Mật Thám Thiếu Niên

Chương 4: Thí huynh nhục tẩu


Bạn đang đọc Mật Thám Thiếu Niên – Chương 4: Thí huynh nhục tẩu

Andrew Mặc Sinh tàn nhẫn nhìn thân thể hoàn mỹ đã bị lột sạch quần áo, lộ ra da thịt trơn mịn êm ái, như quanh thân tỏa ra tia sáng của trân châu, trên mặt không chút tỳ vết, như bạch ngọc trân quý. Hai tay và hai chân mềm mại đều bị trói chặt, dùng dây thừng lớn cột vào bốn góc giường lớn, lúc này, Mặc Sĩ Lưu Trừng thân là bá tước phu nhân vẫn mang dáng vẻ tuyệt sắc như trước, dẫu cho trên gương mặt đầy nước mắt, hai mắt nhắm nghiền, môi trắng bệch, mà cả người bà bị trói thành hình chữ thập trên giường, tùy ý để Andrew Mặc Sinh và những tên đàn ông lính đánh thuê hắn đưa đến đánh giá, trên gương mặt là nụ cười xấu xa.
Mỹ nhân phương đông – Mặc Sĩ Lưu Trừng cắn răng nhìn bọn họ, lạnh lùng nói: “Morgan Mặc Sinh, tên súc sinh kia, ngươi hại chết anh trai của ngươi, âm mưu chiếm đoạt gia sản của gia tộc Andrew, đúng là ngươi mơ tưởng hão huyền.”
Khẽ giãy giụa, trên mặt Mặc Sĩ Lưu Trừng hiện lên một tia quyết liệt: “Ngươi giết ta đi, ta có chết cũng không nói cho bọn chúng bây biết Mạt Ương ở đâu! Bọn chúng bây mãi mãi đừng hòng tìm được nó!”
Andrew Mặc Sinh lại gần, như là rất thương tiếc, hai tay tà ác từ từ vuốt lên da thịt trong sáng như ngọc lưu ly của bà, mờ ám nói: “Chị dâu, chị làm gì thế, con quái vật Mạt Ương đó đáng giá sao?”
Hắn cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên xương quai xanh trước ngực bà, trong mắt Mặc Sĩ Lưu Trừng hiện lên sự ghê tởm, trên mặt là chán ghét vô cùng, dùng sức giãy giụa.
Andrew Mặc Sinh đứng yên không động, vẫn nhấm nháp hương vị người phụ nữ hắn muốn đã lâu, cũng từng là nữ thần trong lòng hắn. Mà những tên đàn ông khác ở đây đều phát ta tiếng cười hèn mọn.

Lòng Mạt Ương như bị dao cứa, nàng cảm thấy mình như chết đi trong tiếng cười ghê tởm kia.
Mặc Sĩ Lưu Trừng chảy ra nước mắt bị lăng nhục, hung tợn mắng: “Đừng chạm vào ta! Không được chạm vào ta! Tên dơ bẩn kia! Buông ra!” Mặc Sĩ Lưu Trừng càng giãy giụa, càng cảm thấy lúc này mình vô cùng nhỏ bé, cổ tay bạch ngọc vì vùng vẫy mà bị cứa vào thừng, bắt đầu chảy máu ra.
Andrew Mặc Sinh nhìn bà thèm khát, đột nhiên đi lại gần, cả người như dã thú bắt đầu xâm lược, dục vọng như mồi lửa, Mặc Sinh điên cuồng hôn lên thân hình hắn nhìn trộm đã lâu, vuốt ve đỉnh núi ngạo nghễ đẫy đà kia.
Mặc Sĩ Lưu Trừng không chịu nổi nhục nhã, nén lòng lại, đột nhiên cắn mạnh lưỡi mình, muốn cắn lưỡi để tự sát!
Nhưng tên súc sinh kia không cho bà cả quyền được chết, dùng sức nắm hàm dưới của bà, sau đó dùng một loại kim bạc cắm vào lưỡi bà, Mặc Sĩ Lưu Trừng chỉ cảm thấy đầu lưỡi tê dại, ngay cả miệng cũng đông cứng không nghe sai khiến nữa. Không thể cắn lưỡi tự sát, lại có thể làm bà phát ra cái tiếng kia, tên ác ma này quá tàn nhẫn!
Andrew Mặc Sinh bị dục vọng làm đỏ mắt nhìn thẳng vào bà, không để ý đến việc bà giãy giụa, hôn lên môi bà, vừa hôn, Andrew Mặc Sinh vừa tà ác nói: “Biết không, chị dâu yêu quý, từ một khắc anh bước chân vào cửa nhà nhìn thấy em, anh đã yêu, yêu em đến hết thuốc chữa, nhưng vì sao em lại nhẫn tâm như thế, trong mắt chỉ có anh trai, cũng không thèm liếc đến anh một lần? Vì sao, vì sao lại tàn nhẫn như thế, hừ!? Từ khi em cự tuyệt nhận lấy vòng cổ anh đưa cho em, bắt đầu từ khắc đó, Andrew Mặc Sinh này đã thề, một ngày nào đó, sẽ trở thành người đàn ông cao cao tại thượng trong lòng em, đặt nữ thần thuần khiết kia rên rỉ ở dưới thân anh, anh muốn giẫm lên tự tôn của em, để em sống không bằng chết! Hơn nữa anh còn muốn cho em tận mắt nhìn thấy người thân của em, những người em yêu, dần dần bị anh giết ở trước mặt em! Đầu tiên, chính là tên anh trai ngu dốt như lợn kia của anh, tiếp theo, chính là đứa con duy nhất của hai người!”

Chồng bà ngu dốt như lợn?! Đó chỉ mới là từ hình dung quá thiện lương của tên ác ma này!
Trong mắt Andrew Mặc Sinh hiện lên một tia cười tàn nhẫn lạnh lùng, bắt bà hé miệng, bỗng lấy một lọ thuốc nước ra, đổ một chút vào rồi ép bà uống, Mặc Sĩ Lưu Trừng bị hắn làm nghẹn đến ho khan không ngừng.
Mặc Sĩ Lưu Trừng hoảng sợ nhìn hắn, căm giận nói: “Ngươi cho ta uống gì?” Bà không sợ bị hắn cho uống độc dược, bà chỉ sợ….
Quả nhiên, Andrew Mặc Sinh cười tà ác nói: “Muốn biết sao? Chị dâu, em có biết trên thế gian có một loại độc tên là ‘Xuân thủy’ không?” Mặc Sinh dừng một chút, Mạt Ương trong phòng tối khẽ chấn động toàn thân, như không thể động đậy! Xuân thủy, thân là độc hoàng sao nàng có thể không biết! Đó là loại xuân dược mạnh nhất thế gian! Hơn nữa không thể giải trừ, trừ phi quan hệ với một người đàn ông! Andrew Mặc Sinh như không nhận ra thần sắc của Mặc Sĩ Lưu Trừng ngày càng sợ hãi, hờ hững nói: “Nghe nói ở Ấn Độ xưa, những phụ nữ là kỹ nữ hạ đẳng, nếu có ai từ chối việc tiếp khách, sẽ bị uống loại thuốc này, sau đó, liên tục ba ngày ba đêm đều quấn lấy đàn ông không ngừng muốn…. thậm chí, tiếp mấy chục khách cũng không tắt dục hỏa, cho dù là thần nữ hay thánh nhân, cũng sẽ biến thành dâm phụ trong dâm phụ…” Andrew Mặc Sinh vuốt hai má bà, mờ ám nói: “Anh thực sự mong chờ, người phụ nữ cao quý thanh lịch như chị dâu, làm dâm phụ ở dưới thân anh có thể dâm đến mức nào nhỉ?”
Trong mắt Mặc Sĩ Lưu Trừng tất cả đều là hận ý và nước mắt, “Ngươi giết tao đi, ngươi giết tao đi!”

Andrew Mặc Sinh lấy ra một con dao từ từ dạo chơi trên thân thể bà, lưỡi dao lạnh lẽo khiến Mặc Sĩ Lưu Trừng cảm thấy còn đáng sợ hơn cả cái chết.
Mặc Sĩ Lưu Trừng mở mắt thật to nhìn hắn, Andrew Mặc Sinh lại thấp giọng như tình nhân nói nhỏ: “Chị dâu, nói cho anh biết, Mạt Ương ở đâu, còn cả ‘Chân trời góc bể’ nữa? Anh biết nhất định em rõ đúng không, hừ?” Andrew Mặc Sinh cầm theo một viên kẹo độc tiếp tục dụ dỗ nói: “Chỉ cần em nói ra, anh cam đoan, về sau em vẫn như trước đây, hưởng thụ vinh hoa phú quý trên thế gian, vẫn là nữ thần cao đẹp, vẫn là người phụ nữ anh yêu và kính trọng nhất. Sau khi anh tiếp nhận tài sản, tất cả của anh đều là của em.”
“Ngươi nằm mơ à!” Mặc Sĩ Lưu Trừng tuyệt vọng nở nụ cười, cười đến khuynh quốc khuynh thành, xinh đẹp rực rỡ, làm cho Andrew Mặc Sinh trầm mê đến ngẩn ra, giọng Mặc Sĩ Lưu Trừng lạnh như băng: “Ngươi đừng nằm mơ, chỉ cần Mạt Ương còn sống trên đời này một ngày, theo truyền thống của gia tộc Andrew, ngươi sẽ mãi mãi không thể thừa kế gia sản. Gia tộc Andrew có được sự cam đoan của pháp chế thần bí và mạnh nhất trên thế giới này, dựa vào mình ngươi, không thể thay đổi được đâu!”
“A!!” Mặc Sĩ Lưu Trừng còn chưa nói dứt lời, đột nhiên một cơn đau thấu xương truyền đến chân, làm bà nghẹn ngào kêu lên!
Trong mắt Andrew Mặc Sinh hiện ra tia lãnh huyết vô tình, cầm lấy lưỡi dao, đầu lưỡi quỷ dị như lưỡi rắn liếm lên lưỡi dao. Là hắn, vừa mới hung ác vẽ lên cổ chân bà một cái, cắt đứt gân chân của bà! Mặc Sĩ Lưu Trừng đau đến trán nổi gân xanh, sắc mặt trắng bệch, toàn thân đổ mồ hôi, hai mắt nhô ra, thật lâu không thể nói ra một câu.
Andrew Mặc Sinh chuyển dao đến chiếc chân còn lại, chiếc dao lạnh lùng như dã thú cắn nuốt bà, khiến Mặc Sĩ Lưu Trừng đau đớn sống không bằng chết.

“Vấn đề vừa rồi, anh không muốn hỏi thêm một lần nữa! Con dao nhỏ này của anh được làm từ sắt tinh luyện tốt nhất, lưỡi dao sắc bén, không cần dùng nhiều sức cũng có thể cắt đứt cổ họng, đâm thủng trái tim con người, cũng có thể khiến em sống không bằng chết, trở thành một phế nhân!” Andrew Mặc Sinh như một người dịu dàng, hôn nhẹ lên trán bà, nhẹ giọng nói: “Sao lại không quý trọng bản thân mình như thế? Mạt Ương kia, mãi mãi chỉ là một đứa bé không lớn, một ác ma sinh ra đã bị nguyền rủa, là con quái vật vừa giống nam vừa giống nữ! Nó đáng để em hi sinh sao?”
Ánh mắt Mặc Sĩ Lưu Trừng đầy máu hung tợn nhìn hắn, không nói một lời, đau đớn làm bà quên cả sợ hãi, lúc này bà chỉ có thể quyết tâm liều chết.
Mạt Ương của bà, là đứa con gái bà và chồng thương yêu nhất, tuy nuôi lớn như một chàng trai, tuy nàng vẫn bị coi là quái vật, tuy đã mười bảy tuổi nhưng nàng chỉ như một đứa trẻ, không thể lớn lên! Nhưng mà, thầy tiên tri của gia tộc họ đã sớm nói, một ngày nào đó, khi nàng gặp được người đàn ông làm nàng tin mình là phụ nữ, một ngày nào đó, khi nàng gặp được chân mệnh thiên tử thuộc về sinh mệnh của nàng, đến lúc đó, lời nguyền sẽ được giải, nàng cũng sẽ lớn lên, biến thành một người phụ nữ, bắt đầu trở nên bình thường!
Đứa trẻ của gia tộc Andrew họ, chưa từng có một người nào là kẻ yếu!
Trong mắt Mặc Sĩ Lưu Trừng hiện ra tia kiên định.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.