Mật Thám Nương Tử

Chương Quyển 1 - Chương 15: Huyễn phú


Phương Vũ Nương nghe vậy, sắc mặt liền thay đổi, thanh âm có chút run run ‘bạc có gì không tốt? ta ghét nhất là những người khẩu thị tâm phi, rõ ràng trong mắt đều là tiền lại giả bộ thanh cao, thực ra hận không thể cướp hết bạc của người khác về nhà mình. Tỷ như Long gia thư hương thế gia kia, không chỉ gả nữ nhi cho thương hộ mà còn giật dây cho nữ nhi thứ hai đến câu dẫn tỷ phu mình. Cái này không phải do thiếu tiền mà gây ra sao?’

Âu mụ mụ biết Đỗ gia chủ mẫu Phương Vũ Nương xuất thân từ tiểu môn hộ, dù ở nhà được cha mẹ nuông chiều, huynh đệ thương yêu nhưng dù sao vẫn là tiểu môn hộ, thiếu tiền cũng là chuyện bình thường. Nếu nàng dám nói những lời này cũng không sợ đắc tội chủ mẫu.

Âu Dưỡng Nương chỉ cười nói “Long gia chẳng qua là Long gia có dông danh tú tài mà thôi, nói nhà bọn họ là thư hương thế gia, không biết là bôi nhọ hai chữ thư hương hay là hai chữ thế gia”

Phương Vũ Nương vốn đang mất hứng, nghe Âu mụ mụ đánh giá Long gia như vậy, bật cười thành tiếng “Âu mụ mụ cũng thật khéo miệng, mắng chửi người mà không chút thô tục, so với ta mạnh hơn nhiều”

Âu mụ mụ thản nhiên nói ‘phu nhân đừng vội, ta không phải nói bạc không tốt mà là tham lam quá mức, càng có càng muốn nhiều hơn thì sẽ không buông bỏ được. Hơn nữa, phu nhân bây giờ cũng không còn là tiểu môn hộ. Lão gia tuy rằng chức quan không lớn nhưng ở kinh thành cũng coi như có chút tiếng tăm, hơn nữa gia sản của lão gia, e là cả tể tướng cũng không thể sánh bằng. Gia nghiệp như vậy, chẳng lẽ phu nhân còn muốn đại tiểu thư giống như các cô nương tiểu môn hộ bình thường khác mà lớn lên?’

Phương Vũ Nương thần sắc đổi đổi, không phản bác mà bộ dáng đăm chiêu như có nhiều suy nghĩ

Đỗ Tiên Thành mỉm cười cầm tay nàng như muốn nàng an tâm một chút, đừng nóng vội

Âu mụ mụ quan sát ngôn sắc, biết hai chủ tử đã bị mình thuyết phục, đánh bạo nói “nếu phu nhân nghĩ vậy sao còn chịu bỏ nhiều tiền để mướn ta làm dưỡng nương cho tiểu thư? Ta biết, với phần thù lao này, nhà giàu khác có thể mời được mười dưỡng nương thượng đẳng. Nhưng ta ra giá này, dĩ nhiên là sẽ làm thật xứng đáng. Ta xuất thân thế nào, chắc ngài và lão gia đã tìm hiểu rõ ràng. Ta chỉ nói một câu, giao đại tiểu thư cho ta, mười năm sau, đại tiểu thư của ngài nhất định so được với những tiểu thư xuất thân từ hoàng hậu thế gia”

Âu mụ mụ ngữ khí tràn ngập khí phách khiến Đỗ Tiên Thành và Phương Vũ Nương đều buông bỏ khúc mắc, thành tâm thành ý nói “như vậy, vợ chồng chúng ta phó thác tiểu nữ cho Âu dưỡng nương”


Âu dưỡng nương mỉm cười, ôm Đỗ Hằng Sương nói “phu nhân, lão gia quá lời rồi. Vị trí của cha mẹ không ai có thể thay thế. Hai vị cũng không thể vì có dưỡng nương mà bỏ bê đại tiểu thư được. Nàng cần dưỡng nương để giáo dưỡng nhưng càng cần cha mẹ yêu thương hơn. Ta sóng đến nay cũng đã bốn mươi tuổi, đại tiểu thư là hài tử cuối cùng mà ta chăm sóc, tuổi già của ta còn phải trông cậy vào nàng nha. Hai vị cứ yên tâm”

Nói như vậy là sẽ dạy Đỗ Hằng Sương đến khi trưởng thành, cùng nàng gả vào nhà chồng, cả đời ở bên nàng

Đỗ Tiên Thành và Phương Vũ Nương vô cùng vui mừng, cùng đứng dậy nói “nếu Âu dưỡng nương thật nghĩ như vậy, vợ chồng chúng ta cầu còn không được, trước tiên chúng tay thay Sương nhi tạ đại ân của Âu dưỡng nương”

Âu dưỡng nương cười hoàn lễ “ta đến quý phủ không lâu thế nhưng cùng hai vị, nhất là Sương nhi, vô cùng hợp ý, nếu như không chê, chờ ngày đại tiểu thư xuất giá, ta sẽ ký khế ước bán thân, cả đời theo nàng”

Đỗ Tiên Thành cùng Phương Vũ Nương chân chính yên lòng, đối đãi với Âu dưỡng nương không như một bà vú bình thường.

Cha mẹ của Đỗ Tiên Thành đã không còn, cha mẹ của Phương Vũ Nương tuy vẫn còn khỏe mạnh nhưng dù sao nàng cũng là nữ nhi đã gả ra ngoài, không thể thường xuyên về nhà mẹ đẻ, nhưng lại ở chung với Âu dưỡng nương rất hòa hợp. Dù không có đối đãi với nàng như mẹ chồng nhưng cũng kính trọng như trưởng bối trong nhà.

Hơn nữa Phương Vũ Nương lại đang mang thai, thân thể thường xuyên mệt mỏi, yếu ớt, mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều do Âu dưỡng nương cùng hai đại nha hoàn của Phương Vũ Nương là Thúy Tâm và Thúy Cầm quán xuyến, cũng coi như là gọn gàng ngăn nắp.

Mồng tám tháng chạp, Âu dưỡng nương dậy sớm, cũng đánh thức Đỗ Hằng Sương dậy, ăn mặc chỉnh tề cho nàng xong liền mang nàng đến phòng bếp nhỏ, lấy mấy loại đậu đã ngâm sẵn bỏ vào nồi đặt lên bếp, lại sai đầu bếp nữ đổ thêm nước, xem như là Đỗ Hằng Sương tự mình nấu cháo bát lạp.

Đỗ Hằng Sương mới hơn hai tuổi rưỡi, là tuổi ham ăn ham chơi, ở trong phòng bếp đùa nghịch, vú em của nàng thấy vậy thở dài nhưng Âu dưỡng nương lại không để ý, còn nói vậy mới phải. Tiểu hài tử cứ để nàng tự do tự tại, như thế tính cách mới hào phóng, sảng khoái nếu quá mức câu thúc, nàng dù nghe lời khiến người lớn bớt lo nhưng tính cách cũng sẽ vì vậy mà trở nên nhát gan, lúc đó mất nhiều hơn được.


“Âu dưỡng nương không hổ là nhũ mẫu nhà giàu, nói cái gì cũng có lý” vú em cười nói, ngữ khí có chút chua chát

Âu dưỡng nương biết qua năm vú em này cũng sẽ rời khỏi nên không chấp nhặt nàng, ngoắc tay nói với Đỗ Hằng Sương “Sương nhi, chúng ta đi thỉnh an cha mẹ đi”

Đỗ Hằng Sương hoan hô một tiếng, kéo tay Âu dưỡng nương đi ra khỏi phòng bếp

Đi tới phòng Đỗ Tiên Thành và Phương Vũ Nương, Âu dưỡng nương cố ý bước nặng chân, còn ở trong sân nói chuyện với nha hoàn. 

Thúy Tâm từ trong phòng đi ra cười nói “đại tiểu thư, Âu dưỡng nương, lão gia và phu nhân cho mời hai vị, bên ngoài lạnh, đừng ở lâu”

“Làm phiền Thúy Tâm cô nương.” Âu dưỡng nương cười nói, nắm tay Đỗ Hằng Sương không nhanh không chậm đi vào

“Cha, nương!” Đỗ Hằng Sương vừa vào phòng, liền bỏ rơi Âu dưỡng nương, nhào về phía Đỗ Tiên Thành

Đỗ Tiên Thành cúi người, ôm lấy Đỗ Hằng Sương giơ lên cao, chọc cho nàng cười thành tiếng.


Đây là hoạt động thiết yếu mỗi sáng sớm của hai cha con, đã kéo dài hơn nửa năm vẫn chưa biết mệt, trên dưới Đỗ gia cũng đã quen.

“Âu dưỡng nương, hôm nay ta muốn đưa Sương nhi đến nhà tỷ tỷ ta, phiền Âu dưỡng nương sai người mang cháo bát lạp qua nhà mẹ ta” Phương Vũ Nương vừa nói vừa cầm trâm bát bảo cắm lên búi tóc

Đại nha hoàn Thúy Cầm liền cầm gương đứng sau lưng nàng.

Âu dưỡng nương đáp ứng, cùng Thúy Cầm hộ tống Phương Vũ Nương và Đỗ Hằng Sương đi ra ngoài.

Tỷ tỷ Phương Vũ Nương là Phương Lệ Nương, lớn hơn nàng năm tuổi, cũng là người có mỹ mạo, trước kia gả cho một chúc quan nho nhỏ của phủ Kinh triệu doãn, hôm nay là ngày đính hôn của đại nhi tử nhà bọn họ.

Phương Vũ Nương đến là cấp thể diện cho tỷ tỷ. Trượng phu của nàng tuy không phải là quan lớn nhưng cũng là Đông Tiêu Tây Đỗ, hai đại muối thương vang danh khắp thành Trường An, hơn nữa còn có chức Viên ngoại lang. Nàng ra tay cũng hào phóng, tặng một bộ xính kim tương ngọc cho cháu trai làm sính lễ, làm cho các nữ nhân thân thích đều phải ngưỡng mộ.

Có câu hoàng kim có giá ngọc vô giới, ở Đại Chu phổ biến nhất chính là trang sức kim tương ngọc. Lại có câu, có tiền khó mua được kim tương ngọc, huống chi còn tạo thành trang sức, đó không chỉ là tiền mà còn phải tốn nhiều công phu mới có được.

Thật ra Phương Vũ Nương chẳng qua là mượn hoa hiến phật. Bộ trang sức xích kim tương ngọc này là do phu nhân Âu Dương Tử của Tề quốc công thưởng cho nàng và Long Hương Diệp, mỗi người một bộ, là vì phu quân các nàng mấy năm qua đã không ngừng tặng lễ cho Tề quốc công phủ. 

Phương Lệ Nương có việc vui, tinh thần cũng phấn chấn hơn, lại thấy muội muội cấp thể diện cho mình, vui vẻ ôm lấy Dỗ Hằng Sương hôn lấy hôn để, sau mới lặng lẽ kéo tay áo Phương Vũ Nương dặn dò “lát nữa đừng vội đi, tỷ muội chúng ta đã lâu không gặp, có rất nhiều lời muốn nói nha”

Phương Vũ Nương gật đầu, mang Đỗ Hằng Sương ra ghế ngồi


Đỗ Hằng Sương ngồi một lát liền thấy chán, nha hoàn liền mang nàng ra ngoài tìm biểu ca, biểu tỷ chơi

Người trong bàn liền lấy Phương Vũ Nương làm chủ, thay nhau mời rượu

Đại nha hoàn Thúy Cầm liền thay nàng chắn rượu, vì chưa tới ba tháng nên không thể nói đang mang thai, chỉ có thể nói thân thể Phương Vũ Nương không khỏe, đại phu nói không nên uống rượu. Mọi người mới thôi, vừa ăn uống vừa nói chuyện

Những người này đều có quan hệ họ hàng nên nói một hồi lại nói tới chuyện Long gia và Tiêu gia

“Tỷ phu trèo lên giường em vợ rồi lại không chịu trách nhiệm, chỉ cho một vạn lượng bạc mà thôi” một người ngữ khí như có vẻ đáng tiếc nhưng trong lòng lại vui mừng mà nói

Đó không phải là chuyện của Long Thu Diệp và Tiêu Thụy Sinh sao? Sao lại kéo lên người Tiêu Tường Sinh?

Phương Vũ Nương trong lòng nhảy dựng, vội hỏi: “Rõ ràng không phải như thế, ngươi nói như vậy là có ý gì?” Đối phương không có chỉ mặt gọi tên, nàng cũng không tiện hỏi rõ, chỉ đành lập lờ

Người nọ cười nói: “Đỗ phu nhân, chuyện này, chúng ta trong lòng đều biết rõ. Tuy nói không phải do tỷ phu mà là thân đệ đệ của tỷ phu làm nhung mọi người đều biết, thân đệ đệ này chưa thành thân, nếu thực sự là hắn làm thì để hắn cưới em vợ đi, chẳng phải là một chuyện tốt sao? Cần gì cho một vạn lượng bạc. Các ngươi nói, có cái lý này không? Cho dù dùng kiệu tám người khiêng cưới vợ cũng không tốn chừng đó tiền nha. Một ngàn lượng bạc lận đó. Ta biết khi tỷ phu kia cưới tỷ tỷ cũng chỉ mất có năm ngàn lượng bạc sính lễ nhưng gả em vợ lại cho tới một vạn. Một vạn lượng bạc, các ngươi lớn như vậy đã từng thấy qua số tiền lớn như vậy không? Còn nói không có chuyện gì, có quỷ mới tin đó”

Phương Vũ Nương đã biết rõ mọi chuyện, thấy người nọ đổi trắng thay đen, đổ mọi chuyện cho Tiêu Tường Sinh thì tức giận nhướng mày, đặt đũa xuống, lạnh lùng nói “cũng là thân thích, cho một vạn lượng bạc làm ngươi khó chịu sao? Chẳng lẽ vậy là trong đó có chuyện sao?’

Nói xong liền ngoắc nhi tử của Phương Lệ Nương là A Bác lại “A Bác, tiểu di cho ngươi một vạn lượng bạc cưới vợ, xem có ai kiếm cớ đặt điều hay không. Đối với người,cả đời chưa chắc kiếm được một ngàn lượng bạc nhưng đối với chúng ta thì chỉ là một tháng tiền tiêu vặt của ta mà thôi”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.