Đọc truyện Mật Thám Phong Vân New – Chương 292: Ám Hiệu Quốc Tế
Yến tiệc bên trong phủ Tấn Vương dần tàn, không khí bên ngoài càng lúc càng căng thẳng.
Ở một góc phố xa xa.
Chỉ thấy một tên thanh niên thò đâu ra từ góc tối, sau đó nhìn trước nhìn sau lọ mọ từng bước đi ra.
Ngay đằng sau hắn là một bang huynh đệ lúi húi bò theo, vừa nhìn liền biết đi ăn trộm.
Đến một góc sáng trăng, bỗng nhiên thanh niên đi đầu dừng lại ngồi chồm hổm, giơ một tay lên cao.
Chỉ tiếc, đám phía sau không ai hiểu nghĩa, cứ thế đâm đầu vào mông nhau dồn ứ cả lại …
– Êy, đằng trước sao lại dừng đột ngột vậy?
– Đương gia, ngươi giơ tay làm gì vậy?
– Không có văn hóa.
Đây là ám hiệu stop chuẩn quốc tế đó, chịu khó nhớ đi về sau còn dùng.
Nói rồi tên thanh niên thấp giọng :
– Lại đây, hội ý!
Vài cái đầu chụm lại, tên thanh niên nọ nhíu mày :
– Lão Bạch, ngươi có phải thiếu trách nhiệm quá không? Đi đêm mà ăn mặc lòe loẹt như vậy?
– Gì? Bộ này là bộ tối màu nhất của ta rồi đó …
Tên nào đó dở khóc dở cười.
Ra là đội hình Phong Vân bang, đều ăn mặc phi thường nổi bật.
Ví như có một tên mặc trường bào trắng toát, một tên khác tóc vuốt keo dựng đứng, thậm chí còn lất phất vài sợi nhuộm 2-tone.
– Tứ ca, huynh nói nếu Thanh Vân nhìn thấy mái tóc tuấn lãng bây giờ của đệ, nàng ấy có đổ hay không?
– Ta không phải nàng ta làm sao biết? Mà, ngươi tìm đâu ra thứ đồ chơi kia?
Vừa nói Lăng Phong vừa chỉ chỉ lên đầu Tần Quyền.
Kỳ quái, thời này dầu gội đầu đúng là đã có, nhưng gel tóc làm sao cũng có rồi?
Nói đến tóc, Lăng Phong từ khi đến thế giới này tuy ghét để tóc dài, nhưng để không khiến đồng bào phụ nữ dị nghị, hắn cũng “nhập gia tùy tục” nuôi tóc dài.
Chẳng qua phần sau cột thì vẫn cột, nhưng phần trước Phong ca lại rất dụng tâm cắt tỉa.
Có thể nói đằng sau phong trần bao nhiêu, đằng trước hổ báo bấy nhiêu.
Tần Quyền cười bí hiểm, dưới ánh mắt tò mò của vài huynh đệ rút ra một lọ màu trắng cười nói :
– Hếhế, cái nước thần này vừa mới xuất hiện gần đây thôi, nhưng lại rất đắt khách.
Lăng Phong bĩu môi khinh bỉ :
– Nước thần? Chẳng qua gel vuốt tóc mà thôi.
Ngày trước ông vân du Tây Vực, đừng nói vuốt tóc, liền ngay cả xịt hôi nách còn có.
Ngươi cũng nên học Thất đệ một chút, lông tóc là gốc con người a, đừng có xài lung tung sau này hói đầu lại hối không kịp …
– A-di-đà Phật, bần tăng kỳ thực đối với tóc không có hứng thú, xịt nách thì còn được.
Anh em nhìn lại gật gù, đầu Hổ ca bóng loáng, đương nhiên không hứng thú.
– Tần huynh đệ, có phải ngươi mua ở Thục Cẩm hiên không? Ở đó hôm nay lại ra hàng mới, nghe nói “nước tăng lực” gì đó, uống vào khí lực tăng gấp bội …
“Vl, còn có cả nước tăng lực.
Đứa nào làm loạn thị trường như vậy?”
Lăng Phong toát mồ hôi, vờ hỏi :
– Thục Cẩm hiên này, không biết là thần thánh phương nào mở nha?
Bạch Ngọc Đường nhếch mép :
– Yên Vũ lâu Thục Cẩm hiên đều bị Triệu Đán mua tặng cho Dương tiểu thư cả.
Cô ta buôn bán chả ra sao, chỉ có ra chủ ý nhảm nhí là giỏi.
– Dương Diệu Chân?
Lăng Phong chép miệng hiểu ra, nhưng vẫn không khỏi kinh ngạc.
Lại nói, hồi đầu hắn từng xác định đường sống của mình là kinh doanh hàng hiện đại.
Đằng nào xuyên cũng đã xuyên, không có tài hoa kinh bang tế thế ít nhất cũng phải tận dụng kiến thức ngàn năm kiếm chút cháo.
Chẳng qua nói dễ hơn làm, nhất là với một tên gia nô tay trắng như hắn.
Cho nên Lăng Phong định thong thả lăn lộn thêm một thời gian.
Dù sao thiên hạ chỉ có mình hắn là “người đặc biệt”, không đi đâu mà vội.
Từ từ tích lũy ít vốn, lại móc nối vài mối quan hệ, đại khái cửa trước quen quan binh cửa sau quen băng đảng, lúc đó bắt tay vào làm thật ăn thật mới tốt đi.
Chẳng ngờ nửa đường gặp kỳ đà, chính là vị Dương tiểu thư kia.
Mặc dù Dương gia không phải gia tộc buôn bán, nhưng thời này chỉ cần có chút thân phận làm gì cũng thuận tiện.
Dương Diệu Chân là tiểu thư Dương gia, còn có Vương gia chống lưng, nàng ta bán cái gì mà chả phất? Vung tay một cái ý tưởng hiện đại cho dù cùi bắp, cũng đủ ăn đứt Lăng Phong nghĩ ngợi cày bừa.
Cũng vì thế mà Lăng Phong tuy đã xác định Dương Diệu Chân cũng xuyên không, nhưng lại không niềm nở tìm gặp.
Gặp cũng được tích sự gì đâu? Trái lại, chính sự xuất hiện của Dương Diệu Chân khiến Lăng Phong thấy bực mình, làm hắn mất vị thế “độc nhất thiên hạ” mà hắn tưởng.
Cảm giác như ngươi đang giữ trong mình một quyển bí kíp, chưa kịp lòe thiên hạ đột nhiên có kẻ khác xuất hiện cầm một quyển y chang.
Vô cùng mất hứng.
– Ra rồi!
Có tiếng Bạch Ngọc Đường đánh gãy suy nghĩ của Lăng Phong.
Cổng lớn Vương phủ rút cục có động tĩnh.
– Lão Bạch, địa điểm cướp boss đã chọn xong?
– Xong.
Ngươi nhìn phía trước có một đoạn cây cối, u nhiên yên tĩnh.
Đừng nói ban đêm, ban ngày ngay cả quỷ ảnh cũng không có.
Bổn Thử bình thường chia chiến lợi phẩm đều ở đó làm, làm xong lẩn vào rừng không ai biết.
– Địa điểm tốt nha.
Tập thể bác sát, giết người diệt khẩu khụ khụ …
Tên nào đó ho khan.
Lúc này ở phía cổng Vương phủ, một đoàn người ngựa cao lớn lục đục rời đi.
Xung quanh cổng tràn ra không ít quan binh triều đình đứng canh chừng.
Tư thế phòng bị đều kín kẽ như bưng, căn bản không thấy chỗ hở cho kẻ nào đột phá.
Lăng Phong bỗng chép miệng :
– Ngựa Mông Cổ?
Bạch Ngọc Đường thú vị hỏi :
– Ngươi cũng biết?
– Ngại quá, ta thậm chí từng đánh qua.
Ngày trước ở Vĩnh Lạc trấn, lão Công Tôn Hàn từng chỉ cho Lăng Phong cách nhận biết vài giống ngựa.
Giống ngựa Mông Cổ này thân cao chân dài, sức sống dai dẳng, tiếc là không hợp thổ nhưỡng phương nam.
Lăng Phong từng đối chọi với kị binh Kim một lần, biết rõ sức mạnh của chúng ra sao.
Hắn nhìn chằm chằm vào đám lính Kim, đột nhiên phát hiện thêm một kẻ quen mặt.
Kẻ nọ mặc giáp trụ tướng quân, khôi giáp kim loại óng ánh.
Đám cận vệ không hề kém cạnh, đều kín mít toàn thân, đằng sau lưng cung tên nặng trịch.
Chỉ vài chục cung kỵ sĩ nhưng khí thế toát ra như trăm người, vô cùng dũng mãnh.
Thật sự là người như mãnh hổ, ngựa như long câu, xem ra là tinh anh trong tinh anh.
Bạch Ngọc Đường không biết Lăng Phong từng gặp, lại giải thích thay :
– Hắn là Mộc gia Vương tử, tên đâu Mộc Sinh.
Lăng Phong chỉ cười cười gật đầu.
Lần trước Lăng Phong khống chế Mộc Hàm Yên ngay trước mũi Mộc Sinh, tên kia chắc hẳn ghi hận.
Lăng Phong còn nhớ đối phương dùng đao pháp không tệ.
Tuy Lăng Phong không ngán thằng này, nhưng hắn không thể không để ý đám thân binh bên cạnh.
Đám kia đều là thiện xạ trong quân, cách xa nửa con sông còn bắn tên xuyên mặt nước làm Lăng Phong bị thương, đừng nói ở cự ly gần.
Lăng Phong chép miệng :
– Ài, đối phương tinh binh hãn tướng đấy …
Bạch Ngọc Đường không cho là đúng nói :
– Lo gì? Chúng ta chỉ cần cướp rồi chạy thôi, cũng không cần đánh đến cùng.
Ngươi nhìn cái hộp trên tay hắn.
Xem ra chính là vật cần lấy …
Lăng Phong quay đầu nhìn lại, phát hiện Mộc Sinh cầm theo một bảo hạp sáng màu.
Lăng Phong liền chụm đầu huynh đệ, khoác tay lên vai nói lời động viên cuối cùng :
– Được rồi, các đồng chí.
Kẻ địch đã xuất hiện, hãy đề chừng tinh thần, vì nhân dân mà cướp đoạt! Có gì cướp đó, tranh đấu đến cùng …
– Lão Lăng, ta phát hiện ngươi rất có tiềm chất đi ăn cướp đó.
– Nói bậy.
Đây là Hồng quân tổng động viên …
Chờ chút, năm đó Hồng vệ binh cách mạng ruộng đất, chính là cướp tài sản của thổ hào phong kiến, cũng là ăn cướp còn gì? A, bỏ đi.
Tính chất không giống nhau, không giống nhau.
Lăng Phong xoay lưng, vừa định giơ tay định ra hiệu đôt kích, đột nhiên hai mắt trợn tròn.
Chỉ thấy phía bên kia đường, không biết từ lúc nào đã phi thường náo nhiệt.
Từ mái nhà cho đến các con hẻm, đâu đâu cũng có người.
– Đám người Kim này cũng thật hài hước, Vương phủ xếp phòng không chịu ở, cứ phải chạy ra khỏi thành mới chịu.
– Bọn chúng quen sống trong lều trại, chỉ sợ không quen ngủ trong phòng, haha …
– Cười cái gì.
Nếu ngươi qua Kim, ngươi có dám ngủ trong phủ đệ của người Kim không?
– Ta …!hừ, ngủ thì ngủ, sợ cái gì.
– Ngươi đương nhiên không sợ, với cái thân phận tôm tép của ngươi, làm gì có ai thèm ám sát.
– Ngươi …!khinh ta?
– M* kiếp, mấy tên điên các ngươi, có im đi không.
Phía bên này, Lăng Phong đang trợn mắt há mồm.
“Con m* nó, đông vậy?”
Xem ra là quân của Triều Lam đi, Bạch Ngọc Đường nói Triều Lam đêm nay cũng bí mật đến.
Móa, bí mật kiểu gì loạn như vậy?
Nói về Triều Lam, Lăng Phong cũng từng suy nghĩ một chút.
Dựa vào vài chi tiết, Lăng Phong nghĩ Triều Lam có lẽ ứng với “Thác Tháp Thiên Vương” Tiều Cái.
Tiều Cái cướp Sinh Thần Cang Triều Lam cướp cống vật, cả hai đều nhằm đến Cao Cầu.
Mặc dù có vài điểm không tương ứng, nhưng bản thân Thủy Hử cũng là tiểu thuyết mà thôi.
Ngô Dụng Công Tôn Thắng Dương Tái Hưng đều đã ra mặt, Lương Sơn tụ hội xem ra cũng không còn xa, Lăng Phong không muốn tin cũng không được.
Lăng Phong tuy tò mò anh hùng Lương Sơn mặt mũi ra sao, nhưng không có ý định lẫn vào, cũng không muốn chạy đến thu nhân tài vào tay.
Lăng Phong tạm không có “hùng tâm tráng chí” kiểu phản tặc.
Đây là Đại Tống, cũng không phải Tam Quốc.
Hắn không nhớ rõ các vị đại thần xuyên không khác làm sao lại phản.
Hình như đầu tiên là cầm quân ra trận, đến một lúc cầm quá nhiều quân, để đẩy kịch bản lên cao trào mới thế là phản.
Kể cả hắn có tham vọng tạo ra cao trào, Lăng Phong cũng cảm giác đám Lương Sơn Bạc không hợp với mình.
Quân Lương Sơn đều tụ tập người ngay thẳng sỗ sàng.
Mà Lăng Phong lại là loại thực dụng hiện đại, đánh nhau không xem quy tắc, lời thề vứt chín tầng mây, khó mà chiêu dụng được họ.
Hơn nữa, dựa vào mốc thời gian, Đại Tống không lâu nữa sẽ chiến tranh to, bị người Kim đánh te tua, vua quan dân chúng bỏ chạy tán loạn.
Lăng Phong nếu thực muốn chớp “thiên cơ”, chẳng bằng chạy qua Kim còn có lý hơn.
Cái Lăng Phong quan tâm là, Triều Lam có vẻ chỉ là con cờ của ai đó.
Hay nói, Tống Giang trong Thủy Hử kỳ thực cũng chỉ là một con cờ của ai đó? Chỉ vì Thủy Hử che mất phần chìm, chỉ viết về phần nổi, thành một thiên anh hùng ca?
Khó nói.
– Lão Lăng, lên chưa?
– Từ từ.
Lăng Phong nhướng mắt quan sát, cúi thấp người nhỏ giọng ra lệnh :
– Chờ ám hiệu tiêu chuẩn của ta đã.
Đánh hội đồng cái quan trọng nhất chính là thời gian ra vào, vào sớm thì thiệt quân, vào muộn thì mất phần.
Khí trời bỗng khô hanh dị thường.
Mười mấy người đồng loạt nín thở, chờ đợi sự dẫn dắt sáng suốt của Lăng bang chủ.
Có điều, anh em đột nhiên nhớ ra một chuyện phi thường trọng yếu.
Đó là, ám hiệu là gì?
Bỗng …
“Ắt xì”
Mấy chục mạng Cái bang phía bên kia đường đang lúi cúi đều đồng loạt chết cứng, nhìn sang phía Phong Vân bang mắt tròn mắt dẹt.
Phong Vân bang còn ngơ ngác hơn.
Chẳng lẽ đây chính là “ám hiệu chuẩn quốc tế”?
Lúc này là cơ hội thể hiện bản lĩnh nhanh nhạy, có tên nào đó nhanh ý hô :
– Ám hiệu.
Xông lên!
Sau đó là một màn hỗn loạn.
– Chết tiệt, bị đám kia làm lộ rồi, liều!
Hình như là giọng một trưởng lão Cái bang.
– Có thích khách, bảo vệ vương tử …!
Đoạn này bằng tiếng Nữ Chân.
– Ê, làm lại, làm lại.
Không phải ám hiệu, ta bị cảm lạnh mà thôi …!
Câu này lại không biết của ai.
– Híhí.
Còn có tiếng con ngựa nào đó cười sằng sặc.
Ngay lúc Lăng Phong định thể hiện tinh thần dũng cảm của một chiến sĩ Hồng quân xông ra theo đồng đội, hắn phát hiện có kẻ đánh lén.
“Vù”.