Lâu, sau đó quay lại, bỗng nhiên bụm mặt cười ha hả, trong nụ cười tràn ngập sự điên cuồng và mất kiểm soát.
Buổi tối không thích hợp để tiến vào rừng, mọi người dừng ở sườn núi nghỉ ngơi một đêm, chờ đến sáng ngày thứ hai, sắc trời sáng rõ mới lên đường, nguyên bản mọi người nghĩ muốn gặp phải biến dị thú thì ít nhất cũng phải vào sâu trong rừng thêm chút nữa, không biết vận may của bọn họ không tốt hay thế nào.
Vừa mới vào chưa được nửa giờ, liền gặp chuyện, từ bụi cỏ đằng xa có tiếng bước chân nhẹ nhàng, như là có thứ gì đó đang nhanh chóng tiếp cận nơi đây, âm thanh càng ngày càng gần, dị năng giả cấp bốn ai cũng đã phát hiện ra.
“Dừng lại! Có gì đó!” Cao Sóc lập tức nhắc nhở người đi đầu tiên.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một con hổ trắng nhảy xồ ra từ bụi cỏ, bộ lông trơn mượt lấp lánh dưới nắng ban mai, mà trên trán nó lại có những ba con mắt, trên đuôi cũng mọc ra gai ngược, vuốt phải hung hăng vồ về phía trước một cái.
Lâm Thanh cách gần nhất, hắn sợ đến mức hét lên một tiếng, lăn trên đất một vòng, chật vật trốn khỏi móng vuốt của con hổ, vậy mà con hổ biến dị này còn có dị năng, vừa giơ móng vuốt lên, liền đánh về phía Lâm Thanh một cái đao gió, Lâm Thanh vì muốn giấu dị năng thứ hai của mình, chật vật lăn về sau mấy vòng.
Đao gió bị một tường băng ngăn lại, mặt đất có vô số băng cứng lan ra, chỉ một chút nữa là lan đến bên chân con hổ, nó cảnh giác lùi về sau vài bước, lúc mặt đất trồi lên băng trùy, con hổ bộc phát ra tốc độ hoàn toàn trái ngược với hình thể của nó, mạnh mẽ tránh khỏi, ngửa mặt lên trời gào lên từng tiếng, một luồng lốc xoáy nhỏ tạo nên một trận cuồng phong, xông thẳng đến phía đoàn người, mọi người vội vàng phân tán ra bốn phương tám hướng.
“Đây là một con hổ biến dị cấp bốn, mọi người cẩn thận chút.” Phương Lập Hiên vừa nói ra câu này, mọi người lập tức tập trung ánh mắt về phía hắn, nguyên bản thực lực của Phương Lập Hiên là thần bí nhất, nhìn thế này, quả nhiên đã lên cấp bốn từ sớm.
Phương Lập Hiên giơ tay phải lên, ánh sáng màu tím nhạt lập lòe nơi bàn tay, đang muốn ra tay, bỗng nghe thấy ở sau lưng có người ngăn cản hắn, lập tức dừng lại, bởi vì người kêu hắn dừng lại là An Tử Lâu.
Mặt An Tử Lâu vẫn vô cảm như cũ, mà tròng đôi mắt đen láy lại hơi xoay tròn, mắt mở to nhìn boss, như là nhìn thấy thứ gì đó vô cùng thú vị, lại mang vẻ mặt ngây thơ nói với Cao Sóc: “Boss, con mèo bự kia thật là đáng yêu!”
“Đó là hổ!” Cao Sóc bình tĩnh nói.
Mọi người nghe thấy câu đó đều có chút Sparta*, giời ơi, đó là một con hổ, không phải mèo, là một con hổ biến dị cấp bốn ăn thịt người, ăn tươi nuốt sống đó, đáng yêu chỗ nào chứ!!!
“Tôi quyết định, phải đem mèo bự thành thú nuôi của tôi!” An Tử Lâu vừa nói câu này, lập tức bị mọi người phỉ nhổ trong lòng, người này trăm phần trăm là được Cao Sóc nuông chiều tới nỗi không biết tận thế là gì, mà chuyện xảy ra sau đó lại làm mọi người sợ đến ngây người.
*Sparta: Ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý chỉ mấy người đang phát điên vì một sự việc gì đó.