Đọc truyện Mạt Thế Bảo Hộ FULL – Chương 20
Hàn Sơ ngẩn ra, lập tức ngừng làm việc.
Mặt Hàn Nguyên tái mét, tim vọt lên tận cổ, nhìn về phía truyền đến tiếng hét, trong lòng bỗng có cảm giác không ổn.
“Đây là tiếng của Lâm Lâm, Lâm Lâm bọn họ đã xảy ra chuyện rồi? !” Lời nói vừa ra khỏi miệng, cha con Hàn Sơ và Hàn Nguyên đều ngơ ngác nhìn nhau, nhanh chóng chạy như điên tới chỗ phát ra âm thanh, trong lòng nóng nảy vô cùng.
“Man Man —— “
Đẩy ra mấy chiếc xe chắn đường, trông thấy cảnh tượng trước mắt, Hàn Nguyên hoảng sợ tới nỗi muốn rớt cả tròng mắt ra ngoài!
Con Zombie không thèm coi ai ra gì, cứ thế đè lên người Diệp Man, mở cái miệng to như bồn máu xé một miếng thịt từ trên đầu vai cô xuống, hàm răng sắc bén không ngừng nhai chóp chép thịt tươi đẫm máu, tiếng nhai ngon lành không ngừng truyền ra từ cổ họng nó!
Cảnh tượng khiếp đảm này khiến hai cha con trông mà kinh hãi không thôi.
Sự phẫn nộ, kinh hãi và lo lắng mãnh liệt quét tới như cơn lũ khiến Hàn Nguyên trong nháy mắt đỏ cả mắt.
Tay ông run run nhắm họng súng vào nó, dùng hết sức mà bóp cò.
“Pằng” một tiếng, con Zombie đồng thời quay đầu lại, đôi mắt lạnh lẽo đỏ tươi, khuôn mặt thối rữa khi quay đầu lại làm từng mảng thịt nhão nhẹt tanh hôi rớt xuống, đập vào mắt ông, đúng là một cảnh vô cùng ghê tởm.
Nhất là khóe miệng còn vương từng vết máu uốn lượn khiến ông hận đến run người!
Ngay sau đó, trên trán nó nháy mắt xuất hiện một lỗ máu, con Zombie còn chưa kịp phát ra tiếng thét cuối cùng đã nặng nề ngã xuống đất khiến bụi đất xung quanh bốc lên.
Tiếng súng đột nhiên vang lên khiến Dư Chi đang canh chừng cũng cảm thấy không được bình thường, bà lòng nóng như lửa đốt chạy chậm tới.
“Chồng ơi ——” cùng lúc, Chu Lâm nghe thấy tiếng quay đầu nhìn lại.
Khi cô ta vừa thấy Hàn Sơ, tựa như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, cô ta kêu lên một tiếng sợ hãi, rồi vừa lăn vừa bò chạy tới bên cạnh hắn, thân thể co rúm lại, vừa nắm chặt lấy góc áo, vừa run rẩy hệt như lá treo trước gió.
Hàn Sơ ôm cô ta sát vào lòng rù rì rủ rỉ mà an ủi, nhưng ánh mắt lại không tự chủ nhìn xuống miệng vết thương của Diệp Man, một tia đau thương nặng nề trào ra.
“Man Man…” Hàn Nguyên đẩy phăng con Zombie đang đè lên Diệp Man ra, nhìn Diệp Man vì đau đớn mà khuôn mặt trắng bệch, trong lòng đau như cắt.
Tuy Diệp Man không phải con ruột của ông, nhưng ngày cô được Dư Chi dắt theo vào Hàn gia vẫn chưa đầy ba tuổi, từ nhỏ Diệp Man đã thân với ông, có thể nói là do ông một tay nuôi lớn, quả thực không khác gì con đẻ cả! Lúc này đây khi thấy Diệp Man cả người đầy máu, còn Chu Lâm thì bình yên vô sự nằm trong lòng Hàn Sơ khóc lóc, ông thậm chí còn không kiềm được mà hận, thậm chí còn nghĩ, tại sao người bị cắn không phải là Chu Lâm chứ?
Hàn Nguyên không phải kẻ ngốc, tuy không rõ nguyên nhân cụ thể, nhưng Diệp Man bị cắn tuyệt đối có liên quan đến Chu Lâm! Người khác không rõ, nhưng ông sao có thể không rõ được chứ? Trong tay Diệp Man có súng ông cho, ông dùng quan hệ của mình mới gom được tổng cộng ba cây súng, trừ Hàn Sơ ra cũng chỉ đưa cho mình Diệp Man, nếu gặp Zombie, Diệp Man chạy không kịp vẫn có thể dùng súng bảo vệ chính mình, càng huống hồ, Diệp Man đã từng một mình từ thành phố A trốn tới đây, vậy gặp Zombie chẳng lẽ không đối phó nổi, còn bị nó biến thành đồ ăn mà cắn xé? Trái lại, Chu Lâm một kẻ tham sống sợ chết, yếu đuối vô dụng lại không hề bị tổn thương chút nào, thậm chí còn không có nửa điểm chật vật, đây rõ ràng là có vấn đề, Hàn Nguyên mà không nhìn ra, thì ông còn sống làm gì nữa.
Nếu không phải lúc náy cả trái tim đều đặt cả lên người Diệp Man, thì ông sao có thể phát hiện điểm không thích hợp trễ như vậy chứ?
“Ba…” Khuôn mặt Diệp Man trắng bệch như giấy, không còn chút máu, cô cố gắng mở mắt ra yếu ớt nhìn Hàn Nguyên, miệng nở một nụ cười nhẹ.
Tuy rằng vẫn tựa vào trong ngực Hàn Sơ, nhưng sự chú ý của Chu Lâm luôn hướng về phía Diệp Man.
Trong nháy mắt khi hai cha con Hàn Nguyên chạy tới, Chu Lâm cũng đã hồi hồn lại từ trong hàng loạt chuyện vừa xảy ra, mà hồi hồn lại rồi, thì cô ta càng thâm bất an.
Tuy Zombie đã bị bắn chết, nhưng nguy cơ mới lại hiện ra trước mắt, nếu để người khác biết cô ta đẩy Diệp Man cho Zombie, thì cô ta làm gì còn đường sống nữa? Mặc dù có Hàn Sơ ở đây, cô ta sẽ không sao, nhưng Hàn Nguyên tuyệt đối sẽ không tha cho cô ta.
Ông vốn đã có thành kiến với cô con dâu này, một khi sự việc cô đẩy Diệp Man bại lộ, thì kẻ đầu tiên không tha cho cô ta sẽ là Hàn Nguyên, ông ta là người có thù tất báo, cho dù cô ta may mắn bảo vệ được tính mạng thì cũng không thể sống tốt! Mà bởi vì hành động cô ta đã làm, dù có là Hàn Sơ cũng tuyệt không thể tha thứ.
Chu Lâm chẳng thấy mình có gì sai, người không vì mình trời chu đất diệt, nhưng cô ta cũng không phải con ngốc cái gì cũng không biết.
Từ lúc Hàn Nguyên chạy tới chỗ Diệp Man cô ta liền bắt đầu lo lắng đề phòng, nội tâm luôn hi vọng Diệp Man chết đi thì cô ta mới thuận lợi.
Rất tiếc, ông trời không đứng về phía cô ta.
“Man Man…” Hàn Nguyên vừa băng bó miệng vết thương đang không ngừng chảy máu của Diệp Man vừa đau lòng nhìn cô.
Diệp Man nhìn vết thương của chính, lộ ra nét cười khổ.
Vết thương này có nghĩa là gì, cô làm sao có thể không biết? Hàn Nguyên chú ý tới ánh mắt của cô, lập tức nói: “Man Man, con yên tâm, con sẽ không sao đâu, ba băng bó cho con, ngày mai, ngày mai sẽ tốt hơn.
Con sẽ không lây nhiễm…” Lời nói được một nửa, ngay cả ông cũng không nhịn được mà chảy nước mắt.
“Ba, con biết rồi.” Diệp Man phụ hoạ theo lời Hàn Nguyên, nhưng giá trị tin tưởng của lời này được bao nhiêu thì trong lòng mọi người đều tự hiểu.
Ngừng một chút, Diệp Man bỗng nhớ tới một chuyện, hận ý mãnh liệt liền xông lên não, trong chốc lát khiến cô muốn cắn nát cả răng.
Diệp Man ngửa cổ muốn tìm người, nhưng vừa động đậy liền trúng miệng vết thương khiến cô đâu đến hít hà, nước mắt thi nhau rơi xuống, cô chớp mắt nén nước mắt về, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Ba ơi, chị dâu đâu? Chị ấy…”
Lời còn chưa dứt đã bị tiếng khóc cắt ngang, Chu Lâm ngã vào ngực Hàn Sơ mà nức nở, cô ta đứt quãng nói: “Đều tại con không tốt…là lỗi của…con.
Nếu…nếu không phải vì…cứu…cứu con, Man Man sẽ không bị…” Cô ta vừa khóc vừa dùng ánh mắt hổ thẹn nhìn thẳng sang Diệp Man: “Chồng ơi…Man Man là vì…cứu em…em đúng là yêu tinh hại người….nếu…nếu như không có em…Man Man sẽ không…huhu…”.
Những lời khiến Diệp Man tức đến nghiến răng nghiến lợi, cô hoàn toàn có thể nghĩ ra Chu Lâm đang âm mưu cái gì, phút chốc liền trừng cô ta, muốn mở miệng giải thích, nhưng đau đớn từ vết thương lại kéo đến mãnh liệt, khiến sức lực cả người như bị rút mất, trước mắt biến thành màu đen, cảm giác muốn ngất xỉu không ngừng xuất hiện, Diệp Man xíu chút nữa không thể chịu nổi mà hôn mê bất tỉnh!
“Mày…” Cô nắm chặt bàn tay, móng tay găm vào da thịt, cố gắng kiềm chế sức lực bản thân, tránh cho khỏi té xỉu.
“Đều là do con sai.” Giọng nói Chu Lâm đứt quãng nhưng chẳng hề ảnh hưởng tới việc những người khác nghe được thông tin từ trong lời cô ta: “Nếu không nhờ…Man Man ngăn trước mặt ocn, thì vừa rồi người bị cắn đã là con rồi…”
Chó má! Nếu không phải thương bị đau tới trắng bệch cả mặt, ngay cả sức lực phản bác cũng không có, thì cô đã đấm một cú lên khuôn mặt khóc lóc nhu nhược trước mặt rồi!
“Man Man, Man Man sao vậy? !” Cùng lúc đó, Dư Chi vốn đến chậm một bước vừa lúc nghe thấy lời Chu Lâm nói, trong lòng bỗng hoảng hốt.
Bà nhìn về phía Diệp Man, vừa nhìn, trước mắt bà như biến thành màu đen.
Vì liên tục bị hoảng sợ, cộng thêm cú sốc quá lớn, Dư Chi trợn tròn mắt, cả người mềm nhũn, hôn mê bất tỉnh.
“Mẹ!” Hàn Sơ buông Chu Lâm trong ngực ra, nhanh tay lẹ mắt đỡ được cơ thể Dư Chi đang ngã xuống.
*******
“Man Man…sao rồi? “
Hàn Nguyên ngồi trên ghế lại phụ hút thuốc hết điếu này tới điếu khác, qua làn khói lượn lờ, khuôn mặt với biểu cảm nghiêm trọng của ông khiến người ta cảm thấy áp lực.
Ông nhìn Dư Chi với đôi mắt sưng đỏ thay Diệp Man còn đang hôn mê băng bó vết thương, thở một hơi thật dài.
Hàn Nguyên không hỏi còn đỡ, vừa hỏi dứt lời, Dư Chi liền lập tức che miệng gục đầu xuống, tiếng khóc được cố gắng đè nén vang lên.
“Man Man bắt đầu phát sốt rồi…”
Hàn Sơ lấy tay áp lên trán Diệp Man, nhiệt độ nóng bỏng của cô truyền tới lòng bàn tay hắn, nóng tới mức khiến hắn kinh hãi mà rụt tay lại theo phản xạ.
Ngay sau đó, hắn cẩn thận vạch mí mắt Diệp Man lên, xung quanh đồng tử mắt chỗ tròng trắng bắt đầu xuất hiện các chấm đỏ, giống như nòng nòng bơi lội vòng quanh.
Đây là…
Hàn Sơ giật mình mở to mắt, vén tay áo của cô lên, nháy mắt, hắn thấy vô số chấm nâu lấm tấm đã xuất hiện trên cánh tay cô, chẳng những cánh tay, còn có từ vai trở lên cũng đã bắt đầu xuất hiện.
Hàn Sơ hít khí.
Diệp Man bị cắn cách đây mới bao lâu đâu, còn chưa tới một giờ nữa, sao có thể xuất hiện tình trạng lây nhiễm nhanh đến vậy cơ chứ?! Hơn nữa triệu chứng so với triệu chứng mà bọn họ biết cũng có chút khác.
Người bị lây nhiễm bệnh độc T chẳng phải trước tiên tròng trắng sẽ xuất hiện tơ máu, rồi đồng tử nhỏ lại sao? Còn Diệp Man tại sao đồng tử và tròng trắng mắt trông vẫn rất bình thường vậy? Đương nhiên, trừ thứ vật chất không rỏ đang chuyển động trong đó ra.
“Sơ…” Chu Lâm ngồi bên cạnh nhìn hành động của Hàn Sơ, thấy trên người Diệp Man dần xuất hiện các chấm nâu lấm tấm với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, cô ta không nhịn được mà hơi dịch dịch mông ngồi cách xa ra một chút.
Cô ta nhìn sang khuôn mặt lo âu của mọi người, hỏi: “Xử lý thế nào bây giờ?”
Vừa nói xong, ánh mắt sắc như dao của Hàn Nguyên đã phóng tới, sự lạnh lẽo trong ánh mắt đó khiến Chu Lâm rùng mình một cái, cả người nơm nớp lo sợ ngồi cứng ngắc, không dám lên tiếng nữa.
Tình trạng này của Diệp Man vừa nhìn là đã biết sắp thành Zombie, tuyệt đối là một nhân tố bất ổn, lỡ cô ta đột nhiên nổi điên lên đi cắn người thì biết làm sao? Cô ta không muốn biến thành Diệp Man thứ hai đâu! Cô ta vô cùng không muốn ngồi chung xe với một kẻ bất cứ khi nào cũng có thể biến thành Zombie, nhưng cô ta biết thừa, không đến thời khắc cuối cùng, họ sẽ không buông tay Diệp Man, giờ cô ta phải làm cái gì đây?