Bạn đang đọc Mật Thám Thiếu Niên – Chương 33: Đào thoát trong hiểm cảnh
Lam Tự Đình không biết mình dùng tất cả các thủ đoạn, thật ra cũng chỉ đổi lấy nụ cười ngoan độc của Bắc Cung Mộ Duệ, vừa rồi hắn cùng người phụ nữ này, chỉ là chơi đùa với người lạ trong phòng kia một chút, bây giờ chơi đã, kích thích đã lên đến cực hạn, nói vậy người ở dưới giường kia chắc chắn là mồ hôi lạnh đầm đìa rồi, bây giờ cũng nên thu hoạch việc đùa giỡn con mồi một chút, để ăn mòn sợ hãi trong lòng con mồi. Hắn muốn nhìn xem đến cuối cùng là người nào có lá gan lớn như thế!
Hai tay từ từ nâng về phía trước, khi Bắc Cung Mộ Duệ cố ý cởi quần áo của mình ra, cố ý làm đồ trong túi rơi xuống đất.
Vật nọ rơi xuống tạo ra tiếng vang, Yểu Ương Từ cảm thấy toàn thân mình cũng rung theo, chỉ có đôi mắt mở to, môi mím chặt, run run nhìn ánh sáng mỏng bên ngoài, nó đã sớm chứng kiến người đàn ông này lòng dạ độc ác, nếu bị hắn phát hiện mình nhìn trộm ở nơi gần đó, chắc chắn sống không bằng chết.
Bắc Cung Mộ Duệ từ từ ngồi xuống, hơn nhìn nghiêng, góc độ vừa vặn thấy rõ gì ở dưới giường, nhưng mà người kia ở dưới giường lại không biết hắn có thể nhìn thấy nó.
Khi khuôn mặt kia dần sáng ra, nụ cười trên khóe miệng Bắc Cung Mộ Duệ cũng càng hời hợt, như một đóa hoa đang ở thời điểm rực rỡ nhất, bỗng bị mưa đá làm gãy.
Người cuộn mình co rúc ở dưới giường như thú nhỏ sống trong động bị dã thú khác xâm nhập vào kia, dĩ nhiên là nó!
Bắc Cung Mộ Duệ không biết vì sao mình lại do dự vài phần, nhưng hắn lại không muốn vạch trần nó, hay là buông tha cho nó!
Nhưng mà, ý nghĩ rõ ràng hơn trong đầu hắn là, cuối cùng nó là ai? Một người nằm dưới giường nghe lén, cũng không phải việc người thường có thể làm!
Nhớ đến lần bọn họ gặp mặt lúc trước, hình như nó cũng chạy ra từ tòa nhà cũ. Mà sau đó, lại gặp trong cuộc đấu giá, hắn thấy vẻ ngoài khác thường của nó, lại mua nó trở về.
Hỏi tất cả về nó, nó đều nói đã quên. Nhìn hai mắt mê man đầy hơi nước của nó, như thật sự hoàn toàn không biết gì về mình.
Mà hắn sở dĩ mua nó về, chính là vì, nó giống một người.
Một người từ khi biết nói hắn đã nhìn từ nhỏ đến lớn.
Bắc Cung Mộ Duệ hắn chưa bao giờ làm việc vô vị, nếu hắn bỏ một số tiền lớn ra mua một con quái vật tuyệt sắc tóc bạch kim mắt xanh, tự nhiên…… Là có nguyên nhân.
Bắc Cung Mộ Duệ mím môi mỏng, dù nó là ai, dù nó đến đây với mục đích gì, hắn cũng để nó không thực hiện được. Mà bây giờ, hắn sẽ xem nó là ai, cuối cùng đến đây để làm gì.
Nét mặt Bắc Cung Mộ Duệ như không có việc gì nhặt đồ kia lên, như không nhìn thấy gì.
Không biết vì sao, khi Yểu Ương Từ nhìn thấy hắn đứng lên, cảm giác như người ngập trong nước bỗng thở được, cái cảm giác áp bức tiến đến gần, không thể thở nổi này khiến Yểu Ương Từ như sụp đổ.
Nó bỗng phát hiện, người đàn ông giống như vô tâm trước mắt này căn bản không phải người, mà là hóa thân của ma quỷ!
Cho dù hắn căn bản không chú ý đến nó, Yểu Ương Từ đã sớm có cảm giác bị người ta nhìn chòng chọc, mũi nhọn chĩa vào lưng.
Bắc Cung Mộ Duệ quyết định tha cho nó một lần trước, nhớ đến gương mặt của nó, còn có bí mật của nhà Bắc Cung, khóe miệng Bắc Cung Mộ Duệ nhếch lên nụ cười gian, xem ra, nó nhất định có quan hệ với người kia.
Là kẻ cho tới nay đối đầu với nhà Bắc Cung, người đã hại chết cha hắn!
Mà hắn từ từ chờ đợi, tất cả chân tướng nổi lên mặt nước, hắn sẽ dùng cách tàn nhẫn nhất để trả thù người hại chết cha hắn. Dù… ánh mắt Bắc Cung Mộ Duệ trầm xuống, như thản nhiên quét qua dưới giường, dù kẻ đó có là ai.
Bắc Cung Mộ Duệ đến gần giường lớn, bỗng ôm Lam Tự Đình trần trụi lên.
Lam Tự Đình nhất thời sợ đến mức hét rầm lên: “Dạ Đế đại nhân…… Ngài muốn làm gì, thật là hư ~~”
Bắc Cung Mộ Duệ mờ ám hôn lên vành tai của nàng, đầu lưỡi như lưỡi rắn vươn ra liếm liếm, Lam Tự Đình nhất thời run rẩy toàn thân, tiếng rên tỉ ẩn nhẫn mà thích thú thoát ra từ trong miệng.
“Thật sự, không thích ta hư sao?” Bắc Cung Mộ Duệ ôm nàng, đi vào phòng tắm bên cạnh, dùng lực đá văng cửa phòng tắm ra, vừa hôn nàng vừa ái muội như lửa nói: “Không bằng, để chúng ta chơi trò kích thích trước, tiểu mỹ nhân, tắm uyên ương nhé?”
Tiếng nói đứt quãng và tiếng thở hổn hển của Lam Tự Đình truyền đến: “Tất cả đều nghe Dạ Đế đại nhân căn dặn, đại nhân xin hãy thương tiếc……”
Lúc này đầu óc Yểu Ương Từ chỗ trống, không quan tâm đến việc nghe thấy gì nữa.
Đây gọi là tận dụng thời cơ. Yểu Ương Từ vừa nghe tiếng cửa vang lên, một tiếng đóng lại, còn có tiếng nghịch nước của hai người vô liêm sỉ bên trong, Yểu Ương Từ cắn môi dưới, biết bây giờ mà không trốn, tối hôm nay chắc chắn sẽ bị tra tấn thảm.
Từ giường từ từ đi ra, Yểu Ương Từ nhìn thoáng qua cánh cửa phòng tắm, trong mắt hiện lên ý lạnh, rồi xoay người rời đi.
Tay khẽ mở cửa gỗ ra, may mà hai người bên trong như chơi vui đến quên cả trời đất, căn bản không nghe thấy tiếng cửa gỗ mở.
Yểu Ương Từ lại không biết, khi bóng hình nhỏ bé của nó rời phòng, qua khe hở ở cửa kia, sớm có hai mắt Satan nhìn chằm chằm vào nó!