Đọc truyện Mật Thám Phong Vân – Chương 483: Nặng Không Phải Loại Thường
Vương Trường Đông nói :
– Đúng rồi.
Diệp huynh muốn tham gia anh kiệt, cũng vì lý do kết hôn lấy vợ đấy.
Lăng Phong không khỏi ngoài ý, cũng một tên vướng mắc chuyện vợ con? Nam nhân trưởng thành đều đồng bệnh tương liên, không sai mà.
Hắn cười nói :
– Sợ lấy xong bị nhốt trong nhà, cho nên gắng tham gia Kiếm hội sao? Haha …
Diệp Lỗi nghe thấy mặt đen thui.
Vương Trường Đông lại phải giải vây :
– Khụ, cũng không phải vậy.
Diệp huynh ý tứ muốn môn đăng hộ đối với nhà gái một chút.
Nói vậy Phong ca hay là cố đánh một chút vậy? Thanh Nghi chắc cũng sẽ vui vẻ chút.
Vương Trường Đông tiếp :
– Mà, các ngươi có biết vị hôn thê của Diệp huynh là ai không?
Phong ca chẳng mấy quen biết đám công tử anh kiệt võ lâm, làm sao mà biết vợ sắp cưới của họ Diệp là ai?
Chẳng qua, họ Diệp muốn tham gia Anh Kiệt, phải chăng muốn dần dà làm thủ lĩnh trong thiếu niên công tử võ lâm? Hơn nữa kết hôn Thế gia gì đó, là để liên kết võ lâm? Đây cũng là một tin tức tình báo đáng kể đi.
– Ta ở Tào bang …
Câu này Lăng Phong xài không biết đến lần thứ mấy.
Mù chữ a mù chữ.
Mang tiếng đi lại giang hồ 3 năm, cái gì cũng không biết.
Thế mới nói “tin tức võ lâm” tách biệt.
Vương Trường Đông nói :
– Đó là Thẩm gia đại tiểu thư.
– Thẩm gia?
Ấn tượng của Lăng Phong về Thẩm gia chỉ có tên Thẩm Thành nội gián Cửu môn, cũng không hay ho gì lắm.
– Thẩm tiểu thư vô cùng xinh đẹp.
Ta dám quả quyết, Bát Đại mỹ nhân lần này kiểu gì cũng phải có tên nàng ta, chỉ sợ đệ nhất luôn cũng không chừng.
Diệp huynh vì muốn xứng đôi với nàng, cho nên quyết tâm tham gia anh kiệt, Diệp tiền bối cũng không ngăn cản.
Các cao thủ môn phái thấy đây cũng là chuyện vui võ lâm, cho nên cũng nhất trí để Diệp huynh công bình tham gia.
“Cho nên mới ngầm để hắn ta thứ 1?” Lăng Phong cười nhạt.
Đúng là mua danh chuộc tiếng.
Lăng Phong hắn vì có nhiệm vụ trong người, chỉ cần top 10 không nên hạng 1 dễ bị để ý.
Chứ nếu thực sự muốn lấy thể diện, nhất là cho vị hôn thê tương lai xem, hắn cũng chả buồn tính toán làm gì.
Cứ báo danh bừa, đằng nào chẳng phải thắng hết.
Tần Quyền lúc này mới chen mồm :
– Thẩm tiểu thư kia thực sự rất đẹp? Ngươi nhìn thấy dung nhan rồi sao?
Vương Trường Đông nói :
– Cái này thì …!cũng chưa tính là nhìn kỹ lắm.
– Chưa nhìn kỹ, vậy làm sao biết là đẹp?
Vương Trường Đông lấp liếm :
– Ờ thì …!Mỹ nữ mà, đẹp, tức là đẹp.
Võ lâm hay không cũng vậy, xưa nay mỹ nữ đều là từ lời đồn thôi.
Đồn càng nhiều thì càng nổi.
Ngươi tưởng bọn họ đều chường mặt ra cho ngươi ngắm sao?
– Cái này nghe thì vô lý, nhưng ngẫm lại lại thấy …!càng vô lý nha.
– Còn không sao? Ấy từ từ, là ngẫm lại có lý mới đúng.
Nói chung, mỹ nữ, đó là phải ngồi trong lầu đài đình các, cười giấu răng mặc giấu dáng, ngươi đứng từ xa nhìn nàng ngưỡng mộ.
Chạy cả ra đường thì chỉ có kỹ nữ.
Lăng Phong ho khan bổ sung :
– Khụ, còn có …!tặc nữ.
Xong xuôi vô thức liếc sang …!Dương Minh.
– Ngươi liếc ta làm gì?
– Không có gì.
Lăng Phong vô tình phát hiện, tặc nương này từ khi bị tất cả bóc trần là nữ, đã không xưng hô “lão tử”.
Mà tặc nữ này cũng chơi rất được, lợi dụng lúc hỗn loạn sờ cả hàng họ của Phong ca, nhất định phải tìm cách lấy lại, bằng không trinh trắng của Phong ca làm sao mà bù.
Vương Trường Đông vẫn thao thao bất tuyệt :
– Giống như cái gì …!Liễu Cung chủ kia cũng thế thôi, mang tiếng đệ nhất, mà đã có ai nhìn được mặt nàng ta đâu?
– Cái này thì không đúng, ta được nhìn rồi.
– Ngươi? Thổi!
Vương Trường Đông khinh bỉ ra mặt, lại tiếp :
– Vả lại, mỗi nam nhân có một sở thích, ngươi nói nàng ta đẹp nhất không có nghĩa ta cũng thấy thế.
Kỳ thực, năm trước Thẩm gia trang tổ chức gặp mặt, ta với lão Diệp từng chạy đi nhìn lén Thẩm tiểu thư một lần …
– Trường Đông!
Diệp Lỗi đứng trước che tay ho sù sụ.
Đi nhìn lén vợ chưa cưới, chuyện này cũng chẳng có gì hay ho.
Vương Trường Đông vội sửa lời :
– À, lần đó chỉ có ta nhìn, Diệp huynh vẫn chưa nhìn.
– Khụ!
– À, không đúng.
Là Diệp huynh nhìn, còn ta đứng cảnh giới.
Diệp Lỗi mặt đen thui, càng nói càng không ra sao.
Vương Trường Đông lau mồ hôi :
– Nói chung, ta có thể quả quyết Thẩm tiểu thư đẹp không kém Liễu Cung chủ, chỉ sợ còn hơn.
Chẳng qua Thẩm gia của nàng ta không thể so với cái gì Thần Cung kia.
Lăng Phong che mặt, cả hai bên đều không nhìn rõ, còn bày đặt so sánh.
Bề ngoài lại hỏi :
– Ngươi biết Thần Cung lắm sao?
Vương Trường Đông lắc đầu :
– Không biết.
Ta cũng chỉ nghe đồn thôi.
Nhưng ta quả quyết …
– Thôi khỏi quả quyết đi đại ca.
– Khụ.
Có lẽ Diệp huynh biết nhiều hơn ta đó.
Diệp huynh, lại đây làm quen một chút.
Vương Trường Đông nói chuyện làm quen đã lần thứ hai, Diệp Lỗi rút cục quay người, làm bộ chào hỏi.
Lăng Phong cười nhạt chắp tay qua loa.
Hắn có chút phản cảm.
Tên họ Diệp này, mua danh chuộc tiếng thì thôi đi, có lẽ ỷ vào Thục Sơn là nơi hội tụ Kiếm hội võ lâm, lại ra vẻ hơi tự cao khinh người.
Lăng Phong cũng không muốn chấp nhặt, dù sao hắn cũng cướp mất số 1 của tên kia.
Chắc đối phương đang rất bực bội hắn.
Chỉ nghe Diệp Lỗi nói :
– Cha ta nói, Thần Cung là một môn phái rất bí ẩn, có từ thái cổ, ngoài ra ta cũng không biết gì hơn.
“Hừm, nhìn tư thế này, chắc không chỉ biết mỗi vậy.” Lăng Phong nghĩ thầm.
Nhắc đến Diệp Tịch, trọng điểm thám thính của Mật Thám tự, Lăng Phong liền vờ nói :
– Diệp chưởng môn quả nhiên là tiền bối võ lâm, xem ra biết rất nhiều bí mật thiên địa.
Không biết bao giờ ta mới được bái kiến Diệp chưởng môn đây?
– Việc này thì có gì khó.
Phụ thân cũng không phải người tự cao tự đại, chỉ cần ngươi lọt vào Thập Kiệt, sẽ được gặp thôi.
Lăng Phong nghĩ thầm, không tự cao mà bắt hắn phải top 10 mới cho gặp? Cả cha cả con đều như nhau.
Tần Quyền lúc này lại giảo hoạt hỏi :
– Vương Trường Đông ngươi, để ý cả Thần Cung Cung chủ sao?
– Haha, làm sao, ngươi cũng để ý?
Tần Quyền bỗng liếc Lăng Phong, hai người cùng cười.
Trong số các huynh đệ, có lẽ Tần Quyền là người biết quan hệ của Lăng Phong với Thần Cung rõ nhất, còn trước cả Bạch Ngọc Đường, ngay từ những ngày đầu tiên ở Vĩnh Lạc.
Trọng yếu là, thân thế “Cổ tộc” của Tần Quyền vô cùng bí ẩn, cho đến nay vẫn chưa hé lộ điều gì, chỉ e cái đám thế gia kia cũng chẳng là gì so với nhà hắn.
Lại nói, dường như Tần Quyền biết rất rõ Thần Cung, hắn chỉ không nói ra.
Nhưng có thể nói rằng, chính vì nhận ra Lăng Phong có quan hệ với Thần Cung, mà Tần Quyền mới ở lại làm huynh đệ cũng không ngoa.
Lại nghe Vương Trường Đông nói :
– Yên tâm đi.
Vương Trường Đông ta khẩu vị khác hẳn thường nhân, đảm bảo không đụng hàng với ngươi.
– Thẩm tiểu thư?
– Cũng không phải.
Sở thích của ta, rất mạnh đó.
Lăng Phong cười hỏi :
– Nói nói một chút thử, ta rất tò mò mỹ nữ võ lâm đó.
Vương huynh đệ lại hiểu biết nhiều như vậy …
– À, người này …!cũng không tính mỹ nữ.
Ta nói ra, tuyệt đối đừng nói cho ai biết đấy?
Cả đám châu đầu lại.
Dương Minh cũng nhón chân nghe lén.
– Người trong mộng của ta, đó là …!Thiên Diện Quỷ Thủ.
– Thiên Diện Quỷ Thủ?
Ngay cả Dương Minh cũng há hốc mồm.
Uy danh của Thiên Diện Quỷ Thủ, võ lâm chính đạo đều nghe qua.
Có lời đồn nói đó là một nữ quỷ vô cùng xấu xí.
Hơn nữa, nàng ta 10 năm trước đã là Thập Đại Ác nhân, bây giờ tệ lắm cũng 30, không chừng là lão thái bà cũng không chừng.
Diệp Lỗi chắp tay ở xa nhắc :
– Ta nói lão Vương, chuyện này có gì hay mà đi đâu ngươi cũng nói? Ta biết ngươi tính khí thích nổi bật khác người.
Chẳng qua vui đùa này nói một hai lần thì không sao.
Làm không khéo thành thật, võ lâm chính đạo sẽ xem ngươi là đồng đảng ác nhân đó.
– Nói bậy, ta là thực lòng ngưỡng mộ nàng ta, cũng không phải nói cho vui.
Lăng Phong Bạch Ngọc Đường Tần Quyền đồng thời há mồm nhìn Vương Trường Đông.
Ngay cả Phi Yến cũng chớp mắt nhìn gã.
Lăng Phong giơ ngón cái :
– Nặng! Khẩu vị Vương huynh, rất nặng! Chẳng qua, lại hợp với ta.
– Phải không? Haha, ta nói mà, bởi vậy vừa nhìn Chu huynh đệ là ta đã thấy như quen biết nhiều năm.
Câu này nói thế nào có điểm cổ quái.
Giống như …!hai tên thích tự ngược cười khổ với nhau.
Chẳng qua, ở đây trừ ba huynh đệ ra, chẳng ai biết cả Liễu Cung chủ lẫn Thiên Diện Quỷ Thủ đều từng nằm trong lòng Phong ca ôm đi.
Cái này gọi là gì? Gọi là đồng nghiệp không đồng mệnh, chêch lệch đẳng cấp.
Dương Minh lúc này đột nhiên vui vẻ :
– Hừ, còn tính các ngươi là nam nhân.
– Ý, vinh hạnh nha, lại được Dương huynh đệ công nhận.
Theo ý Dương huynh đệ, thế nào là nam nhân?
– Lúc nào cũng đòi mỹ nữ mỹ nữ, ôn nhu hiền thục cái quỷ gì đó, đều không phải nam nhân chân chính.
– Ai nói vậy?
– Cha ta.
Đám Lăng Phong toát mồ hôi, đây là định nghĩa gì?
Cá nhân Phong ca mà nói, gặp một nữ nhân, nếu nàng xinh đẹp ôn nhu, thì sẽ vẫn được ưu tiên một chút.
Nếu bị khuyết thiếu một chút chút chút, thì vẫn có thể xem xét.
Đây gọi là, tấm lòng bác ái chúng sinh, nữ nhân đều yêu mến, liên quan gì chất lượng nam nhân nha.
Đổi lại, nếu là tặc nương này …!Thôi bỏ đi.
Dương Minh bỗng quay mặt hỏi Lăng Phong :
– Ngươi cũng thích người như Thiên Diện Quỷ Thủ?
– Ta? Khụ.
Ờ thì …!cá nhân ta yêu thích, là nội hàm trước, rồi mới diện mạo sau.
– Tốt!
Tốt cái gì tốt? Liên quan?
Đúng là nữ nhân, có giả trai giống cỡ nào cũng khó hiểu như nhau.
Lăng Phong thậm chí cảm thấy, hình như có gì đó nguy hiểm đang chờ đón hắn, giống như …!con mắt của Sauron, không khỏi rùng mình một cái.
Vương Trường Đông bỗng thò đầu vào :
– Dương huynh, ta thì sao? Kỳ thực, ta biết đời này mình vô duyên với Thiên Diện Quỷ Thủ, nhưng những nữ nhân mạnh mẽ cá tính, lại dám nghĩ dám làm như Thiên Diện, ta đều thích.
Dương Minh trừng mắt :
– Vậy thì liên quan gì ta? Ngươi đi mà tìm những người như vậy.
– A?
– A?
Có đến 2 tiếng “a” vang lên.
Đầu tiên là Vương Trường Đông há mồm nhìn Dương Minh bỏ đi.
Lăng Phong lại đang há mồm nhìn Vương Trường Đông.
Thằng nhãi họ Vương này, có khi nào nói chuyện Thiên Diện chỉ là mồi câu không, mục tiêu chân chính lại là …!Dương Minh.
Ngẫm lại, từ đầu giờ, mặc dù đám Lăng Phong nói chuyện với Dương Minh không kiêng nể gì, chỉ riêng Vương Trường Đông lại rất hay vuốt đuôi cười trừ.
Lăng Phong còn tưởng gã tính cách khiêm tốn như thế.
Đậu móa, trình độ tự ngược không phải loại thường, Phong ca xin cam bái hạ phong.
Thẩm Sung vừa đi đâu quay lại, nghe đám này cười tiện, còn tưởng bọn họ vẫn còn nói chuyện Thẩm tiểu thư.
Dù sao hắn cũng họ Thẩm, không khỏi khó chịu :
– Ài, Bích Quân từ nhỏ không ra khỏi nhà, các ngươi giữ chút khẩu đức đi.
Vả lại, vị hôn thê cũng là của người khác, các ngươi cao hứng cái gì chứ?
Nói rồi nói với Diệp Lỗi :
– Nếu lần này huynh đệ nhất Anh Kiệt, lại lấy được Bích Quân, thế quả là song hỉ lâm môn hai nhà Diệp Thẩm chúng ta.
Diệp Lỗi nghe vậy mày mới giãn ra đôi chút.
Lăng Phong bỗng vô thức nhớ ra :
– Từ từ đã, Vương huynh, ngươi nói Thẩm tiểu thư kia, tên là Thẩm …!Bích Quân?.