Bạn đang đọc Mật Ngọt Trong Tim Anh – Chương 33: Đẹp Nhất
Editor: Mứt Chanh
Mùa đông năm nay bắt đầu trễ.
Đến tháng mười hai, một đợt không khí lạnh đột ngột xảy ra khiến thời tiết bỗng dưng lạnh xuống.
Mấy ngày hôm trước vẫn là những ngày nắng ánh mặt trời chói chang, nhiệt độ như bảy tám đến mười độ.
Đến ban đêm, trời đột nhiên mưa to, gió bắc thổi đến vù vù, ngày hôm sau nhiệt độ không khí lập tức rơi xuống âm.
Trận mưa này rơi không ngớt, suốt hai ba tuần trời đều không trong xanh, trong không khí có mùi ẩm thấp.
Do Ngu Vãn được sinh non nên khi còn nhỏ sức khoẻ vẫn luôn không tốt, sau này theo học cầu lông mấy năm thì sức khoẻ mới tốt hơn chút, nhưng vẫn rất dễ dàng sinh bệnh vào thời tiết lạnh.
Ôn Như giống như trước đây, vừa vào đông đã nấu trà chanh gừng, mỗi buổi tối sẽ để cô uống một chén, tăng cường sức đề kháng và ngăn ngừa cảm mạo.
Đặt chén sứ nhỏ trong lòng bàn tay, màn sương trắng mờ mịt bay lên trên, Ngu Vãn dùng cái muỗng múc một muỗng, nhẹ nhàng thổi nguội sau đó uống xong.
Một chút cảm giác cay đắng tản ra nơi đầu lưỡi, cô thừa thế xông lên uống xong một chén rồi vội vàng xé mở một viên kẹo sữa bò Vượng Tử bỏ vào trong miệng.
Lúc ngậm kẹo, Ngu Vãn đột nhiên nhớ đến gì đó nên hỏi: “Mẹ ơi, mẹ nấu trà chanh gừng còn nhiều không ạ?”
“Còn có đây này, làm sao vậy con?”
Ngu Vãn cắn viên kẹo, nói với giọng không rõ: “Ngày mai con muốn mang một chút cho Lục Thức.”
Cũng không biết từ khi nào, mặc kệ là làm cái gì đi chăng nữa, cô theo bản năng cũng sẽ nghĩ đến anh.
Ôn Như nghe vậy thì nở nụ cười: “Được, mẹ đi lấy bình giữ ấm đựng một chén.”
Ngày hôm sau vào tiết tự học sớm, Ngu Vãn xách theo bình giữ ấm đến cửa lớp A6.
Cô giao cái này cho anh: “Đây là trà chanh gừng mẹ em nấu, mùa đông uống cái này có công hiệu phòng ngừa cảm cúm.”
Nói xong bàn tay nhỏ bé lại sờ vào túi áo bên ngoài, lấy ra mấy viên kẹo sữa: “Vị của món này có hơi đắng, anh uống xong thì ăn viên kẹo ép xuống nha.”
Bàn tay nhỏ bé vươn về phía anh trắng nõn sạch sẽ, trong lòng bàn tay có ba viên kẹo sữa bò Vượng Tử.
Giấy gói kẹo có màu đỏ rực, phía trên vẽ một một cậu bé hoạt hình đang cười toe toét.
Chiếc áo khoác ngoài trong bộ đồng phục của cô cũng màu đỏ, cả người nhìn qua giống một tia nắng nhỏ ấm áp, bừng sáng lên bầu trời tối tăm và mơ hồ xung quanh cô.
Lục Thức nắm chặt viên kẹo sữa mang theo nhiệt độ nơi lòng bàn tay cô trong tay.
Cũng nghe thấy giọng nói êm ái của cô dặn dò: “Bây giờ thời tiết lạnh lắm, anh nhớ mặc quần tất dày vào nha, đừng để bị rét.”
Mấy ngày trước, Ngu Vãn tình cờ nghe thấy con trai trong lớp trò chuyện mới biết được rất nhiều bạn nam đến tận bây giờ còn chưa mặc quần tất dày.
Thậm chí còn dùng câu không mặc quần tất dày làm trào lưu, mặc nó còn sẽ bị cười nhạo khinh bỉ.
Nói cái gì “Không mặc quần tất là sự không chịu khuất phục cuối cùng của mình” “Mặc quần tất sẽ trói buộc sẽ kìm hãm tâm hồn phóng túng yêu tự do của tôi”.
Ngu Vãn nghe thấy khá là nghi ngờ, cô đã sớm mặc vào quần áo mùa thu, hoặc là kiểu bằng nhung, sau khi mặc vào ấm áp cũng thoải mái nữa.
Cô không hiểu vì sao con trai bài xích quần tất như vậy.
Thời tiết đều âm 5-6 độ, chẳng phải nên mặc quần tất sao, tại sao lại còn bị cười nhạo chứ?
Hai người đứng ở lối đi nhỏ của hành lang, Lục Thức nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô bé, dùng giọng nói vô cùng mềm mại dặn dò chuyện mình mặc quần tất, anh cảm thấy buồn cười nhưng trong lòng lại ấm áp khủng khiếp.
“Ừm.” Anh gật đầu, nghe lời bảo đảm với cô bé: “Hôm nay tôi trở về sẽ mặc quần tất vào.”
Ngu Vãn thấy anh không quá kháng cự với những chiếc quần tất như mấy bạn học nam khác trong lớp thì hơi vui vẻ.
Ông ngoại là bác sĩ, từ nhỏ cô đã mưa dầm thấm đất, cô biết nếu chân bị lạnh thì sau này về già sẽ chịu tội.
Nào là phong thấp nè, viêm khớp nè, cơ bắp đau đớn nè, bệnh thấp khớp của tuổi già đều sẽ tìm tới cửa.
Ngu Vãn nở nụ cười, ngón tay chỉ tay vào bình giữ nhiệt trong tay: “Vậy anh mau về phòng học thừa lúc còn nóng uống cái này nha, em cũng về lớp đây.”
Thật ra Lục Thức còn muốn trò chuyện với cô nhưng bên ngoài lạnh lẽo, gió cũng hơi lớn, mới đứng một lát mà chóp mũi của cô bé đã đỏ bừng vì lạnh.
Anh không nỡ để cô chịu gió lạnh, vì thế cũng gật đầu, giọng nói trầm thấp chất chứa ý cười: “Được.”
Ngu Vãn nhìn anh đi vào, mình cũng xoay người đi về lớp A1 thì có một bóng người cao lớn chặn đường bên cầu thang.
Cô dừng bước, ngẩng đầu thì nhìn thấy Giang Triệt, trong tay anh ôm một xấp sách bài tập vật lý.
Sau khi chia ban xã hội tự chọn và khoa học tự chọn, Giang Triệt hiếm khi có thể nhìn thấy Ngu Vãn.
A1 của ban xã hội ở lầu 4, mà A1 ban khoa học tự nhiên của cậu ở lầu sáu.
Mỗi ngày cậu đến văn phòng đưa bài tập, lúc xuống đến lầu 4, kiểu gì cũng sẽ không kìm được đợi ở chỗ này thêm một lúc nhưng chưa bao giờ đụng phải cô ra khỏi lớp.
Hiện tại nhìn thấy cô, trong mắt Giang Triệt lập tức biểu lộ ra sự ngạc nhiên.
Ngu Vãn thì chỉ muốn nhanh chóng rời đi, trở lại lớp học.
Giang Triệt nhất thời nóng lòng giữ tay áo cô lại, ngay sau đó nhớ đến mối quan hệ của hai người không như trước nên cậu lập tức buông lỏng tay.
Nhưng cậu nới lỏng tay thì cô muốn đi, Giang Triệt cũng không biết chuyện gì xảy ra nên buột miệng thốt lên: “Vãn Vãn, anh bị cảm phát sốt.”
Nói xong, chính cậu cũng ngẩn người trước, qua vài giây mới ý thức được tại sao mình lại nói như vậy.
Vào năm lớp 2 hay lớp 3, có một lần bọn họ cãi nhau, nguyên nhân lâu như vậy rồi đã sớm không nhớ rõ, cậu chỉ nhớ rõ đó là lần cãi nhau duy nhất trong nhiều năm của bọn họ.
Lần đó cãi nhau có hơi gay gắt.
Cô bé tốt tính từ trước đến nay cũng tức phát khóc, hốc mắt đỏ ửng.
Cô dùng bàn tay nhỏ bé lau nước mắt, giận dỗi nói em không muốn chơi với anh nữa.
Lúc ấy cậu cũng ấu trĩ, thở hổn hển đáp lại: “Không chơi thì không chơi, anh cũng không muốn chơi với em.”
Sau mấy ngày này, bọn họ vẫn ngồi cùng một chiếc xe đi học nhưng trên đường cũng không ai nói lời nào, một người xoay đầu sang trái một người sang phải nhìn ra ngoài cửa sổ, chảnh cún ứ chịu được.
Người lớn hai nhà muốn khuyên giải nhưng cũng không có cách nào.
Mối quan hệ căng thẳng rất nhiều ngày, thật ra Giang Triệt có hơi hối hận, muốn đi tìm cô làm hòa nhưng lại ngại với tự tôn của con trai, sĩ diện mất mặt.
Qua vài ngày nữa, cậu bị cảm, rất không thoải mái trong người.
Buổi chiều cậu không đi học thể dục, một mình lẻ loi gục lên bàn nghỉ ngơi trong lớp.
Mơ mơ màng màng ngủ một lát, lúc mở mắt ra thì thấy được Ngu Vãn.
Cô bé mở to đôi mắt ngập nước, thấy cậu tỉnh thì kéo chiếc áo bông nhỏ của mình lấy cốc nước nhỏ màu hồng bên trong ra, bàn tay bé xinh thay cậu vặn cái nắp ra.
“Em đến phòng y tế tìm chị bác sĩ muốn bản lam căn, anh không thoải mái, phải uống cái này mới khoẻ nhanh.”
Cốc nước nhỏ màu hồng vẫn luôn được cô bọc trong chiếc áo bông nhỏ, lúc cậu uống vẫn còn nóng.
Uống xong, quả nhiên cậu cảm giác đã khá hơn nhiều.
Cô còn dùng bàn tay nhỏ bé sờ trán cậu, xem cậu có bị sốt hay không, không còn chút ngăn cách nào trước đó, mang theo giọng mềm mại non nớt hỏi cậu: “Anh Giang Triệt, anh còn choáng váng hay không?”
Sau đó hai người đã hòa thuận như lúc ban đầu, tiếp tục chơi chung, sau khi tan học sẽ làm bài tập cùng nhau.
Giang Triệt tưởng tượng giống với lần khi còn bé, cậu sinh bệnh, cô sẽ không so đo hiềm khích trước đây mà tha thứ cho cậu, không hề giận cậu nữa.
Nhưng mà Ngu Vãn chỉ cảm thấy không thể hiểu được, cậu bị cảm nói với cô có ích lợi gì, cô cũng không phải là linh hồn cảm cúm.
“Nếu cậu bị cảm thì đi tìm giáo viên chủ nhiệm của lớp cậu, chỗ của thầy hẳn sẽ chuẩn bị sẵn thuốc.” Cô kiến nghị.
Chuông chuẩn bị vào lớp vang lên, Ngu Vãn nói xong câu này thì không hề nhìn cậu, đẩy cửa ra vào lớp.
Giang Triệt ngơ ngác đứng tại chỗ cả buổi, mãi cho đến khi giáo viên đi lên, nhắc nhở cậu vào học rồi mau về lớp đi.
Cậu đột nhiên tỉnh ngộ, từ trước mình dám tổn thương cô như vậy, phụ lòng cô, chẳng qua là bởi vì cậu hiểu rõ cô bé mềm lòng, đặc biệt dễ dỗ dành, mặc kệ cậu làm cái gì thì cô cũng sẽ tha thứ cho cậu.
Nhưng cô sẽ mềm lòng là bởi vì thích cậu, mà giờ đây ngay cả cậu là ai cô cũng quên mất.
Giang Triệt ngơ ngơ ngác ngác đi lên cầu thang trở lại lớp mình.
Giáo viên hóa học cầm ống nghiệm và cốc đong đo bắt đầu làm thí nghiêm.
Anh hô một tiếng báo cáo rồi bước vào và ngồi vào chỗ của mình.
Giang Triệt thật sự bị cảm, đầu cũng hơi choáng váng, cảm giác có thể là bị sốt, tay không có sức lực gì chống cằm uể oải lắng nghe, ngay cả bút cũng không muốn cầm lên viết một chữ.
Ngồi bên cạnh là Lâm Tri Hàn, sau khi chia ban, hai người bọn họ thành bạn cùng bàn.
Cô ta nhìn thoáng qua chỗ cậu rồi quay đầu lại, tiếp tục nhìn chằm chằm vào bảng đen không chớp mắt, nghiêm túc nghe giảng, vùi đầu viết ghi chép.
Chờ đến khi tan học mới xoay người qua, nhìn về phía cậu và hỏi: “Người cậu không thoải mái sao?”
Chung quy Giang Triệt đã từng không tự giác so sánh cô ta và Ngu Vãn, cảm thấy cô ta càng thêm kiên cường và độc lập, trên người có sự dẻo dai hiếm khi thấy được trên người các cô gái khác.
Ngu Vãn từ nhỏ đến lớn được che chở rất tốt, so sánh với cô ta giống như là hoa hồng nhỏ được nuôi trong nhà ấm, quý giá nhưng cũng yếu ớt.
Đến giờ khắc này, cậu mới ý thức được trên đời này người để ý đến cậu như vậy cũng chỉ có cô bé ngây ngốc kia thôi.
Rõ ràng cãi nhau đấy nhưng chẳng thù dai chút nào, pha cho cậu Bản Lam Căn, sợ nguội còn chu đáo che cái cốc trong áo bông nhỏ của mình.
Giang Triệt chợt vô cùng nhớ nhung thật nhiều năm trước, bàn tay nhỏ nhắn kia sờ lên trên trán mình, mềm mại và lạnh lẽo.
Trong lòng Giang Triệt như bị cái gì đó chặn lại, lắc đầu với Lâm Tri Hàn: “Tôi không sao.”
*
Kỳ thi cuối kỳ diễn ra vào cuối tháng một, hai ngày đã thi xong, cũng dùng hai ngày để giảng lại bài thi, kỳ nghỉ đông của lớp 11 đã chính thức bắt đầu rồi.
Lần này Lục Thức thi được hạng 140, ý nghĩa là chờ bắt đầu học kỳ sau thì anh có thể lên đến lớp A5.
Anh tiến bộ lớn như vậy, lần đầu tiên nhận được phần thưởng tiến bộ của trường, một tờ giấy khen và hai ngàn tiền mặt.
Buổi sáng ngày nghỉ đầu tiên, Lục Thức đã cầm hai ngàn này đến một trung tâm thương mại gần đó.
Tầng một là khu vực trang sức, các tủ trưng bày được sắp xếp ngăn nắp.
Dưới ánh đèn, các loại trang sức và châu báu trong tủ phản chiếu ánh sáng chói lóa óng ánh.
Anh dạo qua một vòng, chọn trúng một chiếc kẹp tóc anh đào nhỏ.
Quả anh đào được làm bằng thạch anh đỏ, chiếc lá xanh được làm bằng thủy tinh xanh, xung quanh nạm một vòng tròn kim cương nho nhỏ.
Kiểu dáng tinh tế đáng yêu.
Anh hỏi giá cả.
“Gần đây đang tổ chức một sự kiện, chiết khấu xong chỉ cần hai nghìn chín.”
Làm trong ngành tiêu thụ đều khôn khéo, trên dưới quét mắt một cái đã nhìn ra cả người anh đều là hàng hiệu, bởi vậy người chào hàng cũng tích cực, cười nhiệt tình nói: “Ánh mắt của anh đẹp trai thật sự tốt lắm, mẫu này bán khá chạy trong quầy của chúng tôi, là kiểu dáng hot nhất mùa này!”
Đừng nói là hai nghìn chín, cho dù 29 nghìn, thậm chí 290 nghìn, anh chỉ cần quẹt thẻ đều lấy ra được.
Nhưng số tiền đó thuộc về nhà họ Lục, anh dựa vào bản thân dùng thành tích nhận được học bổng chỉ có hai nghìn trong túi.
Anh bước ra khỏi trung tâm thương mại, đi dọc theo con đường về phía trước thì nhìn thấy một tờ bướm thông báo tuyển dụng dán trước cửa siêu thị nhỏ.
Nhân viên giao hàng bán thời gian, hai trăm một ngày, tiền lương kết toán ngay, yêu cầu: Nam, chịu khổ nhọc, thể lực tốt.
Lục Thức nhìn chằm chằm vào tờ quảng cáo nhỏ, anh thiếu 900 tệ, cũng tức là 4 ngày rưỡi, còn kịp.
Anh cất bước đi vào.
*
Hôm nay là sinh nhật lần thứ 17 của Ngu Vãn vừa lúc đuổi kịp giao thừa.
Sáng sớm, Ôn Như đã làm mì trường thọ và súp ngọt trứng gà cho cô, Ngu Vãn ăn rất chậm để không cắn đứt sợi mì.
Ăn xong một tô mì, nửa tiếng đã trôi qua.
Trong lúc này có rất nhiều tin nhắn WeChat trong điện thoại cô, đều là chúc cô sinh nhật vui vẻ.
Ngu Vãn ăn xong mì trường thọ thì dùng khăn giấy lau miệng.
Cô ngồi trên sô pha cầm điện thoại trả lời từng tin nhắn.
Chờ đáp xong toàn bộ, đôi mắt cô hơi nhòe đi vì nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, cổ cũng hơi không thoải mái.
Ngu Vãn dụi mắt bằng bàn tay nhỏ nhắn, vừa nhìn đồng hồ đã 11 giờ rồi.
Trong lòng cô dâng lên một cảm giác mất mát thoang thoảng.
Rất nhiều bạn học, bạn bè đều đã gửi tin nhắn chúc mừng sinh nhật đến cô, duy chỉ không có Lục Thức.
Ngu Vãn mới ý thức được thì ra cô khá chờ mong anh nói một tiếng sinh nhật vui vẻ với mình.
Cô vỗ lên gò má.
Thôi, 17 tuổi cũng không phải là năm sinh nhật quan trọng.
Gần đây anh khắc khổ học tập như vậy, chuyện khác không nhớ rõ cũng là bình thường.
Hơn nữa cô cũng không đặc biệt đề cập với anh, nói không chừng anh cũng không biết sinh nhật của cô là khi nào.
Ngu Vãn tìm thật nhiều lý do để an ủi bản thân.
Vào lúc 11 giờ rưỡi, chuông cửa biệt thự vang lên, cô đi mở cửa, là ba và ông bà nội đến đây.
Vào Tết Nguyên Đán năm ngoái, Ngu Vãn và ba mẹ đến chỗ ông bà ngoại ở thành phố bên cạnh, theo lý thuyết năm nay nên đến nhà ông bà nội ăn Tết.
Nhưng năm nay cô xảy ra tai nạn xe cộ.
Ông bà ngoại cũng muốn xem cháu gái cưng của mình thế nào, Ôn Như và Ngu Yến Thanh thương lượng một lúc lâu, quyết định dứt khoát đón các cụ của hai nhà, mọi người cùng nhau ăn Tết.
Không lâu sau, Ôn Như cũng đón ông bà ngoại từ sân bay về, một nhà bảy người, hôm nay là lần tụ tập cùng nhau hiếm hoi.
Ngu Vãn là bé thọ tinh nên ngồi ở giữa thổi nến, sau đó chia bánh kem theo thứ tự cho ông bà nội, ông bà ngoại, sau đó là ba mẹ.
Một bữa cơm thật sự náo nhiệt.
Sau khi ăn xong, ông nội chơi cờ tướng với ông ngoại, trình độ hai người kém ngang nhau, cũng tương đối thích đi lại ở chung một chỗ, ở giữa gập ghềnh cũng chưa từng ngừng.
Ngu Vãn và mẹ, bà ngoại bà nội cùng nhau làm sủi cảo, dì giúp việc trong nhà xin nghỉ về nhà ăn tết nên bữa cơm tất niên đêm nay phải tự mình làm.
Gói mấy cái sủi cảo, Ngu Vãn cũng không nhịn được ngắm nhìn điện thoại bên kia một tí.
Liên tục có tin nhắn mới đến nhưng đều không phải là Lục Thức.
Bà ngoại nhận thấy sự lơ đễnh của cô nên cười hỏi: “Vãn Vãn đang đợi tin nhắn của ai thế, sao cứ luôn nhìn điện thoại vậy con?”
Ngu Vãn hơi chột dạ, vội lắc đầu phủ nhận: “Không có ạ.”
Cô cũng không biết mình đang chột dạ cái gì, cúi đầu, nghiêm túc nặn vỏ sủi cảo trong tay, không còn nhìn điện thoại nữa.
Chờ sau khi gói hết toàn bộ sủi cảo, cô cầm khay đi đến trước tủ lạnh, từng bước từng bước đặt thật cẩn thận vào ngăn đông lạnh.
Cô đi rửa tay, nặn nước rửa tay, mới vừa ấn hai lần thì Ôn Như ở bên ngoài phòng khách kêu: “Vãn Vãn điện thoại của con đang đổ chuông.”
Ngu Vãn không hiểu sao lại có loại dự cảm cú điện thoại này là do Lục Thức gọi tới.
Cô vặn vòi nước, xối nhanh bọt nước trên tay, vẫy tay hai lần mới mang dép lê chạy bình bịch ra.
Cô lấy điện thoại trong túi áo ra xem, hai chữ ghi chú lập loè: Lục Thức.
Ngu Vãn ấn nút nghe máy: “Alo.”
Chàng trai ở đầu bên kia cười, giọng vừa trầm vừa dịu dàng: “Ngu Vãn, sinh nhật tuổi 17 vui vẻ nhé.”
Cô cũng cười, sự mất mát lúc trước ở đáy lòng dường như đã được rửa sạch bởi một thứ gì đó.
Giây tiếp theo, nghe thấy anh nói tiếp: “Tôi ở cửa nhà em, có quà sinh nhật muốn tặng em.
Em có tiện ra ngoài một chút không?”
*
Lục Thức đứng ở biệt thự cửa.
Giữa trưa chủ siêu thị trả cho anh bốn ngày rưỡi tiền lương, anh lập tức đến trung tâm thương mại mua chiếc kẹp tóc anh đào kia.
Rồi anh trở về tắm rửa một cái, thay đổi quần áo sạch sẽ.
Phải mất một thời gian để đến đây, bây giờ mới đi tới nơi này.
Ngu Vãn mang đôi giày đi tuyết chạy ra đứng trước mặt anh, khóe mắt chứa ý cười: “Em còn tưởng rằng anh quên sinh nhật của em rồi chứ.”
Lục Thức cong khóe môi: “Ngày quan trọng như vậy, sao lại quên cho được.”
“Tặng em.” Anh lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ túi quần, “Quà sinh nhật.”
Ngu Vãn muốn mời anh ăn bánh sinh nhật nên mời anh về nhà ngồi.
Cô đi vào cùng anh rồi giới thiệu với ông bà nội ông bà ngoại: “Anh ấy là Lục Thức, là bạn học của con.”
Dừng một chút, lại bổ sung: “Cũng là người đã cứu con lúc con gặp tai nạn.”
Mấy cụ nhà nghe vậy, trên mặt đều là nét mặt cảm kích nắm lấy tay anh một lúc để nói lời cảm tạ.
Nói thêm vài lời nữa, Ngu Vãn mới dẫn anh lên lầu hai vào phòng ngủ của mình.
“Anh ngồi một lát trước nha, em cắt bánh kem cho anh.” Cô kéo ghế ra để anh ngồi, bản thân thì chạy lịch bịch xuống lầu lấy bánh kem.
Lục Thức ngồi xuống, cảm thấy cô bé này thật sự lớn gan, cứ như vậy để một người khác phái đơn độc ở lại phòng mình.
Cô không ở đây, anh cũng không nhìn ngắm lung tung, chỉ nhìn một bức ảnh trên bàn học.
Đó là một bức ảnh nghệ thuật, một cô bé trông chừng bảy tám tuổi, mặc chiếc váy trắng, tay cầm chiếc dù nhỏ, đằng sau là một biển hoa hướng dương.
Khi còn nhỏ đã rất đẹp giống một con búp bê khéo léo, gương mặt còn mũm mĩm ú na ú nần của trẻ con, vô cùng đáng yêu.
Lục Thức không nhịn được đưa tay ra, dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt của cô gái nhỏ trong bức ảnh.
Ngu Vãn nhanh chóng bưng một miếng bánh kem dâu tây, thiên vị múc cho anh thật nhiều dâu tây.
Cô đặt đĩa giấy nhỏ đang đựng bánh lên bàn rồi đưa chiếc nĩa nhựa cho anh: “Đây anh.”
Lục Thức cầm nĩa ghim một quả dâu tây, dính kem, nếm thử thì siêu ngọt: “Em mở quà ra xem đi”
Ngu Vãn ngồi ở mép giường, thò tay vào túi áo khoác lấy ra một chiếc hộp vuông nho nhỏ.
Mở ra, bên trong là chiếc kẹp tóc với kiểu dáng anh đào nhỏ, tinh xảo xinh đẹp.
“Thích không?” Anh hỏi.
Đôi mắt Ngu Vãn sáng lên, gật đầu thật mạnh.
Lục Thức nhìn dáng vẻ thích thú của cô thì không kìm được thử hỏi thăm dò: “Tôi mang lên thay em, được không?”
Ngu Vãn do dự một chút.
Cô bị thương trong vụ tai nạn trước đó, lúc làm phẫu thuật thì cạo rớt một nhúm tóc nho nhỏ, thời gian lâu như vậy mặc kệ là ra ngoài hay là đi học đều luôn mang theo mũ.
Hiện tại tóc đã mọc ra rồi nhưng không dài, chỉ ba bốn centimet, so sánh với mái tóc dài cô xõa trước ngực thì rõ ràng ngắn hơn một khúc lớn.
Cô cảm thấy thật sự không đẹp.
Nhưng đối mặt với đôi mắt đen láy và chờ mong của anh, Ngu Vãn vẫn gật đầu.
Cô cởi chiếc mũ len đang đội trên đầu xuống đặt tại mép giường, ngón tay gãi gãi tóc muốn vuốt cho thẳng một tí.
Lục Thức đặt nĩa lên đĩa giấy rồi đi tới, anh cầm lấy kẹp tóc hơi nghiêng người, rất cẩn thận kẹp lên đầu cô gái nhỏ.
“Tóc của em bây giờ trông như thế này, có phải rất xấu không?” Cô hơi lo lắng, tay nắm lấy quả cầu lông trên mũ len.
Cô cũng không biết vì sao lại trở nên quan tâm đến hình tượng của mình trong lòng anh.
“Không đúng.” Anh lập tức phản bác.
Giọng điệu quá mức nhanh chóng, Ngu Vãn cũng đã ngây người, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy đang cụp mắt của anh.
“Ngu Vãn.”
Anh nhìn cô không hề chớp mắt, cặp mắt đen như mực mang theo ý cười nghiêm túc.
“Em là cô gái đẹp nhất mà tôi từng thấy.
Dù thế nào đi nữa, em đều đẹp nhất.”
Tác giả có lời muốn nói: Lục – ngốc nghếch nịnh vợ – Thức: Vợ anh là đẹp nhất!