Mật Phi Ở Thanh Triều

Chương 3: Thánh chỉ tiếp giá


Đọc truyện Mật Phi Ở Thanh Triều – Chương 3: Thánh chỉ tiếp giá

Có thể là ban ngày bị kinh sợ quá lớn, Vương Mật Hành ngủ có cảm giác đặc biệt say, đợi đến lúc tỉnh lại lần hai thì trời đã sáng rồi. Vương Mật Hành dụi dụi con mắt ngồi dậy, để Bích Dao hầu hạ mặc quần áo xong, sau đó không chút áp lực nào đến Tùng Viên thỉnh an phụ thân và mẫu thân.

Làm người cổ đại thật sự không dễ dàng gì, từ lúc nhỏ, chuyện quan trọng nhất mỗi ngày chính là thỉnh an phụ thân, mẫu thân mình, cái gì mà ngủ thẳng đến trưa là chuyện không thể nào.

Cũng may, Vương Mật Hành xuyên qua được mấy năm, thân thể thật sự có chút yếu ớt, phụ thân lại cưng chìu nàng đến tận xương tủy, cho nên cái gì quy định thỉnh an sáng chiều cũng không mấy quan tâm, mặc kệ có trễ nãi gì, chỉ cần tâm đến là tốt rồi. Vì vậy, dù nàng có ngủ thẳng đến trưa, Vương Mật Hành cũng không chút lo lắng nào mà đi thỉnh an phụ mẫu.

Đối với nữ nhi mình thỉnh thoảng lười biếng, người làm chủ một nhà như Vương Quốc Chính cũng xem thường.

“Nữ nhi thỉnh an phụ thân, mẫu thân.” Vương Mật Hành phúc thân, rồi đi tới trước mặt mẫu thân. Edit by NuyHam

Thấy ái nữ, Hoàng thị rất vui vẻ, lập tức buông tranh thêu trong tay xuống, đem nữ nhi kéo đến ngồi bên cạnh, nhưng khi thấy dáng vẻ mới tỉnh ngủ của nữ nhi, thì lại muốn nhắc nhở vài câu.

Không có biện pháp, Mật Nhi làm cái gì, lão gia cũng cho là đúng, giống như hôm qua, khi nàng không chú ý, Mật Nhi đã sớm kéo nha hoàn ra cửa.

“Mẫu thân đang may cái gì vậy?” Thấy vẻ mặt của mẫu thân, Vương Mật Hành vội vàng nói sang chuyện khác.

Vốn Hoàng thị muốn nhắc nhở vài câu, nhưng lại nghe nữ nhi hỏi, mấy câu trách cứ đến khóe miệng Hoàng thị lại bị nuốt xuống, không buồn không giận cảm thán: “Lão gia, chàng nói thiếp làm cách nào để nuôi một nữ nhi bớt lo lắng đây?”

“Mật Nhi luôn rất tốt, chỉ sợ hôm qua chơi hơi mệt một chút.” Vương Quốc Chính vừa an ủi thê tử, vừa nhìn Vương Mật Hành đang ngồi: “Hôm qua ra ngoài chơi thấy thứ gì muốn mua, một chút nữa nói mẫu thân con phái người đi mua cho con nha.”


Đối với nữ nhi duy nhất này, Vương Quốc Chính thật sự một chút cũng không nhìn ra chỗ đáng trách nào, huống chi, y biết rõ, nếu để nữ nhi bảo bối nhốt trong khuê phòng, đó mới là không ổn đấy.

Nghe phụ thân nói xong, khóe miệng Vương Mật Hành co rút, thật là, phụ thân như vậy rõ ràng là che chở nàng, mà nàng là người trong cuộc cũng sẽ áy náy có được hay không. Chẳng qua sau đó, nàng tự nhiên cũng hiểu được ý của lão ba mình.

“Phụ thân không nói, Mật Nhi cũng quên rồi, ngày hôm qua khi đi trên đường nữ nhi vừa ý một bức tranh thêu tinh xảo, vốn muốn tới mua, nhưng nữ nhi lại thấy nó không đẹp bằng tranh do chính tay mẫu thân thêu, mẫu thân có thể dành thời gian dạy cho nữ nhi được không?” Vì cường điệu mình rất để ý, ánh mắt Vương Mật Hành không nhúc nhích nhìn Hoàng thi đang ngồi trước bàn.

Nghe nữ nhi nói, Hoàng thị bất giác cười thành tiếng, sao mà nàng lại không nhìn ra một chút tiểu kịch của hai cha con chứ! Nàng kéo tay nữ nhi, không vui nói: “Con nha, từ nhỏ đã được nuông chiều nên sẽ nói như vậy, ta cũng không mong nữ hồng con tốt, nhưng tổng cũng cần biết đôi chút, tương lai mới không bị nhà chồng xem thường.”

Đối với việc giáo dục nữ nhi, Hoàng thị vẫn luôn lực bất tòng tâm, từ nhỏ nữ nhi đã có chút lười biếng, trời sinh rất có chủ ý, mỗi lần thấy sắc mặt nàng không tốt liền sẽ nói mấy lời lấy lòng, trái một tiếng mẫu thân, phải một tiếng mẫu thân, dù nàng có tức giận tới đâu, cũng không thể phát tác với nữ nhi.

Thật ra thì trong lòng Hoàng thi rất rõ ràng, không phải nữ nhi mình chưa đủ tốt, chẳng qua phát hiện nữ nhi quá tốt, nàng ở đâu tìm ra con rể phù hợp? (@Nuy: bá mẫu à, không biết Khang Hi đế làm con rể ngài được không? *cười xấu xa*). Huống chi, với tính tình bướng bỉnh của nữ nhi, thuận lợi gả ra ngoài cũng không làm nàng bớt lo lắng.

Hoàng thị ngồi ở trước mặt nữ nhi mình, tán thưởng bên cạnh nhu thuận hợp lòng người, sự linh động giữa hai hàng lông mày nhiều thêm mấy phần dịu dàng, một đôi mắt trong không che chút dấu vết lấy lòng, có vẻ đau buồn động lòng người, làm cho người ta không thể dời mắt được.

Nhìn nữ nhi như vậy, trong lòng Hoàng thị âm thầm cảm khái, đều nói tĩnh như xử tử, động như thỏ chạy, nếu nữ nhi mình có thể hiểu chuyện, nàng cũng thấy thỏa mãn rồi.

Sống ít năm như vậy (*Câu này tác giả nói hoài mà Nuy chả hiểu nó nói gì @@), nàng đã sớm hiểu có một số thứ cầu cũng không được, thay vì trong cậy nữ nhi trở nên ngoan ngoãn, không bằng trước hết nàng nên đi hỏi thăm một chút có nhà nào có công tử chưa đón dâu, nhân phẩm lại tốt, ít ra nữ nhi gả qua đó cũng không bị khi dễ.


Thật may là Vương Mật Hành không biết lúc này mẫu thân mình đang nghĩ gì, nếu để cho nàng biết, ít định sẽ không biết nói gì.

Thật ra, mặc dù vậy thì Vương Mật Hành vẫn luôn tránh một vấn đề, chính là sau này rốt cuộc mình sẽ gả cho tuýp đàn ông như thế nào. Cái vấn đề này, nàng không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ.

Không vì cái gì khác, thật sự phần lớn nam nhân cổ đại đều là cặn bã. Chỉ cần có chút tiền dư, hơn phân nửa sẽ nuôi tiểu thiếp, mà trong nhà không có tiểu thiếp, thì nhất định bụng ăn sẽ không no. Không giống như phụ thân, vừa yêu lão bà, vừa chung tình chuyên nhất, nói thật, không phải là không có, mà là đến bây giờ Vương Mật Hành không dám tìm hiểu thôi. Edit by NuyHam

Dĩ nhiên biện pháp tốt nhất là không lấy chồng, cho tới bây giờ nàng vẫn kiên trì thà sống như vậy đến hết đời, cũng tự tin mặc dù không có chồng cũng có thể sống tốt. Chỉ tếc, cái ý nghĩ này sớm đã bị nàng chôn chặt trong lòng. Không vì cái gì khác, chỉ vì mẫu thân mình. Nàng dám cam đoan, nếu có một ngày như vậy, nàng được tự do, nhưng mẫu thân thân ái của nàng nhất định sẽ treo cổ.

Cho nên mới nói, đây chính là nguyên nhân làm nàng rầu rỉ.

Sau khi dùng qua điểm tâm, Vương Mật Hành vẫn bồi bên người mẫu thân, lấy mĩ danh do học nghệ không tinh, muốn mẫu thân chỉ điểm một chút. Trên thực tế, ngồi không bao lâu, nàng cũng có chút sững sờ thất thần. Thật sự là việc thêu này đúng là một món nghề cực nhọc!

Đang lúc Vương Mật Hành đi vào chốn thần tiên, bên ngoài đột nhiên trở nên náo nhiệt, ngay sau đó. hơn bốn mươi người trên dưới phủ đều quỳ gối ở đại môn.

Tất cả hết thảy là vì tiếp một đạo tiếp giá chỉ ý.

Vương Mật Hành quỳ gối sau phụ thân ở đại môn, trong lòng nhảy bùm bùm, không biết qua bao lâu, lúc hai đầu gối của nàng có chút đau, mới nghe được rất nhiều tiếng bước chân, ngay sau đó, một âm thanh quen thuộc cất cao: “Hoàng thượng giá lâm.”


“Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Vừa dứt lời, chính là một manhr tiếng hô.

Vương Mật Hành cúi đầu, ánh mắt chỉ thấy được một đôi giày cực kỳ tinh xảo, sa tanh màu vàng sáng, trên mặt giày thêu phi long nhả khói và áng mây, không biết có phải ảo giá hay không, nàng luôn cảm thấy có đạo ánh mắt không nhúc nhích nhìn về nguwoif nàng, làm cho sau lưng nàng lạnh lên.

Mồ hôi.

“Bình thân.” Một lúc lâu sau, Vương Mật Hành mới nghe được một âm thanh thâm trầm.

Liếc thấy phụ thân đứng lên, Vương Mật Hành mới từ từ đứng dậy, ngoan ngoãn cúi đầu đứng im, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Có thể là vì trong trường hợp này, nàng mới lần đầu tiên cảm nhận được một loại khí tràng uy nghiêm và trang trọng đọc nhất của hoàng gia.

“Ngươi chính là Tri huyện bảy năm liên tiếp Vương Quốc Chính kia?” Khang Hi thu hồi tầm mắt, thuận miệng hỏi.

Vương Quốc Chính vội vàng bước lên, giọng đầy sợ hãi: “Bẩm Thánh thượng, vi thần xấu hổ, phụ long ơn Thánh thượng.” Vừa nói xong, lại một lần nữa quỳ xuống.

“Đứng lên đi, trẫm có nghe qua ngươi là quan tốt, còn nghe ngươi làm quan nhiều năm, chưa bao giờ thu qua một phần hối lộ, có thể nói là một quan thanh liêm, trung thành với triều đình.” Khang Hi cười nói.

“Long ân Hoàng thượng, vi thần xấu hổ.” Mặc dù lời nói Khang Hi giản dị, nhưng lại làm Vương Quốc Chính cả kinh, trong lòng càng thêm nhiều ý niệm.

Sau đó, Vương Quốc Chính lo sợ bất an nghênh đón Khang Hi vào phòng hảo hạng phía tây uống trà, Vương Mật Hành cung kính lui sang một bên, mà mẫu thân mình thì đích thân dâng điểm tâm nàng làm lên bàn.


Vương Mật Hành im lặng đứng thẳng, thời gian trôi qua từng giây, nàng chưa bao giờ thấy thời gian trôi qua sao chậm thế, giống như mỗi giây đều là đau khổ.

“Trẫm nghe nói lâm viên Giang Nam thanh lịch tinh xảo, không ngại dẫn trẫm xem một cái.” Một lát sau, Khang Hi để ly trà trong tay xuống, thuận miệng đề nghị. Edit by NuyHam

Nghe nói như thế, khóe môi Vương Mật Hành rút rút, trong lòng không khỏi oán thầm noi, hoàng thượng thân phận cao quý, dạng lâm viên gì chưa từng thấy qua qua, Khanh Hi nói dối mà mặt không đỏ, tim không nhảy.

Mà vài giây kế tiếp, nàng có cảm giác kích động muốn khóc rồi.

“Vương đại nhân, không bằng để cho lệnh thiên kim cùng hoàng thượng đi dạo một chút?”

Y vừa dứt lời, Vương Mật Hành mạnh mẽ ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy được ánh mắt thâm ý của Trần Đình Kính.

Nữ tử tám tuổi không thể ngồi, chính là từ lúc tám tuổi, nữ tử sẽ bị ước thúc trong lời nói và hành động, không thể cùng người khác giới ngồi chung trừ phụ thân, mặc dù Vương Mật Hành không nghĩ như vậy, nhưng cũng không ngăn được mọi người nghĩ thế.

Huống chi, phàm cho những việc liên quan đến đế vương, ngoại trừ những chuyện tình bình thường bên ngoài. Vương Mật Hành có nghe phụ thân mình nói qua, những nữ tử hiến nghệ đặc biệt vì Khang Hi nam tuần mà đến ở hành cung, mặc dù không có được Khang Hi chọn, nhưng ngày sau cũng không thể nghị hôn.

Mà nguyên nhân, chỉ vì họ từng hầu hạ Khang Hi, cho dù Khang Hi căn bản không đụng một đầu ngón tay của người ta, ở trong mắt người khác, đó cũng là nữ nhân hoàng thượng, người bên cạnh nào có lá gan nhúng chàm?

Cho nên, nàng muốn lập tức rống một câu: “Không cần khôi hài có được không, muốn đùa giỡn cũng không cần đùa giỡn như vậy?”

Nhưng trên thực tế, dưới sự soi mói của mọi người, Vương Mật Hành chỉ có thể giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, làm ra dáng vẻ của một khuê tú, cung kính nói: “Hoàng thượng, thỉnh bên này.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.