Đọc truyện Mật Thám Phong Vân – Chương 478: Vì Một Chữ “tình”
– Của Đường Thiên Hành?
Không chỉ Vương Trường Đông, mấy người Khúc Linh Phong cũng nghệt mặt ra.
Dù sao tên họ Đường kia danh tiếng cũng không phải nhờ thổi ra.
Thiếu chủ Đường môn, là hàng thật giá thật cao thủ, còn là tà ác cao thủ, không giỡn chơi được.
Vừa rồi hắn ra tay như chớp giật, một mạng người rớt xuống tuy hắn ta không hề thừa nhận, nhưng ai cũng vẫn nghĩ là tên kia làm không thể sai.
Bạch Ngọc Đường tủm tỉm :
– Hêhê, thế nào.
Thấy bái phục muốn lạy, ngưỡng mộ muốn chết chưa?
Vương Trường Đông lúc này mới chắp tay :
– Ngưỡng mộ ngưỡng mộ.
Trước mắt không thấy Thái Sơn.
Bạch huynh đệ là ở cái gì Phong …
– Phong Vân đoàn.
– Đúng đúng, Phong Vân đoàn.
Nhân tài như huynh, lại ở một cái tiểu đoàn đội vô danh như vậy, ta thấy tiếc cho huynh đó.
Hay là, sang Trường Ca minh của ta đi.
Một vị trí đường chủ là chắc chắn, mỗi tháng chu cấp cơ bản mấy chục lượng, tiểu đệ dưới tay mấy chục người đó.
Ở Giang Nam đi ngang không lo ai quản.
Thế nào?
Lăng Phong trợn mắt, thằng nhãi này tưởng kết bạn làm gì, hóa ra để đào tường?
Bạch Ngọc Đường liếc Lăng Phong thở dài nói ra tâm sự :
– Ài ài, nói ra mới thấy.
Đạo soái ta vẫn là đạo nghĩa giang hồ.
Chấp nhận làm tiêu sư không công bấy lâu nay, cũng chỉ vì một chữ …
Con chuột này trước giở dốt đặc, từ lúc nào thích chơi chữ như vậy?
– Lại vì chữ gì? Đừng nói là soái tiếp nhé.
– Không phải, vì một chữ “tình”.
– Ọe! – Ai đó nôn thốc.
Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu :
– Hỡi thế gian, tình là gì …
– Từ từ, làm sao ngươi biết câu này?
– Đột nhiên nhớ đến tình cảm đôi ta dâng trào, linh đài một mảnh tinh không …
– Ọe! – Lại có ai đó nghén.
Bạch Ngọc Đường khinh bỉ :
– Nôn cái gì nôn, câu đó chính là ngươi một lần say rượu nói ra, ta còn nhớ kỹ.
Vương Trường Đông thì sợ hãi :
– Chu huynh đệ, làm sao lại nôn liên tục vậy?
Lăng Phong mặt xám xanh :
– Không có gì, muỗi bay vào mắt thôi.
Khúc Linh Phong cảm khái :
– Thục Sơn đúng là chốn tu tiên, ngay cả muỗi cũng có tiên lực, bay vào mắt mà cũng làm buồn nôn.
Lăng Phong càng xám.
Khúc huynh đệ không nói thì thôi, nói liền ra đạo lý.
Quả nhiên đệ tử Đông Tà Hoàng Dược Sư.
Cũng quên mất không hỏi thăm một chút sức khỏe Hoàng lão gia, không biết đã có Hoàng Dung hay chưa?
Dương Minh thì quan tâm :
– Ngươi …!không phải có thai chứ? Cha ta nói nôn là biểu hiện có thai đó.
– Cha ngươi không nói nốt chỉ có nữ nhân mới có thai sao?
– Cha ta nói nam nữ đại đồng, công bằng như nhau.
– Tiến bộ!
Lăng Phong giơ ngón cái, mặt đã đen như than.
M* nó anh kiệt gì như diễn viên hài kịch.
Bạch Ngọc Đường lúc này một bộ nghiêm chỉnh :
– Vương huynh cái này không đúng rồi.
Cùng là đồng đạo võ lâm, cũng không phải buôn người.
Làm gì có đạo lý nẫng người của nhau như vậy? Bổn Thử tuy là Đạo soái không giả, nhưng trước giờ vẫn luôn trung thành với lý tưởng của mình.
– Ngươi thì có lý tưởng gì?
– Nhiều lắm, tỷ dụ “lấy của người giàu chia cho người nghèo”.
Trường Ca minh của Vương huynh, chi tiền nhiều phung phí vậy, có thể xem là “người giàu”.
Vương Trường Đông vội vã xua tay :
– Bạch huynh đệ hiểu lầm.
Đó là ta nói lên chút mà thôi, kỳ thực chỉ mấy lượng.
Lăng Phong buồn bực.
Đầu năm nay đi xin việc tự chém gió hồ sơ thì thôi đi, công ty tuyển dụng cũng chém gió nốt.
Tần Quyền bỗng nhiên thò đầu vào hỏi :
– Mấy lượng cũng không sao, quan trọng là có cơ hội thân cận mỹ nữ hay không thôi.
Ta ở Phong Vân đoàn kia, bao nhiêu gái đẹp đều bị tên đoàn trưởng nẫng mất, cũng đang muốn đi chỗ khác đây.
Lăng Phong dở khóc dở cười, chẳng biết lời này bao nhiêu là thật.
Mỹ nữ theo Phong ca là tội của của Phong ca sao? Cái này là do bên bộ phận biên kịch.
Lại nói, trong đây Tần Quyền chính là người đầu tiên, không đúng, thứ hai lấy được ngân bài.
Ra chiêu nhanh gọn lẹ, thân pháp quỷ khóc thần sầu, cả đám tuy không nói ra đều trong lòng bội phục.
Vương Trường Đông tuy là cựu Anh Kiệt cũng hào sảng nói mình không bằng, quả quyết năm nay Tần Quyền sẽ là một suất Anh Kiệt, thậm chí 1 trong 3 người đầu.
Vương Trường Đông nghe cao thủ như Tần Quyền lại muốn bỏ chỗ tối tìm chỗ sáng liền mừng rỡ :
– A, cái này thì ta lại có thể bảo chứng.
Trường Ca minh bao trọn Giang Nam.
Mà Giang Nam nổi tiếng cái gì, tin chắc Tần huynh đệ cũng biết.
Nói không phải chơi chứ, danh sách mỹ nữ Giang Nam, ta nắm hết trong tay …
Tần Quyền liền vỗ vai :
– Ra đây chúng ta bàn bạc một chút chuyện chuyển công tác …
Lăng Phong mặt xám xịt.
Hắn tin tưởng Tần Quyền chỉ đùa vui, nhưng qua đây cũng thấy một chuyện.
Lăng Phong đối xử với huynh đệ rất thân thiết.
Có gì ăn chơi hắn đều chia chung.
À, trừ gái, dù sao cái này là một tổ hợp chỉnh thể, không thể chia lẻ mỗi thằng một bộ phận được.
Mà phải không? Nghe nói gần đây trong giới ăn chơi thịnh hành 3P 4P.
Mỗi thằng một …!
Khụ!
Nói tóm lại, có bao nhiêu tiền hắn đều đem cho huynh đệ dùng.
Nói sao, Phong Vân đoàn tiền vốn thành lập mấy vạn lượng cũng là một tay Lăng Phong tự bỏ ra.
Tình hình của đoàn không giàu có gì, huynh đệ chắc chắn cũng đều nhìn thấy mà thông cảm.
Nhưng là, nói một câu thực dụng chói tai.
Thời gian trôi đi, không có tiền uống rượu chơi gái, tình cảm chỉ e cũng sẽ rạn nứt.
Lại nghe Bạch Ngọc Đường vỗ vai :
– Lão Chu à, lúc hoạn nạn mới thấy chân tình.
Nói cho ngươi biết, ta chuyến này đáng ra cũng không phải đi với tên họ Tần kia đâu, mà là một tên họ Lăng đó.
Thằng nhãi kia rất vô tâm.
Ngay cả vé đôi cũng chuẩn bị cả rồi.
Đáng tiếc …
– Ngươi nói với ta làm gì?
– Không có gì.
Chỉ vì một chữ tình thôi …
– Ọe!
Dương Minh lộ vẻ quan tâm :
– Lại muỗi vào mắt nữa sao?
– Ta nói Dương huynh, để ý lão Chu sao? Cứ bám lấy hắn thế?
– Ngươi nói cái quái gì đó? Lão tử …!Hừ!
Dương Minh bực dọc bỏ đi.
Lăng Phong cười cười nghĩ thầm, nói đến chuyện chính, giờ chỉ còn hắn chưa có lệnh bài.
Phong ca không phải không muốn lấy, mà là đang nghĩ cách lấy sao cho xinh đẹp.
Hắn luyện khí mới có 3 năm, lại không được dùng Cửu Âm, thì làm sao đánh ra 10 năm công lực? Cái này chẳng phải làm khó hắn sao?
Bỗng Bạch Ngọc Đường nhỏ giọng nghiêm túc :
– Ngươi đang có nhiệm vụ sao?
Lăng Phong vờ thờ ơ :
– Ngươi nói với ai vậy?
– Thôi, giả vờ gì nữa? Ta cũng từng là mật thám đó đại ca.
Tần Quyền kéo tên họ Vương kia đi xa là để ta nói chuyện với ngươi thôi.
Lăng Phong đúng là không nghĩ đến hai tên này còn có mặt hiểu chuyện như vậy.
Hắn còn lo bị hai thằng này phá bĩnh.
– Các ngươi làm sao biết?
– Có gì khó? Huynh đệ một thời gian rồi, có những thứ không giấu được đâu.
Nghe câu “có chết ra tro ta vẫn nhận ra” chưa? Hêhê.
Lăng Phong cười cười, vẫn là huynh đệ lâu năm tốt.
Nhưng lại cười nhạt :
– Lại chém gió.
Các ngươi hiểu ta, ta thì không hiểu mặt hàng các ngươi sao? Còn không phải vì Phi Yến bám lấy ta.
– Hếhế, ờ thì …!đó chỉ là một nguyên nhân thôi.
Tiểu tiết, phụ trợ.
Mà cũng nói, ngươi kiếm đâu ra cái mặt nạ tinh vi như vậy? Nhìn thế nào cũng không thấy ra chân tướng.
Bổn Thử nếu mà có một cái, còn sợ đi trộm toàn thiên hạ không lo bị nhận ra sao?
– Hình như hết hàng rồi.
Muốn thì chuẩn bị sẵn một ngàn lượng đi, ta đặt cho.
Đại Tiếu đem đồ của Mật Thám tự tuồn ra bán một cái 200 lượng, coi bộ cũng ăn được trăm lượng.
Phong ca thì khiêm tốn hơn, nâng một phát hẳn 1000, chặn những 800 lượng.
Bạch Ngọc Đường bật ngửa :
– Ngàn lượng? Thôi bỏ đi, Đạo soái ta kiếm ăn là vì dương danh chữ Soái, cũng không phải vì chữ Đạo.
Lăng Phong bĩu môi.
Không phải nói quá chứ, từ ngày mang cái mặt Chu Bá Thông vàng vọt này, vận của Phong ca thế nào lại đỏ hẳn ra.
Liên tiếp gặp chuyện tốt.
Chẳng lẽ đây mới là diện mục trời định của Phong ca?
Mà thôi bỏ đi, dung nhan trọng yếu, nhìn như bệnh nhân da liễu mãn tính, thà nhọ còn hơn.
Xong việc lại trở về làm Lăng Phong.
Bạch Ngọc Đường lại hỏi :
– Chắc ngươi gia nhập tổ đặc biệt hả? Đồ đạc xịn như vậy.
Yên tâm đi, ta tự biết chừng mực.
Tần Quyền chắc cũng đoán ra rồi.
Có gì cần cứ nói, bọn ta sẽ phối hợp diễn với ngươi.
– Cũng không có gì.
Tổ chức nghi ngờ Kiếm hội có liên quan đến âm mưu nội loạn gì đó, muốn thám thính khống chế một chút thôi.
– Ra vậy.
Ta nghe được gì sẽ nói cho, công lao để ngươi báo lên trên hết.
– Trượng nghĩa như vậy?
– Hếhế.
Tần Quyền chỉ cần gái đẹp.
Còn bổn Thử là người có phẩm vị, chỉ cần hôm nào ngươi lại đi trộm bảo vật với ta là được.
– Trộm gì ở đâu nữa?
– Hếhế, còn luôn mồm nói mình thanh bạch.
Vừa nghe đến đã hỏi.
– Khụ, thuận miệng mà thôi.
Bản chất ta vẫn là người tuân thủ pháp luật.
– Chém.
– Thật sự.
Bạch Ngọc Đường nhìn quanh, lại nói :
– Tiện thể.
Có hai chuyện cần nói với ngươi, một tốt một xấu.
Muốn nghe cái nào trước?
Phong ca số nhọ đã quen, thích sướng trước một đoạn, còn hơn biết tin xấu xong nghe tin tốt cũng không lên nổi tinh thần.
– Tốt trước đi.
– Hỏi chơi thôi.
Đằng nào ta cũng nói tin tốt trước.
Quả nhiên hai ta …
– Nín!
– Khụ.
Muội muội ngươi tìm đến.
– Muội muội nào của ta?
– Ngươi nhiều muội muội lắm sao? M* biết ngay mà, chắc lại bổn cũ soạn lại, các chị em đều như vậy mà tán sao?
– Nói chuyện chính đi.
– Tiểu Uyển.
Lăng Phong trợn mắt :
– Cái gì? Tiểu Uyển tìm ta?
Bạch Ngọc Đường nhếch nhếch mép :
– Không phải nói chứ.
Bổn Thử với huynh muội các ngươi quả nhiên có duyên, lệnh muội cũng là dân trong nghề, bản lĩnh trộm đồ còn cao minh hơn cả ta đó.
– Nói gì không hiểu? Nàng ta đang ở đâu?
– Đi cùng bọn ta.
Xong Anh Kiệt trở ra là gặp được.
– Tốt quá! – Lăng Phong nắm tay.
Huynh muội thất lạc 3 năm, rút cục cũng gặp được.
Chỉ là, thân làm đại ca lại để muội muội cực khổ tìm mình trước, không hay lắm.
Về sau lại đền bù cho nàng vậy.
– Vậy chuyện xấu là gì?
– Chuyện xấu là, đại tẩu cũng đang tìm ngươi.
Lăng Phong nửa mừng nửa khó hiểu :
– Thành Bích? Nàng cũng đang đến Thục Sơn?
“Không đúng nha, nàng ấy đang phải lo tiêu cục ở Thái Nguyên.
Cùng lắm là đến kinh thành thôi, chạy đi Thục Sơn làm gì?”
– Vậy thì không phải …!
Bạch gia nói nửa câu thì đổi :
– Ờ mà ta cũng không chắc đâu.
Đại tẩu suy nghĩ kín kẽ, hành tung bí ẩn, thủ hạ ngầm vô số, bổn Thử căn bản không thể đoán.
Nói không chừng đang dẫn quân vây dưới núi bắt gian cũng nên.
– Nói nhảm gì đó, bắt gian gì ở đâu? Mà từ từ, chuyện này thì có gì xấu?
– Không phải xấu …!mà là rất xấu.
Chỉ e có án mạng.
– Dữ như vậy?
– Chuẩn bị tinh thần kỹ chưa? Tim mạch ổn định thì ta nói.
Lăng Phong trợn mắt, thằng nhãi này muốn diễn cái gì.
Rút cục chỉ vào Phi Yến :
– Có Phi Yến ở đây, ta không chết được.
Phi Yến nghe Lăng Phong khoa trương mình, nhoẻn miệng thách thức Bạch Ngọc Đường.
Đại ý chính là, ngươi tốt nhất nói giật gân sao cho Phong ca thập tử nhất sinh mới tốt, bản cô nương sẽ cứu cho ngươi phục mới thôi..