Bạn đang đọc Mật Thám Thiếu Niên – Chương 64: Đừng quá muộn
Sau khi Bắc Cung Mộ Duệ rời khỏi căn phòng làm hắn không thể thở nổi kia, lái xe như bão táp trên đường lớn, có lẽ chỉ khi đem mình gần kề cái chết kia, mới làm biến mất áp lực lưng đeo lời nguyền của gia tộc Bắc Cung.
Cũng chỉ có lúc này hắn mới thanh thản nhất .
Lái xe đi dạo xung quanh, Bắc Cung Mộ Duệ bỗng không biết cuối cùng mình muốn đi đâu.
Trong đầu rối loạn một mảnh, dần dần, một đôi mắt xanh bỗng xuất hiện trong đầu, Bắc Cung Mộ Duệ bỗng nhớ đến đôi mắt xanh trong suốt không tạp chất kia, còn có nụ cười rực rỡ thuần khiết của nó, còn có khuôn mặt tinh xảo đó.
Khóe miệng Bắc Cung Mộ Duệ cười nhạt trong vô tình, khi hắn hoàn toàn phục hồi tinh thần lại, lại phát hiện không biết từ lúc nào, mình đã lái xe đến một nơi quen thuộc.
Bắc Cung Mộ Duệ dừng xe lại, nhìn tòa nhà vàng son to lớn huy hoàng trên cửa có một tấm bảng đèn màu rực rỡ có ghi: Khách sạn Hoa Sen.
Bắc Cung Mộ Duệ do dự vạn phần ở cửa, nhớ đến lời Bắc Cung Khinh Trần, còn có khuôn mặt tuyệt mỹ vẫn quanh quẩn trong đầu, chần chừ thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định thuận theo lòng mình, khẽ cắn môi, Bắc Cung Mộ Duệ đi vào khách sạn Hoa Sen.
Tiểu thư ở quầy nhìn thấy hắn, khách khí cười hỏi: “Tiên sinh, xin hỏi ngài có cần giúp đỡ?”
Bắc Cung Mộ Duệ lạnh lùng nói: “Tôi muốn chìa khóa phòng 5089.”
Tiểu thư vẫn giữ nụ cười dễ thân nói: “Tiên sinh, thật có lỗi, chìa khóa phòng đó khách sạn chúng tôi phải giữ bí mật cho họ, không có tình huống đặc biệt, không thể đưa chìa khóa cho người khác, xin lỗi tôi không giúp được ngài.”
“Nếu tôi không thể không có?” Nhíu mày, Bắc Cung Mộ Duệ lạnh lùng nói.
“Tiên sinh, ngài dựa vào cái gì……” Tiểu thư kia cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, gặp người khách không phân rõ phải trái như thế, nàng còn giả vờ làm thục nữ làm gì. Đừng nghĩ dáng vẻ hắn tuấn tú một tý là có thể kiêu ngạo như thế?!
Đang muốn mắng to thành tiếng, chàng trai trước mặt nàng đã lạnh lùng ngắt lời nói: “Dựa vào cái gì? Bằng Bắc Cung Mộ Duệ tôi, chủ nhân khách sạn này, lý do này đủ không?”
Vừa rồi còn định sắn tay áo mắng, tiểu thư kia nghe xong, hai mắt đẹp mở to, sững sờ tại chỗ, hắn, hắn vừa mới nói gì? Hắn là ai?
Bắc Cung Mộ Duệ! Chủ tịch tập đoàn Bắc Cung, chủ nhân khách sạn Hoa Sen dưới quyền tập đoàn Bắc Cung!
Tiểu thư kia chỉ cảm thấy đất trời xoay chuyển trước mắt, chỉ có một loại xúc động muốn ngã xuống đất hôn mê!
Nàng, sao nàng lại có thể chọc đến boss trăm năm khó gặp chứ! Vận may của nàng đúng là không tầm thường.
Trước khi nàng ngất, nàng đã cung kính đưa chìa khóa phòng 5089 đến chỗ người đó.
Bắc Cung Mộ Duệ lúc này để trái tim trên người khác, nào có tâm tư so đo với nàng.
Lấy chìa khóa kia xong, Bắc Cung Mộ Duệ vội xông vào thang máy, bước đi ngày càng nhanh, Bắc Cung Mộ Duệ vẫn bình tĩnh như nước, lần đầu tiên kích động. Cũng là lần đầu tiên có chút ảo não, có lẽ Bắc Cung Khinh Trần nói rất đúng, hắn muốn để nó chết, nhưng mình lại không ra tay được, đành phải thu xếp một tiết mục nhìn qua thì hợp lý, đủ khiến hắn an tâm nó sẽ chết không nghi ngờ gì nữa, mà sẽ không liên quan gì đến hắn, để lòng mình thanh thản.
Nếu hắn muốn cho nó chết, một nghìn lần một vạn lần đều có thể, đó rất dễ dàng, nhưng mà, ngay cả ngày ấy nó đi vào Minh Khuyết, hắn vẫn không thể giết nó như cũ.
Hắn rõ ràng biết thủ đoạn của Hồ Ngô, rõ ràng thông qua thủ đoạn để Hồ Ngô không thể không ký hiệp ước kia, lại cố ý giải quyết theo cách như thế.
Vì hắn muốn lấy lý do hoàn mỹ ình, để mình không cần chịu trách nhiệm về cái chết của Yểu Ương Từ.
Nhưng mà, hắn giờ phút này, lại bỗng hối hận .
Tiểu Từ là tự hắn mua về, Tiểu Từ là của mình hắn.
Cho dù là chết, cũng chỉ có thể chết trong tay hắn!
Không có sự cho phép của hắn, bất kỳ ai cũng không được chạm vào nó!
Bắc Cung Mộ Duệ nhìn con số không ngừng tăng kia, trong lòng yên lặng thì thầm, hy vọng tất cả đừng quá muộn.Trong mắt hiện lên một tia lãnh ý, Bắc Cung Mộ Duệ lạnh nhạt nói trong lòng, Hồ Ngô, tốt nhất mày nên cầu nguyện mày còn chưa chạm vào nó, nếu không, mày sẽ biết tư vị sống không bằng chết là gì?