Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Chương 709: “em Mệt Mỏi Sao”


Bạn đang đọc Mất Rồi Xin Đừng Tìm – Chương 709: “em Mệt Mỏi Sao”


Vũ Linh Đan khách khí đồng thời cũng là cho Trần Anh Thư hiểu rằng, hôm nay làm trò trước nhiều người như vậy.

Nếu Trần Anh Thư còn dám có lần sau, chỉ sợ cô ta có há mồm một trăm lần cũng không giải thích rõ ràng được.AdvertisementTrần Anh Thư cười khổ một tiếng, gật đầu, trong ánh mắt phức tạp của mọi người nghênh ngang rời đi.Buổi tiệc bởi vì Trương Thiên Thành công bố tình yêu với Vũ Linh Đan mà cao trào.

Trong nhất thời lực chú ý đặt hết ở hai người, các loại chúc phúc che trời lấp đất mà đến.Chuyện này làm cho Vũ Linh Đan có chút thụ sủng nhược kinh.Rốt cuộc lúc trước mình cùng Trương Thiên Thành kết hôn, không biết bao nhiêu người bên ngoài mắng mình, dù là cùng Trương Thiên Thành tham dự hoạt động, cũng sẽ có không ít người nói một hai câu khó nghe.Đơn giản là thân phận của cô không xứng với Trương Thiên Thành, cô là người không có phẩm hạnh, năng lực yếu kém vân vân.


Lúc này mới ngắn ngủn qua mấy năm, thậm chí là trước đó không lâu Trường Chính Hiền mới tới cảnh cáo cô nhưng kết quả lại không giống nhau.Vũ Linh Đan bừng tỉnh một chút, thừa dịp không ai chú ý đi đến phòng nghỉ, Trương Thiên Thành theo đuổi tới, hỏi: “Em mệt mỏi sao?”Buổi tiệc bởi vì Trương Thiên Thành công bố tình yêu với Vũ Linh Đan mà cao trào.

Trong nhất thời lực chú ý đặt hết ở hai người, các loại chúc phúc che trời lấp đất mà đến.Chuyện này làm cho Vũ Linh Đan có chút thụ sủng nhược kinh.Rốt cuộc lúc trước mình cùng Trương Thiên Thành kết hôn, không biết bao nhiêu người bên ngoài mắng mình, dù là cùng Trương Thiên Thành tham dự hoạt động, cũng sẽ có không ít người nói một hai câu khó nghe.Đơn giản là thân phận của cô không xứng với Trương Thiên Thành, cô là người không có phẩm hạnh, năng lực yếu kém vân vân.

Lúc này mới ngắn ngủn qua mấy năm, thậm chí là trước đó không lâu Trường Chính Hiền mới tới cảnh cáo cô nhưng kết quả lại không giống nhau.Vũ Linh Đan bừng tỉnh một chút, thừa dịp không ai chú ý đi đến phòng nghỉ, Trương Thiên Thành theo đuổi tới, hỏi: “Em mệt mỏi sao?”Vũ Linh Đan cũng không ngụy trang trước mặt Trương Thiên Thành, hơi buồn ngủ gật gật đầu.


Nhìn thời gian cũng không biết bữa tiệc còn ầm ĩ tới khi nào.“Đi nào!”Trương Thiên Thành bỗng nhiên giữ chặt tay Vũ Linh Đan, Vũ Linh Đan đầy mặt nghi hoặc.

Ngay sau đó nhìn thấy Trương Thiên Thành lén lút mở cửa sau, Vũ Linh Đan theo bản năng nhìn lại chỗ náo nhiệt, kinh ngạc há to miệng: “Anh muốn trốn!”“Nếu mệt mỏi, tất nhiên nên đi rồi, chờ bọn họ phát hiện nói không chừng chúng ta đã ở trên giường”Trương Thiên Thành nghiêm trang nói.Vốn dĩ Trương Thiên Thành cũng không có ý gì khác, nhưng Vũ Linh Đan vừa nghe đến câu kia trên giường, tức khắc sắc mặt đỏ lên.

Đẩy Trương Thiên Thành , bản thân nhấc váy đi xuống lầu, hạ giọng âm nói: “Ai muốn cùng anh lên giường chứ”Ban đầu, Trương Thiên Thành vẫn vẻ mặt buồn bực nhưng chờ anh phản ứng lại, cũng nở nụ cười, có thêm chút vui mừng.Ban đêm, hai người trốn khỏi buổi tiệc, cho dù có người phát hiện, cũng đều cho rằng hai người vừa mới hòa hảo.

Đúng là gắn bó keo sơn, trở về trước để hưởng thụ thế giới hai người.Trên xe, Vũ Linh Đan nhận ra đây không phải đường về nhà mình, lập tức nói với Trương Thiên Thành.Trương Thiên Thành trực tiếp túm tay Vũ Linh Đan, quơ quơ ngón áp út đeo nhẫn, tà mị cười: “Em đừng quên em vừa mới đồng ý cái gì, nếu nhanh như vậy đi luôn mà bị phóng viên chụp đến chắc chắn sẽ hoài nghi”..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.