Bạn đang đọc Mật Thám Thiếu Niên – Chương 26: Đứa trẻ như thế
Sau khi hai người trở lại tập đoàn Bắc Cung xong, dọc theo đường đi, mọi người nhìn thấy Bắc Cung Mộ Duệ, đều cung kính nói: “Chào chủ tịch.”
Mọi người nhìn thấy Yểu Ương Từ đi sau hắn, đều cảm thấy kỳ quái đứa bé này đến từ đâu, nhưng không ai có gan mở miệng hỏi.
Bắc Cung Mộ Duệ giương lên ánh mắt lạnh lẽo, không giải thích, cũng mặc mọi người đánh giá. Nghiễm nhiên có khí thế đế vương.
Yểu Ương Từ nhìn hắn, ở bên ngoài, dù là hắn, hay là Bắc Cung Khinh Trần, đều không giống với chính họ trong tòa nhà cổ xưa kia. Đến cuối cùng nhà Bắc Cung cất giấu bí mật gì?
Hắn bây giờ, vẻ ngoài sáng sủa, diện mạo tuấn mỹ phi phàm, lại nhiều tiền cao quý, chắc hẳn là hàng ngày đều là đối tượng hấp dẫn các tạp chí vui chơi, cũng khiến các cô gái theo đuổi, nằm mơ cũng muốn lấy hắn.
Nhớ tới tất cả chuyện xảy ra ở nhà Bắc Cung, Yểu Ương Từ có cảm giác như đi ra từ trong mộng.
Nhưng mà vì sao, hai anh em họ lại thay đổi hoàn toàn như thế, như là một loại xuất thần nhập hóa?
Người ngoài căn bản không nhìn ra bất kỳ manh mối và sự kỳ quái nào.
Yểu Ương Từ đi theo hắn ra khỏi thang máy, không biết đi đến tầng nào, đang tinh thần hoảng hốt, không ngờ đi ra ngoài lại đụng phải một người phụ nữ thành thục xinh đẹp, nhất thời, người phụ nữ kêu nhẹ một tiếng, tiếp theo lại như thiên nữ rải hoa, tất cả văn kiện trong tay cô đều rơi loạn ra.
“Xin lỗi xin lỗi xin lỗi……” Yểu Ương Từ lập tức ngồi xuống giúp cô nhặt lên.
Không ngờ, người phụ nữ kia lại quen cậy lớn, không phân tốt xấu, đã to tiếng mắng: “Trẻ con nhà ai lại chạy đến đây gây rối, sao lại có người như mày chứ, không có mắt à, không thấy tao đang vội sao?”
Yểu Ương Từ vẫn cúi đầu như cũ, nhìn tư liệu rơi xuống, hai mắt nhất thời đảo qua, vừa nhặt lên, vừa ghi nhớ gì đó trong đầu, cho nên nhìn qua, động tác nhặt tư liệu có chút thong thả.
Dương Uyển Ny mắng xong, liền làm mặt như khóc tang, vừa cúi người ngồi xuống nhặt giấy lên vừa nhịn nhục nói: “Tâm huyết cả ngày hôm nay của tao đấy, thật vất vả mới sửa sang lại tập tư liệu này, không ngờ lại bị tên nhóc như mày phá, thế này thì làm sao tao có thể báo cáo với chủ tịch.”
Thân là thư ký Dương Uyển Ny khóc không ra nước mắt nhìn trang giấy trên đất, lúc này nhìn Yểu Ương Từ không nói lên lời chán ghét, chút chửi bới vừa rồi còn không đủ hết giận.
“Tên quỷ nhỏ này, là ai không có não mang mày đến đây, lại làm hỏng chuyện của bổn tiểu thư, để tao thay cha mẹ mày dạy dỗ mày một chút!” Nói xong Dương Uyển Ny liền giơ cao tay lên, hướng lên đầu Yểu Ương Từ đánh xuống!
Yểu Ương Từ vẫn cúi đầu mở to hai mắt sáng như cũ, mặt vẫn rơi xuống tư liệu trên đất kia, như là không biết màn nguy hiểm gần ngay trước mắt!
Một cơn gió lạnh thấu xương lướt qua đỉnh đầu, ngay khi bàn tay nặng nề kia sắp hạ xuống Yểu Ương Từ, một bàn tay khác như kìm sắt bỗng kéo tay Dương Uyển Ny lại, Dương Uyển Ny đang trong cơn giận dữ, ngẩng đầu chưa nhìn là ai đã muốn mắng to, nhưng khi tiếng nói kia từ đan điền lên đến cổ họng, đã bị Dương Uyển Ny kiên quyết chặn lại.
Nhìn hai mắt sâu xa không gợn sóng trước mắt, người đàn ông lại lộ ra nét tức giận, Dương Uyển Ny sợ đến mức ngồi bệt xuống đất, lắp bắp nói: “Chủ, chủ tịch……”
Bắc Cung Mộ Duệ không nhìn cô, mà nhìn người nhỏ ngồi xổm trên đất, lo lắng nói: “Tiểu Từ, không sao chứ?”
Yểu Ương Từ như đang vội vàng cái gì, khoát tay nói: “Đợi lát nữa.”
Trong hai mắt đen như mực của Bắc Cung Mộ Duệ khẽ hiện lên nghi ngờ, không hiểu làm sao nó lại thế.
Mà Dương Uyển Ny, nghe thấy lời Bắc Cung Mộ Duệ xong, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời tái đi, không dám tin che miệng, trong lòng run sợ nhìn Bắc Cung Mộ Duệ, trời ạ, cô vừa mới làm gì thế, cô lại đi mắng người bên cạnh chủ tịch!
Dương Uyển Ny hoang mang rối loạn đứng lên, cung kính cúi đầu xin lỗi nói: “Chủ tịch, xin lỗi, tôi có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, tôi cố tình gây sự, miệng chó của tôi không mọc ra được ngà voi…… Tôi, tôi, tôi……” Dương Uyển Ny quá khẩn trương, nửa ngày cũng không nói ra một chữ, cuối cùng đứng ở đó, mồ hôi chảy đầy đầu.
Cho đến bây giờ Bắc Cung Mộ Duệ mới lười biếng đảo mắt qua cô một cái, lạnh lùng nói: “Thư ký Dương, đứa bé này, là tôi mang đến, cô có vấn đề gì sao? Hay…..” Bắc Cung Mộ Duệ đến gần hai má cô, ánh mắt lạnh lùng làm lòng Dương Uyển Ny như say, ngay cả thở cô cũng quên đi, chỉ bất động nghe tiếng nói lãnh đạm của Bắc Cung Mộ Duệ: “Là cô muốn giáo huấn người liên quan đến nó một chút, thư ký Dương?”
Ba chữ cuối cùng, Dương Uyển Ny cảm thấy mình sắp ngất đi.
Trước mắt tối lại, ngay khi Dương Uyển Ny muốn dùng cách ngất đi để trốn tránh, Yểu Ương Từ vẫn ngồi xuống cầm lấy chồng tư liệu dày liệu cho Dương Uyển Ny, thản nhiên nói: “Chị à, em đã giúp chị xếp lại một lần nữa, vừa rồi là em không đúng, thật xin lỗi, xin chị tha thứ.”
“Cái gì?! Em đã xếp lại tốt rồi??”