Mật Thám Thiếu Niên

Chương 115: Lần thứ hai gặp lại


Bạn đang đọc Mật Thám Thiếu Niên – Chương 115: Lần thứ hai gặp lại


Bóng đen khóc không tiếng thật lâu, lúc này mới lau đi nước mắt dính trên mặt, ngẩng đầu nhìn người giữa không trung, lạnh giọng nói: “Nếu con bé chết, anh cũng thu linh hồn của em đi. Dù sao em sẽ không sống một mình.”
Nhìn vợ yêu nói lời tàn độc như thế, trong lòng ác ma run lên, khuôn mặt run rẩy không ngừng nói: “Con bé là con gái của em, cũng là con gái của anh. Em không muốn mất nó, chẳng lẽ anh muốn sao? Anh và em đều là ma, chẳng lẽ có gì khác?”
“Em nào biết, anh không có tim không có phổi, ác ma vô tình vô nghĩa. Ai biết anh có thể mất hết tính người, đến con gái cũng không cần không.”
“…” Nhìn chòng chọc, ác ma thức thời câm miệng. Đỡ phải không cẩn thận chọc tới nàng, nước mắt của nàng, lại rơi không ngừng, cuối cùng đau lòng, còn có mình nữa.
“Ô ô, người ta mặc kệ. Dù sao con gái sống, em sẽ sống. Con gái chết em sẽ chết. Tự anh làm đi.”
Người con gái ngày thường lạnh lùng vô tình, khi tìm được người đàn ông mình yêu và con gái xong, không kiêng nể gì cả bắt đầu lộ ra một mặt nữ tính mềm mại đáng yêu và yếu ớt.
Ác ma bất đắc dĩ ôm trán thở dài, đây thực sự là chuyện khó nhất từ khi hắn làm ác ma.
Bất quá, có cách nào đâu, ai bảo hắn đã yêu con người này. Than thở…
Ác ma hạ xuống, nhẹ nhàng ôm kiều thê từ phía sau lưng, ôn nhu nói: “Yên tâm đi. Có anh ở đây mà.”
Dù là muốn hắn vứt bỏ cả sinh mệnh, dù là muốn hắn phải trả giá thế nào, hắn cũng sẽ bảo vệ nàng và con gái.
Ai bảo có hắn ở đây!
Trừ phi, có một ngày con gái đánh mất tất cả niềm tin vào sinh mệnh và linh hồn của mình, bằng không, hắn sẽ mãi mãi bảo vệ…
——————
Ngày thứ hai, Bắc Cung Tiểu Từ dậy rất sớm, Thím Trầm cũng dậy rất sớm đến rửa mặt chải đầu cho nàng, sau đó mang bữa sáng đến.
Dùng qua bữa sáng xong, Bắc Cung Tiểu Từ để Thím Trầm đưa nàng ra ngoài mua sắm. Nhiều ngày như vậy buồn bã ở trong phòng, nàng cảm thấy thân thể của mình thực sự bắt đầu mốc meo, thậm chí biến thành xác ướp cũng tiến hóa, loại cảm nhận sắp mục này, làm cho Bắc Cung Tiểu Từ cảm thấy hít thở không thông. Cho nên nàng muốn ra ngoài phòng hít thở không khí.
Bác sĩ Hứa đã nói nàng có thể xuống giường, vận động vừa phải có lợi cho sự hồi phục của nàng. Vì thế Thím Trầm lấy xe đẩy tới, đỡ nàng ngồi xuống từ trên giường, tùy Thím Trầm đẩy, đi ra ngoài vườn hoa.
Trên đường đi qua mấy cái sân, là nơi ở của mấy người phụ nữ mà Bắc Cung Mộ Duệ từng yêu chiều.
Nhìn thấy gian phòng này, Bắc Cung Tiểu Từ kìm lòng chẳng đặng than nhẹ một tiếng.
Nàng bị thương thành như vậy, không thể nào đi hầu hạ nữ chủ nhân. Hơn nữa bảy ngày sau phải gả cho Bắc Cung Mộ Duệ, cũng khiến nàng cảm thấy rất xấu hổ.

“Thím Trầm, đi qua sân này đi.”
“Làm sao vậy?”
Sắc mặt Bắc Cung Tiểu Từ bình tĩnh, thế nhưng Thím Trầm hầu hạ nhiều chủ tử như vậy, từ lâu đã học được quan sát sắc mặt, suy tư một chút, lúc này mới đắn đo nói: “Tiểu thiếu gia.”
“Thím Trầm, thím gọi cháu là Tiểu Từ đi.” Quá mấy ngày, mọi người biết, nàng không phải là bé trai. Hơn nữa hiện tại tóc bạch kim trở nên rất dài, dù ang theo mũ, cũng không che giấu được.
Dù cho thực lực của Bắc Cung Mộ Duệ có thể lừa gạt tất cả những người khác, thế nhưng người trong nhà cũ Bắc Cung, vẫn không có cách nào lừa dối. Dù sao Bắc Cung Mộ Duệ không cảm thấy xấu hổ, nàng hà tất phải lưu ý, mắt tự nhiên cái gì.
Thím Trầm cũng là thẳng tính, biết Tiểu Từ thiếu gia cũng biết xấu hổ, nhất thời sửa lời nói: “Vâng. Tiểu Từ, kỳ thực các cô gái trong viện này, ngày thứ hai khi mọi người trở về, khi Tiểu Từ còn hôn mê, nhị thiếu gia không màng mọi người phản đối, đuổi bọn họ đi cả rồi. Còn tuyên bố, bảy ngày sau cử hành hôn lễ. Vì thế, không cần phải lo lắng sẽ gặp phải bọn họ.”
“Cái gì?” Bắc Cung Tiểu Từ ngẩng đầu nhìn bà, biểu tình ngạc nhiên, ánh mắt có chút không hiểu lẩm bẩm nói: “Chuyện gì đã xảy ra? Làm sao lại…”
Thím Trầm cười cười, nói: “Có lẽ là nhị thiếu gia rốt cuộc cũng tìm được người thương, muốn thật lòng với người duy nhất đó.”
Bắc Cung Tiểu Từ sau khi nghe xong, trực giác lắc đầu, có chút châm chọc cười nhẹ. Vì nàng, làm sao có thể… Ha ha…
Bắc Cung Tiểu Từ biết địa vị của nàng. Hắn hận nàng còn không kịp, làm sao có thể thật tình đối đãi.
Nàng, mãi mãi không thể nào là duy nhất của hắn.
Hơn nữa, trong thư hiệp định, “Tâm ý” của hắn, nàng cũng rõ.
“Còn chưa biết cô dâu là ai à?”
“Ừ.” Thím Trầm cười lớn, đáp: “Thật là chờ mong, phu nhân nhị thiếu gia của chúng ta, là danh môn khuê tú nhà ai, lớn lên đẹp thế nào…”
Bắc Cung Tiểu Từ dùng tiếng nói bà nghe không được thì thầm: “Sợ rằng, lần này để ọi người thất vọng rồi…”
Cùng kết hôn với một đứa bé, dù là Bắc Cung Mộ Duệ, cũng không chịu nổi ánh mắt chán ghét của người khác.
Nàng đột nhiên có điểm chờ mong, đến ngày đó, ngày hôn lễ, phản ứng và biểu tình của Bắc Cung Mộ Duệ.
“Tiểu Từ, cháu cần phải nhanh lên một chút, sau đó Thím Trầm sẽ mặc quần áo thật đẹp cho cháu tham gia hôn lễ nhé.” Thím Trầm không biết Tiểu Từ đang suy nghĩ gì, đơn thuần nói.
Bắc Cung Tiểu Từ khẽ đáp lời, chỉ cảm thấy, cảnh sắc hôm nay dù đẹp, đều trở nên buồn bã thất sắc.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, đáy mắt có bóng đen thật sâu, lười biếng ngồi xuống, Tiểu Từ nói: “Thím Trầm, cháu mệt rồi, chúng ta trở về thôi.”

Mấy ngày này, bởi vì toàn thân đau đớn, vì thế lăn lộn khó ngủ, tối đa cũng chỉ là ngủ chập chờn. Tuy rằng cả ngày nằm trên giường, nhưng tinh thần cũng không khá lắm.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mệt mỏi của nàng, Thím Trầm cũng có chút đau lòng, “Ừ, chúng ta về thôi.”
Bắc Cung Tiểu Từ từ từ nhắm hai mắt lại, hưởng thụ ánh mặt trời và gió xuân giờ khắc này, giữ lại cảm giác trên khuôn mặt mình.
Trên đường đi khi ngang qua một cái nhà, Bắc Cung Tiểu Từ đột nhiên cảm thấy có chút quen thuộc, mấy cây cao trước mặt kia, lúc này đang lay động trong gió, bóng cây loang lổ, bởi vì ánh mặt trời, ngày thường u ám, nhưng giờ lại ảm đạm thêm một phần.
“Đừng một chút. Ở đây?” Bắc Cung Tiểu Từ đột nhiên hô lên.
Thím Trầm vừa nhìn ngôi nhà, sắc mặt nhất thời đại biến, khuyên nhủ: “Tiểu Từ, ở đây không thích hợp, hay là chúng ta đi thôi.”
“Không có chuyện gì.” Bắc Cung Tiểu Từ biết tất cả sự thật ở đây, cười nhạt nói, “Chúng ta vào xem một chút đi.”
Người con gái mặc sườn xám trắng, có một loại khí chất kỳ quái không gì sánh kịp, đến bây giờ, vẫn còn hấp dẫn nàng. Hay hoặc là, trên người nàng có một loại hơi thở, khiến nàng có điểm lưu luyến.
Sắc mặt Thím Trầm hoảng hốt, “Tiểu Từ, chúng ta là hạ nhân, là không thể vào đây. Là, là cấm địa.”
Nhìn dáng vẻ của bà, Bắc Cung Tiểu Từ cũng rõ lực ảnh hưởng kinh khủng của ngôi nhà này, người hầu mà đi vào, sẽ có kết quả không tốt. nghĩ xong, Bắc Cung Tiểu Từ cũng không muốn làm bà khó xử, liền thản nhiên nói: “Cháu biết rồi. Thím Trầm, cháu còn muốn đi dạo xung quanh đây, thím đi về trước đi, lát tự cháu về.”
Đường ở Bắc Cung gia đều rất thẳng, nàng ngồi xe đẩy tự đi không thành vấn đề.
“Cái này…”
“Đi thôi. Không phải thím còn có nhiều chuyện cần chuẩn bị à? Mình cháu được mà.”
“Được rồi.” Thím Trầm có chút hoảng hốt liếc mắt nhìn sân kia, nhấn mạnh lần thứ hai nói: “Tiểu Từ, sớm về một chút, không nên chạy loạn. Biết không?”
“Vâng.”
Nhìn bóng Thím Trầm biến mất rồi, Bắc Cung Tiểu Từ lúc này mới chầm chập quay người lại, chuyển xe đẩy đi vào viện yên tĩnh kia.
Gió nhẹ thổi qua, tóc dài của Tiểu Từ khẽ bay trong gió, sợi tóc bạch kim, lướt qua mặt, mang theo mị hoặc, còn có chút, che tầm mắt của nàng, nàng dừng lại, lấy tay gạt sợi tóc ra, đang chuẩn bị tiếp tục đi tới, vừa ngẩng đầu, đột nhiên phát hiện, cách đó không xa, dưới một cây đại thụ có một bóng người mảnh khảnh lẳng lặng đứng, đang lẳng lặng nhìn nàng…
Lá trên cây vì gió thổi qua mà phát ra tiếng vang thưa thớt, thế nhưng những âm thanh này, lại bị càng lộ vẻ tĩnh mịch trong giờ phút trao đổi ánh mắt này,
Bắc Cung Tiểu Từ không kinh ngạc, vẫn dùng tay đỡ bánh xe, chuẩn bị tư thế chuyển động lên phía trước.

Qua hồi lâu, khóe miệng Bắc Cung Tiểu Từ nhếch thành nụ cười nhạt, trong lòng ngạc nhiên đến thoải mái, từ từ đi tới, hướng phía bóng người tuyết trắng kia nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay sao lại đi ra?” Có người nói, nàng vẫn sống ở rất sâu trong địa phủ kia, đã rất lâu rồi không đi ra, hôm nay, trong ban ngày, sao lại xuất hiện ở đây.
Giọng điệu này, quen thuộc như là hai người đã biết nhau từ lâu.
Không giống như vẻ bình tĩnh của nàng, bóng trắng kia đứng ở đó, ánh mắt vẫn lẳng lặng như cũ, thân thể lại run nhè nhẹ, hai tay dưới sườn xám, cũng nắm lại rất chặt. Sắc mặt cũng hơi tái nhợt, nhìn Tiểu Từ, không nháy mắt, dưới bình tĩnh là mãnh liệt cuộn trào, là ngàn vạn ngôn ngữ miêu tả sinh động.
Nàng hít thật sâu một hơi, lúc này mới lộ ra nụ cười, từ từ đi đến chỗ Bắc Cung Tiểu Từ, không nhịn được ngẩng đầu liếc mắt nhìn trời xanh mây trôi, ánh mặt trời ấm áp rơi xuống, khuôn mặt tái nhợt của nàng gần như trong suốt, môi cũng trở nên hồng, thấy vậy Bắc Cung Tiểu Từ không thể dời mắt.
“Hôm nay ánh mặt trời không tệ. Đã lâu rồi, lâu rồi không nhìn thấy mặt trời.” Nàng cúi đầu cười ưu nhã, “Thật là có điểm nhớ.”
Cúi đầu, ánh mắt dịu dàng như một đóa hoa nở rộ.
Bắc Cung Tiểu Từ không biết, nàng ta cảm thấy nàng đến, mới có thể không quan tâm chạy đến, thầm muốn gần gũi, trong ban ngày, nhìn nàng thật kỹ.
Bằng góc độ người mẹ, nhìn nàng thật kỹ.
Bắc Cung Tiểu Từ kinh ngạc nhìn, có chút ngẩn ra.
Vì sao, trên người cô gái thanh lệ này, có hơi thở nào đó làm cho nàng không thể dời mắt…
Loại cảm nhận này làm cho Bắc Cung Tiểu Từ lại cảm thấy vui mừng khi gặp nàng, lại có chút phức tạp mặt nhăn mày nhíu, không hiểu.
“Chúng ta cùng trò chuyện đi.” Nguyệt Thập Nhất đi tới, rất tự nhiên đi ra phía sau xe Bắc Cung Tiểu Từ, thay thím Trầm nhẹ nhàng đẩy xe của Bắc Cung Tiểu Từ đi từ ánh mặt trời đến phía dưới bóng cây.
Bắc Cung Tiểu Từ gật gật đầu, trầm mặc.
Hai người đi rất chậm, thế nhưng trong lòng lại dâng trào mãnh liệt, Nguyệt Thập Nhất nhìn nàng, trước đây cảm thấy đứa bé mệnh mỏng này làm người ta cảm thấy đau lòng, mà bây giờ, đã biết thân phận của nàng, cái loại đau lòng này, biến thành áy náy vô kể.
Con của nàng, còn bé như thế, đã mang một loại hơi thở tang thương và lạnh giá. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, làm cho đứa con nàng yêu, như một búp bê rách, trở nên chẳng toàn vẹn như vậy.
Nàng vươn tay, muốn chạm vào sự lạnh lùng của nàng, thế nhưng lại thu về, rất sợ vừa chạm vào, đứa bé này, tựa như búp bê thủy tinh trong suốt vỡ tan.
“Tiểu Từ.” Nguyệt Thập Nhất thấp giọng gọi tên của nàng, cái tên xa lạ mà quen thuộc này.
“Dạ. Làm sao vậy?” Bắc Cung Tiểu Từ ngẩn người, Nguyệt Thập Nhất đột nhiên gọi tên của nàng, làm dọa nàng.
Hai người bọn họ mặc dù đã gặp một lần, cũng đã nói chuyện, thế nhưng, cũng không tiến thêm một bước hiểu biết, nàng cũng chưa từng gọi tên nàng ta vội vàng mà thân thiết như thế.
“Vết thương của em, khá hơn chút nào không?”
“Vâng, đỡ ạ. Lập tức là có thể rời xe đẩy đi lại.”
“Ừ. Vậy là tốt rồi.” Nguyệt Thập Nhất không nhịn được hỏi: “Tiểu Từ, vết thương này, đau nhiều không?”
“Cái gì?” Bắc Cung Tiểu Từ không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái, thấy trong mắt nàng không thể che giấu đau lòng, hơi kinh ngạc, làm sao vậy, nàng ta luôn luôn vô tình, làm sao lại khổ sở vì nàng?

“Chị sao thế?” Bắc Cung Tiểu Từ đưa lưng về phía nàng, khó khăn xoay người, nâng tay lên nhẹ nhàng phủ lên gò má nàng, lại chạm phải một mảng lạnh lẽo.
Là nước mắt?
Bắc Cung Tiểu Từ ngạc nhiên không gì sánh được, kinh ngạc nhìn đầu ngón tay nhiễm nước mắt, “Vì, vì sao?”
Bắc Cung Tiểu Từ nhìn lệ rơi xuống, như đứa bé hoảng hốt.
Nàng không rõ, vì sao nàng ấy lại khóc…
Nguyệt Thập Nhất vội lau đi nước mắt trên mặt, mất tự nhiên quay đầu, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, dọa em rồi. Ta chỉ nhìn em, đột nhiên nghĩ đến một số chuyện cũ. Vì thế nhất thời không nhịn được…”
“Không sao.” Bắc Cung Tiểu Từ mềm mỏng cười cười, mang theo tính trẻ con nhếch khóe miệng, “Nhất định là người rất quan trọng với chị. Nếu như cô ấy biết chị khó chịu như thế, nhất định sẽ rất đau lòng.”
“Phải không?” Nguyệt Thập Nhất cúi đầu thật thấp nhìn nàng, sâu xa nói: “Cô ấy thực sự sẽ đau lòng vì ta? Nếu như chuyện ta làm sai mãi mãi đều không thể sửa lại, cô ấy, còn có thể đau lòng vì ta không?”
“Nếu có nỗi khổ tâm, hay với người kia mà nói, chỉ cần chị còn sống cũng đã thỏa mãn rồi. Nếu thế, chắc là cô ấy sẽ có.”
“Nếu như là em, em sẽ thế nào?”
Bắc Cung Tiểu Từ ngẩn ra, không hiểu được ý nàng, lúng túng nở nụ cười, nhưng khi nhìn ánh mắt nàng mong chờ lại không đành lòng trốn tránh, hồi lâu, mới rầu rĩ nói: “Không biết. Phải nghe giải thích, mới có thể phán đoán.”
Bắc Cung Tiểu Từ cúi đầu, sắc mặt rất trầm, không biết đang suy nghĩ gì.
Kỳ thực, nếu như là người nàng quan tâm, nếu đối phương làm sai chuyện gì, chắc hẳn, sợ rằng nàng cũng sẽ tha thứ vô điều kiện.
Bất quá, Bắc Cung Tiểu Từ tuyệt đối sẽ không thừa nhận bản thân mình có một mặt như vậy.
Nàng luôn luôn biểu lộ ra, đều là dáng vẻ lạnh lùng quật cường.
Đẩy người ra ngàn dạm, cũng sẽ không dễ dàng để người ta nhìn thấy một mặt yếu đuối của mình.
Nhìn Bắc Cung Tiểu Từ lúc này, liền biết nàng không thích tiếp tục đề tài này.
Nguyệt Thập Nhất nhìn nàng, mở miệng, đột nhiên không biết nên nói cái gì.
Rõ ràng vẫn tìm kiếm, nhớ nhung không ngớt con gái gần ngay trước mắt, lại đột nhiên e sợ.
Tựa như sợ một loại tình cảm, chậm chạp không dám tới gần.
Đau lòng muốn chết, còn mạnh giả vờ trấn định.
“Tiểu Từ…”
“Em nghĩ em phải đi. Hôm nay đã quấy rầy. Nhìn thấy chị thật vui.” Bắc Cung Tiểu Từ chủ động nói, nhìn nàng cười cười, sau đó tự cố đẩy xe, rời bên cạnh nàng, xoay người đi ra ngoài viện.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.