Mạt Thế Chi Công Đức Vô Lượng

Chương 43: Tang thi cấp bốn


Đọc truyện Mạt Thế Chi Công Đức Vô Lượng – Chương 43: Tang thi cấp bốn

Edit: Thanh Thạch

Ngày mùng một Tết, khu an toàn không có nhiều biến hóa, mọi người vẫn làm việc kiếm ăn như bình thường, buổi sáng Lăng Thanh Vân trở về liền nhìn thấy không ít người đang xây nhà giúp mình.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, nhà ở đã xây gần xong, giờ xây nhà chẳng mấy ai chú ý mỹ quan nữa, có chỗ che gió che mưa là được. Nếu không phải Lăng Thanh Vân cho người nghĩ biện pháp xây thêm ít phòng trống thì đã xong lâu rồi.

Thạch Tiểu Khai ở công trường chạy tới chạy lui, canh chừng công nhân không để bọn họ nhàn hạ, những người này trước kia phần lớn là không biết xây nhà, cho nên ông còn phải nhắc nhở bọn họ chú ý một số chi tiết.

Lăng Thanh Vân không thể không thừa nhận, có một người như Thạch Tiểu Khai, mình đúng là bớt được rất nhiều việc, lập tức gật đầu với đối phương, nở nụ cười.

“Cậu Lăng, điểm tâm đã làm xong rồi, cậu có đi ăn không?”

“Cùng đi đi.” Lăng Thanh Vân cười đáp, Thạch Tiểu Khai khi nãy vừa ôm bụng vừa thường thường ngó chỗ nấu cơm, rõ ràng là chưa ăn sáng.

Hai người đi tới gian phòng lớn đã xây xong liền nhìn thấy Liễu Khả Phàm mang theo người dọn cơm lên, đồ ăn không nhiều, nhưng lúc này mọi người chỉ cần có cái để ăn là đã vừa lòng.

“Hiện tại khu an toàn có rất nhiều người già trẻ nhỏ không được chăm sóc, chúng ta không thể trơ mắt nhìn bọn họ chết đi… Nếu gặp được, có thể đưa bọn họ đến đây sống.” Trong lúc ăn, Lăng Thanh Vân đột nhiên mở miệng.

Trương Nghị cau này, tuy rằng anh không phải người thấy chết mà không cứu, nhưng thời điểm này muốn làm người tốt thì không hay lắm: “Thanh Vân, nếu chúng ta làm như vậy, sẽ có rất nhiều người vứt bỏ ba mẹ con cái để chúng ta nuôi, trước kia có không ít ba mẹ để con mình giả làm cô nhi… Chúng ta không nuôi nổi nhiều người như vậy.”

Trước kia anh dư thừa phiếu cơm liền giúp đỡ mấy người già xung quanh, nhưng không nghĩ tới bọn họ không chỉ cầm thức ăn của anh cho cháu trai cháu gái mình ăn, còn tại một lần anh trở về sau mấy ngày ra ngoài làm nhiệm vụ, ngăn ở cửa bảo anh đưa thức ăn, nói mình đã mấy ngày không được ăn gì.

Lần đó, anh mấy ngày mấy đêm không ngủ, còn phải trơ mắt nhìn đồng đội của mình bị tang thi xé xác ra ăn… Kết quả về đến nơi lại gặp phải chuyện như vậy khiến anh vô cùng thất vọng.

“Đó là sự thật, nhưng nếu có người thật sự cần giúp đỡ thì chúng ta cứ hết sức là được.” Lăng Thanh Vân đáp, hắn không cần người khác cảm ơn mình, hắn chỉ muốn kiếm công đức thôi.

“Nếu cậu đã quyết định thì cứ làm như vậy đi, về phần ai cần giúp ai không cần giúp, đến lúc đó cố gắng quan sát là được.” Trương Nghị không phản đối nữa, quả thật là có rất nhiều người quá khó khăn.

Nhóm người Lăng Thanh Vân còn chưa chuẩn bị xong chuyện xuất một ít lương thực ra giúp đỡ người khác thì có người đã tìm tới cửa.

Đó là một cô bé mười mấy tuổi, thời điểm nhìn thấy đối phương, Lăng Thanh Vân cảm thấy có chút quen mắt.


“Chị Vương không về hả anh?” Trên mặt cô bé còn in một vệt đỏ hồng, hẳn là vừa bị tát.

“Tiểu Điệp….” Sắc mặt Trương Nghị thay đổi: “Lần này chết mất mấy người.”

“Chẳng trách mãi không thấy chị Vương về, chẳng trách… Em tìm rất nhiều nơi mới tìm được anh, bây giờ anh còn nhận người không?”

“Tiểu Điệp, em còn nhỏ.”

“Em dám liều mạng! Em dám liều mạng với tang thi, không được sao?” Trên mặt cô bé tên Tiểu Điệp không có biểu tình, lạnh lùng nhìn Trương Nghị, thái độ kiên quyết dị thường.

Nhìn biểu tình đối phương tương tự Trang Thành, nghe hai người nói chuyện, Lăng Thanh Vân đột nhiên nhớ tới thân phân cô bé này, không phải chính là người lúc trước bọn họ cứu ra từ tay kẻ giết hại cả một tòa nhà sao? Lăng Thanh Vân cứu người xong chỉ thấy qua cô một lần, khi đó bởi vì kích thích quá độ mà ngơ ngơ ngác ngác, sau được cô gái duy nhất trong đội mang về nhà chăm sóc, mà cô gái kia đã qua đời từ nhiệm vụ trước.

Nhưng Trương Nghị rất coi trọng đội viên của mình, lúc trở về liền mang lương thực đi cho người nhà của những đội viên bất hạnh, cô bé này sao không biết?

“Không phải Trương Nghị đã cho lương thực sao? Em dùng nó mà sống, bên ngoài rất nguy hiểm.” Để một cô bé mảnh mai yếu đuối như vậy đi giết tang thi sao?

“Thức ăn ba mẹ chị Vương cầm hết rồi, không liên quan gì tới em, em sẽ tự nuôi sống bản thân, mấy ngày nay vẫn luôn làm việc cho người khác….. Anh dựa vào cái gì cảm thấy em không thể giết tang thi?” Tiểu Điệp nói với Lăng Thanh Vân, lúc trước là những người này cứu cô, cũng là chị Vương an ủi mới khiến cô không tự sát, nhưng hiện tại chị Vương chết rồi… Thời điểm ba mẹ và em trai chị Vương đuổi cô ra khỏi nhà, cô đã biết chị Vương sợ là dữ nhiều lành ít. Những người này dựa vào chị Vương mới sống được, chị Vương vừa đi liền đoạt hết những thứ chị lưu lại rồi đuổi cô đi… Cô không quan tâm, dù sao những thứ đó vốn không phải của mình, nhưng cô muốn ra ngoài giết tang thi, coi như báo thù cho chị Vương đi!

“Một khi đã như vậy, em gia nhập đội ngũ bọn anh đi, để Khả Phàm dẫn dắt em.” Lăng Thanh Vân nói, bộ dạng mặt không chút đổi sắc của cô bé rất giống Trang Thành bây giờ, mà ánh mắt sống chẳng có gì luyến tiếc rất giống mình trước kia… Một khi đã như vậy, hắn cũng không có lý do cự tuyệt.

“Cảm ơn.” Cô bé kia đáp.

Mấy ngày không ngủ, tuy rằng lực tinh thần cao cường không sao cả, nhưng Lăng Thanh Vân vẫn chịu không nổi, rõ ràng để thủ hạ mang lương thực đi chung quanh giúp đỡ những người sắp không sống nổi.

Trên đời này, làm người tốt không nhất định sẽ có báo đáp, nói không chừng còn có thể bị cắn ngược lại một cái, nhưng hôm nay Lăng Thanh Vân mang theo không ít người tặng cho người già trẻ nhỏ chút thức ăn lại không có ai dám có chủ ý xấu – cho dù muốn mạo hiểm cướp thức ăn thì cũng phải xem xem mình có đủ sức không?

Lăng Thanh Vân biết, cái dạng coi tiền như rác này của hắn khẳng định khiến không ít người cảm thấy hắn là đồ ngu, nhưng thế thì sao? Công đức tăng nhanh hơn cũng không phải giả!

Hắn cần thành lập thế lực, như vậy nhất định phải có người nguyện ý đi theo hắn. Chỉ cần có người duy trì hắn, như vậy mặc kệ là rời khỏi khu an toàn hay là nghĩ biện pháp làm chủ được khu an toàn…

Uông Tuấn Siêu không tính là người xấu, nay, người có thể thống trị tốt khu an toàn như gã chẳng có mấy, có lẽ điểm xấu duy nhất của gã chính là quá mức coi trọng quyền lực mà bỏ qua thủ hạ. Nhưng Lăng Thanh Vân cũng không cảm thấy mình là người tốt, bởi vì nếu không có Trang Thành, hắn sẽ không làm nhiều như vậy, mà hiện tại hắn mang suy nghĩ đó đi giúp người khác thì làm sao có thể được gọi là người tốt?


Cái khác tạm thời không nói, hắn phát nhiều lương thực ra ngoài như vậy kỳ thật cũng là đang đào góc tường của Uông Tuấn Siêu còn gì?

“A! Là anh à? Lăng Thanh Vân!” Lăng Thanh Vân đang đưa gói bột mỳ nửa cân cho đôi mẹ con gầy trơ xương, đột nhiên nhìn thấy một người trẻ tuổi chui từ một cái lều ra, người này hắn biết, chính là đàn em lúc trước đưa thẻ sinh viên của Trang Thành cho hắn.

Lúc trước gặp nhau, đối phương đang khuân gạch ở công trường, hiện tại tình trạng cậu ta cũng không tốt lắm, quần áo trên người đen tuyền, nhưng gương mặt ngược lại rửa sạch sẽ.

Dù sao cũng là đàn em của Trang Thành… Hơn nữa mấy ngày nay hắn đang cố gắng đắp nặn bản thân thành một người tốt không hề có tư tâm, Lăng Thanh Vân liền cười với cậu ta: “Đã lâu không gặp.”

“Đúng là đã lâu không gặp! Khi đó nếu anh không cho tôi mấy tờ phiếu cơm, nói không chừng tôi không thể sống đến bây giờ!” Uông Chấn Huy cười rộ lên, lộ ra hai cái răng khểnh.

Lần đó chính là lần đầu tiên mình được đến công đức nhờ cho người khác chút thức ăn… Lăng Thanh Vân hỏi tiếp: “Hiện tại cậu thế nào?”

“Hiện tại tôi cũng tạm, ít nhất không bị đói chết… Lăng Thanh Vân, anh cứ thế mà phát lương thực…” Uông Chấn Huy có chút chần chừ nói, chẳng lẽ hắn không sợ về sau mình không có gì để ăn sao?

Lăng Thanh Vân thấy được lo lắng trong mắt đối phương nhưng không để ý, hắn làm như vậy, rất nhiều người đều giống người trước mắt này biểu hiện ra lo lắng cho hắn, mà những người này đều muốn tốt cho hắn: “Dù sao tôi cũng không ăn hết nhiều như vậy… Đúng rồi, cậu là đàn em của Trang Thành, học khóa nào?”

Trang Thành không thể nói chuyện, Lăng Thanh Vân rất hy vọng có ai có thể nói về Trang Thành với mình, người kia là đàn em của cậu, mà những chuyện ở trường học của Trang Thành hắn hoàn toàn không biết.

Uông Chấn Huy nhanh mồm nhanh miệng, lập tức kể chuyện về Trang Thành. Ở trường, Trang Thành chính là sinh viên gương mẫu, bạn bè thích cậu, giáo viên càng thích cậu.

Chỉ là mấy chuyện lặt vặt trong sinh hoạt bình thường nhưng Lăng Thanh Vân lại rất thích nghe, cả ngày hôm nay, hắn mang theo mấy người đi quanh khu an toàn một lần, dọc đường vẫn luôn nói chuyện với Uông Chấn Huy, nghe cậu ta kể về Trang Thành ở trường, nghe bao nhiêu cũng không chán.

“Lăng Thanh Vân, anh Trang Thành…. có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Uông Chấn Huy kể hết những gì mình biết xong, rốt cuộc nhịn không được hỏi.

“Em ấy không sao… Chỉ là mất tích thôi.” Lăng Thanh Vân thu lại tươi cười trên mặt, ánh mắt không tự chủ được nhìn về một hướng – Trang Thành hẳn là ở chỗ đó. “Cậu muốn tới chỗ chúng tôi ăn bữa cơm không? Tay nghề mấy cô gái không tồi.”

“Vậy là tôi được một bữa no nê rồi, tốt nhất là có thể no đến sáng mai không cần ăn sáng!” Uông Chấn Huy cười, cậu ta biết Trang Thành tám phần đã xảy ra chuyện gì, nhưng thái độ người trước mắt này… Nhớ rõ lúc trước mỗi lần Trang Thành nhận điện thoại của người này cả khuôn mặt đều trở nên nhu hòa, còn vẫn luôn từ chối những cô gái theo đuổi… Được rồi, đồng tính luyến ái, cậu cảm thấy thật bình thường.

“Nếu cậu không đủ thức ăn, về sau có thể đến chỗ tôi ăn.” Nuôi nhiều người như vậy, Lăng Thanh Vân thật đúng là không ngại nuôi thêm một miệng cơm.


“Thật sao?” Hai mắt Uông Chấn Huy sáng lên.

Bên tai Lăng Thanh vang lên thanh âm được một điểm công đức, trên mặt lộ ra tươi cười: “Thật.”

Đội ngũ hơn ngàn người, thêm một người đúng là không nhằm nhò gì. Kế tiếp, Lăng Thanh Vân vừa mang lương thực đi làm việc tốt, vừa để Trương Nghị và Liễu Khả Phàm dẫn người đi xung quanh tìm vật tư, còn hắn thì một mình ra ngoài tìm Trang Thành.

Đối với việc này, đám người Trương Nghị không có dị nghị gì, tuy bọn họ đều biết có Lăng Thanh Vân trong đội thì tỷ lệ sống sót sẽ tăng mạnh, nhưng ai cũng biết rất nhiều thời điểm Lăng Thanh Vân một mình đi tìm thức ăn hiệu suất còn cao hơn mọi người, để Lăng Thanh Vân đi theo họ chỉ tổ lãng phí.

Hơn nữa, Lăng Thanh Vân còn có một đồng bạn thực lực rất mạnh nhưng đầu óc không tốt lắm mà bọn họ chưa từng gặp qua, đây cũng là nguyên nhân mọi người đồng ý.

Quả nhiên, buổi sáng Lăng Thanh Vân lái xe tải ra ngoài, buổi tối có thể trở về một xe lương thực, mà bọn họ, có đôi khi vận khí không tốt còn có thể tay không mà về.

Tuy rằng mang một đám người không có kinh nghiệm gì đi vùng ngoại thành thành phố S đã bị nhiều người xới tung để kiếm thức ăn quả thật phiền toái, nhưng Trương Nghị lại thích sinh hoạt như bây giờ, bởi vì anh không cần nhận những nhiệm vụ bắt buộc phải hoàn thành, phải toàn lực ứng phó, cho dù đồng đội bên cạnh có chết cũng không thể lùi bước. Không những thế, trước kia vì phải hoàn thành nhiệm vụ nên thường thường nhìn thấy người sống sót cũng không thể cứu, hiện tại Lăng Thanh Vân lại nói – người sống mới là quan trọng nhất.

Người sống mới là quan trọng nhất, giờ số người Lăng Thanh Vân cứu càng ngày càng nhiều, người ở khu an toàn nhận được sự giúp đỡ của hắn càng ngày càng đông. Nói tới Lăng Thanh Vân, hầu như tất cả mọi người đều tỏ vẻ — đó là người tốt. Đương nhiên, trong số những người này cũng có những người sẽ thêm một câu “nhưng mà hơi ngốc”.

Hiện tại, người tốt luôn giúp đỡ người khác mà không cần báo đáp lại đang dỗ dành một tang thi.

Tuy rằng tính toán bồi dưỡng thân tín nhưng nay rất nhiều người đều là vừa mới bắt đầu giết tang thi, nếu không có lão tướng như Trương Nghị dẫn dắt, không cẩn thận liền toàn quân bị diệt, Lăng Thanh Vân cũng chỉ có thể tạm thời hoãn lại kế hoạch.

Như bây giờ, mình có thể một mình ở bên Trang Thành cũng tốt không phải sao? Không biết những người khác có thể nhận ra sự tồn tại của Trang Thành không…

“Thành Thành, hiện tại anh phải về rồi, buổi tối nó sẽ ở với em, em đừng mất hứng có được không?” Lăng Thanh Vân ngồi xổm đối diện Trang Thành, một lần nữa chỉ vào phân thân nói.

Trang Thành ngồi xổm dưới đất, cúi đầu không nói lời nào, trên mặt một chút biểu tình cũng không có, nhưng lúc Lăng Thanh Vân tiến tới liền dịch ra xoay lưng lại.

Hai ngày này không biết là Trang Thành trở nên càng thêm thông minh hay thế nào nhưng lúc Lăng Thanh Vân phải đi sẽ giận dỗi một hồi, mỗi tối Lăng Thanh Vân đi vào phân thân sẽ phát hiện phân thân đã bị hành hạ một trận, hắn chỉ có thể làm như không thấy…

Hắn sẽ không phát giận với Trang Thành, chỉ có thể dỗ dành, vì thế, thời gian trở về càng ngày càng muộn…

Dỗ một lúc, mắt thấy trời đã tối rồi, Lăng Thanh Vân chỉ có thể tạm biệt Trang Thành. Mấy ngày gần đây tối nào hắn cũng dùng lương thực kiếm được lúc ban ngày đi thu nạp lòng người, công đức tăng cực kỳ nhanh, nên chỉ có thể đi về….

“Thành Thành, anh đi đây, ngày mai anh lại đi với em, ngoan.”

“Ngao ngao.” Tựa hồ biết Lăng Thanh Vân không thể không đi, Trang Thanh rốt cuộc nâng đầu lên phát ra một chút thanh âm.


“Thành Thành…” Rất muốn hôn Trang Thành một cái, nhưng cuối cùng Lăng Thanh Vân vẫn chỉ vẫy vẫy tay liền trèo lên chiếc xe tải chứa đầy lương thực đậu ở bên cạnh.

Nhìn Lăng Thanh Vân lái xe đi xa, Trang Thành lại ngồi xổm xuống – Thanh Vân của cậu sao không nói thêm mấy câu nữa rồi hẵng đi? Tốt nhất là có thể nói với mình đến hừng đông, sau đó lại đi giết đồng loại với mình, lấy những thứ Thanh Vân thích…

Tâm tình không tốt, móng vuốt trên tay Trang Thành đột nhiên kéo dài, sau đó chọc chọc vào mông đồng loại không nhúc nhích bên cạnh, tuy rằng đợi lát nữa Thanh Vân của cậu sẽ tới trên người đồng loại này, nhưng hiện tại Thanh Vân không ở đây không phải sao? Mà đồng loại này bị chọc cũng không sao!

Phân thân là tang thi, không có cảm giác đau, Lăng Thanh Vân đối với thân thể nguyên bản là của người khác cũng không mấy để ý, cho nên qua mấy ngày cũng không biết sau lưng với mông “mình”, những chỗ không nhìn thấy được đã bị Trang Thành dùng móng tay chọc lỗ lốm đốm…

Móng tay Trang Thành rất nhọn, chọc ra một đống lỗ, nhìn quần áo bên ngoài không ra được cái gì, buổi tối Lăng Thanh Vân phải làm rất nhiều chuyện, cũng không nghĩ tới cần thay quần áo, cho nên một chút cũng không phát hiện, chỉ biết là Trang Thành ngẫu nhiên sẽ đánh một cái hoặc kéo lê đi…

Chọc một lúc, cuối cùng Trang Thành cũng dừng tay, đồng loại này sẽ thăng cấp, sau đó, mấy cái lỗ liền biến mất, như vậy Thanh Vân của cậu liền hoàn toàn không biết chuyện cậu làm, về phần quần áo…

Trang Thành kéo nhẹ một cái, cái quần trên người tang thi liền tan thành mảnh nhỏ.

Được, đi giết thêm mấy tên đồng loại hữu dụng để người kia biến thành lợi hại đi! Trang Thành nghĩ nghĩ, khiêng lên tang thi không mặc quần bên cạnh, chạy nhanh về phía nội thành, nhưng giữa đường thì dừng lại.

Đó là một loại cảm giác khiến cậu cảm thấy nguy hiểm, cậu nhìn chằm chằm về một phương hướng, toàn thân đề phòng.

Trong tòa nhà kia cũng có một nữ tang thi đang đề phòng nhìn cậu.

Qua thật lâu, Trang Thành động trước, chạy về phía trung tâm thành phố S, nữ tang thi kia nhìn đồng loại thực lực không kém mình khiêng một đồng loại yếu ớt chạy trốn, còn có thể nhìn thấy một cái mông đầy lỗ nhoáng qua trước mắt… Nhìn một lúc, cô mới thu hồi ánh mắt không đề phòng nữa.

Đồng loại này rất lợi hại, không giống những tên trước kia không những mình có thể đối phó mà còn có thể ăn để thăng cấp…. Đợi đến khi mình tích đủ lực lượng, sẽ ăn luôn đồng loại này để thăng cấp!

Nhưng tại sao mình rất muốn đi nơi đó? Cô nghi hoặc nhìn về phương hướng khu an toàn, một lát sau, lại nhìn cái đầu đặt bên chân.

Đó là một cái đầu, thịt trên mặt đã thối rữa, không bao lâu đại khái sẽ chỉ còn lại xương cốt. Cô xoa xoa cái đầu này, sau khi ăn được đồng loại rất lợi hại kia, cô đột nhiên rất muốn rất muốn mang người đầu tiên bị mình ăn theo bên mình, nhưng mà, người này chỉ còn dư lại có như vậy…

Cô tìm thật lâu thật lâu, thậm chí tìm đến quên ăn, sau đó mới tìm được cái đầu này… Hiện tại, cô mang theo cái đầu, đột nhiên rất muốn đi tới nơi có rất nhiều thức ăn kia.

Tai sao? Tại sao thức ăn có thể tụ lại ở đó? Vì sao những người đó không phải chết?

Chết là gì? Cô ăn hết bọn họ thì bọn họ sẽ chết sao? Vậy thì ăn hết bọn họ đi! Đến lúc đó, sẽ ăn luôn đồng loại rất mạnh vừa rồi, cô có thể trở nên càng mạnh!

Xoa xoa cái đầu trong tay, phát hiện tay mình không cẩn thận làm rớt mất một khối thịt thối trên mặt, khuôn mặt tuy rằng xám ngắt nhưng vẫn xinh đẹp đột nhiên trở nên dữ tợn, lập tức cắn lên tay mình một ngụm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.