Đọc truyện Mạt Thế Bảo Hộ [ Mạt Thế – Tùy Thân Không Gian ] – Chương 10: Bỏ Qua
Editor: Fuurin
Lúc chạng vạng tối, một đám mây hình nấm màu vàng xuất hiện kèm theo tiếng nổ phía trên thành phố F. Chân trời phủ đầy tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc, tiếng vang khiến cho mặt đất cũng phải chấn động.
Diệp Man vừa chạy xe ra khỏi thành phố không xa liền đột ngột thắng gấp rồi ngoái lại nhìn. Tiếng nổ liên tiếp vang lên, mây hình nấm bốc lên từng cụm từng cụm, khiến bầu trời trở nên âm u, cả vùng đất giống như bị phủ bởi một tấm mạng nhện khổng lô xám xịt.
Thành phố F…Thành phố A và cả mấy thành phố hướng Đông Nam, Diệp Man lẩm nhẩm từng cái tên thành phố đang lần lượt bốc lên đám mây hình nấm, những đám mây ở trên không trung dần tản rộng ra. Diệp Man thấy rất rõ ràng, nằm ở hướng đó đều là những thành phố bị nhiễm bệnh độc T nghiêm trọng nhất.
Lòng Diệp Man nháy mắt chùng xuống, cả người lạnh lẽo.
Chính phủ, cuối cùng cũng hạ quyết tâm loại bỏ những thành phố đã từng phồn hoa mỹ lệ và hàng vạn người còn sống sót trong đó rồi sao?
Giờ phút này Diệp Man cảm thấy lạnh lẽo nói không nên lời, sự kinh sợ và nỗi bi ai cuộn trào mãnh liệt như mưa rền gió dữ phút chốc đã bao phủ lấy cô. Cô không dám nghĩ, nếu lúc nãy cô mà dừng chân tại trạm xăng thành phố F lâu hơn một chút, thì chờ đợi cô sẽ là cái gì? Sợ rằng sẽ không thoát khỏi kết cục bị nổ banh xác vì bị ném bom nguyên tử rồi.
Đây chính là mạt thế, nơi mạng người chỉ như cỏ rác, là thứ không đáng giá nhất, bất cứ khi nào cũng có thể bị loại bỏ.
Diệp Man nặng nề ngẩng mặt lên nhìn về phía chân trời mờ nhạt, trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng làm cô thấy buồn nôn. Thực tế khắc sâu khiến cô bây giờ tràn đầy bài xích và không tin vào Chính Phủ nữa. Dù xét theo lý trí, có thể thông cảm hành vi này của Chính Phủ, nhưng cảm xúc dâng lên không có cách nào có thể tan đi, nhất là khi cô cũng nằm trong hàng ngũ những người bị loại bỏ. Không thể không nói, con người chính là một sinh vật ích kỉ.
Thật lâu sau, Diệp Man dời tầm mắt đi, đôi mắt trong suốt dần tối đen như sương mù. Cô vỗ vỗ A Bố vốn đã thu hết gai nhọn lại đang cọ cọ lên má mình an ủi, nở nụ cười lạnh lùng, một lần nữa lái xe tiến đến thành phố B.
Việc đã đến nước này, có nghĩ nhiều cũng vô ích, việc cô có thể làm chính là cố gắng sống sót, đi đến thành phố B. Chỉ hy vọng, trên đường đừng xuất hiện thêm khó khăn gì nữa là được.
Mười một giờ trưa, Diệp Man lau cái trán đẫm mồ hôi, cả người cứ được vớt lên từ trong nước. Chạy xe hay ngày liền, cánh tay vừa đau vừa nhức, dạ dạ̀y cũng không chịu yếu thế kêu lên ọt ọt. Nhiệt độ không khí mấy ngày này cao một cách kỳ lạ, đã gần tháng Mười rồi, nhưng không khí không những không có dấu hiệu hạ nhiệt, mà lại còn tăng lên không ngừng, đường quốc lộ cứ chảo lửa, dù có mở điều hòa, trong xe hơi cũng cuồn cuộn những đợt sóng nhiệt.
Cả A Bố cũng mệt mỏi, không còn nhiệt tình hoạt bát nổi nữa. Thời tiết quái lạ như vậy, dường như sắp nổi lên gió lốc vòi rồng khổng lồ linh tinh gì đó, làm nội tâp Diệp Man đột nhiên lo sợ bất an.
Lái xe vào bóng râm dưới một hàng cây bên đường, Diệp Man chợt lóe một cáu, tiến vào không gian.
Ngay lập tức, hơi lạnh sảng khóai phả tới, ngay lập tức đánh bay cái nóng. Đẩy cánh cửa phong cách cổ xưa chính giữa ra, A Bố bỗng hưng phấn trượt khỏi vai Diệp Ma, thân hình nho nhỏ xoay xoay, chỉ trong chớp mắt, bé xương rồng giống như quả bóng được bơm căng vậy, cứ phồng lên thành cây xương rồng cao hơn một mét. A Bố rất nhanh chạy tung tăng đến chỗ ao nước. Sau đó nó chúi đầu xuống, chỉ nghe thấy rầm một tiếng, nước trong ao bắn lên tung tóe, tạo nên từng gợn sóng lăn tăn.
Diệp Man chết lặng đứng nhìn loài thực vật vốn sống ở sa mạc nhiệt đới nay đang có xu hướng dần phát triển thành cá, đối với cá tính khác xa loài thực vật của A Bố lại càng thêm hiểu rõ. Điều khiến cô ngạc nhiên là, theo lý thuyết, với sức hút nước khủng bố của A Bố, thì đầm nước đã sớm bị hút cạn mới đúng, nhưng nó lại không hề biến hóa gì, mực nước vẫn ở một điểm như cũ.
Diệp Man đã từng nghi ngờ nứơc trong ao là linh tuyền gì gì đó, nên cực kỳ hào hứng uống mấy hớp to, kết quả ngoại trừ trong miệng thấy ngọt dịu, còn lại chả xuất hiện hiện tượng thay da đổi thịt, làn da trắng lên đẹp lên như trong tưởng tượng gì cả. Quả nhiên những gì tiểu thuyết viết là không thể tin được.
Trong lớp đất đỏ sậm, con Zombie vẫn nhắm mắt ngủ say, biểu tình bình yên không một chút nanh ác. Nhìn bộ dạng vô hại của nó lúc này, không ai có thể liên tưởng đến lúc nó còn tỉnh và săn lùng thịt người được. Diệp Man phức tạp nhìn sang, chồi non trên đỉnh đầu Zombie đã dẩn trưởng thành thành phiến lá hẹp dài màu xanh ngọc, có một nụ hoa hồng nhạt thẹn thùng ló đầu ra từ kẽ lá.
Con Zombie này không chỉ nẩy mầm, hơn nữa còn sắp nở hoa, vậy nó có tiếp tục phát sinh biến hóa quỷ dị gì nữa không đây? Chắc sẽ không…kết quả luôn chứ?
Diệp Man cảm thấy muốn 囧囧 , chẳng lẽ đây chính là ví dụ cho việc mùa xuân gieo xuống một Zombie, năm sau thu hoạch cả một bầy trong truyền thuyết? !
囧… Cái không gian quỷ dị này, ngươi còn có thể quỷ dị hơn chút nữa không? Có hay không hả?
Diệp Man hoàn toàn không nên dùng câu gì để hình dung tâm trạng lúc này của mình nữa, dường như là trong trạng thái mơ hồ trên mây bước vào nhà trúc.
Để an ủi tâm hồn bị đả kích nặng nề của mình, Diệp Man quyết định nấu mấy món ăn gia đình, chay mặn đầy đủ, ăn một bữa trưa thịnh soạn, giữa thời mạt thế thiếu cơm thiếu áo này, đây đã là một chuyện cực kỳ xa xỉ.
Cơm sau, Diệp Man vừa ngồi trên sô pha nghỉ ngơi, từng miếng từng miếng gặm táo vừa nhìn ra ngoài cửa sổ xem A Bố dùng rễ hút nước tưới cho…con Zombie đang nở hoa.
“Sa sa.” A Bố toàn thân đầy gai xuất hiện tại cửa sổ, rễ dài đột nhiên đâm về phía Diệp Man. Diệp Man giật cả mình, ngay sau đó hạt táo trong tay không cánh mà bay, A Bố đùa dai thành công, cả người run rẩy, tiếng”sa sa” vang lên hết đợt này đến đợt khác. Dù Diệp Man có ngốc đi nữa cũng ý thức được mình đang bị một cây xương rồng đùa giỡn!
“A Bố!” Diệp Man vừa giận vừa sợ, quát.
A Bố thấy thế, tự biết không ổn, vèo một tiếng biến mất khỏi cửa sổ. Diệp Man đẩy cửa đuổi theo ra ngoài, lại bắt gặp A Bố cực kỳ thông minh nép nép bên ngoài cửa, “sa sa” kêu lên đầy đáng thương.
Diệp Man nhìn thấy thì vừa bực mình lại vừa buồn cười, A Bố quả thật rất linh hoạt, vậy mà đã học được quỳ xuống xin tha! Má ơi, đây mà là thực vật á? Co ́loại thực vật nào thông minh tinh quái như này sao? Diệp Man không nhịn được mà giơ ngón giữa với không gian.
A Bố chà chà lòng bàn tay Diệp Man để lấy lòng khiến cô dở khóc dở cười rồi nhanh chân lạch bạch chạy tới giữa ruộng, hì hục đào một cái hố, chôn hạt táo xuống, tưới nước. Diệp Man nhìn mà cảm thấy tương lai chính mình toàn một mảnh xám xịt. Không biết trồng cái hạt táo này xuống sẽ sinh ra chủng loại kỳ lạ gì nữa đây, có điều trong nội tâm cô vẫn mang một tia hi vọng, có lẽ lần này có thể trồng được một cây táo bình thường nhỉ?
Diệp Man phát hiện đất trong không gian hình như có thể rút ngắn rất nhiều thời gian gieo trồng thực vật, cứ đà này mà tính thì chắc không bao lâu nữa cô sẽ được ăn táo rồi. Đương nhiên đó là dưới tình huống cây táo không sinh ra biến dị. Nếu xảy ra biến dị thì… Diệp Man trợn trắng mắt, có quỷ mới biết nó sẽ biến thành bộ dạng gì.
Nhìn đồng hồ đeo tay một chút, đang là giữa trưa lúc nhiệt độ nóng nhất, Diệp Man chẳng dại gì mà đi ra vào lúc này cả. Thân thể vừa đau nhức vừa mệt mỏi, lại còn buồn ngủ hết sức, hiện tại cô cần được nghỉ ngơi. Gối đầu lên giường trúc nhỏ, Diệp Man dần dần nhắm nghiền mắt.
Lúc cô tỉnh lại thì đã là hơn ba giờ chiều. Diệp Man chỉ đơn giản rửa mặt chải đầu, rồi mang theo A Bố đi ra khỏi không gian, chạy xe một mạch tới thành phố A. May mà, cô cách thành phố B không còn xa lắm, xuyên qua một thị trấn nhỏ và vài thôn xóm, bốn giờ sau đã thuận lợi đi vào phạm vi thành phố B.
—– Hết chương 10 —–