Đọc truyện Mạt Thế Bảo Hộ [ Mạt Thế – Tùy Thân Không Gian ] – Chương 51: Vô Đề
Editor: Fuurin
*Ed: *three chapters left* truyện đã tới hồi cao trào, Man Man chính thức đụng độ những kẻ đứng sau màn, Ân Việt và đồng bọn đang ở nơi đâu, liệu Man Man sẽ phải đối mặt với những điều gì, liệu cô có được giải cứu…hãy tiếp tục ủng hộ tớ cho tới phút chót nhé, mọi bình luận và vote của các bạn chính là động lực để tớ hoàn thành bộ truyện này đấy, love all!
Đau quá…
Đầu đau muốn nứt ra vậy, Diệp Man mơ mơ màng màng mở mắt, toàn thân vô lực, đầu óc chậm chạp váng vất hệt như vừa bị bệnh nặng dậy. Cô lắc lắc đầu, cố xua đi cơn hỗn loạn, nhưng dường như không có hiệu quả. Cũng may vẫn có chút tỉnh táo hơn.
Ngay sau đó, Diệp Man liền kinh ngạc nhìn thấy màn che bằng lụa mỏng màu sứ Thanh Hoa trên đầu mình.
Rèm châu, rường cột chạm trổ, màn lụa mỏng như cánh ve từ đỉnh đầu xòe xuống, mờ ảo che khuất cả cái giường, bên cạnh đó là một bức bình phong thêu sơn thủy, cửa sổ khép hờ, ánh đèn màu cam xuyên qua bình phòng tạo thành ánh sáng hoa mĩ, cuối cùng đáp lên giường bạch ngọc. Mà cô, giờ phút này đang nằm trên chính chiếc giường ấy, trên người đắp chiếc chăm gấm lớn màu lam nhạt.
Đây là nơi nào?
Nếu không phải trên người vẫn đang mặc trang phục mùa động hiện đại, thì tình cảnh giống như chuyển đổi thời không này sẽ thiếu chút nữa khiến cô lầm tưởng là mình trong lúc vô tri vô giác đã xuyên về cổ đại. Mờ mịt nhìn bốn phía xa lạ, Diệp Man xốc chăn lên bước xuống giường, bỗng nhiên đầu trở nên choáng váng, cô đứng không vững, lập tức ngã trở lại giường. Cùng lúc đó, hình ảnh trước khi hôn mê truyền tới trong tích tắc.
Diệp Man ngẩng phắt đầu lên.
Cô nhớ ra, tầng hầm bị người ta phát hiện, một đám nhân viên có vũ trang xông vào, bọn họ ra sức chống cự, nhưng số lượng kẻ địch đông đảo, xung quanh cũng toàn là người dị năng, A Hưng và Lâm Uy bị súng bắn bị thương, sau đó…Diệp Man đấm đấm đầu mình, cô làm thế nào cũng không nghĩ ra, chết tiệt, cô chỉ nhớ được lúc mình đang gọi Zombie đến chiến đấu, thì cổ bỗng nhói lên, hình như là có kim tiêm đâm vào cổ cô, sau đó trước mắt cô tối sầm, mất đi ý thức.
Vậy là cô bị bắt lại rồi? Nhưng là vì sao cô lại xuất hiện trong một căn phòng đậm chất cổ xưa thế này? Người bắt cô có ý đồ gì? Còn bọn A Hưng và Lâm Uy thì sao? Cả Ân Việt nữa, không biết anh ấy có chạy thoát được hay không…
Tác dụng của thuốc mê vẫn còn chưa tan, thân thể mềm nhũn đến sức đi đường cũng không có. Hơn nữa dường như nó còn có tác dụng ức chế tinh thần lực, nên cô chỉ cảm thấy đầu óc nhão như tương, không có cách nào có thể tập trung chú ý chứ đừng nói đến việc phát sóng điện não. Xem ra kẻ địch cực kỳ đề phòng năng lực của cô, thế là Diệp Man dứt khoát nhắm mắt lại chờ cho tác dụng thuốc tan hết, đã bị bắt vào đây rồi, có gấp gáp cũng vô dụng, không bằng cứ tĩnh tâm nghĩ xem làm cách nào để thoát khỏi đây thì hơn.
Phía trong góc khuất của chiếc giường bạch ngọc, có một camera mini chỉ to cỡ đồng xu đang quay lại toàn cảnh, giám sát cô chặt chẽ không góc chết. Diệp Man cảm thấy điều gì đó, bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn về phía vách tường trắng toát rồi đứng dậy đi tới trước camera. Cô nhìn bức họa treo trên đó, cười lạnh, sau đó giơ nắm tay đấm mạnh lên một đài sen trong đó. Từ khi tinh thần lực ngày càng nâng cao, cảm giác của cô cũng trở nên rất nhạy cảm, thể loại nhìn lén này không thể nào lọt qua mắt cô được.
Cùng lúc, một màn hình giám sát trong phòng thí nghiệm trung ương nhoáng lên một cái, cuối cùng biến thành nhiễu sóng.
“Cảm giác thật nhạy bén làm sao.” Tiến sĩ An Duy tán thưởng, “Các chỉ số tinh thần lực của cô ta tốt hơn nhiều so với hai người trước, hơn nữa còn có điểm khác biệt, tiếp tục giám sát cô ta, thực hiện kế hoạch thứ nhất.”
“…”
Chuyện xảy ra trong phòng thí nghiệm, tất nhiên là Diệp Man không thể biết, bây giờ, cô tìm từ trong ra ngoài căn phòng, đã phá hủy được bốn camera, nhưng loại cảm giác bị thăm dò vẫn không chút nào giảm bớt, xem ra là vẫn còn nữa, nhưng lại được giấu quá kỹ, cô thật sự tìm không ra.
Ngồi một hồi, Diệp Man cảm giác được thuốc đã tan hết, mới thở phào một hơi, quyết định đứng lên đi tới cửa phòng, đẩy cánh cửa ra, một hàng lang màu trắng xuất hiện trước mắt, ánh đèn chân không chiếu sáng rực cả dãy hành lang dày khoảng hai mươi mét, ở cuối đường là một cánh cửa sắt đóng kín, dọc hành làng, cách năm mét là một cánh cửa, trên cửa có đánh số thứ tự.
Đi được mấy bước, Diệp Man liền dừng lại trước cánh cửa mang số hiệu Y1209, chần chừ trong chốc lát, rốt cuộc cũng đẩy nó ra. Két một tiếng, cánh cửa theo đó mà tách ra. Diệp Man thò đầu vào liếc sơ một cái, căn phòng rộng chừng ba trăm mét vuông, trống rỗng không một chút đồ bài trí nào. Cô nhíu mày, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, gần như đồng thời, một loạt nòng súng đen sì từ bốn phía hành lang nhô ra, nhắm thẳng vào cô.
Diệp Man hết hồn, chạy vội vào trong phòng. Nháy mắt khi cô bước vào, cửa phòng đóng sầm lại. Sau đó mặt sàn căn phòng lập tức chia đôi, một cái lồng thủy tinh chịu lực trồi lên. Diệp Man nhìn kĩ, trên đó có khắc dòng chữ nhỏ: Vật Thí Nghiệm Y2209.
Chết tiệt, sắc mặt Diệp Man lập tức trở nên khó coi, lúc này mà còn không biết gì nữa, thì cô chính là đồ đần: những nòng súng đó căn bản chỉ dùng để hù dọa, dọa cô tự chui đầu vào rọ!
Ngoại hình của vật thí nghiệm số Y2209 cực kỳ kỳ lạ, đầu có mấy đặc điểm giống Zombie, mắt đỏ khát máu, tay trái trang bị một thứ tương tự như súng máy, tay phải là móng sắc, móng tay sắc bén lóe sáng, mà thân dưới lại là hình dáng bạch tuộc, mười mấy xúc tu dài mềm dẻo cuộn thành một đống, chen chúc trong lồng thủy tinh. Trên khuôn mặt nanh ác, nước dãi xanh lá nhỏ tí tách từ răng nanh xuống sàn, nhìn vô cùng khủng bố.
Cặp mắt khát máu của vật thí nghiệm lóe ra ánh sáng tàn bạo, nó nhìn chằm chằm Diệp Man, gầm nhẹ tràn đầy dữ tợn. Nếu không phải bị ngăn cách bởi kính cường lực, chỉ e nó đã nhào lên xé cô thành từng mảnh rồi!
Còi báo động ầm ĩ vang lên, một loạt đèn đỏ lóe sáng phía trên lồng kính, ngay sau đó, cánh cửa lồng từ từ mở ra…
Bọn họ dám thả một thứ nhìn qua đã biết là không dễ dây vào ra như vậy ư!
“Má nó, mấy người đó rốt cuộc muốn làm cái gì?!” Diệp Man nhịn không được phải lùi về sau mấy bước, tuy rằng tác dụng của thuốc đã trôi qua, nhưng di chứng thì vẫn còn, cô chỉ cần dùng dị năng, thì đầu sẽ hơi đau. Mà ngoại trừ dị năng, lực chiến đấu của cô cũng chẳng hơn những người bình thường là bao — mấy người có thể trông chờ một trạch nữ hàng năm đều ở lỳ trong phòng ký túc xá, trong nhà có thể có sức mạnh ra sao chứ? Không gian cũng là một loại năng lực, tuy nhiên trong căn phòng không biết giấu camera ở đâu thế này, nếu cô dám đem con át chủ bài của mình ra quá nhanh, chắc chắn chết càng nhanh! Cho nên không đến giây phút cuối cùng, cô tuyệt đối sẽ không trốn vào không gian đâu.
Nơi giam giữ biến mất, vật thí nghiệm như ngựa hoang thoát cương, hưng phấn ngửa đầu gào thét, xúc tu giương lên, đung đưa bốn phía, lập tức rời khỏi cái lồng, ánh mắt thô bạo chiếu về phía Diệp Man.
Diệp Man rùng mình, cắn răng thi triển dị năng. Đánh liều một phen vậy, cô không tin mấy người kia bắt cô tới chỉ để biến cô thành bữa tiệc lớn cho sinh vật kia!
Sóng điện não đứt quãng truyền ra, Diệp Man gần như không thể kiềm chế mà run rẩy, một luồng sóng khát máu thô bạo bám vào sóng điện não của cô, sự tuyệt vọng trong nháy mắt chiếm cứ lấy tư duy của cô, từng đợt từng đợt phun trào, dẫn cô vào một thế giới chỉ có giết chóc và tử vong.
Cái gì mà vật thí nghiệm chứ, đây căn bản là một con quái vật được chế tạo ra để thực hiện hành vi giết chóc mà thôi! Trong tư duy của nó, ngoại trừ chém giết khát máu ra, thì không còn thứ gì hết! Đám nhà khoa học đáng chết kia, vậy mà lại không từ thủ đoạn chế tạo ra quái vật như vậy, đến cùng bọn hắn muốn làm cái gì đây?! Chẳng lẽ là do cảm thấy Mạt Thế quá bình yên, nên muốn châm cho nó tí mồi lửa à? !
Sức ảnh hưởng của luồng sóng điện não đó lên Diệp Man lớn hơn ngoài dự đoán, phải biết rằng dị năng của cô chính là tiếp thu sóng điện não của người khác rồi cùng họ giao lưu, đây là loại dị năng hai chiều, không chỉ không có chướng ngại khi đem suy nghĩ của cô chuyển sang cho đối phương, mà còn có thể dẫn suy nghĩ của đối phương đến cô nữa, điều này chủ yếu được quyết định bởi độ mạnh yếu của tinh thần lực, người mạnh có khả năng đem suy nghĩ của mình á đặt cho kẻ yếu hơn dễ như trở bàn tay, có lúc còn có thể khiến cho người kia sụp đổ!
May thay vật thí nghiệm không phải là chủ động áp đặt những suy nghĩ cuồng loạn đó cho Diệp Man, hơn nữa cô cũng đã có kinh nghiệm, đã tôi luyện ý chí của mình một cách mạnh mẽ, nếu không đã bị những suy nghĩ rối loạn mà nó truyền tới áp cho rối loạn rồi.
Diệp Man cắn môi, làn môi đỏ thẫm bị cô cắn bật máu, cô nỗ lực áp chế nỗi sợ hãi của bản thân, từng chút một thuận theo những suy nghĩ kia, lợi dụng tinh thần lực của mình từng chút đánh tan nó, sau đó tạo một con đường kết nối cô với vật thí nghiệm, từ từ dẫn tinh thần lực của mình qua, mỗi khi đụng phải cảm xúc phản đối, thì sẽ dụng tinh thần lực hòa tan lấy.
Đây là một quá trình vô gian khổ, nhưng thời gian chẳng qua chỉ mới trôi qua có mấy phút mà thôi. Bởi vì thân dưới là xúc tu, nên tốc độ di động của vật thí nghiệm rất chậm, nó dường như có chút tò mò với các xúc tu của mình, khó khăn lắm mới nhích lên được hai bước, sau lại dường như mất kiên nhẫn, nên xung xúc tu loạn xạ, rồi dần dần nắm được cách sử dụng, sau đó nó độ nhiên đùng một cái quét về phía Diệp Man, vòng qua eo cô, nâng cô lên.
Lúc này Diệp Man căn bản không có khả năng phân tâm ra để tránh né, đây chính là điểm tai hại nhất của dị năng của cô. Tạm thời từ camera nhìn ra, thì Diệp Man là đang đứng ngơ ngẩn tại chỗ, bộ dạng như là bị dọa tới ngốc, rồi ầm một tiếng, cả người liền bị cuốn lên đối diện với một cặp mắt thô bạo.
“Người dị năng này tố chất kém quá!” Trước màn hình theo dõi, nhà khoa học mặc áo khoác trắng khinh miệt nói: “Mới vậy đã bị dọa cho không nhúc nhích nổi, kém xa so với người dị năng hệ tinh thần lần trước bắt về, đều là nữ, nhưng lúc đối mặt với vật thí nghiệm, người kia mặt không hề đổi sắc, chỉ đáng tiếc là năng thực thật sự chẳng ra sao…”
“Mau đo tần suất bước sóng và cường độ tinh thần lực của cô ta.” Tiến sĩ An Duy nhíu mày, tay nắm thành quả đấm để trên bàn, “Tôi nghi ngờ rằng cô ta đang sử dụng dị năng.”
“Tích tích…kết quả thí nghiệm tinh thần lực, cấp bậc của mục tiêu là cấp ba, cấp bốn, cấp năm…tinh thần lực đang tăng lên vô hạn. Phân tích tần suất sóng điện…tích tích, báo động, gặp được tần suất sóng điện bất minh, không thể đo đạc, hệ thống kết luận độ nguy hiểm cấp S, đề nghị tiến hành giết ngay, đề nghị tiến hành giết ngay…”
“Tiến sĩ, mau nhìn kìa! Cô ta đã thuần phục được vật thí nghiệm Y2209 !” Tiếng thét kinh hãi vang lên, tất cả cặp mắt trong phòng đều đồng loạt nhìn về phía màn hình, trong màn ảnh là một cô gái tuổi chừng hai hai hai ba, khuôn mặt tái nhợt lộ ra nụ cười có phần kiệt quệ, vật thí nghiệm nghiêng đầu như đang tự hỏi, sau đó hiền hòa đặt cô xuống, xúc tu còn chà chà bờ vai của cô. “Tinh thần lực mạnh quá…năng lực của cô ta quá nghịch thiên, nếu như vật thí nghiệm số Y023 (Weinase) và vật thí nghiệm Y209 đều bị cô ta thuần phục thì…” Lời kế tiếp không ai nói ra, nhưng tất cả mọi người đều biết, nếu như cô ta có thể làm được điều đó, như vậy thì cô ta có thể tự do đi lại trong cả cái phòng thí nghiệm này, chẳng những thế, chỉ cần cô ta hô lên một tiếng thôi, thì làm gì có thế lực nào trên thế giới có thể tranh nổi với cô ta chứ?
Có được năng lực như vậy quả thực là quá may mắn!
Vì sao người có được năng lực này lại không phải là bọn hắn chứ, trong lòng tất cả mọi người không hẹn mà cùng nổi lên một suy nghĩ.
“Lập tức dừng hẳn kế hoạch số một, tiến hành kế hoạch bí mật cấp đặc biệt, nhất định phải cầm chắc năng lực của cô ta, dù không được đi nữa, cũng phải khống chế được tư tưởng của cô ta, để phục vụ cho chúng ta!”
Vật thí nghiệm bắt chước cô lên tiếng, lộ ra hàm răng sắc khiếp người….
—– Hết chương 47 —–