Đọc truyện Mạt Thế Chi An Nhiên Hữu Dạng – Chương 102: Tiêu Đồng Loại
Kiều Tử Mặc nói, An Nhiên tưởng là tôi đi tới thành phố B, cho nên phương hướng nàng xuất hành cũng là hướng về thành phố B; trong ga ra ngoài căn cứ chiếc xe Land Rover của chúng tôi đã không thấy, tương tự biến mất còn có hai thành viên phân đội Tử Bạt.
Đội viên Duy An coi giữ cửa chính căn cứ xoa cổ sưng đỏ, hướng tôi oán giận hai nhân viên ra tay rất nặng đang lẩn trốn, từ sự miêu tả của hắn, hẳn là Lôi Tinh và Lăng Chí.
Mặc kệ là được Kiều Tử Mặc nhờ vả hay là làm theo yêu cầu của tôi, có bọn họ cùng đi, chí ít sự lo lắng của tôi có thể giảm thiểu mấy phần.
Hiện tại vấn đề quan trọng nhất là biết rõ con đường An Nhiên lựa chọn, hoặc con đường nàng giả thiết cho rằng tôi đi – lật qua lật lại địa đồ, từ căn cứ đến thành phố B chỉ có một con đường lớn, thế nhưng trước khi đến trạm xăng dầu đường cao tốc, có hai con đường nhỏ khác nhau.
Đường bên trái gồ ghề mà ngắn, đường bên phải bằng phẳng mà dài, nếu như tôi là An Nhiên, tình huống lái xe, tỷ lệ rất lớn sẽ chọn cái thứ hai, muốn đuổi kịp nàng, chỉ có thể lựa chọn rẽ đường nhỏ.
Có điều, có cái gì có thể nhanh hơn so với tốc độ lái xe đây?
Tôi nhìn một chút Nhị Bảo bởi vì thể tích quá to lớn mà không lại bị ném vào không gian, khẽ mỉm cười: “Có thể chạy vượt xe sao?”
– nếu ngay cả xe đạp cũng không sánh bằng, cần ngươi làm gì.
Có lẽ nó xem hiểu ánh mắt tôi, đuôi dùng sức vẫy, nhỏ giọng ai oán vài tiếng, như là đang vì mình kêu bất bình, nhưng vẫn bất cam bất nguyện cúi thấp người xuống, hình thành một độ cao dễ dàng cho tôi cưỡi lên.
Tuy nói đã từng học cưỡi ngựa, thế nhưng dù sao thứ này với cưỡi ngựa vẫn còn có chút chênh lệch – không có yên ngựa cũng không có bàn đạp, ngay cả lông của Nhị Bảo cũng không đủ dài có thể thay thế dây cương, chỉ là cân bằng chắc chắn thân thể cũng không phải một chuyện dễ dàng, nghĩ đến lát nữa còn muốn nó gia tốc chạy, tôi nhất thời có một loại cảm giác nâng lên tảng đá nện chân mình.
Nhưng mà, thời gian eo hẹp không cho tôi lùi bước, thân là chủ nhân của nó, chẳng lẽ còn không thể điều khiển nó sao?
Tôi thở dài, nửa nằm ở trên lưng nó, vỗ vỗ đầu nó, ra hiệu nó khởi hành – một giây sau, gió vù vù phất qua tóc tôi, cát bay đầy trời phả vào mặt, mà nó không hề nhịp nhàng nhảy lên nhấp nhô cũng thiếu chút nữa đem tôi điên đi.
Nếu không phải cảm giác được đang dùng tốc độ cực nhanh không kém xe thể thao tiến lên phía trước, tôi nhất định sẽ đem con xuẩn cẩu dám to gan trêu chọc chủ nhân băm thành tám mảnh.
Kiên trì hơn mười phút sau đó, tôi rốt cục thua trận, dùng sức vỗ vỗ đầu nó, ra hiệu nó dừng lại, nếu không phải một lần cuối cùng dùng chân mạnh mẽ đạp cho nó đau, nói vậy nó còn tưởng rằng tôi là đang cổ vũ nó tiếp tục gia tốc chạy tới! Một trận trời đất quay cuồng, tôi dùng hết một điểm khí lực cuối cùng từ sau lưng nó nhảy xuống, hai chân mềm đến cơ hồ đứng thẳng không được, nỗ lực đỡ lấy thân cây bên cạnh, chỉ cảm thấy cực kỳ buồn nôn.
Nói đến buồn cười: Tôi không say máy bay không say tàu không say xe! vậy mà say cẩu sao?
Sớm biết như vậy, sao lúc trước còn như thế.
Hẳn là cùng một loại sinh vật nào đó ở chung lâu, thông minh cũng sẽ bị kéo lại chung một trục hoành?
Một cước đá văng nó đầu to đụng lại đây tranh công, lại phát hiện tay chân của tôi đều mềm nhũn không làm được gì, vốn một cước đủ để đá nó ra ngoài mấy mét nhưng chỉ có thể đưa đầu nó dời lệch mấy phần, mà điều này cũng làm cho nó lầm tưởng là tôi đang cùng nó chơi đùa, đối với biểu hiện lúc nãy của nó tán thưởng rất nhiều, nhất thời càng thêm được voi đòi tiên mà đem đầu đẩy lên người tôi.
Tức giận không ngừng kéo lên, tôi một chưởng đẩy ra đầu của nó, lạnh giọng quát lên: “Đủ rồi!” Lúc này nó mới bất cam bất nguyện thu hồi đầu lưỡi vừa muốn liếm tới, ai oán nằm nhoài một bên, trừng hai mắt nhìn về phía tôi, đuôi lay động loáng một cái.
Tôi sâu sắc đè xuống kích động làm thịt chó, chỉ cảm thấy đầu càng hôn mê – cho dù thừa nhận nó là sủng vật của tôi, nhưng nó luôn có bản lĩnh để tôi hận không thể trở lại quá khứ ra sức đánh chính mình một trận vì lúc đó thỏa hiệp chấp nhận nó.
Nghỉ ngơi một lúc, cảm giác cỗ buồn nôn trở lại bình thường không ít, khí lực cũng phục hồi non nửa, tôi đứng thẳng người, chậm rãi đi đến phía trước.
Bởi vì tôi lựa chọn chính là đường tắt gồ ghề, đường xá thực sự hỏng bét, không nói thảm thực vật bụi cây rậm rạp, thỉnh thoảng từ trong đất bùn phun ra nham thạch và rễ cây luôn luôn để tôi không thể không phân ra một nửa tâm tư chú ý cạm bẫy dưới chân.
Chậm rãi từng bước đi tới, tôi lạnh lùng liếc mắt một cái Nhị Bảo theo bên người bước nhỏ vụn nhưng như giẫm trên đất bằng, thấy nó vui chơi ngoắt ngoắt cái đuôi, ngẩng mũi nhẹ ngửi mùi vị trong không khí, chốc chốc sáng mắt lên lè lưỡi chảy nước miếng, đúng là so với tôi gian nan khác một trời một vực – tôi quay đầu lại, không ngừng ở trong lòng nhắc nhở chính mình tỉnh táo lại, không nên cùng nó tính toán.
Bởi vừa nãy buồn nôn choáng váng mà tạm thời mất đi lực tự vệ, ngay cả phát động dị năng không gian đều không làm được, bây giờ tôi so với một người bình thường không khá hơn bao nhiêu, nếu gặp phải xác sống hơi mạnh một chút chỉ sợ cũng không phải là đối thủ.
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng sự thực là vậy, con xuẩn cẩu trước mặt này thành chỗ dựa duy nhất của tôi – món nợ này tạm thời trước tiên ghi nhớ, chờ thoát khỏi quẫn cảnh, tìm tới An Nhiên sau đó, xem tôi như thế nào trừng trị nó.
Quyết định chủ ý, tôi cũng không tiếp tục vô vị kiên trì, lần thứ hai leo lên trên lưng nó, nhưng vì để tiết kiệm thể lực, khống chế nó ở tốc độ đi bộ bình thường, cũng không còn có thêm loại cảm giác muốn thổ huyết kia, nghĩ đến chỉ cần không phải siêu tốc, cưỡi ở trên lưng của nó cũng sẽ không khiến tôi quá mức khó chịu.
Cứ như vậy một lát sau, triệu chứng choáng váng đầu tốt hơn rất nhiều, chẳng qua tay chân vẫn không đủ khí lực, may mà tôi cảm giác qua thực vật xung quanh cũng không có khí thế đặc biệt, cũng không cần lo lắng sẽ bị biến dị thực vật tập kích.