Đọc truyện Mật Thám Phong Vân – Chương 47: Hoạt bất lưu thủ
Lão nhân nọ cười lớn :
– Haha, coi như ngươi có duyên với ta. Ta sẽ dạy ngươi thân pháp cơ bản của nó, kẻo ra giang hồ lại có kẻ khinh đồ đạc của lão đùi gà đây.
– Đa tạ tiền bối chỉ dạy.
Lăng Phong mừng quýnh lên.
Đùa sao? Hắn đang thiếu nhất chính là người chỉ điểm.
Lão nhân cứ thế chỉ cho Lăng Phong vài tư thế, đồng thời chỉnh sửa cho hắn. Làm Lăng Phong thấy học võ công cũng không đến nỗi khó như tưởng tượng, đã thế còn chả tốn đồng nào.
Cao nhân, quan trọng là tâm tình, muốn chỉ hay không chỉ mà thôi.
– Bộ pháp này lấy chữ “phiêu” làm chủ, thân thể phiêu du tự do. Đoạn Hồn ngươi đang luyện thì ngược lại, lấy chữ “định” làm chủ. Hừm, có điều ngươi nên nhớ. Khi ngươi chưa hiểu rõ, thì không nên dùng cả hai thứ cùng một lúc. Nhưng cũng không nhất thiết phải bỏ một, có thể luyện cả hai, chỉ cần ngươi chăm chỉ luyện, đừng để nhầm lẫn là được.
Cái câu này, tầm quan trọng của nó mãi sau này Lăng Phong mới nghiệm ra.
Có những thứ, không tự mình mắc phải, thì không thể nhớ được. Cũng không phải cứ nghe một lần là ok.
– Nha đầu, ngươi xem đủ chưa? Ta biết thân pháp phái ngươi cũng theo chữ “phiêu”, hay là thi triển ra đây đi.
– Vãn bối … không nhìn là được. – Diêm Tuyết Cơ nói nhỏ.
– Haha, thôi được, tùy nha đầu ngươi thôi.
Lão đang định chỉ điểm cho tiểu nha đầu này, nếu nàng ta lo nghĩ nhiều thì thôi kệ đi. Dù sao môn phái của nàng ta cũng không nhỏ gì. Lão vì chút nhân duyên xưa mà có hứng thú với hai đứa trẻ này. Nếu là kẻ khác, lão đã chả thèm hỏi.
Diễm Tuyết Cơ hơi xấu hổ, ngồi xem bí mật võ công của phái khác, không phải lúc nào cũng trơ trơ ra thế này được. Chưa kể, nàng có căn cơ tập võ, nhìn là hiểu được, thậm chí học dễ dàng, không như tên Lăng Phong kia đang cố gắng học thuộc.
Nói về chuyện truyền võ công này, nên biết võ lâm không thiếu những vụ diệt môn diệt tộc cũng chỉ vì muốn cướp bí kíp của kẻ khác, đồng môn sư huynh muội tranh giàu nhau được sư phụ truyền thừa, tu luyện thì giữ khư khư những chỗ cốt yếu. Chả mấy ai thoải mái như lão này, ăn mấy cái đùi gà đã phun ra bí kíp, mặc dù đây cũng chỉ là thứ cơ bản.
Lăng Phong hỏi :
– Lão tiền bối, thân pháp này có tên gọi chứ?
– Tên gọi? Không nói ra được. Vậy đi, ta tặng ngươi thêm một đoạn khẩu quyết, gọi là “hoạt bất lưu thủ”.
– Cái Bang?
Diễm Tuyết Cơ đang ngồi trong chăn nói thầm. “Hoạt bất lưu thủ” nghe rất giống do đệ tử Cái Bang đề ra.
Lão nhân nọ cười dài :
– Nha đầu, ta tuy tóc tai hơi rối nhưng cũng không phải ăn mày đâu.
Lăng Phong thì vẫn mù mờ, Cái bang hắn có nghe qua nhiều.
Có điều đoạn trước cùng Tiểu Hoa lăn lộn xóm ăn mày, Lăng Phong cũng ít khi nghe đến Cái bang, còn nghĩ thời này không có bang này, hóa ra có nhưng ở chỗ khác, hoặc Cáii bang và ăn mày thông thường có sự phân biệt.
Lão đùi gà đứng dậy chuẩn bị rời đi :
– Thôi, ta ăn no rồi, cần tìm chỗ ngủ. Hai đứa trẻ các ngươi cứ tự do. Haha.
– Tiền bối, lúc nào có thể gặp lại ngài? Vãn bối sợ mình ngu ngốc, luyện thân pháp không tốt làm xấu tên tuổi tiền bối.
Lăng Phong cẩn trọng nói, hắn kỳ thực rất muốn bái sư. Nhưng lời không nói ra được. Hắn biết mình mà càng vồ vập vội vàng, lão nhân này sẽ càng khinh thường hắn.
Nói rồi lão ăn mày phi ra cửa sổ :
– Có duyên thì sẽ gặp lại. Nha đầu, nếu gặp sư tổ ngươi, nói là lão đùi gà ta gửi lời hỏi thăm.
Lăng Phong nhìn lão nhân biến mất lẩm bẩm :
– Ặc, đây là tầng ba, nhảy như thế không sợ gãy chân?
– Phì, người ta là cao thủ. – Diễm Tuyết Cơ phì cười.
– Nàng cũng là cao thủ còn gì?
– Ta … ta làm sao so … À đúng vậy, ta cũng là cao thủ, chẳng qua bị vô danh tiểu tốt như ngươi hãm hại.
– Ấy, mỹ nữ, hôm nay sư phụ truyền bí quyết cho ta, tương lai vượt qua nàng nhanh thôi. Tuy nhiên lại có ai đó vô duyên nghe lén.
– Ai nghe lén? Hừ, hơn nữa người ta cũng không nói nhận đã ngươi làm đệ tử. Ở đó mà mơ đi.
– Hôhô.
Diễm Tuyết Cơ miệng tuy khinh thường, nhưng trong lòng vẫn rất ghen tị với độ may mắn của Lăng Phong. Tối qua được nàng cứu một mạng, thế quái nào đột phá, trước đột phá đã có thể hóa hình. Sáng sớm còn được cao thủ chỉ dạy,
“Người này, chỉ sợ tương lai không đơn giản.”
…
Lăng Phong đang cùng A Quyền thong thả đi về tiệm.
– Vân tỷ thế nào?
– Rất tức giận. Chỉ sợ Phong lão bản vừa về liền bị xé xác.
– Nghiêm trọng như vậy? Cũng không phải vợ ta, cũng không phải mẹ ta. Hôm nay mẻ hàng đầu tiên, bà cô này phải vui mới đúng chứ? – Lăng Phong lẩm bẩm.
A Quyền đang khá bức bối, bị Lăng Vân giận cá chém thới cả sáng, phải cất công đi tìm Lăng Phong. Còn tưởng Phong ca bị bắt cóc gì đó. Ai ngờ tìm ra thì đúng đối phương bị bắt cóc thật, mà bị mỹ nữ bắt. Cô gái ở ptrong phòng, kiều mị vô cùng, lúc thò đầu vào Quyền còn tưởng đi nhầm phòng. Xem ra tối qua tên Phong này chắc sướng lắm, tên Quyền vẫn chưa hết ghen tị.
Lăng Phong vừa đi vừa nghĩ về Diễm Tuyết Cơ nên xử lý ra sao. Sau chuyện tối qua giữa hắn và nàng, bạn không ra bạn thù không ra thù, nhưng bạc vẫn nhất định phải lấy.
Phong Vân tơ lụa.
Lăng Vân mặt đỏ bừng đứng ở cửa, đám nhân viên biết chủ tịch đang bực mình đều cố ý tránh xa. Hôm nay đợt trang phục đầu tiên tới, dự kiến mở cửa, thế mà tên quái quỷ kia còn chưa thấy đâu.
Vừa về tới còn chưa kịp chào hỏi gì, Lăng Phong đã nhìn thấy khuôn mặt tức giận của Lăng Vân.
– Ngươi … làm chưởng quầy cái kiểu gì vậy?
– Vân tỷ, xin lỗi xin lỗi, có chút việc riêng …
– Cùng mỹ nữ. – A Quyền ở bên chen vào nói.
Lăng Phong quay qua dằn mặt :
– Quyền lão đệ, ít nói một chút vẫn hơn.
– Lần sau đi đâu nhớ dẫn đệ đi cùng.
A Quyền ghé tai thì thầm điều kiện.
– Thành giao. Nói mới nhớ, ai bảo tối qua thằng nào nhát gan chạy trước?
– Đệ …
Lăng Vân cất giọng ngắt lời :
– Hai ngươi còn ở đó tán gẫu?
– Đây đây, làm việc làm việc.
Lăng Vân không điên không được, Lăng Phong là người đề ra kế hoạch. Đến ngày thử hàng thì biến mất.
Từ trước đến nay, Lăng Vân luôn là người nắm toàn bộ công việc buôn bán, lần đầu tiên bị thuyết phục giao lại cho tên này, thế mà hắn lại làm ăn kiểu chơi chơi này.
Lăng Phong còn chưa kịp nịnh nọt Lăng Vân thì thêm một người nữa hằm hằm đi vào.
– Vân Vân, tên kia về chưa?
– Ấy, thì ra là Lý mỹ nữ, hôm nay hình như có tin vui, còn đẹp hơn hôm trước.
– Vui cái đầu ngươi. Đồ đã may xong, tiếp theo làm gì đây?
– Tốt tốt, vậy thử thôi.
– Thử? Ai thử?
– Dĩ nhiên hai vị mỹ nữ đệ nhất kinh thành thử rồi. Còn cần đi đâu tìm nữa chứ?
Lăng Phong mặt như hoa nở. Tiết mục này hắn chờ bấy lâu nay.
A Quyền đánh hơi thấy ghé vào :
– Này, đệ có thể làm chân trà nước phục vụ không?
– Tránh ra một bên đi.
Lý Minh Nguyệt hôm nào tới đây cũng bị tên Quyền này chọc, liền nguýt dài.
A Quyền lủi thủi đi ra, Lăng Phong cười nhạo :
– Hốhố, do ăn ở, do ăn ở.
…
Lát sau.
“Ài, đàn bà thử đồ, thời nào cũng thế. Tháo ra mặc vào mà thôi, có cần chỉnh sửa lắm thế không chứ?”
Chờ cả lúc lâu vẫn chưa thấy Lý Minh Nguyệt đi ra, Lăng Phong chịu hết nổi, già vờ ngáp dài một cái nói to :
– Oáp, Lý đại mỹ nữ à, ngài không ra tiểu sinh xin phép ngủ một giấc vậy.
– Sắp xong rồi đây. – Lý Minh Nguyệt nói vọng ra.
Nàng ta là người vẽ nó ra, tuyệt đối háo hức hơn ai hết. Bởi vì trong lúc vẽ, nàng đều tưởng tượng không biết bao nhiêu lần mình mặc lên sẽ thế nào.
Rèm nâng lên, một bóng hình đi ra.
Lăng Phong chỉ kịp thốt lên một cái rồi cứ thế há mồm nhìn.
Lăng Vân bên cạnh cũng không kìm được khen trong lòng, nàng không nghĩ lại đẹp thế này.
Lý Minh Nguyệt lúc này mặc váy liền, hoa văn hình thoi đều từ trên xuống, kết hợp màu hồng và viền xanh. Tuy tiểu tiết hoa văn lặp lại tưởng chừng buồn chán nhưng hóa ra lại đẹp, điều này được đúc kết từ thời trang hiện đại mà ra, Lăng Phong tự tin sẽ gây ấn tượng.
Riêng phần ngực là trọng điểm của sắc lang Lăng Phong. Cổ vuông hở ra một khoảng vừa đủ, chỉ cần mang thêm trang sức vào cổ, tuyệt đối kinh thiên động địa.
Cổ đại không xem trọng nổi bật các vòng cơ thể, lại còn cố ý che bớt đi. Thời Đường có lẽ là đỉnh cao của việc khoe thân, cho phép hở nửa ngực.
Lăng Phong đi từ hiện đại, biết rõ nữ nhân đường cong mà làm nổi bật lên thì nam nhân chết hết. Tất nhiên, không thể lộ liễu như thời của hắn, nhưng cải tiến, chít lại tôn lên một chút cũng quá đủ rồi. Hắn còn cố ý để chiếc nơ lụa rất to màu hồng thắt ngang ở dưới, không nhìn không được, đã nhìn thì không thể rời mắt.
Phần eo kiểu váy này không cần bó lại, thay vào đó tà váy dần tỏa ra, chân váy có thêm lớp lụa lót trong xòe ra, cực kỳ bắt mắt.
– Thế nào?
Mặc dù nhìn vào ánh mắt hai khán giả, Lý Minh Nguyệt cũng biết mình nổi bật ra sao, nhưng nàng ta vẫn cố hỏi.
Lăng Phong giơ ngón cái, hai mắt tỏa ánh kim, không nói nên lời.
– Ngươi giơ tay làm gì? Ta hỏi được hay không?
– Được, tất nhiên được.
– Được chỗ nào? Phải nói thật.
– Còn chỗ nào nữa. Bổn công tử đã thiết kế làm sao sai được. Nàng xem cái nơ kia, chậc chậc, nhìn vào là không dời mắt ra được, vừa to vừa tròn …
– Đủ rồi, đừng nói nữa. – Lý mỹ nữ mặt đỏ bừng, không biết vì vui sướng hay ngại ngùng.
“Ngất, kêu ta nhận xét thật. Ta nói thật thì bắt dừng.”
Lăng Vân cũng không kìm được tiến lại, hai mỹ nữ lập tức tíu ta tíu tít một chỗ, ném Lăng Phong sang một góc.
– Hai vị mỹ nữ, còn vài mẫu nữa, có thử không vậy? Sắp trưa rồi đó.
– Không thích thì ra ngoài.
– A, có đồ rồi lật mặt không nhận người?