Bạn đang đọc Mạt Thế Chi Anh Đào Của Ta Sẽ Nổ Tung – Chương 58: Căn Cứ Phương Nam
Cả bọn Triển Vân cảm thấy chế độ nơi đây đặt ra là vô cùng hợp lý, ở thời đại hoà bình họ cũng phải nộp thuế cho chính phủ không phải sao? Đối với thời mạt thế hiện tại đơn vị tiền tệ đã trở nên vô dụng, thay thế bằng sức lao động để tích luỹ điểm công là một giải pháp hoàn toàn hợp lý.
Đại loại thành phần bất mãn chỉ có mấy phú nhị đại, quan nhị đại, kiểu người hay ăn bám hay những kẻ chuyên đầu cơ trục lợi đi.
Hoàn thành bước đăng ký thông tin cá nhân, mỗi người trong đội Triển Vân nhận được một thẻ chứng nhận cư trú tạm thời nhỏ vuông vức, mặt trên đề những thông tin cơ bản như họ tên, tuổi tác, cân nặng của họ, mặt dưới chia thành nhiều ô khác nhau, một tuần bảy ngày tương ứng với bảy cột dọc, với các phương diện như nơi ở, bữa sáng, bữa trưa, bữa tối, đổi, thù lao, giao dịch, khác, chia thành tám hàng ngang để tiện cho việc ký xác nhận.
Ba ngày đầu ăn ở miễn phí là để những người mới tới có thời gian thích nghi hoàn cảnh sống hiện tại, nhưng về sau muốn sinh sống trong khu căn cứ thì họ cần có điểm công.
Có hai cách để kiếm điểm công, một là lao động, hai là dùng vật tư, tóm lại tuyệt đối không có chuyện ăn nằm ở không.
Về phía binh lính cũng tương tự, căn cứ thành lập một đội chấp pháp chuyên phụ trách giữ gìn an ninh trật tự bên trong khu căn cứ, ngoài ra còn có một đội chuyên phụ trách giám sát thi hành pháp luật, nhiệm vụ của họ là tiếp nhận khiếu nại của dân chúng và yêu cầu được hỗ trợ từ cấp trên.
Căn cứ nghiêm cấm mọi hành vi ăn cắp, cướp bóc, đánh nhau cùng ẩu đả,…nếu làm trái với quy định của căn cứ, tội nhẹ thì xử phạt, còn tội nặng thì sẽ bị trục xuất khỏi căn cứ.
Ngục giam là thứ khẳng định không có ở đây.
Một tuần sau đó, mọi người cầm giấy chứng nhận tạm trú ban đầu đến nơi đăng ký để đổi thành thẻ chính thức, nó giống như thẻ chứng minh thư nhưng với nhiều công năng hơn, nó được tích hợp với thẻ giao thông công cộng và thẻ ăn uống nên tiện lợi quẹt trên máy móc.
Kế nơi đăng ký là trung tâm quản lý của căn cứ, tổng cộng có ba tầng, tầng một phụ trách quản lý điểm công, tầng hai là đại sảnh nhiệm vụ, còn tầng ba quản lý khu làm việc.
Sau khi lãnh thẻ chứng nhận thân phận, những người sống sót có thể đến đại sảnh tầng hai lựa chọn nhiệm vụ thích hợp cho mình để kiếm điểm công, hay đến tầng một quản lý điểm công để tiến hành trao đổi điểm cùng thực hiện những giao dịch vật tư.
Không ít một bộ phận người sống sót chạy xe đến khu căn cứ, mà trên xe họ ít nhiều gì cũng có vật tư các thứ, họ có thể đem những thứ ấy đổi lấy điểm công.
Đa số những người sống sót đều mang theo bánh quy, mỳ gói và một ít đồ ăn linh tinh khác để ăn tạm cho đỡ đói, những nếu được ăn cái bánh bao hấp với canh nóng thì tuyệt vời hơn rất nhiều.
Trong chốc lát, khu đổi điểm công đã xếp thành một hàng dài, nơi này trên cơ bản đổi gì cũng được trừ bỏ đồ ăn ở ngoài, vật dụng hằng ngày căn cứ cũng thu, chẳng hạn như khăn lông mới tinh, bàn chải đánh răng, khăn giấy này nọ, ngay cả xe cũng có thể đổi lấy điểm công.
Tính năng của xe tốt thì đổi được tới mấy chục điểm công, còn xe tính năng kém chút thì cũng được mười mấy điểm công.
Nếu ai muốn giữ xe không đổi thành điểm công thì bên ngoài khu căn cứ có thiết lập một bãi đậu xe, mỗi tuần chỉ thu một chút điểm công làm phí.
Ngược lại, nếu sau này những người sống sót có ý định muốn mua xe thì sử dụng điểm công để đổi lấy, hoặc dùng điểm công để thuê xe.
Trái với vẻ đông đúc của nơi đổi điểm thì khu bên giao dịch lại đìu hiu vắng vẻ, bởi mọi người chỉ mới đến khu căn cứ thì đào đâu ra điểm để đổi.
Bọn Triển Vân nhìn sơ qua bảng giá, căn bản ở đây cung cấp từ ăn uống cho đến đồ vật không khác gì với một cái siêu thị nhỏ, chỉ cần có điểm công đều có thể đổi với giá cả vô cùng hợp lý.
Mặt khác họ còn giao dịch mua bán xe cộ có tên tuổi nhãn hiệu tương đối tốt, trung bình một chiếc tầm ba mươi điểm công đổ lên.
Về phần xăng cũng có thể mua bằng điểm công, có điều sẽ bị hạn chế số lượng và giá cả khá đắt đỏ, một trăm điểm công đổi được một can xăng năm mươi lít, giới hạn mua mỗi người một can.
Vì tầng một chật kín người nên nhóm Triển Vân quyết định coi sau, giờ lên tầng hai trước.
Trong đại sảnh nhiệm vụ của tầng hai được chia thành hai khu vực màu trắng và màu đỏ, khu vực màu trắng dành cho những người sống sót bình thường, còn khu vực màu đỏ dành cho những dị năng giả hoặc những người có năng lực chiến đấu mạnh hơn so với người bình thường.
Bên trong khu màu trắng dựng một bảng điện tử thông tin, mọi người có thể lựa chọn nhiệm vụ thích hợp trên bảng rồi đến quầy đăng ký bằng thẻ chứng minh thư của mình.
Nhiệm vụ ghi trên bảng điện tử trong khu màu trắng là những công việc cơ bản thuộc về phần lao động tay chân, cao cấp hơn cũng có, bất quá yêu cầu phải là chuyên viên kỹ thuật nên đãi ngộ khá tốt, trước khi bắt đầu làm việc thì cần thông qua khảo hạch.
Mà bên trong khu vực màu đỏ chỉ để hai cái máy kiosk tra cứu thông tin, bên cạnh dựng một tấm bảng thông báo viết tay, nội dung yêu cầu quét thẻ đoàn đội hoặc thẻ chứng nhận thân phận cá nhân đăng nhập vào máy mới có thể tìm kiếm thông tin và lựa chọn nhiệm vụ.
Nhiệm vụ được phân thành các cấp bậc, có nhiệm vụ cá nhân, có nhiệm vụ dành riêng cho dị năng giả, còn có nhiệm vụ cần đoàn đội hoàn thành.
Dù muốn nhận nhiệm vụ nào thì họ cũng phải tiến hành đăng ký tại quầy khu vực màu đỏ.
Sau khi tiếp nhận nhiệm vụ thì có thể dùng điểm công đổi lấy vũ khí tại đây.
Ngoài ra cũng được hưởng một số phúc lợi khác nữa.
Yêu cầu đăng ký nhiệm vụ để biết thêm thông tin chi tiết.
Tính ra khu vực màu đỏ dành cho những dị năng giả có năng lực chiến đấu hơn những người bình thường, hiển nhiên nhiệm vụ đều mang tính chất nguy hiểm, đổi lại phần thưởng cũng không ít.
Nhiều người tin tưởng ở thực lực bản thân liền tiến vào quầy đăng ký ở khu vực màu đỏ để được tư vấn và ghi nhận thông tin, đặc biệt một người trẻ tuổi còn rêu rao bản thân chính là dị năng giả dẫn đến ánh mắt phức tạp của nhiều người xung quanh, hiếu kỳ có, tò mò có, hâm mộ cũng có, đương nhiên cũng không thiếu sự ghen ghét cùng lòng đố kỵ.
Đội ngũ Triển Vân hầu hết đều là dị năng giả, khẳng định họ sẽ chọn lựa những công việc phù hợp hơn ngoài quét dọn và xây dựng.
Với lại không cần phải gấp gáp, có câu chính là súng bắn chim đầu đàn (*), nổi bật giữa đám đông ngay từ đầu cũng không phải là chuyện tốt.
(*) Súng bắn chim đầu đàn: Ý chỉ người nổi tiếng hay tài giỏi thường dễ bị người khác ghen ghét.
Trừ thành phố N thì trong khu căn cứ có rất nhiều người sống sót được mang về từ thành phố A và thành phố S, cũng có một số đến từ các nơi khác,
Cho nên Triển Vân quyết định trước mắt họ vẫn nên hành sự điệu thấp, dù sao họ cũng có quen biết quân đội, chừng nào
Tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền (*).
(*) Tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền: Xuất phát từ câu nói “Cẩn thận năng bỏ thiên thu thiền, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền” – Cẩn trọng sẽ bắt được ve nghìn tuổi, biết chú ý thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm – của Trang Tử.
Ý là trong mọi việc xử sự phải suy xét kỹ lưỡng trước sau mới mong đạt được thành quả lâu bền.
Đến khi cả nhóm quay xuống tầng một thấy ở đây đã vắng người, thật ra đâu có nhiều người quy đổi vật tư sang điểm công, những người tò mò kéo nhau đến đông đúc lúc đầu đã rời đi, một số người lên tầng hai, phần còn lại thì về nơi ở của họ.
Số vật tư nhóm Triển Vân thu gom được ở thành phố A vẫn để trong xe đang đậu trong bãi giữ xe quân đội, có binh lính trông coi nên bọn trộm cắp không thể làm trò gì được.
Mọi người đồng ý đem toàn bộ số vật tư ấy đổi thành điểm công để thuê một nơi ở.
Dù sao ở một nơi riêng biệt thì vẫn tiện lợi hơn nhiều so với ngủ chung giường nhiều người.
Vừa đi đến cổng liền bắt gặp liên trưởng Trương cùng hai binh sĩ có vẻ như đang tìm họ.
“Hầy, rốt cuộc cũng kiếm được cậu, đang gấp gần chết mà nãy nhiều người quá nên lạc mất mọi người.”
“Liên trưởng Trương tìm tụi tôi có việc gì vậy?”
“Ha ha, một đống vật tư của mấy cậu vài bữa trước gửi nhờ trong xe quân đội đã quên rồi sao? Mọi người có muốn đổi nó sang điểm công không, hay cứ trực tiếp nhận thôi?” Liên trưởng Trương thân là một người trọng chữ tín, hắn đã nói với Triển Vân khi nào đến khu căn cứ sẽ chia cho họ một phần vật tư kiếm được từ chợ nông sản, cho nên đây là thời điểm thích hợp để thực hiện lời cam kết của hắn.
Triển Vân cười nói, “Vậy phiền ngài đổi sang điểm công giúp chúng tôi để tránh gây sự chú ý.”
“Ha ha, tôi đoán thế nào mọi người cũng đổi lấy điểm công, đi theo tôi.” Liên trưởng Trương đích thân dẫn họ tìm một nhân viên công tác ở tầng ba khu trung tâm quản lý để giải quyết.
Mẫu giấy ký nhận điểm công được in ấn bằng máy và đóng dấu mộc hẳn hoi chứ không phải viết tay, nhằm hạn chế việc làm giả.
Nhận lại thẻ chứng minh thư, Triển Vân thấy có tận ba nghìn điểm công cho hôm nay!
“Mọi người cần thứ gì thì cứ sử dụng điểm công để mua sắm, còn nếu không có thì hãy đến gặp tôi, tôi sẽ nghĩ cách đáp ứng cho mọi người.
Thật ra đoàn trưởng Tưởng tính cấp cho mọi người một danh phận chính thức, đáng tiếc hiện tại bộ phận tầng cao trong căn cứ có chút căng thẳng nên việc này sẽ tốn ít thời gian, mong mọi người thông cảm.” Nhân tài giống Tô Duệ Triết và Triển Vân thì làm sao đoàn trưởng Tưởng bỏ qua họ được, ông ấy vội đến mức chỉ muốn trực tiếp trao cho họ danh phận chính thức hòng giữ chân họ trong khu căn cứ phương Nam.
“Không sao, không việc gì phải nôn nóng, ngài không cần cho chúng tôi đã ngộ đặc biệt gì cả.” Triển Vân cười, “Ngài cùng đoàn trưởng Tưởng đã chiếu cố chúng tôi rất nhiều.”
“Ha ha ha, đều là giúp đỡ lẫn nhau mà thôi!” Liên trưởng Trương cười một cách sảng khoái, chỉ vào một quân nhân đi cùng hắn, “Đây là Cao Lãng, là người phụ trách quản lý khu trung tâm, có việc gì thì mọi người cứ trực tiếp đến tìm cậu ta là được.”
“Xin chào, tôi là Triển Vân.”
“Chào cậu.” Hai bên khách khí bắt tay nhau.
Sau đó liên trưởng Trương lại chỉ vào quân nhân khác, “Đây là Từ Tư Hàn, là người phụ trách đội chấp pháp, nếu gặp phải chuyện gì phiền phức thì hãy đến gặp cậu ấy.”
“Xin chào.” Hai bên bắt tay nhau lần nữa.
Có thể thấy đoàn trưởng Tưởng và liên trưởng Trương đối với họ hết mực coi trọng, không những để họ chào hỏi với những bộ phận quan trọng của khu căn cứ mà còn kể tốt về họ trước mặt mọi người, phần ân tình này đội ngũ Triển Vân luôn ghi nhớ trong lòng.
================
[Tiểu kịch trường]
Trịnh Gia Hoà: Dị năng Tiểu Hắc đúng là tiện mà! Nếu muốn đi thăm dò tình hình thì mình nắm đuôi của nó như này này, rồi…!Meo? Meo!
Tống Thành Thư: Cậu bị ngốc hả?
Ba giờ sau, Trịnh Gia Hoà: A, rốt cuộc cũng biến trở lại, nói tiếp nào, nếu có kẻ dám gây phiền phức thì cho Tiểu Hắc cắn kẻ đó một phát, giống vầy nè, cuối cùng kẻ ấy trở nên hoảng loạn…!Meo? Meo!
Tô Duệ Triết: Đích thị là bị ngốc đến hỏng rồi!
Lại qua ba giờ sau, Trịnh Gia Hoà: Hô! Tiếp tục nè! Không biết tang thi có linh hồn không ta, nếu trường hợp gặp trúng tang thi vương thì để Tiếu Hắc bay vào cào nó một cái, có vẻ thú vị nha…!Meo? Méo!
Triển Vân: Đáng đời cậu.
Trịnh Gia Hoà: Meo meo meo! (Vô can nha! Lần này không có chọc nó luôn á!)
Lại ba giờ trôi qua, Trịnh Gia Hoà túm cổ Tiểu Hắc: Nói! Mày cố tình phải không! Meo? Méo!!
Mọi người: Đồng loạt ngó chỗ khác, vẫn là nên đi nghỉ ngơi thôi.
Trịnh Gia Hoà: Meo meo meo…!(Rõ ràng mình đang bày mưu tính kế mà, sao giờ lại bị gán cho từ ngốc vậy?!).