Đọc truyện Mạt Thế Bánh Bao Là Nữ Phụ – Chương 16: Nam Chủ Giáng Trần
Tần Hiểu Nguyệt có chút ngượng ngùng nhìn hắn vẫn luôn giơ tay, liền vươn tay tới cùng hắn bắt tay một chút, Giáng Trần có vẻ đặc biệt hưng phấn, trước kia Tần Hiểu Nguyệt căn bản không chịu cùng hắn bắt tay.
Giáng Trần thu hồi tay về, dư vị vẫn còn, tay Hiểu Nguyệt quá mịn, hắn cảm giác máu mũi của mình cũng sắp chảy ra, “Nguyệt Nhi, nên vào học, tan học anh lại đến tìm em.
” Hắn nhanh chóng mà chạy đi, kỳ thật hắn cảm thấy máu mình mau chảy.
Từ khi Giáng Trần tiến vào, Hoàng Hân liền si mê mà nhìn hắn, nhưng mà thẳng đến khi Giáng Trần chạy lấy người đều không có liếc nhìn cô một cái, điều này làm cho cô mất mát tới cực điểm, cũng đối với Tần Hiểu Nguyệt hận tới cực điểm.
Lúc này, thầy giáo đi vào, hắn điểm danh xong, liền bắt đầu nói về tiết học.
Tần Hiểu Nguyệt thực nỗ lực mà nghe, nhưng cô phát hiện mình thật là dốt đặc cán mai.
Một tiết học rốt cuộc kết thúc, Tần Hiểu Nguyệt cũng từ trong miệng Nhạc Đồng biết được hôm nay còn có một tiết học, vì thế vừa tan học cô liền theo Nhạc Đồng đi đến một phòng học khác.
Trên đường đi đến phòng học kia, nàng lại bị giáng Trần quấn lấy, Giáng Trần trực tiếp đi theo các cô vào phòng học kia.
“Giáng Trần, anh cũng sẽ không chọn học môn học này chứ?” Nhạc Đồng từ trên xuống dưới mà đánh giá Giáng Trần, cô biết tiết học này cùng với việc học tập của Giáng Trần tuyệt đối là tám gậy tre đáp không đến.
Giáng Trần chớp chớp mắt nói, “Tôi không thể chọn học sao?”
“Không phải không thể a, chẳng qua anh cảm thấy hợp lý sao?” Khoé miệng Nhạc Đồng run rẩy nói, nếu người này thích lãng phí thời gian, cô cũng cảm thấy không sao cả.
Đi tới phòng học, sau khi Nhạc Đồng cùng Tần Hiểu Nguyệt ngồi xuống, Giáng Trần trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Tần Hiểu Nguyệt.
Chuyện này làm cho một đám nam sinh phía sau nhịn không được mắng hắn cầm thú.
Chuyện Tần Hiểu Nguyệt quay về bọn họ đều nghe nói, lại còn nghe nói Tần Hiểu Nguyệt càng xinh đẹp hơn so với trước kia, điều này làm cho những nam sinh này càng là điên cuồng, nhịn không được chạy đến nơi này tới nghe giảng.
Lấy ra sách giáo khoa, sách giáo khoa này làm Tần Hiểu Nguyệt thở phào một hơi, môn học này cùng loại với môn học đại cương, cô vẫn có một ít hiểu biết.
Bất quá từ lúc bắt đầu ngồi xuống chỗ này, Tần Hiểu Nguyệt cảm thấy căn bản mình ngồi không được, bởi vì cô cảm giác được rất nhiều ánh mắt đang nhìn cô, điều này làm cho cô cảm giác đặc biệt không thoải mái.
“Hiểu Nguyệt, đừng lo lắng, cô giáo vừa đến, bọn họ cũng không dám nhìn cậu, cô giáo Kiều rất là lợi hại.
” Nhạc Đồng cảm thấy không có gì.
“Chỉ hy vọng là như thế.
” Tần Hiểu Nguyệt có chút buồn bực, sớm biết rằng đây là môn tự chọn, cô liền không nên tới.
“Yên tâm đi!” Giáng Trần cũng ở bên cạnh an ủi Tần Hiểu Nguyệt.
Nhạc Đồng trừng mắt liếc hắn một cái, cô cảm thấy Hiểu Nguyệt hiện tại bị tai nạn, tất cả đều là do người này.
Thời điểm ba người ở chỗ này nói chuyện, cũng không chú ý tới phía sau bọn họ có một ánh mắt ác độc đang nhìn, Hoàng Hân tức giận đến mức tay đều run lên, Giáng Trần, Giáng Trần chẳng lẽ anh quên mất cô bé đã từng chơi cùng anh sao? Anh không phải từng đáp ứng em, trưởng thành muốn cưới em sao?
Chỉ tiếc những lời nói trong lòng đó, Giáng Trần căn bản không nghe được, hiện tại hắn chỉ thích Tần Hiểu Nguyệt, hơn nữa hiện tại càng ngày càng bị cô hấp dẫn.
Cô giá Kiều rốt cuộc cũng tới, từ lúc cô vừa bắt đầu tiến vào, toàn bộ bầu không khí trong lớp liền thay đổi, ngày cả Giáng Trần cũng trở nên nghiêm túc, Tần Hiểu Nguyệt cảm giác trên người mình nhẹ nhàng hơn rất nhiều, ánh mắt của những người kia rốt cuộc dời đi.
“Thật không nghĩ tới tiết học của tôi hiện tại lại hấp dẫn người như vậy, hôm nay vậy mà không còn chỗ ngồi, làm tôi thật cảm động.
” Cô giáo Kiều tựa như vui đùa mà nói.
Mọi người nghe được cô giáo Kiều vui đùa, cũng phát ra tiếng cười.
Toàn bộ lớp học có vẻ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Lúc này, thái độ của cô giáo Kiều đột nhiên biến đổi, “Đừng tưởng rằng tôi không biết các người tới làm gì, nhưng đã chọn môn của tôi, tốt nhất nên nghiêm túc một chút, nếu không hậu quả không phải các người có thể thừa nhận.
”.