Đọc truyện Mạt Thế Chi Đi Theo Tang Thi Huynh Có Thịt Ăn – Chương 9: Khiêng về
Tiêu Văn vừa chạy vừa thở hồng hộc, thỉnh thoảng lại ngoái đầu nhìn xem tang thi huynh có đuổi theo hay không. Cậu cúi người, hai tay chống lên đầu gối há mồm thở dốc, không được, không chạy được nữa, cũng đủ xa đi, tang thi huynh hẳn là sẽ không đuổi lại đây.
Tang thi huynh kỳ thật là biết sủng vật của mình tránh ở phía sau bụi cỏ, nghĩ nghĩ vận động nhiều một chút có thể làm chắc thịt a. Tang thi huynh quan sát vẻ mặt sủng vật nhà mình, cảm nhận được cậu là đang cổ vũ cho mình, trong nháy mắt cái loại cảm giác thỏa mãn lan lên trong lòng. Tang thi huynh nhìn đồng loại trước mặt đã chết tâm tình cũng tốt hơn nhiều, cảm thấy mấy đồng loại ngu si này vẫn là có chỗ rất hữu dụng đâu.
Khinh thường, bị một con tang thi dựa vào gần như vậy, một phát tiêu diệt đám đồng loại chết tiệt dám can đảm tới gần. Nhìn đến cánh tay bị trảo, tang thi huynh cảm thấy chính mình quyền uy bị coi rẻ, tang thi huynh tỏ vẻ thực phẫn nộ.
Thấy sủng vật nhà mình vẻ mặt khiếp sợ, tang thi huynh cảm giác được chữa khỏi, xem ra sủng vật là vì mình mà lo lắng đâu. Ân, đợi chút nữa thưởng cho sủng vật một chút.
Thật vất vả giải quyết xong đám tang thi không não kia, thời điểm chuẩn bị cùng sủng vật nhà mình về nhà, tang thi huynh phát hiện sủng vật của mình không thấy đâu!
Tang thi huynh nghiêng đầu, trong đầu toát ra đến một cụm từ: ‘Chơi trốn tìm’. Chẳng lẽ sủng vật muốn chơi trốn tìm với mình? Kia vậy sủng vật ngươi cần phải trốn cho kỹ, bị tìm được sẽ bị ta cắn một ngụm cho đỡ thèm a!
Tang thi huynh động động cái mũi ngửi mùi trong không trung, xem ra sủng vật ẩn nấp ở địa phương ngược đường về nhà rồi. Không cần bắt sủng vật nhanh như vậy bằng không sủng vật sẽ mất hứng. Tang thi huynh thản nhiên dùng tốc độ tản bộ đuổi theo phía sau Tiêu Văn, dọc theo đường đi thuận tiện rối rắm nghĩ từ ‘chơi trốn tìm’ là như thế nào toát ra.
Đáng thương cho Tiêu Văn chạy đến thở không ra hơi, cứ tưởng đã chạy thoát, không nghĩ tới tang thi huynh lại cho là đang chơi trò chơi mà hiện tại ngay cả tiểu hài tử cũng không thèm-chơi trốn tìm! Chúng ta hãy vì Tiêu Văn đáng thương mà cầu nguyện!
Nhìn quanh bốn phía, Tiêu Văn xác định là cậu chạy ngược lại với hướng phòng ở kia, bây giờ tang thi huynh hẳn là đã giải quyết xong đám tang thi chưa tiến hoa, hiện tại không sai biệt lắm đang trên đường trở về, khả năng đã phát hiện không thấy mình. Hiện tại quan trọng là tìm địa phương tang thi huynh tìm không được mà trốn đi, tang thi huynh tốc độ rất nhanh, cậu người còn mang vết thương lại mệt nhọc quá độ có thể chạy trốn được tang thi huynh mới là lạ!
Thấy phía trước là triền núi, Tiêu Văn buông lỏng thân thể chậm rãi đi về phía trước, vừa mới chạy nhanh như vậy thể lực tiêu hao rất nhiều, hiện tại trước thở lấy hơi đã.
Bò lên đỉnh núi, cậu nhìn xuống cảnh sắc dưới sườn núi, hít thở bầu không khí sơn dã, Tiêu Văn cảm thấy cả người đều có tinh thần hơn.
Phiến khu đang quy hoạch này được xây trên đồi núi quy mô thực lớn, không sai biệt lắm một căn biệt thự tọa hẳn một quá núi nhỏ hình thành một mảnh điền viên tao nhã quý tộc, nhưng là còn chưa có khai phá xong, mới xây được vài khu biệt thự, bên trong trống một mảnh.
Loáng thoáng có thể thấy đống biệt thự kia bị tang thi huynh chiếm cứ, Tiêu Văn nhìn vài toà sơn cách đó chỉ có thể thấy được một chút hình dáng phòng ở, đột nhiên cậu có một loại dự cảm giống như bản thân còn phải ở nơi này một đoạn thời gian nữa.
Tiêu Văn đánh cái rùng mình, không phải đâu, trong tiềm thức đều cảm thấy chính cậu vẫn là sẽ bị trảo trở về, sau đó bị tang thi huynh ăn luôn? Đây là thuộc tính khiếm ngược đi?
Tiêu Văn xoay người thâm nhất cước thiển nhất cước xuống núi, địa phương dẫm phải tất cả đều là nhánh cây khô có một chút trơn trượt, chỉ có thể vịn vào số cây chưa bị chặt từng chút di chuyển. Tiêu Văn cảm thấy thực khổ bức, vì cái gì nơi đó nhìn rõ ràng là bùn đất, một cước dẫm lên liền dẫm không đến a, trước ngụy trang cũng quá tốt đi.
Người chưa đi qua khu vực đồi dốc như vậy không cẩn thận sẽ té như chó gặm bùn. Nhìn đều là bùn đất, có đôi khi đạp lên liền cảm thấy dưới chân hư không, ngã a! Tiêu Văn hiện tại chính là loại bị vấp ngã bò dậy, không nghĩ qua là tái suất tình huống!
Thời điểm tang thi huynh đuổi tới chính là thấy sủng vật nhà mình đứng đó vẻ mặt thỏa mãn hít sâu một hơi, sau đó vẻ mặt hoài niệm nhìn về phía biệt thự. Tang thi huynh sáng tỏ, ra là sủng vật biểu tình này là lấy lòng chính mình a. Có thể bồi sủng vật một chút, vốn tính bắt được liền trực tiếp khiêng về nhà đâu. Hiện tại thấy liền bồi sủng vật ngoạn một hồi, cần thiết nhất là cấp sủng vật một chút ngon ngọt, sủng vật sẽ càng khăng khăng một mực đi theo chủ nhân.
Chớp chớp mi, tang thi huynh lần đầu tiên đối với tư tưởng kỳ quái bỗng nhiên toát ra trong đầu không dị nghị, ý tưởng tốt lắm này, phải nhớ kỹ đây là điểm quan trọng nhất khi dưỡng sủng vật. Nhìn sủng vật hưng trí bừng bừng tiếp tục đứng lên, tang thi huynh không nhanh không chậm đi theo phía sau sủng vật, đương nhiên không thể để cho sủng vật biết. Nếu biết sủng vật hội mất hứng.
Tiêu Văn cố gắng đi xuống hoàn toàn không biết tang thi huynh sớm đã đuổi theo, cũng không biết vẻ mặt cậu nhìn phòng ở xa xa bị tang thi huynh hiểu lầm thành hoài niệm, nếu biết đến Tiêu Văn chắc chắn tạc mao, ai hoài niệm chứ! Hoài niệm cái gì cũng sẽ không hoài niệm một cái tang thi! Ai muốn chết mới hoài niệm!
Tiêu Văn xuống dốc rất thống khổ, thường thường ngã một chút tuy rằng sẽ không nghiêm trọng nhưng nhánh cây vẫn là thực sắc bén, Tiêu Văn đã bị quét đến vài lần.
Tang thi huynh nhìn sủng vật ngã vài lần cảm thấy đau lòng, chính mình còn chưa có cắn một ngụm đâu, như thế nào chưa gì đã bị thương? Không chơi nữa, trực tiếp khiêng về nhà.
Đối với tang thi huynh đi theo sau người cũng không biết mà nói, Tiêu Văn đột nhiên bị khiêng lên, toàn bộ thế giới đảo lộn 90 độ, tất cả tầm nhìn đều là mặt đất cỏ dại cùng nhánh cây khô với đám hoa dại sinh trưởng không biết tên.
Tiêu Văn nửa ngày mới phản ứng, bỗng nhiên ý thức được chính mình giống như bị ai khiêng lên, bụng cậu đỉnh lên vai ai đó thực không thoải mái, Tiêu Văn phát điên có điểm muốn phun, hơn nửa ngày mới tỉnh lại đây.
Người này là ai vậy? Vừa mới toát ra nghi vấn Tiêu Văn bỗng nhiên liền cảm thấy vấn đề này thực xuẩn, chỉ có tang thi huynh quanh đây, chỉ có tang thi huynh có loại tốc độ này, cũng chỉ có tang thi huynh là tang thi mới có thể đem người khiêng. Cảm giác được địa phương tang thi huynh tiếp xúc với mình lạnh như băng, một chút độ ấm đều không có, Tiêu Văn cảm thấy rất lạnh. Vốn cũng sắp mùa đông, hiện tại lại ở vùng hoang vu dã ngoại, quần áo trên người nơi nơi đều rách, gió thổi qua liền cảm giác lạnh lẽo.
Tiêu Văn bị khiêng cảm thấy nhân sinh thực nhàm chán, nghĩ chạy trốn, mới chạy được một nửa đã bị khiêng trở về. Điều này cùng với giết heo trong chương trình trong TV nông thôn giống nhau, heo tru lên muốn chạy kết quả chính là bị túm chân khiêng vứt lên bếp lò một đao cắt yết hầu, sau đó bị ăn.
Nghĩ nghĩ liền cảm thấy thực bi thảm, Tiêu Văn minh bạch giãy dụa cũng vô dụng, tang thi huynh đã tiến hóa lực lượng rất lớn, giãy dụa căn bản là vô dụng. Hai tay rủ xuống, đầu cũng cúi thấp, theo tang thi huynh đi đường phập phồng nhoáng lên một cái nhoáng lên một cái, nhìn từ xa tang thi huynh giống như là khiêng động vật thân mềm a.
Tang thi huynh khiêng sủng vật về nhà, thấy sủng vật không có giãy dụa, cảm thấy sủng vật nhà mình thực ngoan, quyết định trở về kiếm này nọ cho sủng vật ăn, đây là thưởng đi.
Chậm rãi đi, tang thi huynh đều có thể nhìn thấy đại môn đống phòng ở kia, hắn nở nụ cười thực khoái trá.
Có điểm cam chịu, Tiêu Văn tinh thần trước sau gì cũng bị ăn– không phản kháng, ngoan ngoãn nằm trên vai tang thi huynh, chính là bụng bị đỉnh đến khó chịu. Tiêu Văn đầu chúc xuống phía dưới nên nhìn không thấy đại môn, nhưng là có thể cảm giác được tang thi cước bộ nhanh hơn. Hẳn là đến nơi rồi, cũng bị ăn luôn, không biết tang thi huynh sức ăn thế nào, nếu sức ăn không lớn sẽ không hảo chơi, kia không phải sẽ bị ăn thật lâu sao? Sức ăn nhiều chính là trực tiếp cầm lấy đùi mình bắt đầu cắn. Hay là trước hết cắn cánh tay?
Miên man suy nghĩ Tiêu Văn không phát hiện đã vào phòng. Thời điểm bị tang thi huynh không ôn nhu mà ném xuống tấm ván gỗ mới hồi phục tinh thần lại. Vừa nhấc đầu, thấy chính là tang thi huynh kia trên mặt vẫn như cũ có điểm ngốc lăng vừa lòng tươi cười, như thế nào liền quỷ dị như vậy đâu, biểu tình kia là như thế nào làm được, rõ ràng thần kinh đã muốn hoại tử, nhưng là khóe miệng còn có thể cong lên, ánh mắt còn có thể hoạt động, này so với mặt quỷ còn dọa người hơn a!
Tiêu Văn cứ ngơ ngác nhìn mặt tang thi huynh như vậy, trong lòng lại là một trận phiên giang đảo hải a, là bắt đầu ăn sao? Hy vọng sẽ không quá đau.
Tang thi huynh buông sủng vật ra, bản thân cảm giác cười thực ôn hòa. Thấy sủng vật biểu tình ngơ ngác cho rằng sủng vật bị nụ cười của mình mê hoặc, thực vừa lòng gật gật đầu.
Thời điểm tang thi huynh gật đầu, Tiêu Văn thấy nội tâm một trận khẩn trương, đây là quyết định bắt đầu hạ khẩu đi, trước cắn nơi nào đây?
Tang thi huynh gật gật đầu, thấy ba lô bị sủng vật treo ở sau người càng vừa lòng, xem ra sủng vật nhà mình chẳng những chứa đựng thực vật, còn thói quen mang theo bên người, đây là thói quen tốt, hôm nay trước không ăn, ngửi là tốt rồi.
Tang thi huynh chậm rãi cúi đầu thấu đi qua, dừng trước cổ Tiêu Văn ngửi ngửi. Sau một lúc lâu mới ngẩng đầu lên híp mắt lại, xem ra thực vừa lòng.
Thấy tang thi huynh đầu thấu lại đây, Tiêu Văn rất muốn phang cho một gậy, nhưng là gậy không ở trong tay, chỉ có thể nhắm mắt lại toàn thân căng cứng chờ tang thi huynh hạ khẩu, biểu tình kia là cỡ nào thấy chết không sờn a. Tang thi huynh đến gần rồi, Tiêu Văn cảm giác toàn thân bao nhiêu da gà đều toát ra đến đây, tang thi huynh cả người không độ ấm, thời điểm tới gần Tiêu Văn có thể cảm giác được tang thi huynh hô hấp phun lên cổ, Tiêu Văn cảm giác toàn thân đều phát run.
Đợi nửa ngày chỉ cảm thấy tang thi huynh hô hấp luôn luôn dao động trên cổ, không cảm giác bị cắn nơi nào bởi vì không một chút cảm giác đau. Biết tang thi huynh rời khỏi, Tiêu Văn vẫn là từ từ nhắm hai mắt, khẩn trương đến mức tay đều nổi gân xanh.
Tang thi ngửi được hương vị sủng vật nhà mình, cảm thấy hôm nay có thể nghỉ ngơi, tuy rằng cảm giác chính mình không cần nghỉ ngơi nhưng là giống như trong tiềm thức thì buổi tối là thời gian nghỉ ngơi, muốn nằm ngủ. Thấy được sủng vật bộ dáng khẩn trương, tang thi huynh cảm thấy sủng vật của mình thật đúng là thẹn thùng, mới ngửi ngửi đã khẩn trương rồi.
Tang thi huynh đi ngược lên lầu không tiếng động.
Tiêu Văn đợi nửa ngày, đợi đến lúc tang thi huynh dịch đầu ra, không có bị cắn cũng chính là không bị ăn luôn. Đây là ý tứ gì? Chẳng lẽ tang thi huynh ý muốn đem cậu làm lương thực dự trữ? Thời điểm không có gì ăn mới ăn? Này chẳng lẽ là một con tang thi biết nhìn xa trông rộng? Được rồi, cậu hiện tại nên cảm thấy may mắn vì không bị ăn chứ không phải nghiên cứu vấn đề vì cái gì không bị tang thi ăn! Hôm nay nhất định ngủ không được, tuy rằng không bị ăn luôn nhưng không biết tang thi huynh có thể hay không nửa đêm đói bụng đi ra tìm ăn.
Tuy rằng lúc đầu cảnh giác, nhưng là Tiêu Văn sau lại mơ mơ màng màng ngủ. Tỉnh lại đã là ngày hôm sau.
Tiêu Văn nằm trên tấm ván gỗ trên giường thở dài một hơi: “A ! ……….” Lúc ấy như thế nào liền lăn ra ngủ đâu? Về sau tang thi huynh cũng vẫn chưa ăn cậu, cứ như vậy cùng tang thi huynh sống đến hôm nay. Từ lúc tận thế đến bây giờ mới được một tháng đi, không phải không nghĩ tới chạy trốn, lần đó chạy trốn không phải là cũng bị khiêng trở về sao. Chạy trốn cậu cũng không muốn chạy. Cũng biết một định lý, tang thi huynh là đem cậu trở thành dự trữ lương, dưỡng béo! Về sau mới ăn!
Quên đi, đều trôi qua rồi. Nhìn ngoài trời thời gian cũng không còn sớm, nên ngủ thôi. Duỗi cái thân, cầm lấy chăn bên cạnh (cướp ở nơi khác) đắp lên người. Tiêu Văn chậm rãi ngủ.