Bạn đang đọc Mật Thám Thiếu Niên – Chương 29: Thành tiểu thư ký
Yểu Ương Từ nhất thời có chút xấu hổ đứng lên, cởi chiếc mũ vừa mới đội lại ra, xoay người tạ lỗi nói: “Thật xin lỗi Bắc Cung tiên sinh, ảnh hưởng đến công việc của ngài, tôi nên đi.”
Nhìn bóng nó xoay người rời đi, Bắc Cung Mộ Duệ vội vàng nói: “Tiểu Từ, đợi chút.”
Đúng lúc này, đột nhiên có người gõ cửa, phá vỡ không khí lắng đọng kỳ quái trong phòng.
Tiếp theo là Dương Uyển Ny mỉm cười đẩy cửa bước vào, vừa nhìn thấy Tiểu Từ đứng đó, lại nhìn Bắc Cung Mộ Duệ đưa tay ra như muốn ngăn cản, Dương Uyển Ny cười yếu ớt, vô lực hỏi: “Chủ tịch, ngài gọi tôi đến có chuyện gì không?”
Cô vừa mới thu dọn đồ ở văn phòng mình để chuẩn bị đi, hai hốc mắt đều đỏ, không ngờ lại bỗng nhận được điện thoại của chủ tịch, nhìn vẻ mặt kỳ quái của hai người, Dương Uyển Ny có chút lo lắng tự hỏi có phải mình đến không đúng lúc không, có phải lại gặp rắc rối không? Dương Uyển Ny có chút khóc không ra nước mắt.
Bắc Cung Mộ Duệ thản nhiên nhìn Dương Uyển Ny sợ hãi đến muốn ngất, lạnh lùng nói: “Nếu cô đưa Tiểu Từ an toàn về nhà cổ của Bắc Cung, tôi sẽ suy nghĩ đến việc giữ cô lại.”
“Thật không?” Dương Uyển Ny nước mắt lưng tròng nhìn đứa bé kỳ quái, trầm mặc ít lời kia. Dương Uyển Ny cô đúng là bại cũng bởi vì nó, thành cũng bởi vì nó.
Yểu Ương Từ nghe xong, hiểu rõ thấp giọng nói: “Cám ơn Bắc Cung tiên sinh, vậy thì, Bắc Cung tiên sinh, Tiểu Từ đi trước. Ngài vất vả rồi.”
Dương Uyển Ny đuổi kịp theo bước nó, vừa rời văn phòng chủ tịch vừa không ngừng cúi đầu cảm ơn.
Ngay khi Dương Uyển Ny đóng cửa lại cùng đi với Tiểu Từ, Bắc Cung Mộ Duệ cuối cùng cũng nói ra một câu: “Nhưng căn cứ vào năng lực làm việc của thư ký Dương, từ ngày hôm nay về sau, cô xuống làm trợ thủ cho thư ký chủ tịch, mà người cô đưa về kia, sẽ là tân thư ký chủ tịch mới. Dương tiểu thư, hy vọng về sau cô có thể tự giải quyết tốt.”
Dương Uyển Ny vẫn cười đến cứng đờ, không thể tin nhìn thoáng qua Yểu Ương Từ đang đi vào thang máy, lại nhìn cửa phòng, cắn môi dưới, dậm chân, tuy không cam lòng, nhưng vẫn vội đuổi theo Yểu Ương Từ.
Có người nói, sau lưng một người đàn ông thành công, sẽ có một người phụ nữ tài giỏi.
Thực ra, sau lưng một vị chủ tịch thành công, thường sẽ có một vị thư ký vạn năng.
Bắc Cung Mộ Duệ nhìn bóng Yểu Ương Từ rời đi, đột nhiên nở nụ cười quỷ dị.
Làm thư ký của hắn, cũng không thể là người thường.
Huống hồ, làm thư ký của hắn, không chỉ là làm công việc bình thường, hơn nữa là, phải hoàn thành mỗi mệnh lệnh của hắn.
Chuyện này, không chỉ đối riêng tập đoàn Bắc Cung.
Không biết, lúc này đây, nó có để cho hắn thất vọng không? Bắc Cung Mộ Duệ có chút mỏi mắt mong chờ.
Dương Uyển Ny đi theo Yểu Ương Từ xuống tầng, vừa vào thang máy hai người im lặng cảm thấy hít thở không thông cuối cùng đã thoải mái hơn rất nhiều, Dương Uyển Ny nhìn Yểu Ương Từ yên lặng cúi đầu, dọc đường đi nó đều im lặng không nói, nhưng kỳ quái là, mình không nói lời nào thì cảm thấy mất tự nhiên, mà nó, vẻ mặt vẫn tự nhiên, như là không có ảnh hưởng gì, cái loại thần sắc thản nhiên này, làm cô nghĩ đến cụ già tóc trắng xóa, nhưng người này lại chỉ là một đứa trẻ.
“Em tên gì?” Dương Uyển Ny kiên quyết phá vỡ trầm mặc.
Yểu Ương Từ không ngờ cô lại chủ động nói chuyện với nó, khẽ ngẩng đầu nhìn cô liếc mắt một cái, thản nhiên nói: “Tiểu Từ.”
“Chị là Dương Uyển Ny, về sau em có thể gọi là chị Uyển Ny.” Tuy về sau có một đứa bé làm sếp thì thật khó chịu, nhưng bề ngoài vẫn phải làm tốt, Dương Uyển Ny chủ động lấy lòng.
Yểu Ương Từ cười yếu ớt, hai má khẽ hiện lên lúm đồng tiền nhàn nhạt, nhìn qua vô cùng đáng yêu, Dương Uyển Ny đang si mê mải miết, Yểu Ương Từ dịu dàng nói: “Chào chị, về sau xin chiếu cố nhiều.”
Nhìn thái độ của nó mềm ra, Dương Uyển Ny cũng cố gắng nói: “Tiểu Từ, em ở nhà lớn Bắc Cung, là làm gì? Là người thân của chủ tịch, hay là……”
“Là người hầu.” Yểu Ương Từ thản nhiên cắt ngang, phun ra vài chữ lạnh như băng.
Dương Uyển Ny khẽ khiếp sợ, không thể tưởng được nó lại trả lời rõ ràng như thế, nhưng nhìn thái độ của chủ tịch với nó, hoàn toàn không phải là của chủ nhân với người hầu!? Làm người ngoài cuộc như Dương Uyển Ny càng mù mờ hơn, cô vốn muốn hỏi nữa, nhưng sắc mặt Yểu Ương Từ lạnh lùng, hiển nhiên không muốn nói chuyện nhiều, vì thế, lại phải nén lòng tò mò lại.
“Đứa bé đáng thương.” Dương Uyển Ny khẽ thương hại nhìn nó, như đồng tình với nó.
Tuy nhiên, Dương Uyển Ny nghĩ như thế sẽ làm Yểu Ương Từ cảm động, nhưng mà lại hoàn toàn ngược lại.
Tiếng nói như thở dài của cô làm Yểu Ương Từ hoàn toàn chết lặng, nó như tỉnh táo lại sau khi nghe tiếng thở dài và thương hại này, khẽ nhíu mày chán ghét, Yểu Ương Từ không muốn nói nữa.
Điều nó muốn, chưa bao giờ là sự thương hại và đồng tình của người khác. Từ một khắc nó tỉnh lại, lòng nó đã thanh tỉnh, chấp nhận cuộc sống hiện giờ. Còn những thứ đó, nó chẳng phải ăn mày, chẳng phải đứa trẻ bị người ta vứt bỏ, cho nên nó không cần.
Hai người đi vào nhà lớn Bắc Cung, đại trạch Bắc Cung nằm trên một ngọn núi lớn ở vùng ngoại thành, từ đời cha ông truyền lại, chiếm vài mẫu lớn, trong mắt người ngoài, khu nhà cổ Bắc Cung thần bí, sâu đến khó dò.
Sau khi đến, Yểu Ương Từ khách khí nói lời cảm ơn và từ biệt với Dương Uyển Ny, Dương Uyển Ny nhìn tòa nhà cổ này, còn có hai con sư tử bằng đá bên ngoài, có chút khủng bố âm u, nhìn nó đã về an toàn, liền vội rời đi.
Yểu Ương Từ vừa xuống xe, liền nhìn thấy một bóng người từ xa lao đến, ôm lấy cổ nó, khẩn trương nói: “Tiểu Từ, em chạy đi đâu thế, ta không tìm thấy em, bị dọa chết rồi, may mà em không có việc gì, may mà……”