Bạn đang đọc Mật Ngọt Trong Tim Anh – Chương 24
Editor: Mứt Chanh
Gần như là Lục Thức mới ôm Ngu Vãn rời đi thì một tiếng ầm vang lên, bình xăng của chiếc xe taxi nổ tung.
Ngọn lửa hừng hực cháy lên đỏ rừng rực phản chiếu bầu trời ảm đạm dưới màn mưa, những mảnh vỡ của thân xe bị chấn động bay khắp nơi.
Người qua đường vây xem sợ bị thương, bị dọa nhao nhao lui ra nơi xa.
Sau đó đều tò mò nhìn sang Lục Thức bên này.
Quá mạo hiểm! Lúc ấy dù chỉ muộn vài giây thôi thì anh cũng có thể sẽ táng thân trong biển lửa.
Nhưng mà nhìn qua, trên mặt chàng trai đã không có sợ hãi, cũng không có vui mừng khi trở về từ chỗ chết.
Khóe môi anh mím chặt muốn chết, một đôi mắt đỏ đậm, cả người toả ra lạnh lẽo, hai tay run rẩy ôm cô gái đang hôn mê.
Người qua đường dần dần phát hiện có điều gì đó không ổn, haiz, đây không giống như chỉ đơn thuần thấy việc nghĩa hăng hái làm cho lắm?
Lục Thức cởϊ áσ khoác trên người ra phủ thêm cho Ngu Vãn rồi nhặt chiếc dù vừa rồi mình ném xuống, thay cô ngăn cản nước mưa lạnh lẽo.
Trên đầu anh không có gì che chắn, cả người bị nước mưa xối xuyên qua, ướt đẫm như mới bị vớt ra khỏi nước.
Nhưng anh không quan tâm, chỉ cụp mắt nhìn chằm chằm cô gái trong lồng ngực.
Lần đầu tiên anh ôm cô mới phát hiện hoá ra cô nhẹ như vậy.
Toàn bộ gương mặt của cô gái đều là máu, sắc môi lại cực kỳ tái nhợt, không có sức sống như ngày xưa tựa một đóa hoa dành dành sắp khô héo.
Lục Thức nhớ tới mỗi một sáng sớm cùng nhau đi học, cô ôm cặp sách đi đến ngẩng khuôn mặt nhỏ của mình lên và nở một nụ cười ngọt ngào.
Nói với anh: “Chào buổi sáng.”
Giọng nói trong trẻo dễ nghe, tâm trạng cả ngày của anh tựa như cũng được nụ cười này của cô thắp sáng lên.
Lục Thức đã bị buộc phải tự lập khi còn rất nhỏ, sẽ hiếm khi có cảm xúc sợ hãi gì đó, bởi vì anh biết sợ hãi là thứ vô dụng nhất.
Nhưng mà lúc này, trong lòng anh lại tràn ngập nỗi sợ hãi khắc sâu và tuyệt vọng.
Anh sợ bản thân sẽ chẳng còn được gặp lại nụ cười tươi đẹp như vậy, không còn nghe được cô gái dùng giọng nói ngọt ngào nói buổi sáng tốt lành với mình.
Cái loại cảm giác này hệt như con người ở lâu trong bóng đêm cuối cùng cũng được vận mệnh quyến luyến, ban tặng một chùn sáng nhưng cuối cùng vẫn vô tình thu lại.
Hôm nay cơn mưa này dài dằng dặc, nước mưa rơi xuống bên chân, bọt nước bắn tung tóe lên.
Lục Thức ôm cô gái trong lồng ngực, cảm nhận được nhiệt độ trên người cô dần dần lạnh lẽo nhưng anh cũng chẳng làm được điều gì.
Anh chỉ có thể chờ đợi, chờ đợi xe cứu thương đến.
Thời gian từng giây từng giây trôi qua, cuối cùng, vài tiếng bóp còi bíp bíp, xe cứu hỏa và xe cứu thương trước sau lái qua đây.
Các nhân viên y tế mặc áo blouse trắng xử lý khẩn cấp miệng vết thương trên người Ngu Vãn, sau đó dùng cáng nâng cô lên xe cứu thương.
Lục Thức theo sau, cả đoạn đường canh giữ bên cạnh cô, nắm chặt bàn tay nhỏ của cô.
Y tá ở một bên thấy quần áo anh đều ướt sũng thì không đành lòng nói: “Bạn học, nơi này của chị có một bộ quần áo sạch sẽ, em đi thay trước đi, đừng để bị cảm.”
Lục Thức không nói lời nào, chỉ lắc đầu, siết chặt tay cô, không buông ra chút nào.
Trên đường đưa đến bệnh viện, ý thức của Ngu Vãn từng có một lúc thanh tỉnh.
Trước mắt cô tối đen như mực, hô hấp đặc biệt khó khăn, mỗi một lần hít thở và bật hơi đều dính dấp với cơn đau đớn kịch liệt.
Đặc biệt là chỗ đầu ấy.
Ngu Vãn hoảng hốt nhớ rõ mình đã xảy ra tai nạn giao thông nhưng không nhớ nổi mình ngồi xe đến chỗ nào, vì sao lại xảy ra tai nạn.
Giây phút cuối cùng trong ký ức là hình ảnh xe taxi mình ngồi va chạm với chiếc xe tải lớn.
Sau đó mọi thứ lại trở nên mơ hồ, bên tai tựa như nghe thấy một tiếng nổ mạnh rồi hình như có người ôm cô, gọi tên cô.
Cô muốn mở mắt ra, nhìn xem bây giờ mình đang ở đâu nhưng cô không làm được, mí mắt tựa như đang gánh một sức nặng rất lớn, dù cô cố gắng như thế nào cũng không mở ra được.
Bóng đen vô tận bao trùm lấy cô, dường như rơi vào một vực sâu nhìn không thấy đáy.
Nhưng cùng lúc đó, Ngu Vãn cũng có thể cảm nhận được có người vẫn luôn canh giữ bên cạnh cô, tha thiết siết chặt tay cô.
Để cô không đến mức hoàn toàn ngã ra khỏi.
Sau đó nữa, hoàn cảnh chung quanh trở nên ồn ào, cô nghe thấy thật nhiều người đang nói chuyện với nhau nhưng lại không nghe rõ họ đang nói gì.
Bàn tay vẫn luôn nắm tay cô buông lỏng ra, trong tiềm thức Ngu Vãn muốn nắm lấy một lần nữa, giống như là người chết đuối nóng lòng bắt lấy phao.
Nhưng thậm chí một ngón tay cô cũng không cử động được, chỉ cảm thấy đã có kim châm vào cô.
Chất lỏng lạnh lẽo từ từ được rót vào trong cơ thể.
Trước thời khắc rơi vào hôn mê, cô cảm thấy gương mặt mình tựa như đang run lên, được nhẹ nhàng vuốt ve.
Bên tai vang lên giọng khàn khàn đến cực hạn của chàng trai, cũng dịu dàng đến cực điểm.
Anh nói bên tai cô: “Vãn Vãn không sợ, tôi chờ em ra ở cửa phòng giải phẫu.”
*
Đèn đỏ phía trên phòng giải phẫu sáng bao lâu thì Lục Thức đợi ở cửa bấy lâu.
Sau năm tiếng, màu đèn chuyển từ đỏ sang xanh, cửa mở ra từ giữa, bác sĩ mổ chính đi ra, phía sau đi theo hai y tá.
Lục Thức lập tức vọt lên.
Thời gian dài tinh thần căng thẳng, một giọt nước cũng không chạm vào, giọng anh khàn không thể tưởng tượng nổi “Em ấy thế nào? Tình huống có tốt không?”
“Phẫu thuật rất thành công.” Bác sĩ nói: “Não bộ của bệnh nhân bởi vì va chạm mạnh mà dẫn đến chấn động trong não, cần phải tiến hành quan sát và rèn luyện thêm, nhưng các bộ phận khác trên cơ thể thì không có trở ngại.”
Ngu Vãn còn đang trong lúc hôn mê, trước khi phẫu thuật cô bị tiêm vào thuốc tê, phải chờ thêm một hai tiếng mới có thể tỉnh lại.
Trong phòng bệnh không mở đèn chiếu sáng lớn, chỉ bật một cái đèn bàn nhỏ ở trước giường, trong phòng hơi tối tăm.
Lục Thức thay cô dém góc chăn vén lên trên rồi cầm lấy một cái ghế ngồi trông chừng ở bên cạnh cô.
Lần đầu tiên trong một thời gian dài như vậy, anh có thể nhìn cô không chút kiêng kỵ.
Mà không phải giống như trước, nhìn một cái lại hấp tấp dời ánh mắt đi, sợ bị cô phát hiện mơ tưởng trong lòng anh.
Lục Thức vẫn luôn tự mình hiểu mình, biết bản thân không xứng với cô.
Luận gia thế, anh không bằng Giang Triệt, ngay cả thân phận cũng là con riêng cũng không ra hồn, nói ra cũng bị người ta lên án.
Còn có thành tích, phẩm hạnh này kia, mỗi thứ anh đều không bằng cậu ta, tiền đồ cũng hoàn toàn u ám.
Thân ở trong vũng bùn nhưng lại mơ ước cô gái sạch sẽ tốt đẹp nhất trên đời, ngay cả chính anh cũng cảm thấy buồn cười.
Cho nên anh vẫn luôn không nghĩ đến việc tranh với Giang Triệt, cô và Giang Triệt hai người đứng chung một chỗ, mặc kệ là ai nhìn cũng sẽ nói một tiếng xứng đôi.
Mười mấy năm qua, Lục Thức không để ý thứ gì nhiều, đối với rất nhiều chuyện cũng đều là kiểu thái độ thờ ơ này.
Nhà họ Lục đột nhiên muốn đón anh ra khỏi cô nhi viện, anh bèn đi theo trở về.
Muốn gửi nuôi anh ở nhà họ Giang, anh cũng không có ý kiến gì.
Với anh mà nói, những người thân có quan hệ huyết thống với anh cũng không khác người xa lạ là mấy.
Nhưng mà mấy tiếng trước, trông thấy cô gái mặt bê bết máu đang hôn mê ở trong xe, anh thật sự gần như phát điên.
Cũng là lúc này anh mới nhận ra rằng anh thích cô hơn những gì anh nghĩ.
Thật là thích muốn chết.
Cho dù mới vừa rồi bị vụ nổ tác động đến, nổ chết hoặc là nổ bị thương, chỉ cần có thể đem cô ra, anh cũng chẳng có gì để hối hận.
Tác dụng của thuốc tê dần dần tan mất, Ngu Vãn cuối cùng cũng tỉnh lại, trước hết lông mi run lên hai cái, sau đó đôi mắt dần dần mở ra.
Cô thấy anh, đôi môi tái nhợt mấp máy, không có sức lực gì cả, gọi anh bằng giọng rất nhẹ: “Lục Thức.”
Hốc mắt của Lục Thức đỏ lên ngay lập tức, anh nghiêng đầu đi không muốn để cô thấy.
Một lúc sau, anh mới khàn giọng “ừm” một tiếng.
Trên đầu Ngu Vãn quấn một chiếc băng vải trắng, cơ thể vẫn rất suy yếu, muốn cử động một chút cũng khó.
Lục Thức đỡ cô từ từ ngồi dậy, lại gác gối đầu trên đầu giường để cô có thể dựa vào thoải mái hơn.
“Ba mẹ……!Bọn họ có biết chuyện em xảy ra tai nạn giao thông không?” Cô lo lắng nhất là cái này.
“Sau khi dì giúp việc nhà em biết thì nói với bọn họ.” Lục Thức đoán được cô muốn làm gì nên đưa điện thoại của cô cho cô.
Ngu Vãn lập tức gọi điện thoại cho mẹ, không kết nối được thì xoay qua gọi cho ba, cũng không ai nghe máy.
Cô đoán chừng ba mẹ có lẽ đang trên máy bay, nghĩ một lúc thì gửi tin nhắn cho bọn họ, nói với bọn họ mình đã tỉnh, hết thảy được bình an.
Trên điện thoại vẫn còn vài cuộc gọi nhỡ Đồng Giai Nghê.
Cô gọi lại, đối phương nhanh chóng bắt máy.
“Alo, Giai Nghê.”
Nghe thấy giọng cô, Đồng Giai Nghê kích động muốn chết đi được: “A a a a Vãn Vãn cậu đã tỉnh rồi! Tớ nghe Lục Thức nói cậu xảy ra tai nạn giao thông, tớ lo lắng muốn chết.
Tớ muốn đến thăm cậu nhưng anh ấy không nói địa chỉ bệnh viện cho tớ, huhuhuhu anh ấy quá xấu rồi!”
“Đúng rồi đúng rồi, Vãn Vãn bây giờ cậu không sao chứ? Cậu ở bệnh viện nào, bây giờ tớ đến thăm cậu nha.”
“Tớ không sao, cậu đừng lo lắng.” Ngu Vãn cũng không biết mình đang ở bệnh viện nào nên nhìn về phía Lục Thức và hỏi anh.
Được câu trả lời, cô nói địa chỉ rồi bảo: “Bây giờ đã trễ rồi, Giai Nghê con gái một mình ra ngoài không an toàn lắm, ngày mai hãy đến.”
“Không được, tớ muốn tận mắt nhìn thấy cậu không sao thì tớ mới yên tâm, tớ lập tức qua……”
Đồng Giai Nghê còn chưa nói xong, giọng bên kia đột nhiên thay đổi thành giọng nam trầm thấp.
“Em ấy mới vừa tỉnh, bây giờ còn phải nghỉ ngơi cho khoẻ, em đừng tới.”
Đồng Giai Nghê: “……”
Giọng điệu thật là bá đạo nhưng hết lần này đến lần khác cô ấy không dám phản kháng là chuyện như thế nào, hừ!
Lục Thức cúp điện thoại rồi cầm lấy bình giữ nhiệt trên bàn bên cạnh.
Anh mở cái nắp ra, mùi hương của canh gà phiêu tán trong phòng bệnh.
Sau khi Ngu Vãn bị đẩy mạnh vào phòng giải phẫu, điện thoại trong áo khoác của cô bắt đầu vang, anh thay cô nhận.
Là dì Triệu giúp việc trong nhà gọi đến, vốn dĩ chỉ muốn hỏi Ngu Vãn một câu buổi tối muốn ăn gì để dì chuẩn bị cẩn thận làm.
Kết quả lại đột nhiên biết được tin tức cô gặp tai nạn giao thông, đang ở phòng giải phẫu làm phẫu thuật.
Dì Triệu lập tức thông báo cho Ngu Yến Thanh và Ôn Như rồi nhanh chóng hầm canh gà đưa đến bệnh viện.
Thuốc tê trong người Ngu Vãn mới hết, còn có vài di chứng nên tay cầm muỗng sẽ run, như vậy uống canh sẽ đặc biệt phiền toái.
Thời khắc phải cẩn thận đừng hất lên trên chăn.
Mới uống hai hớp, bình giữ nhiệt trong lồng ngực đã bị ai đó cầm qua, tiếp theo, cái muỗng trên tay cũng vào tay anh.
Lục Thức múc muỗng canh, thổi hai cái rồi đưa qua đút cô.
Ngu Vãn thật sự ngượng ngùng: “Không cần đâu anh, tự em làm là được.”
Để người ta đút gì đó quá xấu hổ, cô cũng đã mười sáu tuổi rồi mà.
Cái muỗng Lục Thức đưa về phía cô chẳng lùi về, giọng điệu kiên trì: “Chăm sóc người bệnh, nên làm.”
Ngu Vãn chỉ phải há miệng được đút một muỗng, vành tai từ từ có hơi đỏ lên.
Uống xong canh gà, Ngu Vãn cảm thấy mình đã khôi phục chút sức lực, trên mặt cũng có chút huyết khí.
Y tá tiến vào thay thuốc cho cô, khi xảy ra tai nạn giao thông, dưới cú va chạm cực lớn, kính cửa sổ ô tô vỡ tan tành, trên người cô có vài miệng vết thương tương đối nghiêm trọng.
Lục Thức lúc này không tiện ở lại bên trong nên ra bên ngoài chờ.
Thay thuốc cho cô xong, chị y tá thu dọn tăm bông này kia rồi cười trêu ghẹo một câu: “Em gái nhỏ, bạn trai em thật tốt với em.”
Ngu Vãn nghi hoặc: “Dạ?”
“Lúc xe cứu thương đưa em lại đây, quần áo của bạn trai em bị mưa xối đến ướt sũng cũng không muốn đi thay, vẫn luôn nắm tay em.
Sau đó em đi làm phẫu thuật, cậu ấy chờ ở cửa, thời gian lâu như vậy, cậu ấy vẫn luôn trông chừng em, cơm không ăn, nước cũng không uống một miếng.”
Ngu Vãn muốn nói cô và Lục Thức không phải là quan hệ bạn trai bạn gái.
Còn chưa kịp giải thích trước lại nghe y tá nói với vẻ xúc động: “Còn có, chị nghe nói trước vài giây ô tô nổ tung cậu ấy đã cứu em ra khỏi xe, thật sự quá mạo hiểm.”
Ngu Vãn ngơ ngẩn.
Hoá ra không phải là ảo giác, lúc hôn mê, bàn tay vẫn luôn nắm tay mình là của Lục Thức.
Trước khi ô tô nổ tung, không màng tánh mạng cứu cô và vẫn luôn ôm cô cũng đều là anh.
Y tá bưng khay đi ra ngoài, Lục Thức bước vào.
Ngu Vãn ngước mặt lên nhìn anh, há miệng thở dốc, hai chữ cảm ơn lại chẳng thể nói ra.
Ân tình cứu mạng, một tiếng cảm ơn là quá nhẹ.
“Chị y tá nói anh vẫn luôn ở bên em suốt, cũng chưa ăn gì, anh mau đi ăn chút đi.” Cô nhẹ nhàng nói.
Từ khi nhận được điện thoại của Đồng Giai Nghê đến bây giờ đã gần mười tiếng, Lục Thức chưa ăn một miếng gì, nhưng thật ra qua cơn đối sẽ không muốn ăn nữa.
Nhưng mà đôi mắt cô bé ngập nước, toàn bộ khuôn mặt nhỏ tràn ngập áy náy, anh không muốn phật ý cô nên gật đầu: “Được.”
Anh lại đặt gối xuống cho cô, điện thoại đặt ở bên cạnh cô: “Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.”
Ngu Vãn nằm xuống, trên khuôn mặt nhỏ nở một nụ cười rồi ngoan ngoãn nói: “Dạ.”
Chờ anh đi ra ngoài, Ngu Vãn bắt đầu nhớ lại xem cuối cùng mình đã gặp phải tai nạn này như thế nào.
Hình như là cô đi tham gia một cuộc thi dương cầm, trên đường trở về, chiếc xe taxi cô ngồi va chạm với xe tải.
Nhưng cô lại cảm thấy không đúng.
Cô cảm thấy ở giữa thiếu một đoạn, một phân đoạn tựa như rất quan trọng nhưng cô nghĩ không ra.
Càng nghĩ thì đầu càng đau.
Ngu Vãn thở dài, chỉ có thể từ bỏ.
Đang định nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát thì có tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Cô hơi kinh ngạc, đang nghĩ ngợi sao Lục Thức nhanh như vậy đã trở lại thì một chàng trai không quen biết chạy vào.
Cậu chạy đến trước mặt cô, nắm lấy tay cô bên ngoài chăn bông, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng và tự trách: “Vãn Vãn em không sao chứ?
Ngu Vãn hơi ngẩn ra.
Cô rõ ràng không quen biết chàng trai này, sao cậu biết tên cô? Còn tới bệnh viện thăm cô?
Ngu Vãn muốn giãy tay mình ra khỏi tay cậu nhưng sức lực của cậu quá lớn, cô không tránh khỏi.
“Bạn buông tay, tôi không quen biết bạn, bạn đừng động tay động chân.” Cô cau mày, nói với vẻ không vui cho lắm.
Giang Triệt nhìn cô không dám tin tưởng, cả người ngây ra.