Đọc truyện Mật Thám Phong Vân – Chương 474: Cao Thủ Tranh Phong
Diệp Tịch hắng giọng :
– Trước nhất, có lẽ các vị đều đã biết, Độc Cô Cầu Bại lại gửi thư khiêu chiến.
Có Cái bang, Toàn Chân, Thiếu Lâm, Hoa Sơn.
Không biết có vị nào khác không?
Các phái được nhắc tên, theo thứ tự lần lượt chính là 4 Cao Thủ đầu bảng hiện tại.
Khi xưa, Độc Cô Cầu Bại mà đã nhắm ai, gần như tên đó nắm chắc cái chết.
Có điều, nói đi cũng phải nói lại.
Độc Cô Cầu Bại tuy ác danh tự phụ, nhưng không thể không thừa nhận là cao thủ trong cao thủ, cầm một bộ Độc Cô Kiếm pháp đánh không đối thủ.
Ai được lão ta gửi thư khiêu chiến, cũng tương đương nhận “giấy chứng nhận cao thủ”.
Rất nhiều người còn mong được lão ta chỉ tên.
Chẳng qua, cũng có người nghi ngờ tính xác thực.
– Cũng đã 20 năm.
Ta nhớ lệnh sư năm đó nói Độc Cô Cầu Bại cũng phải tứ tuần, chắc gì lần này đã là một người.
Nói cũng không sai.
Từ đầu năm nay thể loại rảnh rỗi thất nghiệp muốn nổi tiếng rất nhiều, liền Vô Nhai Tử cũng vừa bị giả danh …!khụ.
– Ta thấy Hận Thiên ngươi đây là đố kỵ đi? Không được Độc Cô gửi thiếp cho nên mất mặt?
Người vừa nói là Thanh Vân Bảo chủ Đới Thanh Vân, thứ 9 bảng Cao Thủ.
Hận Thiên lão nhân cười to :
– Haha, lão phu cũng không tranh chút xú danh đó.
Nói cho cùng, biết đâu là ai đó tự bày ra, tự gửi cho chính mình đi.
Dương Thanh Phong lạnh nhạt :
– Hận Thiên tiền bối.
Chúng ta ở đây đang bàn đến làm sao đối phó Độc Cô Cầu Bại, ngươi cũng không nên đâm này chọt nọ.
– Dương đạo trưởng, lão phu cũng không nói ngươi, ngươi cần gì giật mình chứ? Dương đạo trưởng hình như đang bài danh Đệ Nhị thì phải.
5 năm rồi chẳng lẽ võ công không tiến triển gì, sợ thua Độc Cô Cầu Bại sao?
– Hừ!
Diệp Tịch vội ho nhẹ, phá vỡ không khí căng thẳng :
– Chuyện thứ hai, thì phải là Thập Ác năm xưa đã trở lại.
Thiên Diện Quỷ Thủ đánh trọng thương Sử Trang chủ.
Có cả Tàn Dương lão quái trợ lực.
Sử Vũ Thi ho khan, ra vẻ mình vẫn còn trọng thương, nói :
– Ài, lão phu lần đó vì chính nghĩa khổ chiến, nội thương chưa khỏi.
Lần này xem ra phải nhường lại vị trí Cao Thủ cho người thích hợp.
Vài ngươi thầm khinh bỉ.
Họ Sử ngươi 5 năm trước ăn may thế quái nào chiếm hạng 10, có hiềm nghi bỏ tiền mua giải, rất nhiều người không phục.
Năm nay coi bộ biết chắc mình sẽ bị đá bay khỏi bảng, cho nên bày đặt diễn một bộ bất đắc dĩ đi.
Diệp Tịch tiếp nói :
– Đó là chưa kể Hắc Thủ lang quân vô cớ hạ độc thủ Toàn Chân Trường Chân tử.
Đáng nói nhất là, Chính Nhất giáo cũng có tin dữ, ma đầu dưới Phục Ma tháp Nhạc Khởi La cũng đã thoát ra ngoài, chúng Thiên Sư đang truy lùng nhưng không thể chế ngự, muốn võ lâm chính phái trợ giúp.
Diệp Tịch nói đến đó trầm giọng :
– Lần này tình hình vô cùng nguy cấp, vì vậy hy vọng các vị đừng vì chút tiểu ân oán mà tổn thương hòa khí.
Cùng nhau diệt ma trừ hại cho võ lâm chúng sinh.
Một người dáng điệu khôi ngô, Hoa Sơn Lân Hạo Thiên, Cao Thủ hạng 4 nói :
– Ta nghe nói, Cửu Âm chân kinh kia cũng liên quan đến Thập Ác?
Chúng cao thủ đều không hẹn mà cùng trầm mặc muốn lắng nghe.
Nói một hồi đại nghĩa diệt thân, kỳ thực ngồi đây quá nửa cũng vì công pháp.
Các phái có đường tin riêng của mình, đều đã biết Cửu Âm là bảo vật gì đó, nếu đoạt được có thể sẽ xưng bá võ lâm.
Nhưng bọn họ vẫn muốn chính Diệp Tịch nói rõ ràng một chút.
Nhất là tính chân thật của chân kinh này.
Cửu Âm chân kinh liên quan đến một vài bí ẩn, nay đột nhiên đến tay như vậy, tất có chuyện đằng sau.
Vì sao Diệp Tịch hắn không giữ lấy mà luyện, lại tình nguyện ném ra? Nếu gã nói kiểu “tính cách trầm lắng không ham võ học”, hoặc là “sợ mình không đủ bản lĩnh giữ nó”, nói cho đám tiểu bối dưới núi còn được, ở đây đều biết toẹt lòng nhau, chẳng ai buồn tin.
Chỉ là, Diệp Tịch lại đánh sang chủ đề khác :
– Cửu Âm, chỉ e phải tạm nói sau.
Vừa rồi Diệp mỗ nhận tin dữ.
Tả Chưởng môn Tung Sơn gửi thư cầu cứu, toàn Tung Sơn phái bị tập kích, hiện đã không còn mấy người.
Chưởng môn Tung Sơn Tả Nhất Minh, hiện đang thứ 7 bảng Cao Thủ, hôm nay vắng mặt, hóa ra gặp tin dữ.
Kiếm hội mục đích ban đầu là trừ gian diệt ác, không nói Cửu Âm thì không nói vậy, có người liền đoán :
– Không lẽ là Ma môn? Nhân lúc chúng ta ở đây, làm ra đòn khiêu chiến.
Diệp Tịch nói :
– Thục Sơn truy theo Như Vân sát thủ, cũng đã nhờ đến Tung Sơn trợ giúp, mới giành được Cửu Âm chân kinh vào tay.
Như Vân sát thủ cũng có hiềm nghi.Chỉ là, Như Vân sát thủ 10 người đã bị toàn diệt, không thể có người mới nhanh như vậy …
Một người hừ nhẹ :
– Vậy thì chỉ có triều đình làm, giống như Đại Lâm tự năm đó.
Chúng ta thì một lòng diệt gian trừ ác, đám quan binh đó thì lại xem chúng ta như kẻ địch, đúng là một lũ ngu mà.
Hắn là trưởng lão Đường môn, hạng 5 Cao Thủ, tên …!Đường Bá Hổ.
Khụ, không cần khẩn trương, Đường Bá Hổ này và vị “Đường Bá Hổ điểm Thu Hương” kia hoàn toàn không liên quan, chỉ là ngẫu nhiên trùng tên.
Vài người lại thầm khinh bỉ.
Nếu nói đến tà ác, Đường môn các ngươi tuyệt đối không đệ nhất cũng đệ nhị.
Hận Thiên bỗng nói :
– Dương đạo trưởng, chuyện này ngươi nói xem.
– Bần đạo?
Hận Thiên không nóng không lạnh, nhếch mép :
– Toàn Chân các ngươi chẳng phải mấy năm qua vẫn chạy theo vỗ mông Hoàng đế đó sao? Chẳng lẽ không biết? Lại có, Ma môn không dưng độc thủ với Thất Tử các ngươi, xong xuôi lại bỏ đi, ta thấy thế nào cũng rất kỳ quái đó.
Dương Thanh Phong mặt đã xám lại, nói :
– Ý Hận Thiên tiền bối là gì? Bần đạo ngu muội, có chút không hiểu.
Đến lượt Thanh Vân bảo chủ cũng tham gia công kích :
– Ta còn nghe một tin không biết đúng sai.
Nghe đâu 2 tháng trước, ở Thái Nguyên có một vụ tranh giành bảo hạp gì đó.
Chỉ thú vị là, đệ tử Toàn Chân cũng có mặt.
Ngay sau đó, thậm chí vụ việc Thiên Diện lại cũng có Toàn Chân.
Ta mới lại kỳ quái, Toàn Chân đúng là tin tức thông thiên a, ở tận Kinh Kỳ, làm thế nào lại chạy được đến Hà Đông.
Dương Thanh Phong lạnh nhạt giải thích :
– Đệ tử bổn giáo xuất sơn trừ ác, ngay cả Kim quốc cũng có thể đến, đến Hà Đông thì có vấn đề gì? Cũng không như ai đó ngồi một chỗ …
Hận Thiên cười nhạt :
– Nói lão phu? Lão phu chỉ đứng thứ 8, làm thế nào dám qua mặt mấy vị thứ nhất thứ hai đây? Năm xưa Vương chân nhân còn chưởng giáo, lão phu cũng gọi là nể phục một chút.
Nhưng từ khi hắn vân du, Toàn Chân …! đúng là chướng khí mù mịt, dã tâm không nhỏ a.
– Hận Thiên, ngươi …
Mãi lúc này, Hồng Thất Công mới cất giọng trung khí :
– Hận Thiên tiền bối, việc Toàn Chân đến Hà Đông, bổn bang cũng biết một chút.
Ta tin Dương đạo trưởng cũng không làm chuyện gì tâm thuật bất chính.
– Haha, Toàn Chân Cái bang một phe sao?
Hận Thiên tuy vậy thu liễm.
Hồng Thất Công đang là đương kim Đệ Nhất Cao Thủ.
Từ sau khi Tiêu Phong chết, Cái bang cũng tụt dốc, mãi đến khi Hồng Thất Công tiếp nhận ngôi bang chủ, Cái bang mới hồi phục vinh quang.
Bản thân Hồng Thất Công trong võ lâm cũng được xem là một anh hùng, không kiêu ngạo không siểm nịnh, Hận Thiên cũng không thể nói gì.
Đúng lúc này.
– Thần Cung Cung chủ đến.
– Thần Cung?
Mặc dù ở đây đều là tuyệt đỉnh cao thủ võ lâm đương đại, nhưng nghe đến hai chữ “Thần Cung”, đều không nhịn được nhìn về phía đại môn.
Liền ngay cả trưởng lão Thiếu Lâm tự cũng quên luôn Phật hiệu.
Bọn họ tuy là cự đầu, nhưng hầu hết đều chỉ nghe, chứ chưa mấy người đích thân gặp cung nhân Thần Cung chứ đừng nói Cung chủ.
Bạch Mi đạo nhân lần nọ phi ra chỉ muốn xem mặt Liễu Thanh Nghi, cũng không ngoài vì quá tò mò.
Ở cửa lớn, có một bóng hình xinh đẹp lướt vào.
Nàng mặc một bộ trang phục, chỉ là không phải màu trắng như mọi khi, mà lại là màu xanh nhạt.
Dáng điệu như thần tiên hạ phàm, khiến không ít kẻ phải ngẩn ra chốc lát.
Chỉ có vài ba người giữ được phong phạm cao thủ.
Dương Thanh Phong không nhìn, ngược lại còn nhếch mép ưỡn ngực tự đắc.
Toàn Chân chính là phái đoàn hộ tống Liễu Cung chủ đến đây mấy hôm nay.
Chốc nữa Liễu Cung chủ chắc chắn sẽ nhắc đến Toàn Chân đã giúp đỡ mình ra sao, Toàn Chân coi như cùng mâm với Thần Cung, là một loại vinh dự.
Hồng Thất Công tuy liếc sang một cái, nhưng lập tức xong.
Hồng lão gia xưa nay chỉ có đúng một hứng thú, đó là rượu, cho nên còn có ngoại hiệu “Tửu Túy Thần Cái”, cũng không phải “Cửu Chỉ Thần Cái” như ai đó nói.
Ngoài rượu những thứ khác với Hồng gia đều như nhau, còn không bằng nhìn một đĩa đồ nhắm.
Đoàn Nam Đế nhắm mắt tịnh tâm.
Hắn vì yêu thích võ học mới đến đây, nhưng tốt xấu cũng là Hoàng đế một nước, còn không đến mức phải ngưỡng mộ người nào.
Nhân tiện nói, trái ngược với vị tổ tiên lăng nhăng Đoàn Chính Thuần của mình, Đoàn Trí Hưng cũng không háo sắc.
Trong cung có vài chục vị phi tần, Đoàn Trí Hưng lo luyện võ thậm chí còn chưa sủng hạnh hết.
Lần này đến Trung nguyên, hắn cũng mang theo một vị Quý Phi yêu thích đi cùng.
Nhưng vài người khác thì không định lực tốt như vậy.
Cá biệt như lão Hận Thiên, đầu đã hai thứ tóc vẫn nhìn chằm chằm không chút kiêng nể.
Có điều đối phương ăn mặc cực kỳ kín kẽ, lão cũng chẳng thể nhìn ra cái gì đi.
Diệp Tịch đã biết tin tức từ sớm, vội chắp tay bước ra cười dài :
– Liễu tiền bối giá lâm, thật là vinh hạnh cho Thục Sơn.
– Bổn cung gặp qua chư vị võ lâm.
Một giọng nói tựa tiên âm cất lên, chẳng qua lại không có chút cảm tình nào.
Nửa đầu xưng bổn cung, nửa sau lại hàm ý khách sáo, cũng không rõ bên nào cao bên nào thấp.
Đám cao thủ lúc này cũng không thể làm trò thêm, nhất loại đứng dậy khách sáo cửu ngưỡng các loại lời nhảm.
20 năm Kiếm hội, tuy cái tên Thần Cung từng được nhắc đến, nhưng đây là lần đầu tiên Thần Cung thực sự góp mặt.
Độc Cô Cầu Bại, Thiên Diện Quỷ Thủ, Nhạc Khởi La, Tung Sơn tuyệt diệt, lập tức đều bị ném ra sau..