Đọc truyện Mạt Thế Bảo Hộ FULL – Chương 28
Editor: Fuurin Diệp Man nhìn bản đồ trước mặt, cách trụ sở khoảng 5km có một ngôi làng và thị trấn, trước khi tận thế thì nơi đây cũng được xếp vào thị trấn và làng loại trung, nhân khẩu dày đặc.
Lần này mục tiêu của Diệp Man là: Một, đi tới đó thu thập một ít hạt giống, gần đây cô loáng thoáng cảm thấy không gian hình như sắp lên cấp, nhưng do thiếu các loại cây trồng nên vẫn mãi chưa lên được; thứ hai chính là đi vào siêu thị thu thập đồ ăn, thức uống, thuốc và các loại vật tư khác.
Xe chạy thêm được 1km, trên đường xuất hiện càng nhiều Zombie, chúng tốp năm tốp ba lê thân thể nặng nề không biết mệt mỏi từ bốn phía bu lại, ô tô chạy như bay, lốp xe ma sát với mặt đường phát ra âm thanh lạo xạo, đám Zombie nghe thấy thế liền nhao nhao run rẩy vươn tay tới.
Diệp Man linh hoạt đánh tay lái quẹo trái quẹo phải, tránh thoát một đống Zombie định tập kích, Ân Việt ngồi trên xe nhìn Zombie lao tới như thủy triều từ bốn phương tám hướng, đôi mắt đỏ tươi hơi híp lại, trong ánh mắt lóe lên vẻ khát máu.
Hắn thèm khát liếm liếm môi, móng tay trên bàn tay thon dài màu xám trong nháy mắt dài ra mấy chục centimet, có chút ngồi không yên.
“Ân Việt, ngồi yên nào.” Diệp Man cau mày nhìn Ân Việt hạ kính xe xuống, đồng thời duỗi tay ra ngoài, móng vuốt đâm mạnh vào trong đầu con Zombie, sau đó tựa như đang chơi đùa, từ từ dùng lực xoay cổ tay, bụp một tiếng, đầu con Zombie liền bể tung tóe, não tủy trắng hồng rớt đầy đất, thậm chí còn có một ít bị văng lên kính xe, nhìn hết sức gớm ghiếc.
Diệp Man nhìn mà xém tí nôn ngay tại chỗ, cách giết Zombie này quá là tàn bạo, sắc mặt cô khó coi, rút một tờ giấy ăn đưa cho Ân Việt, “Lau tay đi, bẩn chết đi được.
Lần sau đừng có dùng biện pháp ghê tởm đó nữa.”
Ân Việt cầm giấy ăn chà lung tung một chặp, trên mặt không ức chế được mà lộ ra biểu cảm chán nản.
Thế là mấy con Zombie đang phấn đấu quên mình mà xông tới đây bị hắn huơ tay múa chân lung tung vỡ sọ tung tóe.
Ai bảo tụi nó dám làm cho hắn bị Man Man giận lây.
Diệp Man nhìn hắn chơi tới vui vẻ, chán nản vỗ trán, sao cô lại quên mất rằng Zombie cũng có thể đổi được điểm cống hiến cơ chứ! Chỉ một con Zombie đã được ba điểm, bằng nửa túi mì tôm rồi, mà nãy giờ không rõ Ân Việt đã giết bao nhiêu con Zombie, thế nhưng số lượng tuyệt đối là không ít.
Thật là lãng phí mà, ôi cũng tại cô đãng trí hết!
“Đứng chỉ lo đánh không, nhớ chụp ảnh mấy con Zombie bị đánh chết nữa nha.” Nghĩ đến đó, Diệp Man lập tức lấy ra điện thoại di động, mở ứng dụng chụp ảnh ra, đặt vào tay Ân Việt: “Dùng cái này để chụp nè, chỉ cần giơ thẳng về phía con Zombie, sau đó ấn chỗ này là được, rất đơn giản, anh đã biết dùng chưa?”
Ân Việt cầm điện thoại di động, nhìn trái nhìn phải, nghi ngờ gãi gãi đầu, hắn quay lại nhìn về phía Diệp Man, bỗng nhiên giơ ống kính camera lên, nhắm ngay cô mà bấm nút, chỉ nghe tách một tiếng, trên màn hình di động liền xuất hiện hình ảnh của Diệp Man, Ân Việt nhìn tấm hình rồi lại ngẩng mặt lên nhìn Diệp Man, cuối cùng hưng phấn gào lên một tiếng, lại giơ điện thoại về phía Diệp Man mà ấn.
Tiếng tách tách không ngừng vang lên.
Diệp Man vốn đang định làm mẫu cho hắn, thấy thế liền lập tức khích lệ, cười nói: “Đúng rồi, chính là như vậy đó.
Ân Việt thật thông minh! Nhớ là lúc đập chết Zombie thì phải lấy nó ra chụp lại nha.” Nói xong thì nhìn hắn đầy cổ vũ.
Ân Việt lập tức hưng phấn oa một tiếng, âm thanh ừng ực như nước đang sôi từ cổ họng vang lên, trong lòng như được thổi phồng, một tay cầm máy, một tay liền nhanh chóng đập mạnh về phía Zombie.
“Cẩn thận một chút nha, đừng chụp cả tay mình vào đó.” Diệp Man có chút không yên tâm dặn dò, móng tay Ân Việt dài cả mấy chục centimet, nếu bất cẩn chụp lẫn vào, khó tránh khỏi sẽ khiến người ta sinh nghi.
Còn như thật sự chụp dính vào, thì cô chỉ có thể nhịn đau xóa tấm hình đó đi, dù sao so sánh giữa Ân Việt và điểm cống hiến, bên nào quan trọng hơn trong lòng cô vẫn biết rõ.
Khoảng cách tới thị trấn càng gần, thì càng có nhiều Zombie nghe tiếng xe mà ùn ùn kéo tới từ nhà dân hai bên đường, cả con đường bị một đàn Zombie chen chúc đến nước cũng không lọt nổi.
Diệp Man xanh mặt nhìn đám Zombie trước mặt đang tụ lại gần như muốn làm hỏng cả đường, thấp giọng mắng: “Chết tiệt.”
Zombie không ngừng kéo tới, tiếng gào thét, pha lẫn với mùi máu tanh, mùi thối rữa, không khí trở nên vẩn đục, khiến người ta thấy buồn nôn.
Con đường bị bít lại, nửa bước cũng khó đi, trong khi đó đám Zombie lại hình thành một vòng vây quanh xe, càng ngày càng thu nhỏ lại.
Trước không thông, mà sau cũng chẳng có đường, sắc mặt Diệp Man đã không thể hình dung bằng hai từ khó coi được nữa.
Chính vào lúc này, cửa xe đột nhiên bị mở ra, Diệp Man quay phắt lại, chỉ thấy bóng dáng Ân Việt nhanh như chớp lao ra khỏi xe, hai ba bước nhảy vào trong bầy Zombie, đôi tay như kiếm, nâng lên rồi hạ xuống như cắt lúa, khiến đám Zombie tụ tập lại ngã xuống như rơm rạ, máu đen chảy đầy đất, tỏa ra mùi tanh hôi ngập trời.
“Ân Việt…”
Trong khoảnh khắc khi bóng dáng Ân Việt biến mất trong bầy Zombie, nhìn một đống Zombie trước mắt, Diệp Man không nhịn được mà chửi ầm lên, dứt khóa xách súng, mở cửa xe, nhảy ra theo Ân Việt.
Cứ ngồi đây chờ chết, không bằng cứ chủ động lao ra, dù sao cô đã từng nhiễm bệnh độc, còn sợ bị Zombie cắn chắc?
Đạn trong súng cũng không có nhiều, có thể bắn được cỡ mười mấy phát.
Lượng đạn dự phòng mà Diệp Man có cũng chỉ được hai mươi mấy viên, nhất định phải dùng thật tiết kiệm.
May mà cô từng tập bắn, tuy không đến mức phát nào trúng phát đó, nhưng mười phát thì cũng trúng được bảy tám phát trúng đầu Zombie, một súng nổ chết chúng nó.
“Grào…grào…” Đồng loại tử vong dường như càng khơi lên sự khát máu của đám Zombie, chúng tựa như tre già măng mọc, tiếp tục thu nhỏ vòng vây lại.
Dần dần, lớp Zombie đi đầu của vòng vây chỉ còn cách Diệp Man cỡ hai mét!
Hỏng bét rồi, hết đạn!
Theo động tác nổ súng, một tiếng cách vang lên, Diệp Man ngẩn ra, lập tức sắc mặt cô trở nên đen như đáy nồi.
Cô nhanh chóng đút tay vào túi áo, lấy đạn ra nhanh chóng lắp thêm vào.
“Graò…” Trong bầy Zombie, có một con Zombie ẩn núp trong đó, từ từ di chuyển, bỗng, đôi mắt đỏ chót của nó sáng lên, ánh mắt khát máu rơi vào người Diệp Man đang dựa vào thân xe màu bạc và gần như sắp bị bầy Zombie bao phủ.
Nó lắc lắc cơ thể, linh hoạt xuyên qua bầy Zombie chật chội, rồi vọt một cái lên xe, xe bỗng dưng nhún xuống, Diệp Man ngẩn người quay đầu lại, cùng lúc đó một bóng dáng màu đen lao tới, cô không kịp đề phòng liền bị đè mạnh lên mặt đất.
Một mùi tanh hôi mãnh liệt xộc vào mũi—bốp, súng lục bị nó đánh bay ra ngoài.
Zombie áp lên người Diệp Man, cổ họng phát ra tiếng ừng ực, những Zombie khác thấy thế, cũng không cam chịu tụt lại, cứ tiếp tục nhào lên.
Nhất thời giống như tiết mục xiếc chồng người vậy, hết lớp này đến lớp khác thành một chồng người thật cao.
Trọng lượng đang không ngừng tăng lên, Diệp Man cảm thấy xương ngực của cô sắp bị đám Zombie đáng chết này đè nát tới nơi rồi!
“Grào!” Ân Việt thì một tay bóp nát đầu của mấy con Zombie cản đường.
Rồi nhanh như gió chạy tới chỗ Diệp Man.
Những Zombie phía trước dường như rất bất mãn với hành vi chen ngang của hắn, oán giận trừng hắn, đồng thời đám Zombie ở khắp nơi lại tiếp tục hưng phấn nhào lên chơi trò xiếc chồng người.
Dù Ân Việt có lợi hại thế nào đi nữa cũng chỉ có một người mà thôi, làm sao địch lại nổi bầy Zombie bị bỏ đói đã lâu đang nổi điên này chứ? Sức hấp dẫn của đồ ăn đã khiến chúng nó hoàn toàn đỏ mắt.
Chỉ trong chốc lát, Ân Việt liền bị đám Zombie bao phủ, là hắn gấp đến vò đầu bứt tai, tức giận gào thét liên tục.
Lúc này, Diệp Man đang bị đè ở dưới cùng quả thật khổ không chịu nổi.
Mấy chục con Zombie đè lên người cô, đè tới ngực cô cũng muốn bẹp dí, thiếu chút ngạt thở chết! Nếu cô có chết bây giờ, thì nhất định cũng là bị chúng nó đè chết chứ không phải bị ăn thịt chết!
Cả dòng họ tụi bây, chết kiểu này còn bi kịch hơn cả bị Zombie cắn chết nữa, còn gì có thể hố hơn nữa không trời!
“Grào.” Tên Zombie đè lên Diệp Man đầu tiên nhìn chằm chằm Diệp Man cả nửa buổi, dưới ánh mắt kinh hãi của cô, nó từ từ quay đầu lại một trăm tám mươi độ, xương cốt của nó vì động tác đó mà kêu răng rắc, Zombie ngửa mặt nhìn một chồng Zombie khác đang xếp chồng trên người nó, hung tợn gào thét.
Diệp Man đột nhiên hít một hơi khí lạnh.
Mà sau đó, con Zombie kia quay đầu trở lại, oán hận nhìn chằm chằm Diệp Man, ánh mắt hung ác như thế khiến Diệp Man thấy sởn tóc gáy, rồi đột nhiên Zombie cúi đầu cắn một phát lên vai cô.
Đầu vai đau rát, dường như đồng thời, trong đầu cô như nổ ầm một cái, có vô số giọng nói đang tranh cãi ồn ào lọt vào đầu cô.
Diệp Man sợ run lên, cô bỗng nhiên cảm giác được từng đợt tức giận oán trách, thậm chí não bộ còn tiếp thu được mấy đợt sóng điện phẫn nộ, trong đó, có một chỗ là lo lắng và nôn nóng có bước sóng dao động mạnh nhất.
Có chuyện gì thế này?
Đau…một trận đau đớn mạnh liệt quét tới.
Còn chưa đợi Diệp Man hồi phục tinh thần từ cảm giác kỳ dị kia, thì đầu cô đã lại đau như muốn nứt ra, khiến cô hận không thể đập vỡ đầu mình! Cơn đau này tới cực nhanh, như cơn sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, phút chốc bao phủ cả người cô.
Trên người bỗng nhiên nhẹ bẫng, Diệp Man giật mình, đờ đẫn ngẩng đầu lên nhìn, thì chạm vào một ánh mắt phẫn nộ, con Zombie đè lên cô đầu tiên thở phì phò trừng cô, chẳng những nó, mà đa số những con Zombie xung quanh cũng đang dùng ánh mắt cáu giận mà nhìn cô chằm chằm, dù từ ngoài nhìn vào, thì những con Zombie đó đều chỉ đang mở to mắt, mặt thì vẫn cứng ngắc và toàn thịt thối chẳng thể nhìn ra biểu cảm gì.
Ân Việt bỗng nhiên vọt đến trước người Diệp Man đang chật vật nằm trên đất, ôm cô lên, bảo vệ cô chặt chẽ trong ngực mình, trừng to đôi mắt đỏ, đầy sát khí liếc qua trước mặt từng con Zombie một, hận không thể đem chúng nó xé thành từng mảnh!
Zombie cứ vậy mà nhìn bọn họ, sau đó gào lên rồi run rẩy rút đi như thủy triều, tản ra khắp bốn phương tám hướng.
Diệp Man để ý thấy, con Zombie đầu tiên đè lên cô đang dùng một tốc độ khác xa những con Zombie khác mà chạy khỏi đây, trong bầy Zombie còn có một số ít Zombie vậy mà đã có thể vững vàng chạy những bước nhỏ, đó đều là những con Zombie ở cách cô gần nhất lúc nãy.
Bầy Zombie đã có xu hướng tiến hóa tập thể, có một số thậm chí còn có trí lực đơn giản nữa!
Trong lòng Diệp Man như là đánh đổ bình gia vị vậy, cảm giác không thể nói nên lời, cô đứng lên nhìn Zombie đang lắc lư bốn phía, ánh mắt phức tạp.
Miệng vết thương trên vai đã bắt đầu khép lại, con Zombie kia cắn không mạnh chút nào, thậm chí Diệp Man còn cảm thấy lúc nó cắn cô cũng không có ý muốn làm tổn thương cô, giống như cắn một cái để phạt vậy.
Rất quỷ dị, nhưng thật sự là cô lại có khả năng cảm giác được tâm trạng của những con Zombie này.
Vì sao cô lại có cảm giác đó chứ? Giờ phút này cho dù có ngu ngốc thế nào, thì cô cũng đã hiểu, thể chất của chính cô đã hoàn toàn bị bệnh độc cải tiến…