Mặt Nạ Nữ Phụ, Boss! Phản Công

Chương 88: Bán xăng và để cho phụ nữ chạy xe là một tội ác


Đọc truyện Mặt Nạ Nữ Phụ, Boss! Phản Công – Chương 88: Bán xăng và để cho phụ nữ chạy xe là một tội ác

Do ngày hôm qua ngủ gần như là cả ngày lại không ăn gì cả ngày nên sáng ngày hôm sau Tâm Đan dậy rất sớm, lúc cô thức dậy thì cũng gần bốn giờ sáng. Một mặt thỏa mãn vì ngủ quá đủ giấc, một mặt khác đau khổ vì đói bụng. Khoan đã, còn một mặt nữa mới là đau khổ nhất. Chính là cánh tay đang vòng qua eo cô của Ngụy Giang Thiên, Tâm Đan phải thật cực khổ mới có thể gỡ nó ra.

Lúc cô có thể ngồi dậy, việc đầu tiên là tranh thủ thở. Cái người này, lúc ngủ cũng phải hành hạ cô như vậy.

Lúc cô quay đầu lại nhìn, Ngụy Giang Thiên vẫn không hề tỉnh giấc.

Cô phải công nhận, thầy ngụy đúng là mẫu đàn ông nguy hiểm. Nếu như không quản lý tốt, ra đường có khi sẽ bị phụ nữ khác cướp mất. Yêu một người như vậy cũng rất mệt, lúc nào cũng phải dè chừng cứ như là có thù với cả thế giới vậy.

Nếu như lúc anh tỉnh táo sẽ mang tới cho người khác cảm giác xa cách nghiêm nghị có phần lạnh nhạt thì lúc anh ngủ, đôi mắt sắc bén đã khép lại, trên gương mặt cũng là vẻ thư thái an nhiên hết sức điển trai.

Đột nhiên đồng tử màu xám của cô đảo một vòng, kế tiếp khóe môi cũng cong lên một nụ cười giảo hoạt. Cô chạy nhanh về phòng lấy trong balo ra một thỏi son mà mình thường dùng. Sau đó quay lại phòng của Ngụy Giang Thiên, nhẹ nhàng tô lên môi anh một chút son đỏ.

Cây son này Tâm Đan rất thích, ngay cả Gia Vi xin mấy lần cô cũng không cho dùng ké. Hôm nay xem như Ngụy Giang Thiên tốt số đi.

Sở dĩ cô thích nó chính là vì độ bền màu của nó cho dù có cọ rửa thế nào cũng phải hết một ngày mới có thể phai màu, bên cạnh đó còn có hương thơm trái cây rất thoải mái.

Thật mong chờ phản ứng của Ngụy Giang Thiên sau khi thức dậy mà.

Xong xuôi, cô cũng chỉ cần bắt ghế ngồi chờ phim hay để xem thôi. Tâm Đan chạy ra nhà bếp mở tủ lạnh xem có thứ gì ngon hay không. Nhưng cô lại không định tự tay làm đồ ăn, cho tới khi nhìn thấy mấy hộp thức ăn nhanh trong tủ lạnh thì lại nghĩ tới dạ dày của Ngụy Giang Thiên không được tốt. Thôi vậy, hôm nay cô đành lăn xả vào bếp một phen.

Vốn dĩ lúc trước tủ lạnh của căn nhà này toàn là thịt bò và những thứ thượng hạng. Nhưng từ sau khi Tâm Đan chuyển vào, mấy thứ thượng hạng đó đều bị dẹp sang một bên thay vào đó là rau củ quả và những nguyên liệu dùng để làm những món ăn bình thường.


Cũng may lúc trước cô chịu khó theo dì An Bình học hỏi kinh nghiệm nấu nướng, cũng xem như là có một chút xíu gọi là nữ công gia chánh đi.

Lúc làm gần xong, vô tình quay lại thì có chút giật mình khi nhìn thấy Ngụy Giang Thiên không biết từ lúc nào đã tựa vào bức tường phía lối a vào của nhà bếp. Anh khoanh tay nhìn cô chằm chằm như đang ngẫm nghĩ gì đó, thấy bản thân bị phát hiện mới thu lại dáng vẻ suy tư kia bước tới cạnh cô.

Tâm Đan cảm thấy kỳ lạ, vừa rồi ánh mắt đăm chiêu của anh là đang nghĩ gì? Không lẽ cô lại nhìn lầm?

“Em làm gì đó?”

Cô cũng lờ đi cảm giác kì lạ trong lòng, vui vẻ nói. “Chào buổi sáng thầy Ngụy! Bản cung hôm nay di giá xuống bếp làm món ngon cho anh đấy.”

Ngụy Giang Thiên từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy cô. “Làm món gì thế? Nhìn thật lạ.”

“Trước giờ anh biết anh giống cái gì không? Cái google ấy, cái gì anh cũng biết nhưng lần này em chắc chắn anh sẽ không biết được món ăn này. Ở bên Mỹ, làm gì có, có đúng không?” Tâm Đan đắc chí, tựa vào ngực anh cho đỡ mệt. “Đây là Cao Lầu, một món ăn rất tinh túy của nước ta. Bao gồm những sợi mì lớn, giá đỗ chan nước dùng thơm vị hồi và các loại rau thơm, nếu như chúng ta đặt chúng trên những lát thịt heo thái mỏng, rắc thêm chút mì chiên giòn thì hết xảy con bà bảy luôn.”

Ngụy Giang Thiên hít một hơi, mùi thơm của món này cũng rất được. “Xem ra cũng không tồi nhỉ?”

“Đương nhiên rồi.” Tâm Đan đáp. “Đương nhiên rồi, tinh túy của món cao Lầu là sợi mì, sợi mì thường được chế biến rất công phu. Đầu tiên, gạo thơm đem ngâm vào nước tro, nhưng phải là một loại nước tro đặc trưng của riêng nó thì khi ngâm mới tạo ra được sợi mì có độ giòn, dẻo, và khô được. Sau đó thì phải lọc kỹ, xay thành bột, nước xa, nước phải ngọt, không bị phèn và phải mát lạnh. Anh biết không, mấy món khác em nấu chưa chắc là ngon nhưng đảm bảo món này không đến nỗi tệ.”

Bở vì dì An Bình là người Trung, cho nên cô đã được truyền dạy bí kiếp này từ dì ấy.

“Nghe cũng thật công phu, nhìn hình thức cũng khá ổn.” Ngụy Giang Thiên bắt đầu trêu cô. “Xem ra ăn và cũng không chết được phải không?”


“Gì chứ? Anh đừng có chọc em điên lên, được em nấu cho ăn là phước ba đời để lại đấy. Ra bàn ngồi, lát nữa sẽ có.”

“Tuân lệnh phu nhân.” Anh nhún vai.

Tâm Đan hậm hực, vì cái danh xưng có vẻ như tiện miệng nói ra vừa rồi của anh mà đỏ mặt. “Ăn nói lung tung.”

Cao lầu thường được ăn với giá trụng nước sôi nhưng không được quá mềm. Thêm ít rau sống vào thì rất tuyệt vời. Tâm Đan làm rất nhanh, đem giá trụng đổ ra tô, xếp mì lên trên, thêm vài lát thịt xíu rồi đổ tép mỡ và một muỗng mỡ heo rán để sẵn bên lò nước.

Sau khi đem ra hai tô để lên bàn, cô ngồi đối diện Ngụy Giang Thiên không vội động đũa mà nhìn anh chằm chằm.

Thấy dáng vẻ như đang chờ đợi cuộc thí nghiệm thành công của cô, Ngụy Giang Thiên không còn cách nào khác ngoài dở khóc dở cười. Anh ăn một ít sau đó giả vờ bày ra dáng vẻ trầm ngâm.

“Thế nào, thế nào?” Tâm Đan sốt ruột hỏi.

Ngụy Giang Thiên cười cười. “Món ăn em nấu, vì lụy tình anh sẽ cảm thấy rất ngon.”

“Ngụy Giang Thiên! Anh công tâm một chút đi.” Tâm Đan nhíu mày.

“Được được, công tâm mà nói thì rất ngon. Khi ăn thì cảm giác sựt sựt của sợi mì, đủ mùi vị chua, cay, đắng, chát, ngọt của rau sống, hương vị của mắm, bột thơm, nước tương và còn có tép mỡ vỡ tan trong miệng.” Nói rồi anh lại thêm vào một câu chân thành. “Mở rộng tầm mắt.”


Nếu như chưa từng ăn qua những món do những đầu bếp nổi tiếng bậc nhất thế giới làm, có lẽ khẩu vị của anh sẽ đơn giản một chút mà ghi nhận món cao lầu này của cô chính là món ngon nhất mà anh từng được ăn. Nếu công tâm mà so sánh, món ăn này có hương vị cũng chỉ đến mức vừa ăn là cùng, nhưng vì không muốn làm cô hụt hẫng tốn ra một lời khen chân thành cũng chẳng có gì mất mác.

Khi nãy cô đứng xoay lưng lại nên nhìn không rõ, bây giờ đối diện với anh. Chứng kiến trên gương mặt nam tính điển trai giờ đã có son đỏ bôi trên môi, lại còn bày ra vẻ mặt chân thành như vậy nhìn cô. Tâm Đan nhịn không được bật cười xong rồi lại cố gắng nhắm chặt mắt nhịn lại tạo ra một tư thế khóe miệng méo xệch khiến Ngụy Giang Thiên khó hiểu.

“Cười gì thế?”

“Không, không có gì, em vui qua…được anh khen em vui quá thôi.” Cô quơ tay. “À phải rồi, anh dạy em chạy xe đi.”

Thìa trong tay Ngụy Giang Thiên khựng lại, anh nâng mắt nhìn lướt qua cô một cái sau đó hỏi ngược. “Em muốn chạy xe? Nhưng bây giờ vẫn ổn, anh có thể đưa em đi đón em về.”

“Như vậy phiền phức lắm, anh cũng biết con người em không thích bị lệ thuộc mà.” Tâm Đan đáp.

“Không thích bị lệ thuộc?” Ngụy Giang Thiên chau mày. “Bây giờ em ăn cơm nhà anh, ngủ ở nhà anh dùng điều hòa ở nhà anh. Thế này, gọi là gì?”

Cô chớp mắt. “Giữa chúng ta, về một mặt nào đó anh là thầy giáo em là học trò. Mặt khác nữa, anh là ông chủ thì em là người làm công. Cho nên, hiện giờ những thứ anh vừa nói gọi là công việc bao ăn ở. Vậy nên, không thể nói rằng em lệ thuộc có đúng không? Với lại, thứ nhất, đứng trên danh nghĩa thầy giáo học sinh của mình tinh thần học hỏi cũng nên trợ giúp. Trên danh nghĩa bạn trai, bạn gái của mình cần gì thì anh cũng phải dốc hết sức giúp đỡ.”

Ngụy Giang Thiên nghe ra được mớ lý lẽ loạn xạ ngậu chẳng đâu vào đâu của Tâm Đan, càng nghe càng rối. “Thứ nhất, anh là giáo viên của em, nhưng môn anh đảm nhận là y khoa. Thứ hai, anh không phải giáo viên sát hạch lái xe. Thứ ba, chạy xe trên đường thực sự rất nguy hiểm, em vẫn là nên để anh đưa đón nếu như anh bận Cẩm Tiền có thể tới bất cứ lúc nào.”

“Xin anh đi.” Cô phản bác. “Cẩm Tiền người 25 tuổi rồi, xinh đẹp như vậy, đẳng cấp như vậy chính vì anh cứ dùng công việc quay cô ấy như chong chóng mà người ta chưa có bạn trai đấy. Anh phải thương hoa tiếc ngọc, một cô gái liễu yếu đào tơ vốn dĩ không thích hợp đảm nhận vị trí tài xế đưa đón người khác. Em nhìn mà con đau lòng, trái tim anh làm bằng sắc à?”

Anh hít một hơi thật sâu vào người, thế này là đạo lý gì? “Bà cô ơi, cô ấy theo anh bảy năm rồi, nhận tiền của anh, anh trả công cho cô ấy không lẽ không được sai bảo sao? Với lại, giữa anh và Cẩm Tiền có hợp đồng hai bên đều cam tâm tình nguyện hợp tác em nói cứ như anh kề dao vào cổ ép cô ấy làm việc vậy. Còn nữa, em gặp Cẩm Tiền bao nhiêu lần? Biết số tuổi người ta lại còn biết tình trạng độc thân của người ta? Lâm Dung Tâm Đan, em không đi làm bộ trưởng bộ ngoại giao là thiệt thòi lớn cho quốc gia đấy.”

Gì chứ? Tâm Đan có cảm giác lời lên tới cổ họng rồi lại nghẹn ứ, cả buổi trời cũng không phát ra được tiếng nào. Đôi đồng tử màu xám tro tinh ranh đảo một vòng, tuyệt đối không nên đối đầu với tên này. Cô đứng lên chạy qua ngồi cạnh anh, chủ động thân mật kéo kéo cánh tay anh. “Thầy Ngụy à, Ngụy đại gia… em thật sự rất muốn học chạy xe. Anh biết em có tinh thần ham học hỏi cơ mà, hơn nữa kỹ thuật chạy xe của anh hơn hẳn em, lại tốt như vậy. Chỉ cần anh dạy, em nhất định có thể tiếp thu tốt mà.”

Tâm Đan thay đổi chiến lược thuyết phục trong chớp mắt, từ nói lý lẽ rồi chuyển sang làm nũng kiểu này. Thoặc đầu làm Ngụy Giang Thiên có chút không kịp thích nghi, sau đó là bị giọng nói nũng nịu của cô làm cho không có biện pháp miễn dịch.


Đặc biệt là cánh tay anh hiện giờ được cô giữ lấy, tiếp xúc thực hòa hợp với làn da trước ngực cô. Trong lòng Ngụy Giang Thiên dâng lên một xúc cảm thoải mái khó tả, anh thở dài nắm lấy bàn tay nhỏ của cô. “Tâm Đan, anh lệ thuộc vào anh một chút thì càng vui thêm. Em có bạn trai đương nhiên là phải dùng hết công suất vốn có để đi lệ thuộc bạn trai mình rồi.”

Tâm Đan không đồng ý, cô nhíu mày. “Ngụy Giang Thiên, anh chính vì muốn em lệ thuộc anh mà bảo em không cần phấn đấu sao?”

“Không phải, tổ tông ơi, ý của anh không như vậy.” Lần thứ hai trong đời anh có cảm giác mình đang dần dần bị yếu thế trước người khác. Lần thứ nhất chính là lần đầu tiên hôn cô. “Nhưng em có thể phấn đấu về mặt khác, ví dụ như học tập, nấu ăn, luyện tiếng Anh thật tốt. Còn về chạy xe, trên đường có rất nhiều tình huống xảy ra, tính em lại hay lơ đãng, bắt cái chụp cái kia lỡ như có chuyện gì thì bảo anh phải làm sao?”

“Em mặc kệ, em cứ muốn học chạy xe đấy.” Tâm Đan có chút bướng bỉnh lên tiếng, rất lâu rồi cô muốn tự mình điều khiển một con siêu xe phóng vù vù trên đại lộ, giống như một người phụ nữ thời đại mới có cá tính và mạnh mẽ. Chỉ cần vừa nghĩ tới thôi là cô lại hưng phấn bừng bừng. “Ngụy Giang Thiên, anh có thiên vị quá không chứ? Ngụy Tử Anh là em gái anh, anh đừng nói bản thân mình không quan tâm cô ta. Cô ta có thể phóng xe vù vù trước mặt em, sao anh không quản đi. Anh thiên vị!”

“Anh không có, Tử Anh từng có một lần nhập viện vì tai nạn giao thông. Con bé ấn nhầm chân ga thay vì chân thắng. Thế là lần đó phải cấp cứu, anh chính là người may cho tám mũi ở sau gáy, em không tin có thể tới tìm nó xem, sau gáy của nó đến giờ vẫn còn một vết sẹo. Tâm Đan nghe anh đi, em có thể phấn đầu về mọi mặt, anh sẽ không ngăn cả em. Nhưng chạy xe thì tuyệt đối không được, em điều khiển một con quái vật khổng lộ cần có rất nhiều kỹ năng và bản lĩnh. Mà anh lại nhận thấy em vốn không có kỹ năng bình tĩnh khi bất ngờ gặp sự cố trên đường, nên chuyện này anh tuyệt đối không đồng ý với em được. Còn nữa, bán xăng và để cho phụ nữ chạy xe là một tội ác, tội ác này có sánh ngang với tội diệt chủng đấy. Vì vậy không được là không được.”

Cô tròn mắt, sao kiểu gì thì anh cũng nói được hơn nữa còn nói rất hợp tình hợp lý thế này?

“Rõ ràng là anh có thành kiến với phái nữ, con gái chạy xe thì đã sao?” Cô thì thào, sau đó lại giương đôi mắt mèo con lay động lòng người nhìn anh. “Đi mà, dạy em lái xe đi…”

“Làm nũng vô ích.” Ngụy Giang Thiên thu lại hoàn toàn ý cười, giống y hệt như lúc trên giảng đường, nghiêm nghị và kiên định từ chối cô.

Tâm Đan bĩu môi, không năn nỉ được liền ấm ức trở mặt. Đứng lên to tiếng. “Được rồi, không thèm năn nỉ người sắc đá như anh.”

Thấy cô quay người muốn rời khỏi, Ngụy Giang Thiên nhíu mày. “Đi đâu đó?”

Tâm Đan không dừng chân, bước lớn ra ngoài. “Đi thay đồ, hôm nay có tiết học của thầy Ngụy mà.”

Nghe tiếng cửa phòng đóng lại không chút thương tiếc, Ngụy Giang Thiên có chút giật mình đưa mắt nhìn qua. Anh cũng hết cách cười trừ, xem ra chọc một con quạ giận thì nó sẽ bay lên đầu người dân mổ lung tung rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.