Đọc truyện Mật Thám Phong Vân – Chương 472: Lại Chết Tiếp
Lăng Phong dẫn Phi Yến bám theo Dương Minh.
Mặc dù tặc nương này hành sự có chút tàn ác, nhưng lại là nhân sĩ đi lẻ đầu tiên mà Lăng Phong gặp.
Vả lại, qua hành động giết Lưu Thành bịt miệng, Lăng Phong cảm giác kẻ này cũng gọi là có tí “nghĩa khí”, có thể xem xét kết giao.
Phi Yến vẫn đang cầm tay hắn, một bộ thiên chân vô tà nhìn cây cỏ, Lăng Phong không khỏi kỳ quái.
Phi Yến làm sao lại ở đây?
Chỉ có điều, tiểu cô nương này lại không thể nói chuyện.
Lăng Phong bỗng nghĩ đến cái gì, nhìn trước nhìn sau nhỏ giọng :
– Phi Yến, ngươi biết …!truyền âm hay không?
Phi Yến tròn mắt không hiểu.
– Vậy lúc trước làm sao ngươi có thể khiến con bạch hổ kia ngoan ngoãn nghe lời? Sẽ không phải là nó tự tìm đến làm quen đi?
Lăng Phong đoán như vậy, là vì Phi Yến cũng là tướng hồn.
Chỉ thấy Phi Yến nhoẻn miệng cười, đưa tay chỉ chỉ vào đầu, lúc lắc lúc lắc mái tóc.
– Ngươi hiểu nó nói gì?
Phi Yến gật đầu.
Lăng Phong mừng rỡ :
– Chính nó, có thể chính là cái truyền âm mà ta nói.
Bây giờ ta sẽ dùng thần lực thử …!gọi cho ngươi, nếu ngươi nghe thấy, thì hãy dùng cách ngươi trò chuyện với Bạch Hổ hồi đáp, được chứ?
Phi Yến gật gật đầu.
Thần lực với Lăng Phong vẫn là một phạm trù mơ hồ, hắn hoàn toàn không có đại cương về thần lực.
Hắn chỉ có thể dùng, không biết cách luyện, nếu phung phí sẽ có một ngày cạn kiệt.
Hiện Lăng Phong chỉ dùng thần lực tăng cường giác quan, truyền âm nhập mật, nhìn sát ý và trận ý, khi cần thì dồn lại một điểm gây choáng.
Tuy cũng khá đa dạng, nhưng chỉ có thể gọi là chiêu hỗ trợ, chưa thể gọi là tuyệt chiêu làm chúng nhân sợ hãi.
Nhưng Lăng Phong lại tin tưởng, thần lực, tuyệt không chỉ đơn giản như vậy.
Lăng Phong bắt đầu cẩn trọng tung thần lực, thay đổi từng mức cường độ dò xét, giống như đổi tần số.
“Alo, Phi Long gọi Phi Yến, nghe rõ trả lời.”
Chỉ kỳ quái, hao phí không ít thần lực quý báu quét “tất cả các kênh”, vẫn không tìm ra kênh của Phi Yến.
Xem ra Phi Yến thực không biết truyền âm?
Chỉ thấy Phi Yến ngước mắt nhìn Lăng Phong, hai mắt to tròn chớp chớp.
– Ngươi nghe thấy không vậy?
Phi Yến hồn nhiên gật đầu.
– Vậy sao ngươi không nói?
“Muội …!không biết nói gì.”
Rút cục có một giọng non nớt vang lên, Lăng Phong suýt chút úp sấp.
Tốt rồi, tốt rồi.
Từ nay cũng không lo không hiểu Phi Yến nói gì.
Lăng Phong liền căn dặn :
– Cái vừa rồi gọi là Truyền Âm Nhập Mật.
Không phải việc cần thiết thì không cần dùng đến, không cẩn thận sẽ bị người khác nghe được.
Hiểu chưa?
Phi Yến nhu thuận gật gật.
– Thứ hai, dùng nó nhiều sẽ rất tổn hại tinh thần.
Nếu ngươi muốn nói gì, thì ra dấu cho ta trước, ta sẽ gọi sang, ngươi cảm nhận được thì đáp “alô”, ok?
“Alô, đại ca?”
– Đúng rồi, học rất nhanh.
Lăng Phong xoa xoa tay.
“Danh bạ” truyền âm của Lăng Phong hiện đã lưu 3 số, số Cố lão, số Thiên Diện, và giờ là Phi Yến.
Từ từ hắn sẽ làm hẳn thành mạng truyền âm xuyên Tống luôn.
Cũng không biết có thể nâng cấp đường truyền tín hiệu hay không.
Nhớ lần trước Cố lão có thể truyền âm từ rất xa.
“Thần giao cách cảm” mà khoa học hiện đại vẫn chưa thể giải thích được, Phong ca đã đem vào ứng dụng xong xuôi, đáng tiếc chỗ này không có giải thưởng Nobel.
Nhìn lại phía trước, thấy Dương Minh vẫn vừa đi vừa lùng sục ngân bài, Lăng Phong liền cố bắt chuyện :
– Ê này, vẫn không thấy sao? Nói chuyện một chút được chứ?
– Gì? – Dương Minh đáp cụt lủn.
– Ngươi đi một mình?
– Ờ.
Lăng Phong vuốt mũi cười trừ.
Hắn đã 90% chắc chắn Dương Minh là nữ.
Nhìn kỹ sẽ phát hiện, không chỉ khuôn mặt có nét nữ tính, mà vòng một cũng nhú hẳn ra, chẳng qua nàng ta cố ý mặc thùng thình che lại.
Xem ra, hoặc là bẩm sinh màn hình phảng, hoặc là …!bị buộc lại.
Cũng không biết ả ta mặc nữ trang sẽ bộ dáng thế nào.
Nhìn ngũ quan thế kia, đoán chừng không đến nỗi hù chết người đi.
Chỉ là tính cách có phần hơi thô lỗ.
Lăng Phong còn nhớ Mặc lão nói Thiên Vương bang vốn là quân đội triều Minh còn sót tụ tập lại mà thành.
Có lẽ sống với một đám quân nhân từ nhỏ, Dương Minh mới thành như vậy?
Lại nói, Thập Đại Anh Kiệt tuy dành cho nam.
Nhưng nói cho cùng, cũng chỉ là môt trò đua tranh chốn võ lâm, còn không đến mức khắt khe như thi đấu Olympic.
Nam giả nữ tham gia Bát Mỹ thì không được, nhưng nữ giả nam tham gia Thập Anh thì chắc không vấn đề.
Nói chuyện khác căn bản không khiến Dương Minh đoái hoài, Lăng Phong liền bóc luôn thân phận Dương Minh :
– Ngươi giả nam trang tham gia Anh Kiệt?
Dương Minh cũng không hề giật mình, chỉ hờ hững :
– Hừm, ai nói là ta giả? Lão tử xưa nay đều bộ dáng như thế này, so với đám nam nhân các ngươi còn nam tính hơn.
Vừa nói vừa cố trợn mắt thô thanh.
Lăng Phong không khỏi lấy làm kỳ, ho khan nói :
– Khụ.
Ngươi muốn làm nam nhân, cho dù cố thế nào cũng vẫn có chỗ khác đấy …!
Lăng Phong định mở miệng trêu đùa một chút.
Nhưng chợt nhận ra không khí chẳng có tẹo vui vẻ nào.
Lại nhớ ra vừa rồi ả này tung chân sút thẳng vào hạ bộ Lưu Thành không chút ngại ngùng, xem ra căn bản không e thẹn mấy chuyện kia, đùa cũng bằng thừa.
Vì vậy liền nói vào chuyện chính :
– Ngươi nghĩ xem, 200 người chỉ có 40 người vào tiếp, ai sẽ là những người đó?
Dương Minh không cần nghĩ nhiều nói :
– Đương nhiên là người mạnh nhất.
Lăng Phong cười tủm tỉm :
– Sai lầm, là người có nhiều minh hữu nhất.
– Vậy sao?
Dương Minh vẫn không thèm ngẩng đầu, lại chuyên tâm tìm kiếm.
Lăng Phong lại nói :
– Tỷ dụ bây giờ ngươi cực khổ tìm được một tấm đi.
Đám khác không cần tìm, lại nhàn nhã tập trung đón đường ngươi cướp, nghĩ xem có phải là phí công không?
– Haha, cướp của lão tử? Để xem ai dám?
Lăng Phong liền tặc lưỡi :
– Ta biết ngươi là nữ tặc …!khụ …!võ công cao cường.
Nhưng nhất lang nan địch quần hồ nha.
Dương Minh mất kiên nhẫn :
– Ngươi nói lắm như vậy, rút cục muốn nói gì?
Lăng Phong vuốt mũi, nói đến thế rồi còn không hiểu, tặc nương này ngu thật hay giả ngu?
Vừa rồi Dương Minh ra tay, Lăng Phong cũng đã kiểm định được một chút.
Tặc nương này bản lĩnh cũng không tệ.
– Có muốn tổ đội với ta không?
– Vì sao lão tử phải tổ đội với ngươi?
Lăng Phong câm nín một lát.
– Thì …!như đã nói trên, đi đông hơn có thể giúp nhau.
Lấy xong 2 tấm, ta 1 ngươi 1.
– Không có hứng thú.
– Dương Minh trực tiếp phủ quyết.
Lăng Phong không khỏi ngượng ngập một chút.
Không lẽ vừa rồi mình thể hiện quá tệ, bị đối phương khinh thường?
Còn chưa kịp thể hiện, đã nghe tiếng ai đó :
– Thiếu bang chủ, sao ngươi bây giờ mới đến?
Chỉ thấy một đám nhân sĩ tiến lại, vây lấy chỗ Dương Minh.
Đều là phường cao to đen hôi, thậm chí có tên còn phanh ngực trần.
Dương Minh lúc này mới phủi phủi tay nhìn Lăng Phong nhếch mép cười nói :
– Vừa rồi ngươi nói đông người mới có lợi, lão tử rất đồng tình.
Chẳng qua, phải là lão tử nhìn thuận mắt thì cho ngươi vào, chứ không phải ngươi đi câu kéo ta.
Lăng Phong xấu hổ cười cười.
Người ta có sẵn đội hình, thảo nào không thèm tổ đội với hắn.
Dương Minh phẩy tay nói với đám đồng bạn :
– Thêm cả hắn vào, cùng đi chung.
Một tên cao to hất hàm nhìn Lăng Phong bất thiện :
– Ngươi là thằng nào?
– Tào bang Chu Bá Thông.
– Tào bang? Haha, cái bang rắm thối này cũng cố vào Anh Kiệt sao?
Lăng Phong cười gượng.
Cũng may hắn không phải Tào bang đích thực.
– Lão Tam, xem thử hắn đứng thứ mấy?
Đồng bạn lão Tam dở ra một quyển trục gì đó, nhìn một lượt đã tặc lưỡi khinh thường :
– Tào bang Chu Bá Thông, thành tựu không có gì, tạm xếp thứ 99.
– Tận 99? Còn thua cả lão tử những 10 bậc.
Lão Tam hừ mũi khing thường, xong lại thô thanh nói với Dương Minh :
– Lão Dương, thằng nhãi này bèo như vậy, đem theo làm gì cho phiền ra?
Dương Minh không đáp, chỉ hỏi :
– Đã có ai tìm ra ngân bài chưa?
– Đã có, vừa đánh ra xong.
Hơn nữa, bọn ta còn nhanh tay cướp được luôn.
Cái đầu tiên huynh đệ nhất trí để cho ngươi, xem thử đi.
Nói rồi rút ra một tấm ngân bài chữ Kiếm.
Dương Minh cầm lấy hiếu kỳ :
– Rút cục đánh ở đâu? Làm sao tìm cả nửa canh giờ cũng không thấy?
– Haha, cũng mệt cái đám Thục Sơn này bày trò.
Ngân bài cũng không giấu ở hốc cây bụi cỏ đâu, mà nằm trên …
Còn chưa nói xong câu, đã nghe tiếng hừ lạnh :
– Hừ, rút cục cũng tìm ra các ngươi.
Dám nẫng ngân bài của bổn thiếu chủ bỏ chạy?
Một bóng người nhảy xuống, Lăng Phong không khỏi cảnh giác lên.
Thân pháp tên này không thể xem thường, tiếp cận xong xuôi thần lực Lăng Phong mới phản ứng kịp.
– Đường Thiên Hành?
Dương Minh không khỏi đánh mắt với đồng bạn bất mãn.
Mặc dù ả thích hổ báo, nhưng cướp của ai không cướp, lại cướp của Đường Thiên Hành? Thằng này ứng cử viên Đệ Nhất, tu vi tuổi tác đều ở độ chín.
Quan trọng hơn, hắn nhưng là Thiếu chủ Đường môn.
Ba Thục Đường môn xú danh ngạo thiên, rất ít người dám chọc vào.
Lăng Phong cũng ngầm quan sát.
Đường Thiên Hành này khuôn mặt khá anh khí, chỉ có đôi mắt hơi nhỏ, có lẽ là đặc trưng của dân chơi ám khí chăng?
Lăng Phong còn chưa rõ chuyện, lại nghe một tiếng cười dài :
– Đường thiếu hiệp, chuyện này phải nói rõ một chút.
Đầu tiên là ngươi cướp của Toàn Chân chúng ta trước mới đúng đó.
Ngay sau đó một đoàn đạo sĩ xuất hiện.
Lăng Phong liếc mắt nhìn qua, nhìn thấy ngay Trương Quân Bảo đang bình thản đứng đó.
Còn người vừa nói là Trương Sư Chính.
Vẫn chưa hết …
– A-di-đà Phật, lại gặp nhau rồi!
– Đường huynh, đi không nói với ta một tiếng gì cả.
Rất nhanh lại có thêm vài người, nhoáng cái giữa rừng Anh Kiệt tề tụ, tăng đạo đều có.
Đường Thiên Hành nheo mắt, có lẽ cảm thấy tình hình nhiều người bất lợi.
Gã không hề báo một chữ, đột ngột đảo thân lao tới chỗ Dương Minh, ngay trước mũi Lăng Phong.
Chỉ thấy loang loáng một cái, nửa thân trên của Đường Thiên Hành đã trên không, thân pháp cực kỳ nhanh nhẹn, Lăng Phong khẳng định đã tiếp cận cảnh giới tạo ảnh.
“Vù”
– Lão Dương, cẩn thận chủy thủ …
Dương Minh hoảng hồn lộn ra sau, thân người ả ta vốn dĩ là nữ, nhỏ nhắn dẻo dai, may mắn tránh được một chủy vào mặt.
Chỉ là, Đường Thiên Hành cũng không chỉ tung mỗi một chiêu, tay chủy thủ uy hiếp chỉ là ảo, tay đoạt ngân bài mới là chính.
Tấm ngân bài bị gã chụp được.
Vài tên đồng bạn lập tức lao đến giúp Dương Minh.
Lão Tam hùng hổ quát :
– Họ Đường kia, xem chiêu …
Nói rồi vung quyền.
“Soạt”
“Bình”
Đường Thiên Hành hừ lạnh, tuy chiêu thế là chủy thủ, nhưng Lăng Phong tinh ý thấy, lưỡi chủy thủ trong tay gã lại ngoặt vào trong, giống như không muốn sơ ý lấy mạng đối thủ.
Gã chỉ dùng mu bàn tay với mấy người lão Tam, nhưng chỉ 2 3 chiêu đã chiếm ưu thế, quả nhiên ứng cử viên đệ nhất.
Trong sát na hỗn loạn, bằng vào thần lực Lăng Phong còn cảm nhận một luồng sát ý đi lạc nhịp, dường như đã có ai đó dùng ám khí.
Cùng lúc, nghe một tiếng răng rắc.
“Hự”
– Á …
Chỉ thấy lão Tam vừa lúc còn khinh thường Lăng Phong, lúc này đã ngã ra sau, khuôn mặt dữ tợn ôm cổ, giãy dụa đúng hai cái, hai mắt vô hồn đã trợn trắng.
“Từ từ, lại chết tiếp rồi?”
Lăng Phong bàng hoàng, vội kéo Phi Yến che lại phía sau..