Đọc truyện Mạt Thế Bánh Bao Là Nữ Phụ – Chương 222
Sau khi Tân tướng quân tạ lỗi, Tần Hiểu Nguyệt cảm giác được Tân tướng quân thật chân thành, cô đồng ý tham gia hành động lần này, có Tần Hiểu Nguyệt tham gia, Tiêu Thần tham gia liền thuận lý thành chương.
Ngay sau đó lại có rất nhiều người báo danh, như thế làm Tân tướng quân lộ ra gương mặt tươi cười, ông cảm thấy mọi người tích cực đều thật tốt, rốt cuộc căn cứ là nhà của mọi người, nhà của mọi người vẫn là yêu cầu mọi người cùng nhau giữ gìn.
Sau đó mọi người thương lượng tốt sáng sớm ngày mai sẽ hành động, hội nghị kết thúc, nhưng Tân tướng quân vẫn giữ Tần Hiểu Nguyệt và Tiêu Thần lại, dù sao hai người họ là dị năng giả cấp bậc tối cao của căn cứ, Tân tướng quân muốn cho họ danh hiệu thượng úy, tuy rằng đây chỉ là một cái danh hiệu xưng hô, sẽ không quản lý quân đội, nhưng dù sao bọn họ vẫn có dong binh đoàn, hơn nữa ở trong căn cứ cũng sẽ có một ít đặc quyền, ví dụ như mua sắm vũ khí gì đó.
Tân tướng quân vừa nói lời này, Tiêu Thần lập tức vui vẻ, anh vốn đang suy nghĩ chuyện mua vũ khí, đây là buồn ngủ có người đưa gối đầu tới.
Sau khi Tiêu Thần hiểu biết một chút về mua vũ khí sẽ có phương hướng ưu đãi gì, lập tức bảo Lục Tử mua sắm vũ khí.
Còn Tần Hiểu Nguyệt kỳ thật đối với danh hiệu thượng úy này không cảm giác gì, nhưng nếu người ta đã nể tình, vậy cô nên tiếp nhận, kỳ thật bọn họ vẫn là có thực quyền, hiện tại Tất Sĩ Kiệt có thể xem như một vị tướng quân của căn cứ, hơn nữa thuộc hạ cũng có không ít.
Nhìn Tiêu Thần hưng phấn mà đi mua sắm vũ khí, Tần Hiểu Nguyệt không dự định tham dự, một mình cô trực tiếp đi ra đại sảnh hội nghị, sau đó chậm rãi đi về biệt thự.
Trên con đường đi về này, hai bên vẫn có hai hàng khách sạn, nhưng những khách sạn đó trên cơ bản tất cả đều là khách sạn của căn cứ, dù sao sau mạt thế, rất ít người có năng lực mở được khách sạn.
Mà Tần Hiểu Nguyệt lại đột nhiên có ý tưởng này, đầu bếp ở dong binh đoàn bọn họ hình như có không ít, chuyện này cần thương lượng cùng Lục Tử một chút.
Tần Hiểu Nguyệt quyết định tự mình quan sát một chút tình huống ở đây trước, cô chậm rãi bước đi trên đường, ở một khách sạn bên cạnh hẻm nhỏ, cô phát hiện một ít người mở quán nhỏ.
Lúc Tần Hiểu Nguyệt đi vào, phát hiện trong hẻm nhỏ có quá nhiều người bày quán, nhưng phần lớn người thoạt nhìn đều ăn mặc rách tung toé, hơn nữa cũng đặc biệt gầy yếu, điều này làm cho Tần Hiểu Nguyệt cảm giác chua xót.
Lại nói tiếp, trong không gian của cô có lương thực ăn không hết, nhưng bên ngoài những người này lại đói thành như vậy, đương nhiên còn không loại trừ có người đói chết.
“Tiểu thư, cô muốn vật phẩm trang sức sao? Những trang sức này chỉ cần một cái bánh bao đổi một món, hai tích phân cũng có thể.
” Có một đứa bé gầy yếu bên cạnh ngăn Tần Hiểu Nguyệt lại.
Tần Hiểu Nguyệt nhìn thấy trong tay đứa bé kia cầm một món trang sức, không thể không nói cái này có thể đổi tích phân thật sự quá tiện.
Tần Hiểu Nguyệt ở quầy hàng chọn hai mươi món trang sức nhỏ, sau đó đưa cho nó 40 tích phân, hơn vạn tích phân đưa cho Tiêu Thần, cô vẫn còn mấy ngàn tích phân.
“Cảm ơn!” Đứa bé tươi cười, đây là lần đầu tiên nó bán được một bút lớn.
Sau đó, Tần Hiểu Nguyệt lại mua một đống đồ vật lung tung rối loạn, thẳng đến khi tích phân trong thẻ hoa, mới rời khỏi nơi này.
Tần Hiểu Nguyệt biết mình có chút lạn hảo tâm, kỳ thật loại chuyện này nên để nữ chủ tới làm, chẳng qua không biết vị nữ chủ kìa đã lưu lạc đến nơi nào.
Tần Hiểu Nguyệt mang một đại bao đồ vật về nhà, sau đó ném đồ vật cho bọn nhỏ chơi, Tần Hiểu mạt bọn họ từ nhỏ đến lớn đều không có cơ hội tiếp xúc với mấy thứ này, mấy thứ này rất dễ dàng thoả mãn niềm vui của bọn chúng, vài người nhưng thật ra chơi thật sự vui vẻ.
Lúc sắp tối, có một chiếc xe chậm rãi đi vào căn cứ, mà Hoàng Hân lại trên xe, nhưng điều làm người thấy kỳ quái chính là bụng cô ta đã xẹp, trong tay lại không có ôm đứa bé, quần áo cô ta tuy sạch sẽ, nhưng biểu tình có chút đờ đẫn, không có người biết cô ta đã xảy ra chuyện gì, nhưng ánh mắt của cô ta lại tràn ngập thù hận.
Dọc theo đường đi, mặc kệ là ai, nhìn thấy ánh mắt của cô ta, trong nháy mắt đều có một loại cảm giác sợ hãi.