Mật Ngọt Pha Chút Phèn Chua

Chương 21: Hũ Giấm Nứt Rạn


Bạn đang đọc Mật Ngọt Pha Chút Phèn Chua FULL – Chương 21: Hũ Giấm Nứt Rạn


Lục Cảnh Sâm lại gần phía người con gái đang đứng cạnh người đàn ông khác, đôi mắt chất chứa hàn khí dõi theo ánh nhìn lo sợ của người con gái tim đập chân run mà lắc đầu như đang giải thích với anh.

Hắn nhìn cô bằng hai con mắt dã thú, toàn thân toả ra sát khí giết người bừng bừng: “Ha, thật là tình cảm nam nữ thật sâu nặng!
Lục Cảnh Sâm mở một giọng điệu mỉa mai mà châm biếng cặp đôi nam nữ đứng gần nhau kia, ánh mắt hắn rơi vào mười ngón tay đan xen lẫn nhau, con ngươi sắc nhọn mà trừng về phía người con gái yếu đuối.

Lâm Phi Đào thấy hắn đến như đang thấy thần chết lại gần, thân hình của người thiếu nữ hồn nhiên trong sáng bỗng chốc trở nên nhỏ bé, đáng thương vô tội mà đứng ngồi không yên.

Lục Cảnh Sâm, anh đến đây làm gì?
Quân Dạ Minh nhìn thấy Lục Cảnh Sâm lại gần, tâm trạng anh không được vui cho lắm, mặt mày anh cau có lại, giọng nói thêm phần khó nghe.

Chân anh bước lại gần Lục Cảnh Sâm, lấy thân mình che chắn thân hình nhỏ bé của Lâm Phi Đào: “Trước đây tôi đâu thấy anh rảnh để lo chuyện bao đồng.

Lo chuyện bao đồng? Ánh mắt giết người của Lục Cảnh Sâm nhìn chằm chằm vào vẻ mặt lúng túng của Lâm Phi Đào, khoé miệng hắn khẽ nhếch lên.

Đến gặp người phụ nữ của mình có gì gọi là lo chuyện bao đồng?
Hắn ta vươn tay ra bắt lấy cổ tay nhỏ bé của Lâm Phi Đào đang đứng sau người đàn ông khác mà kéo thật mạnh khiến toàn thân cô ngả về phía trước.

Á! Lực kéo bất ngờ khiến cho Lâm Phi Đào không kịp trở tay, cứ như thế toàn thân cô bị mất thăng bằng mà ngã nhào vào trong vòng ôm lạnh lẽo của Lục Cảnh Sâm.

Bàn tay của Lục Cảnh Sâm nắm chặt lấy vai cô, giọng nói chắc như đinh đóng cột mà đối đáp với Quân Dạ Minh, khoé môi của anh ta nở ra một nụ cười đểu.

Quân thiếu gia, tôi không biết anh nghĩ tôi thế nào là lo chuyện bao đồng, nhưng đối với tôi mà nói làm sao tôi có thể an tâm khi để cho người phụ nữ của mình đi chung với người đàn ông khác?
Lục Cảnh Sâm, anh ấy quen biết học trưởng sao? Giọng nói này cứ như hai người là tình địch của nhau vậy! Lâm Phi Đào nghĩ thầm.


Lời nói của Lục Cảnh Sâm như bàn tay vô hình mà bóp nghẹn lấy trái tim của Quân Dạ Minh.

Anh đứng hình ngay tại chỗ, cứ ngỡ là tai nghe nhầm mà cố gắng hỏi lại.

Lục Cảnh Sâm, anh đây là ý gì?
Lục Cảnh Sâm nhếch mép lên nở một nụ cười khinh bỉ, thách thức đối phương: “Ha, nghe không rõ sao?
Vừa nói hắn luồn tay vào vòng eo của cô, ép toàn thân cô áp sát vào người hắn gần hơn nữa.

Lâm Phi Đào không có cách nào để mà kháng cự lại cái ôm đó, cô cứ như chú thỏ ngoan ngoãn nằm gọn trong vòng ôm kia.

Người phụ nữ của tôi xứng để anh ôm, hôn, nắm tay sao?
Giọng nói của hắn như đang đay nghiến từng câu từng từ khiến cho Lâm Phi Đào toàn thân nổi da cóc da gà, hai tay cô siết chặt lấy áo của hắn như đang muốn hắn đừng nói thêm lời nào khiến cho học trưởng hiểu lầm.

Tại…!tại sao mình lại ngửi thấy mùi chua trên người anh ấy vậy? Cô đưa mắt nhìn lên khuôn mặt giận dữ của Lục Cảnh Sâm khiến cho không không khỏi bàng hoàng.

Anh ta đang ghen sao? Hình như có gì đó đang hiểu lầm ở đây thì phải.

Lâm Phi Đào bỗng chốc nhớ lại lời nói dối của mình hồi sáng này, tâm trạng cô thêm phần lo lắng như lửa thiêu đốt.

Không được! Không được! Anh ấy chắc chắn hiểu lầm rồi…!
Lâm Phi Đào, hắn ta nói vậy có ý gì? Quân Dạ Minh đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía cô, cô bối rối không biết nên giải thích ra làm sao.


Cách tốt nhất bây giờ để giải thoát bản thân mình là im lặng!
Im lặng là cách tốt nhất để cô tránh đi những câu hỏi không muốn hồi đáp kia.

Quân Dạ minh toan tính đưa tay ra với lấy tay đặt trên lồng ngực của Lục Cảnh Sâm nhưng lại bị lực khác từ bàn tay to khoẻ có chút lạnh lẽo giữ lại.

Lục Cảnh Sâm giữ lấy bàn tay tò mò của đối phương mà siết chặt, ánh mắt tràn ngập lửa ghen nhìn vào Quân Dạ Minh.

Anh xứng động đến người phụ nữ của tôi sao?
Lục Cảnh Sâm buông tay Quân Dạ Minh ra, giây phút sau anh trực tiếp nhấc thân hình nhỏ bé của Lâm Phi Đào lên vai mình mà rời khỏi nơi đây khiến cho Lâm Phi Đào không kịp phản ứng lại, cứ thế toàn thân cô phút chốc bay bổng trên không trung rồi hạ xuống bờ vai rộng lớn của Lục Cảnh Sâm.

Lục Cảnh Sâm, thả em ra!
Hắn quay lưng đi để lại bóng dáng lẻ loi cô đơn lạc lõng của Quân Dạ Minh ở ven đường tối mặc cho sự gào thét phản kháng của Lâm Phi Đào.

Hắn vẫn bước chân dài lại gần chiếc siêu xe, mở cửa xe ra mà nhẫn tâm ném cô vào ghế phụ, đóng sầm cửa lại mặc kệ cô có kêu đau đớn thế nào anh cũng không quan tâm, vẫn tập trung trực tiếp lái xe với tốc độ cao.

Cú ném mạnh đó khiến cho toàn thân Lâm Phi Đào cảm thấy đau ê ẩm, cặp kính to tròn trên mặt cô đã rơi xuống lúc nào không hay biết để lộ ra cặp mắt như làn nước thu thuỷ nhìn về phía Lục Cảnh Sâm đang tập trung cao độ lái xe.

Anh muốn đưa em đi…!
Thanh âm sợ hãi của cô chưa kịp thoát hết đã bị giọng nói tức giận của Lục Cảnh Sâm chắn họng.

Câm miệng!
Hũ dấm ngâm ủ bấy lâu trong lòng đất nay bỗng dưng có dấu hiệu rạn nứt!

Nghe giọng hắn có phần giận dữ, Lâm Phi Đào câm nín không nói thêm lời nào.

Cô chỉ biết ngồi co rúm lại một chỗ, hai tay vịn chắc vào bệ cửa kín để cho toàn thân không siêu vẹo khi anh lái xe với tốc độ cao, bởi hiện tại cô không thắt dây an toàn.

Xe chạy băng băng như tiên lửa trên đường cao tốc, chả mấy chốc xe đã dừng tại cổng biệt thự lớn, từ ngoài vào trong đều lát bằng gạch thạch cẩm.

Thấy xe dừng lại, cô từ từ mở mắt ra, đập vào mắt cô là căn biệt thự uy nga tráng lệ như cung điện hoàng gia.

Wow, thật lộng lẫy làm sao!
Phân tâm cô không ngừng than thở tại sao Lục Cảnh Sâm lại đưa cô đến nơi đẹp đẽ như này! Đây là đâu? Và cô là ai? Cứ thế hành loạt câu hỏi không có đáp án cứ xuất hiện trong tâm trí cô, nhìn cô lúc này căn bản rất giống một đứa ngốc khi được người lạ qua đường cho miếng bánh.

Từ phía sau lưng cô, bàn tay to khoẻ xuất hiện vòng qua bên eo cô khiến cho cô giất mình tỉnh ngộ.

Cứ như thế, toàn cô một lần nữa bay bổng trên không trung rồi đáp xuống một bờ vai vạn vỡ, máu chảy ngược lên não khiến cho cô thêm phần chóng mặt.

Cô bắt đầu kháng cự, kháng cự để thoát khỏi người đàn ông kia, hai chân cô không ngừng quẫy đạp, tay ra sức đánh mạnh vào lưng, miệng vẫn không ngừng gào thét.

Lục Cảnh Sâm, mau…!mau buông em ra! Anh đang bắt người phạm pháp đó!
Hắn nghe lời nói của cô, khoé môi có chút nhoẻn cười, hắn không biết thương hoa tiếc ngọc gì mà đánh vào mông cô một cách tàn nhẫn.

Phạm pháp sao?
Tét…!tét…!tét!
Ba tiếng động vang lên từ một bên mông cô khiến cho cô mặt đỏ tim đập mạnh, cô xấu hổ ngượng ngùng đến mức không nói thành tiếng.

A…!a…!ưu…!anh…!uông…!uông…!aaa! (A…!a! Lưu manh! Buông….!buông em ra aaa!)
Phớt lờ lời kháng cự của cô, hắn ta nhanh chóng vác cô trên vai lại về phía cổng lớn.


Giúp việc trong sân nhìn thấy bóng dáng cao dài quen thuộc lập tức xếp thành hai hàng thẳng tắp, hướng về phía cổng, toàn thân bọn họ hơi cúi xuống.

Bác quản gia đang tỉa nốt mấy bông hoa trong vườn thấy người hầu xếp hàng ngay ngắn, lập tức buông bỏ chiếc kéo xuống mà vội vã đến mở cửa.

.

Truyện chính ở { TRUмtг цуeИ.

V n }
Thiếu gia, mừng cậu trở về!
Cánh cổng lớn biệt tự mở rộng kèm theo lời kính cẩn của bác quản gia đã ngoài năm mươi.

Không một chút chậm rãi, Lục Cảnh Sâm bước qua người bác quản, thanh âm vẫn còn đọng lại chút bực tức ra lệnh.

Lái xe vào bên trong!
Bác quản gia dạ một cái, thân ông hơi cúi về phía Lục Cảnh Sâm, chờ bóng lưng của anh khuất dạng ông lập tức quay sang việc làm, bên tai ông vẫn nghe rõ tiếng nói quen thuộc ngày nào.

Lục Cảnh Sâm, bỏ em xuống! Anh đang làm em khó chịu đấy!
Bác quản gia khẽ quay đầu lại nhìn người con gái trên vai Lục Cảnh Sâm, chân mày mờ nhạt của ông khẽ nheo lại, vài giây sau đó chân mày giãn nở về trạng thái ban đầu.

Bác quay lưng tiến về chiếc siêu xe đang đỗ ở trước cổng lớn.

Thở dài một cái ngao ngán, quản gia khẽ lắc đầu: “Như vậy liệu có an toàn cho Lâm tiểu thư không đây?
Lời nói của quản gia có chút ảo não, chẳng lẽ ông đã biết bí mật gì đó về Lâm Phi Đào sao?
Lâm Phi Đào trở về khiến cho tâm trạng quản gia nửa phần vui sướng nhưng nửa phần về sau là lo lắng không nguôi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.