Đọc truyện Mạt Thế Chi An Nhiên Hữu Dạng – Chương 50: Tiêu Quỷ Nhát Gan Hạ
Đói bụng sao?
Không, không có chút nào, chí ít đang cùng nàng gắn bó như môi với răng, trong lòng tôi trong mắt đều tràn đầy bóng người của nàng, khó có cái ý nghĩ khác trong đầu.
Như vậy, tại sao sẽ đột nhiên xuất hiện loại thô bạo không thể tự kiềm chế kia? Tính toán thời gian, cũng không có đến thời điểm nên dùng não tinh ức chế muốn ăn.
Lẽ nào thân thể của tôi đối với lực ức chế não tinh từ từ sản sinh phản ứng bài xích sao?
Tôi tình nguyện là nguyên nhân này.
Nhưng là, dù cho tôi muốn quên như thế nào đi nữa, một tia tinh ngọt khiến người muốn ngừng mà không được kia đều là quanh quẩn ở sâu trong tôi, ở đáy lòng tôi lưu chuyển, để tôi không nhận rõ đến cùng là mê luyến mùi máu tươi thơm ngát, hay là say sưa người nọ đụng vào bản thân.
Tôi không biết, cũng không dám đi tìm chứng cứ, tôi không cách nào bảo đảm chính mình liệu sẽ có lần thứ hai mất khống chế.
Thời khắc lo được lo mất, lại không khỏi cười lạnh: Cùng An Nhiên cùng nhau vượt qua quá nhiều thời gian an nhàn, dĩ nhiên khiến tôi sắp quên chính mình tàn nhẫn khát máu bản chất chân thật.
—— Tiêu Minh Dạng a Tiêu Minh Dạng, ngươi là một con quái vật, hai tay của ngươi dính đầy máu tanh…!Liền “Người” cũng không đáng xưng là ngươi, không có tư cách an nhàn, cũng không xứng nắm giữ quang minh.
Xa xa mà nhìn kỹ, yên lặng mà thủ hộ, là lựa chọn duy nhất của ngươi.
Thế giới đột nhiên mất đi sắc thái, chỉ còn dư lại từng cái từng cái mặt quỷ dữ tợn mà vặn vẹo, không tiếng động mà trào phúng tôi nhát gan.
Không biết trôi qua bao lâu, tâm tình của tôi từ từ bình tĩnh lại, quyết định chủ ý từ đây cùng An Nhiên giữ một khoảng cách, cho dù không muốn, nhưng lý trí nói cho tôi, đây là lựa chọn tốt nhất.
Mới vừa rời đi không gian, chợt nghe từng trận khàn giọng tiếng gầm nhẹ —— là xác sống!
Tôi căng thẳng trong lòng, lập tức đẩy cửa xe ra, liền nhìn thấy An Nhiên mấy người dựa lưng lều vải, cầm trong tay vũ khí cảnh giác hướng về phía trước, mà địa phương cách chúng tôi chỉ mấy trăm mét, một đám xác sống đang hướng về nơi này vọt tới, chiếu theo tốc độ kia, không tới một phút liền có thể đến trước người chúng tôi.
Tôi liền vội vàng đi tới, theo bản năng mà nắm tay An Nhiên, nàng run nhẹ lên, lập tức tránh ra tôi, không dấu vết hướng về bên hông lui lại một bước nhỏ, cùng tôi kéo dài khoảng cách, toàn bộ quá trình đều vẫn gắt gao cúi đầu, không nhìn tôi một chút.
—— nàng trốn tôi.
Bởi vì tôi đưa nàng đẩy ra, vì lẽ đó, nàng chán ghét tôi sao?
Nghĩ đến khả năng này, như là có người mạnh mẽ dùng cây búa ở trong lòng tôi đập một cái, đau đến thở không nổi.
Tôi thu hồi tay, nắm chặt nắm đấm, như không có chuyện gì xảy ra mà xoay người xem bầy xác sống có thể thấy rõ mặt, ở trước bầy xác sống, là hai người đàn ông cấp thiết chạy trốn.
Nếu không phải một người nam nhân trong đó lảo đảo kéo chân sau, tên còn lại không hẳn không thể bỏ qua phía sau một đám xác sống tốc độ miễn cưỡng cùng người bình thường ngang hàng.
Tôi qua loa thống kê một hồi, phía sau hai người đại khái có hơn ba mươi con xác sống, đáng lưu ý chính là, ở bên trong một đám xác sống chênh lệch không đồng đều, có một con xác sống hình thể thành niên nam tính sinh động nhất, trên mặt hắn xanh tím ngũ quan hoàn hảo, răng nanh sắc nhọn khủng bố, cặp mắt kia nhưng cùng người thường tương tự, con mắt cũng không còn vô thần trắng phau, trong mắt một điểm màu mực vững vàng mà khóa lại con mồi phía trước, trong miệng vẫn phát sinh âm thanh hiển hách có quy luật giục bầy xác sống truy đuổi, giống như tướng quân hạ lệnh.
Này chỉ sợ là thủ lĩnh chúng nó.
Nếu như tôi không có đoán sai, loại đồ vật này nắm giữ năng lực tiến hóa đáng sợ ở trên cơ sở vốn có có thể dùng ý thức đoàn kết, thậm chí còn nghiêm cẩn điều hành chỉ huy, hai thứ kia với nhân loại tới nói, giống với bất kỳ tin dữ.
Sinh vật vô cùng vô tận bất tử, đại quân xác sống che ngợp bầu trời, tôi phảng phất có thể nhìn thấy một tràng Tu La máu me đầm đìa, phảng phất có thể nghe thấy thứ kia tuyệt vọng khàn giọng rên rỉ.
Có điều, trước đó, này một đám xác sống có giai cấp ý thức, cần trả giá cho việc chọc giận tôi, dù cho đó là bởi vì An
Nhiên đối với tôi trốn tránh mà giận chó đánh mèo.
Về phần cứu hai người kia, tôi căn bản chưa từng có ý định này; có thể sống sót hay không, tùy thuộc vận may của bọn hắn.
Mắt lạnh nhìn Kiều Tử Mặc cầm trong tay cương côn tiến lên nghênh tiếp, Ngô Phóng Ca theo sát phía sau nàng, tôi không nhanh không chậm từ trong không gian chọn một cái súng trường, lên đạn, nhắm vào, bắn tỉa, bắn nát đầu con xác sống thủ lĩnh đang kêu gào.
Một giây sau, liền thấy xác sống thế tới hung hăng lập tức dừng lại, như là bị xoa bóp tạm thời cương đứng ở tại chỗ; có một ít xác sống nâng chóp mũi tìm kiếm khí tức thủ lĩnh, nhưng càng nhiều là buồn bực ở tại chỗ xoay một vòng, thỉnh thoảng gào thét vài tiếng, phát tiết tâm tình lo lắng bất an.
Quả nhiên, những này xác sống này đều là nghe lệnh của con xác sống đầu lĩnh kia điều khiển chỉ huy, đột nhiên mất đi khống chế, liền không biết làm thế nào như con ruồi không đầu.
Mặc dù như thế, xác sống dù sao vẫn là tà vật bản tuần hoàn có thể hoạt động, trong chốc lát liền bắt đầu bắt giữ mùi vị con mồi, đều tự hành động.
Đương nhiên, cũng được lợi từ chúng nó loạn tượng, cho phe mình cơ hội đánh bại từng cái.
Lại không nói Kiều Tử Mặc tên sát tinh này đem cảnh côn vung vẩy đến uy thế hừng hực, liền ngay cả hai người vốn bị truy đến vô cùng chật vật kia cũng quay đầu lại phản kích, tình cảnh trên thế cuộc hiện ra nghiêng về một phía nghịch chuyển, không tới mười phút, đám xác sống đã bị tàn sát hầu như không còn.
Tôi nâng súng cũng không có ý tứ thu hồi, chỉ chờ hai người kia đến gần đây, Ngô Phóng Ca cùng Kiều Tử Mặc đúng là tự giác bắt đầu thu thập lên não tinh xác sống, tuy rằng tôi chỉ mơ hồ nói qua tác dụng não tinh, vẫn chưa nói tỉ mỉ; tôi cẩn thận chú ý hai người kia, lại phát hiện bọn họ đối với cử động của hai người Kiều Tử Mặc làm như không thấy, chỉ thẳng tắp hướng về tôi đi tới —— này càng là để tôi thêm mấy phần hoài nghi: Càng là biểu hiện như không có chuyện gì xảy ra, thường thường càng là có vấn đề, quá mức hết sức không nhìn, mới là kẽ hở của bọn họ.
Tôi lặng lẽ liếc mắt một cái An Nhiên im lặng không lên tiếng, đúng lúc gặp nàng cũng đang liếc mắt xem, tôi theo bản năng mà làm nổi lên khóe miệng, lộ ra mỉm cười, nhưng nàng đột nhiên nhíu lông mày, quay mặt, né qua ánh mắt của tôi, tôi không có nhìn vẻ mặt nàng lóe lên một cái rồi biến mất, khổ sở đến dường như muốn khóc như vậy, để trong lòng tôi cũng không khỏi chua xót vạn phần.
Lực đẩy kia, không chỉ ở trong lòng tôi vẽ ra một đạo vết thương máu me đầm đìa, càng ở lẫn nhau trong đó vắt ngang một đạo hố sâu khó có thể vượt qua.
Mà hết thảy này, vừa vặn là tôi tự tay tạo thành, không oán được người bên ngoài
“An Nhiên…” Tôi nhẹ nhàng gọi tên của nàng, cũng không biết nên nói cái gì.
“Cô là…!Tạ tiểu thư?” Lúc này, một giọng nam chen vào, thăm dò bên trong mừng rỡ để tôi không khỏi nhíu mày.
“Vâng? Cậu là…!Vệ Sở?” An Nhiên cũng nhận thức đối phương.
Tôi lạnh lùng đánh giá nam nhân quần áo lam lũ kia, hắn xoa xoa mặt, lộ ra nụ cười sang sảng, kì lạ khiến người cảm thấy chói mắt, tôi nhớ ra rồi, người nam nhân trẻ tuổi này, chính là sinh viên đại học tôi cùng An Nhiên ở bên trong siêu thị gặp được.
Hắn đúng là mạng lớn.
Tôi ở trong lòng cười khinh bỉ, nhưng đối với hắn ôn hòa gật đầu, không lộ một chút manh mối.
An Nhiên dáng vẻ cũng cực kỳ kinh ngạc, theo thói quen nhìn tôi, rồi lại bỗng nhiên nhớ tới sự thực đang cùng tôi giận dỗi, lập tức rời mắt, sắc mặt như thường mở miệng hỏi: “Cậu làm sao sẽ ở chỗ này? Còn có, anh ta là ai? Anh ta…!Bị thương !”
Thấy rõ tình hình người đàn ông xa lạ kia, An Nhiên lập tức tiến lên đỡ lấy hắn, một bên dùng dị năng ngưng tụ ra dòng nước giúp hắn thanh tẩy vết thương, động tác đã so với trước thông thạo không ít, tuy rằng cột nước độ lớn vẫn cứ mới chỉ bằng ngón áp út, so với nàng mới vừa thu được thì được nhiều rồi —— tôi bỗng nhiên ý thức được, ở thời điểm tôi chưa từng lưu ý, An Nhiên cũng đang chầm chậm tiến bộ .
Nàng nỗ lực liền dường như tâm sự của nàng bị tôi vô tình hay cố ý quên, ở một khắc đó tôi đột nhiên nhớ tới, lại phát hiện tôi cũng không hiểu rõ nàng như đã tưởng, điều này làm cho tôi vừa chua xót lại kinh hoảng, nhìn về phía ánh mắt của hai người không khỏi xem kỹ, sự xuất hiện của bọn họ quá mức trùng hợp, thực sự khả nghi, tôi thậm chí cân nhắc trước khi bọn hắn tiếp cận An Nhiên, tìm một cơ hội diệt trừ hai người.
Cái ý niệm này mới thoáng một cái đã qua, nhưng tôi không nhịn được ngây người: Từng có lúc, tôi thành như vậy mất cảm giác thích giết chóc, coi mạng người như rơm rác, đối với mỗi một người nỗ lực tới gần An Nhiên đều khó tồn thiện ý, hận không thể diệt trừ mà yên tâm.
Loại khủng hoảng cùng oán hận đến hết cách này, bắt nguồn từ đố kị.
“Chúng tôi gặp nhau ở thành phố T.” Vệ Sở đem nam nhân suy yếu kia đỡ lấy, quay về An Nhiên trả lời, ánh mắt nhưng không tránh không né nhìn về phía tôi.
“Hắn bị xác sống cào thương.” Tôi liếc mắt một cái nam nhân trên cánh tay có chứa rõ ràng vết thương, trầm giọng nhắc nhở An Nhiên, đang muốn đưa tay kéo nàng, lại bị tránh ra .
Nắm chặt tay không, tâm tôi không thích, nhưng không muốn nổi nóng đối với nàng, chỉ lạnh âm thanh khuyên nhủ: “An Nhiên.”
Người bị xác sống cào thươngcó tỷ lệ nhất định biến thành xác sống, tôi không hi vọng An Nhiên chịu đến một điểm thương tổn, hiển nhiên, nàng cũng không cảm kích.
“Trải qua thanh tẩy xử lý có thể có tỷ lệ nhất định hạ thấp bị nhiễm…!Đây là cô đã từng nói cho tôi biết.” An Nhiên từ trong bao lấy ra băng gạc giúp người đàn ông kia băng bó, cũng không ngẩng đầu lên nói, thanh tuyến hờ hững nghe không ra tâm tình, tôi chỉ cảm thấy bị một luồng tâm tình phức tạp quanh quẩn, trong lòng tích tụ nhưng không cách nào biểu đạt.
“Ha, các ngươi làm sao bị xác sống truy đến thảm như vậy? Xảy ra chuyện gì ? Các ngươi từ đâu đến?” Mang theo một túi nhỏ chiến lợi phẩm, Kiều Tử Mặc nhảy lên vỗ bả vai Vệ Sở, lẫm lẫm liệt liệt hỏi.
“Tôi đi ngang qua thành phố T, đụng ngay hắn một thân một mình, hai chúng tôi rất chơi thân, đơn giản liền kết bạn ra đi .” Vệ Sở tốt tính cười một cái, nhưng là đưa tay xoa xoa vai bị Kiều Tử Mặc chấn động đến mức tê dại.
“Như vậy, hắn làm sao sẽ bị thương, bị thương bao lâu?” Tôi giơ giơ lên cằm, nhìn chằm chằm nam nhân một mặt suy yếu, trong mắt nhưng lóe giảo sắc.
“Mọi người có chỗ không biết, thành phố T tuy rằng phương tiện hoàn bị, nhưng nhân khẩu đông đảo, những người này đã biến thành rất nhiều xác sống, căn bản khó có thể đối phó, tôi cùng hắn phá vòng vây đi ra, suýt chút nữa chết, nếu không phải hắn thay tôi cản một đòn, có thể tôi liền không có cơ hội đứng ở chỗ này .” Vệ Sở trên mặt mang theo nét hổ thẹn giải thích.
Nam nhân bị nâng chỉ cười khẽ lắc lắc đầu, ánh mắt sáng quắc mà nhìn An Nhiên cúi đầu thay hắn băng bó, không nói gì.
Mới vừa rồi không có nhìn kỹ, hiện tại nhìn qua sát, tôi không khỏi nheo mắt lại, sau khi xem thường lại sinh mấy phần không nói rõ được cũng không tả rõ được cảnh giác —— người đàn ông này dài đến khá là âm nhu, lông mi nhỏ dài, môi mỏng khẽ mím, càng là làm cho người ta cảm giác sạch sẽ; màu tóc nhiễm qua màu nâu, sấn da thịt trắng nõn, đúng là cực kỳ giống những mỹ nam bên trong màn hình TV bị người truy phủng.
Loại tiểu bạch kiểm nam sinh nữ tướng này, có người nói dễ dàng dành được niềm vui của nữ hài trẻ tuổi chưa thông thế sự nhất.
Khiến tôi âm thầm hoảng sợ nhưng là, từ trên người người đàn ông này, tôi cảm nhận được một loại hơi thở cực kỳ quen thuộc, cùng giống tôi đồng nguyên âm ấp lạnh thúy, ngột ngạt bất thường.
Thân phận của hắn, không đơn giản.
Đột nhiên dâng lên một luồng buồn bực, tôi nửa nghiêng người sang không nhìn tới dáng vẻ An Nhiên chăm sóc hắn, cũng thuận thế thu liễm sát ý nổi lên trong lòng.
“Tiêu bác sĩ, cô, sắc mặt cô có chút tái nhợt…!cô vẫn tốt chứ?” Vệ Sở sờ sờ sau gáy, vượt trước một bước chặn lại dư quang tôi liếc nhìn An Nhiên hai người, do dự hỏi.
“Không có chuyện gì.” Tôi đơn giản thu hồi ánh mắt, mắt lạnh nhìn hắn.
“Ồ…” Hắn thấy tôi theo dõi hắn, tay chân luống cuống hỏi tôi vài câu, làm như vắt hết óc nghĩ đề tài, “Cái kia, vậy các cô tại sao lại ở chỗ này a?”
—— xì, đúng là đem tôi lúc nãy chất vấn trả còn nguyên.
Tôi không muốn đối với bọn họ tiết lộ quá nhiều, dù cho là người quen cũ, tôi cũng sẽ không xem thường, chỉ là thuận miệng đáp: “Đi ngang qua.”
“Đường, đi ngang qua a…!Vậy còn thật là khéo!” Hắn nói lắp ba lắp bắp tiếp một câu, trên mặt nhưng mang theo cười khúc khích, dường như không có nhận ra được tôi lạnh nhạt.
Này ngược lại là để tôi nổi lên một phần hứng thú, kéo kéo khóe miệng, khinh rên một tiếng, không có phản bác.
Hắn lại lục tục cùng tôi bắt chuyện vài câu, tôi nại tính tình cùng hắn đọ sức, tâm tư nhưng từ lâu bay đến lên chín tầng mây.
Tôi cũng không biết chính mình là làm sao , nhưng vừa thấy được An Nhiên đối với người khác thái độ ôn hòa thậm chí chăm sóc rất nhiều, so với dáng vẻ chờ tôi còn muốn thân thiết kiên trì, tâm liền phảng phất bị một đôi tay vò đến nắm đi dằn vặt, vừa chua xót vừa đau.
Tôi mất tập trung qua loa Vệ Sở, trên mặt ý cười không giảm, nhận ra được tầm mắt An Nhiên thoảng qua, nụ cười trên mặt tôi càng ngày càng xán lạn lên, nhưng không nhận rõ là vì che giấu cô đơn chua xót trong lòng hay là đơn thuần cùng ai so sánh.
Lúc nào, tôi cũng biến thành ấu trĩ như vậy đây?
Tựa hồ đụng vào chuyện cùng An Nhiên có liên quan, tôi liền không còn tiếp tục giống như xưa.
.
Bỗng nhiên có chút ý lạnh tâm tro, tôi lướt qua Vệ Sở, nhìn gò má An Nhiên trắng nõn, chỉ cảm thấy con đường phía trước khó phân biệt, nỗi lòng khó bình, lần đầu đối với tương lai sinh ra mê man không xác định..