Mạt Thế Chi Khô Lâu Nắm Quyền

Chương 19: Giải quyết nội loạn


Đọc truyện Mạt Thế Chi Khô Lâu Nắm Quyền – Chương 19: Giải quyết nội loạn

Edit:  Cu

“Anh Sóc, anh không chết thật là quá tốt.”

“Đúng vậy, xem ra âm mưu hãm hại anh của đám cháu chắt Đằng Long hội không thành công, đoàn lính đánh thuê lại có hi vọng rồi.”

Cao Sóc trở về, có thể nói là ngoài Lục Cẩm Thành cùng một số ít đồng bọn của hắn ra, những người khác đều vui vẻ vô cùng, vẻ mặt của bọn họ vui sướng, thậm chí có rất nhiều người hoan hô, mọi người mồm năm miệng mười tôi một câu anh một câu, nếu không phải trong đại sảnh có nhiều người, đã muốn xông lại vây quanh.

Trong phút chốc nhìn thấy Cao Sóc xuất hiện, dòng máu khắp toàn than Lục Cẩm Thành như đông lại, lạnh lẽo đến tận xương xông thẳng lên đầu, lạnh khiến cả người hắn cũng run lên, hắn không hiểu, vì sao Cao Sóc không chết? Rõ ràng hắn đã bị một đao của mình chém mất nửa cái mạng, thậm chí còn bị sáu người đám La Ninh là dị năng giả đuổi giết, hắn làm sao có thể sống sót, lại còn xuất hiện ở đây.

Cao Sóc đi tới giữa đám người, hắn liếc mắt nhìn Lục Cẩm Thành đang biến sắc, lạnh lung nói: “Lần này có thể trở về, nhìn thấy các anh em, tôi thật sự rất vui, tuy rằng mọi người đều hi vọng rất nhiều tôi sẽ trở về, nhưng một số người, có khả năng không nghĩ tế.”

“Làm sao có thể? Anh Sóc là đoàn trưởng, anh trở về tất nhiên mọi người sẽ vui vẻ, chẳng lẽ còn có ai không vui.” Người nói chuyện tên là Nhạc Thần, là dị năng giả cấp ba trong đoàn lính đánh thuê, bình thường quan hệ với đám Tôn Dương cũng không tệ.

“Đương nhiên là có!” anh mắt của Cao Sóc vẫn chưa từng rời khỏi Lục Cẩm Thành, hắn hỏi từng chữ từng chữ một: “A Thành, cậu nói có đúng không?”

Mắt Lục Cẩm Thành nhìn về phía cửa, từ lúc mới bước vào đại sảnh, ánh mắt của Cao Sóc vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn, điều này làm cho hắn muốn chạy trốn cũng không được, đại nào nhanh chóng chuyển động, không ngừng nghĩ xem làm thế nào mới có thể bảo vệ được mạng sống của mình, hắn đi về phía trước hai bước, mở miệng nói: “Mày vì sao lại không có chuyện gì?”

“Cậu có phải còn muốn hỏi, vì sao tôi bị người đánh lén sau lưng, lại bị đám La Ninh mai phục sau khi bị thương nặng, còn có thể tránh thoát bọn họ đuổi giết, tránh được zombie vây bắt, ngàn dặm xa xôi sống sót trở về.” Mỗi lần nói một câu âm thanh của Cao Sóc lại lạnh thêm một phần, Lục Cẩm Thành vẫn luôn là anh em tốt trong lòng hắn.


Lời của Cao Sóc vừa ra, trong sảnh lớn lập tức ầm ĩ, giống như ném một tảng đá xuống mặt hồ phẳng lặng, có thể ở tận thế sống sót lâu như vậy, có kẻ nào mà không ranh mãnh, bon họ nhìn Lục Cẩm Thành không thể tin được, cuối cùng có ngươi không nhịn nổi hỏi: “Anh Lục thế mà lại phản bội đoàn lính đánh thuê? Vì sao vậy?”

“Đúng vậy, anh Lục là người trọng yếu của đoàn lính đánh thế, vậy mà có thể làm ra chuyện này.”

“Các người hỏi tôi vì sao?” Sắc mặt Lục Cẩm Thành trở nên vặn vẹo, hắn chỉ vào Cao Sóc giận dứ hét: “Các người vì sao không đi hỏi hắn? Hỏi đoàn trưởng tốt của các người, vì sao tôi lại phản bội?”

Cao Sóc trầm mặt, vô cùng đau đớn nói: “Lục Cẩm Thành, từ sau khi cậu theo tôi, tôi tự hỏi tôi chưa từng bạc đã cậu, tài nguyên của đoàn cậu nên có cậu cũng chưa từng thiếu…”

Cao Sóc còn chưa nói xong đã bị Lục Cẩm Thành ngắt lời, hắn cười ha ha vài tiếng, giống như là nghe được chuyện cười buồn cười nhất thế giới, lảo đảo vài bước, sau đó nói: “Đối xử với tao không tệ, thật là buồn cười, tất cả những người đứng trong sảnh lớn hôm nay, rõ ràng thời gian tao theo mày là dài nhất, mà kết quả, quyền lợi của đoàn có vài cái là ở trong tay tao, trừ đoàn trưởng là mày, tất cả đều bị Dư Không và Tôn Dương chia cắt, ngay cả con đàn bà Trình Phỉ Phỉ kia, quyền lợi trong tay còn lớn hơn tao, đây là đối xử không tệ mà mày nói.”

“Tao quản vật tư của đoàn, nhưng mà tao là dị năng giả không gian, mẹ mày Lục Cẩm Thành, nều mày cũng là dị năng giả không gian, chỉ cần nói một câu, tao đã sớm cho mày làm.” Tôn Dương vừa nghe thấy lí do của Lục Cẩm Thành, tức giận chửi ầm lên.

“Chỉ vì chuyện thế này, cậu phản bội lại tình anh em nhiều năm của chúng ta?” Cao Sóc chưa bao giờ nghĩ đến, lí do mà Lục Cẩm Thành làm như vậy, chỉ bởi vì quyền lợi, ánh mắt luôn lạnh bang hiện lên tia đau thương, âm thanh cũng trở nên ảm đạm.

“Lúc mới thành lập đoàn lính đánh thuê, tôi rõ ràng muốn cho cậu thành phó đoàn trưởng, là cậu từ chối, sau này, năng lực của Dư Khôn cùng Tôn Dương khá tốt, tôi mới chia sẻ công việc với bọn họ, lúc đó cậu đang đột phá cấp ba, sau cũng không nói gì, chúng ta là anh em từ chiến trường sinh tử mà thành, cậu có thể nói thẳng.”

“Nói thẳng?” Lục Cẩm Thành cười lạnh một tiếng, rõ ràng không tin lời Cao Sóc, huống hồ sự việc đã đi tới tình trạng này, nói gì cũng vô dụng, hắn bỗng nhiên hét lớn một tiếng, bay vọt lên, xông về phía cửa nhanh như chớp, dị năng của Lục Cẩm Thành nguyên bản là hệ tốc độ, lại đột nhiên hành động, trong chớp mắt người đã lao khỏi sảnh lớn.


Cao Sóc vẫn luôn để ý đến mọi hành động của hắn, sau khi thấy hắn lao ra, lập tức cũng đuổi theo, mọi người thấy Lục Cẩm Thành chạy, cũng chạy ra ngoài sảnh lớn theo, An Tử Lâu đi cuối cùng, cậu buồn rầu nhìn tay mình, boss không cho cậu ra tay chém người, thật là nhàm chán, thuộc hạ dám phản bội boss, vậy thì phải chém là mấy khúc rồi treo lên cây, muốn làm vậy quá đi.

Từ lúc An Tử Lâu vừa đến đôi mắt của Lâm Thanh chứ từng rời khỏi cậu, thấy thanh niên đi cuối cùng, cũng thả chậm bước chân, hắn suy nghĩ một chút lộ ra một nụ cười vô hại hỏi: “A Lâu, tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh Sóc bỗng nhiên nhảy dựng lên, làm tôi giật cả mình.”

An Tử Lâu đưa mắt sang nhìn Lâm Thanh, tối hôm qua, cậu biến lại thành xương khô, chuyện này không thể nói, vì vậy rất thật thà nói: “Boss nói, đây là bí mật, không thể nói cho người khác biết.”

Lâm Thanh sau khi nghe xong, biểu cảm trên mặt thay đổi, trong mắt lóe lên ánh sang tàn nhẫn, mà giọng nói thì vẫn như bình thường, như là một thiếu niên hồn nhiên vô tội, “Nếu anh Sóc không cho cậu nói, vậy tôi cũng không hỏi, chúng ta có thể làm bạn không?”

“Bạn?” Có nghĩa là gì, cậu không hiểu rõ lắm, nhưng mà, mắt nhìn đến thân thể nhỏ bé gầy yếu của Lâm Thanh,  An Tử Lâu quyết đoán lắc đầu, loại tồn tại nhỏ yếu này, lớn lên lại xấu như thế, làm đàn em cậu còn chướng mắt.

“Vì sao A Lâu cậu không muốn làm bạn với tôi?” Lâm Thanh nắm chặt tay, suýt nữa không kìm chế được cơn giận của mình..

“Cậu xấu quá!”An Tử Lâu không chút do dự nói ra đáp An Tử Lâu của mình, dưới cái nhìn của cậu, ngoại trừ xương khô những cái khác đều rất xấu, loại người thoạt nhìn yếu đuối mong manh  như Lâm Thanh là xấu nhất, không để ý đến Lâm Thanh nữa, chậm rãi ra ngoài sảnh lớn.

Lâm Thanh đứng bất động, nhìn bóng lưng rời đi của An Tử Lâu, trên mặt lộ ra biểu cảm đáng sợ, làm cả khuôn mặt của hắn vặn vẹo, đáng chết, vì sao An Tử Lâu lại ở chỗ này? Rốt cục thì xảy ra vấn đề ở đâu? Đáng ra hắn phải là phó hội trưởng Đằng Long hội mới đúng.

Trên đất trống, Cao Sóc đang đánh nhau với Lục Cẩm Thành, tốc độ dị năng giả ý nghĩa như tên, năng lực của bọn họ đều ở trên mặt tốc độ, thân thể hắn nhạy bén, tốc độ vô cùng thần kì, tạo ra dư ảnh trong không khí, đao ở trong tay như một con rắn độc linh hoạt, mỗi lần chém ra, đều tấn công vào chỗ hiểm của Cao Sóc.


Cao Sóc không nhanh không chậm gạt bỏ công kích của Lục Cẩm Thành, hắn mạnh hơn Lục Cẩm Thành một bậc, cho nên, tốc độ của Lục Cẩm Thành trong mắt hắn, cơ bản chẳng phải vấn đề, mắt thấy, Lục Cẩm Thành lại đâm một đao về hướng trái tim mình, hắn vung tay lên, một tầng băng cứng rắn cản lại mũi nhọn tấn công.

“Lục Cẩm Thành, cậu hãm hại tôi cũng thôi, vì sao lại muốn hợp tác với Đằng Long hội? Hãm hại đoàn lính đánh thuê, gần đây rất nhiều anh em vì quyết định của cậu mà phải bỏ mạng, chẳng lẽ trong mắt của cậu, bọn họ đáng chết sao?”

“Ít nói nhảm! Muốn giết cứ giết.” Lục Cẩm Thành liều mạng tấn công về phía Cao Sóc, bốn phía đều là người của đoàn lính đánh thuê, mấy người đi theo hắn đã bị Tôn Dương cảm lại, nếu hắn không muốn chết, cũng chỉ có thể liều mạng, hắn và Cao Sóc đều là cấp ba, không chừng còn có cơ hội liều mạng.

Khí thế cả người Cao Sóc đột nhiên bùng nổ, năng lượng mạnh mẽ cuộn lên một trận gió mạnh, uy thế to lớn làm sắc mặt Lục Cẩm Thành thay đổi, hắn kinh ngạc nói: “Mày vậy mà lại tang cấp?”

An Tử Lâu đứng trong đám người, những người này thấy cậu và Cao Sóc cùng trở về, đều nở nụ cười hiền lành, An Tử Lâu đi đến trước mặt Tôn Dương đang trừng trị đám phản bội, liếm môi nói: “Tôn Dương, socola hết rồi, với lại, tôi đói.”

Tôn Dương dung tốc độ nhanh nhất giải quyết mấy tên dị năng giả cấp hai, tung ta tung tăng chạy đến trước mặt An Tử Lâu, lấy socola từ trong không gian đưa cho An Tử Lâu, thuận tiện chân chó lấy ra một cái bàn cùng một cái ghế dựa, hắn bày lên bàn một ít bánh kem, cười nói: “Đây gọi là bánh kém, mùi vị cũng ngon như socola, cậu có thể thử xem.”

An Tử Lâu ngồi ngồi vào ghế, cầm lấy bánh ngọt cắn một miếng, vào miệng đã thấy ngọt, lập tức lộ ra một nụ cười thỏa mãn, “Ngon, nước!”

“Lập tức tới ngay!” Tôn Dương lập tức lấy ra một chai nước, một cái cốc, rót đầy cốc đặt trước mặt An Tử Lâu, bộ dáng chân chó kia, chói mù mắt một đám người, bọn họ nhất trí cho rằng thanh niên có khuôn mặt thanh tú kia cũng là một cao thủ như boss, cho nên Tôn Dương mới có thể chân chó mời chào như vậy, đương nhiên, cũng có người cho rằng Tôn Dương có tình ý với thanh niên.

So sánh giữa cấp bốn và cấp ba, không đơn thuần chỉ là them một con số, Lục Cẩm Thành cũng không lợi hại như Cao Sóc, sau một lần nữa bị hệ “băng” của Cao Sóc bắn trúng, hắn che vết thương trên eo, liều chết chạy ra ngoài.

Tận thế lâu như vậy, hắn không chết trong tay zombie, làm sao có thể chết trong tay Cao Sóc, hắn đem tốc độ phát huy đến tận cùng, chỉ dư lại một lại tàn ảnh, nhưng mà, hắn nhanh Cao Sóc càng nhanh hơn, đang chạy Lục Cẩm Thành bỗng thấy ngực mát lạnh, cúi đầu, liền nhìn thấy một cái đao băng đâm xuyên trái tim mình, trước mắt tối sầm ngã thật mạnh xuống đất.

Cao Sóc đi đến trước mặt Lục Cẩm Thành, nhìn hắn chầm chậm nhắm mặt lại, chỉ cảm thấy trong lòng bi thương, mới tận thế, lúc khổ sở nhất, Lục Cẩm Thành không làm ra việc vì đồ ăn mà phản bội, bây giờ lại vì quyền lực mà làm ra chuyện này.


“Boss!” Dư Khôn đi tới, muốn mở miệng An Tử Lâu ủi hắn, lại không biết nên nói thế nào.

Cao Sóc thở dài một tiếng, hắn xoay người sang chỗ khác không nhìn thi thể của lục Cẩm Thành, châm rãi đi về phía đám người: “Để anh em đem cậu ta đi chôn, tìm chỗ tốt, đừng để zombie đụng đến.”

“Tôi sẽ tự mình làm.” Dư Khôn trịnh trọng nói.

Trong lòng Cao Sóc hậm hực khó chịu, Lục Cẩm Thành phản bội cũng do sự sơ sẩy của hắn với anh em tốt tạo thành, giờ phút này hắn chỉ muốn tìm một chỗ nào đó yên tĩnh chút, nhưng mà hắn rời căn cứ đã lâu, còn rất nhiều chuyện chờ bọn họ xử lí.

Mới đi được vài bước Cao Sóc liền thấy thanh niên ngồi một bên ăn bánh kem, ở hoàn cảnh ác liệt như tận thế, chỉ sợ cũng chỉ có mình thanh niên là không buồn không ló như thế, dường như thanh niên cảm nhận được ánh mắt của hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt trong suốt hồn nhiên, không lẫn một chút tạp chất, cười một nụ cười tin tưởng cho hắn, trong lòng Cao Sóc ấm áp, đi về phía thanh niên.

Biểu cảm của boss có chút trầm xuống, cũng đúng, bị thuộc hạ phản bội quả thực rất khổ sở, trước kia cậu từng bị một thuộc hạ xương khô đánh lén sau lưng, khi đó cậu cũng rất khổ sở, làm một đàn em tốt, lúc này nên nhân cơ hội biểu hiện một chút trung thành mới được, nghĩ vậy, An Tử Lâu đem miếng bánh kem đang ăn dở cần tới, nồng đậm tiếc nuối nhìn vài lần, cuối cùng há to miệng cắn một miếng, mới đưa qua, “Boss, đừng buồn, miếng bánh kem này nhường cho anh ăn.”

Rõ ràng là mười phần không nỡ, đôi mắt đều đang cắm rễ trên đó, thanh niên vẫn cứ đưa cho hắn, Cao Sóc buồn cười lắc đầu, đẩy bánh kem lại, “Cậu tự ăn đi, tôi không thích ăn đồ ngọt.”

“Thật?” An Tử Lâu nghi ngờ nhìn Cao Sóc.

“Thật!” Cao Sóc gật gật đầu.

Vừa mới dứt lời liền nhìn thấy thanh niên dùng tốc độ như tia chớp, nhanh chóng giải quyết bánh ngọt, ngay cả chút vụn dính trên ngón tay cũng liếm một cái, miệng phình ra, còn vừa ăn vừa nói: “Boss yên tâm, tôi vẫn luôn là đàn em số một bên cạnh anh.”

Cao Sóc không nhịn được đưa tay ra, xoa xoa tóc trên đỉnh đầu thanh niên, “Được, vậy cậu là đàn em số một của tôi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.