Đọc truyện Mặt Nạ Nữ Phụ, Boss! Phản Công – Chương 85: Em chính là bảo bối của anh
Buổi tối, Ngụy Giang Thiên vừa cửa, hai con chó nhỏ liền quấn quýt vui vẻ cực kì nhiệt tình. Có vẻ như chúng đã được cho ăn rất no, bởi khi chỉ khi no thì chúng mới cao hứng như vậy.
Tâm Đan ngồi trên ghế sô pha, xếp bằng hai chân, một tay chống cằm một tay cầm điều khiển ti vi liên tục chuyển kênh.
Dạo này có lẽ vì trời hơi lạnh nên hôm nay cô không mặc áo phông như mọi khi mà thay vào đó là chiếc quần bó sát dài màu đen cùng với áo len cổ lọ màu xanh rêu để giữ ấm. Có vẻ như vừa tắm xong, mái tóc vẫn còn hơi ướt được tùy tiện xõa xuống phủ lên cái gáy trắng ngần. Nhìn từ góc độ của anh, quả thật bộ dáng này của cô đáng yêu không cưỡng được.
Ngụy Giang Thiên không tạo ra tiếng động, cởi bỏ áo khoác móc lên kệ treo đồ sau đó đi vào phòng, một lúc sau đi ra với cái máy sấy tóc trên tay.
Tâm Đan vốn dĩ không đặt tâm trí vào cái ti vi, cô liên tục chuyển kênh còn trong đầu thì nghĩ tới những lời đồn ở trường. càng nghĩ càng cảm thấy sầu não không yên.
Cho tới khi một bàn tay nhẹ nhàng luồn vào tóc mình, Tâm Đan mới giật mình quay lại. Ngụy Giang Thiên liền xoay mặt cô về phía ti vi. “Yên nào, anh giúp em sấy tóc.”
Tâm Đan ngồi yên lại. “Anh về khi nào vậy?”
“Em thật sự không nhận ra sự tồn tại của anh sao?”
Cô nói. “Em không để ý.”
Anh nhẹ nhàng bật máy sấy tóc. “Ngụy Giang Thiên anh sống ba mươi mốt năm trên đời, trước giờ luôn được người khác lấy làm tâm điểm, đây đích thực là lần đầu tiên anh bị đem đi làm không khí. Lòng tự trọng không tránh khỏi bị tổn thương kinh khủng.”
Tâm Đan bị anh chọc cho phì cười.
Nhìn thấy cô cười, anh cong khóe môi. “Chịu cười rồi sao? Đang nghĩ gì mà nhập tâm vậy?”
Nhắc tới chuyện này, cô thở dài. “Thì là những lời đồn ở trường, anh có nghe thấy không?”
“Có.”
“Anh không giận sao?”
“Tại sao phải giận.” Bàn tay anh luồn vào mái tóc đen, nhẹ nhàng mà tùy hứng. “Trước giờ anh thích những người có tính cách độc lập. Bởi vì họ không bị ảnh hưởng bởi những lời gièm pha và tình cảm thông thường, họ luôn tuân thủ nguyên tắc của mình và không hối hận. Sở dĩ anh thích những người này, bởi vì họ cũng chẳng quan tâm người khác có thích họ hay không.”
“Thì em biết, mình để tâm tới lời đồn chứng minh lời đồn ảnh hưởng tới mình như vậy chỉ càng cổ vũ cho mấy kẻ mồm mép kia mà thôi. Nhưng em rất khó chịu khi nghe mấy lời nói không hay như vậy, cũng may là em kìm chế cảm xúc tốt nếu không sẽ đánh cho bọn họ một trận tơi bời hoa lá.” Vừa nói cô vừa giơ nắm đấm ra, vì hăng say quá mà muốn đứng lên múa vài quyền.
“Ngồi yên nào.” Ngụy Giang Thiên biết trước ý định của cô, anh đặt tay lên vai cô ấn xuống. “Em là con gái sao lại thích động thủ như vậy chứ?”
“Không lẽ phải ngồi xuống đàm đạo kinh phật để họ giác ngộ à?” Cô đáp. “Anh thích cô gái thùy mị sao?”
“Cũng không hẳn.” giọng anh nhàn nhạt “Nhưng em đánh người cũng được, đừng để tay mình đau là được.”
Tâm Đan cong khóe môi lên, một đường cong thật xinh đẹp, quay lại tròn mắt nhìn anh. “Yên tâm, sẽ dùng gậy.”
Ngụy Giang Thiên cũng hết cách lắc đầu một cái, nhẹ nhàng quay mặt cô lại.
Ngón tay anh luôn vào những sợi tóc, như có như không mà vuốt ve da đầu cô. Hơi ấm từ máy sấy tóc làm cho Tâm Đan cực kì dễ chịu, cô nhắm mắt hưởng thụ cảm giác âm ấm trên da đầu như vậy. Thở dài một hơi, tràn đầy thỏa mãn.
Nhìn bộ dáng trẻ con của cô, anh vừa khó hiểu vừa buồn cười. “Dễ chịu lắm sao?”
Tâm Đan thành thực gật đầu. “Có anh thật tốt, từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên em được người khác chăm sóc như vậy.”
Bàn tay anh chợt khựng lại, trái tim như bị kim đâm trúng liền nhói lên một cái. Chỉ một vài giây, anh lại tiếp tục công việc của mình. Bàn tay to lớn tựa hồ không biết đã sát hại bao nhiêu người, cũng đã cứu sống bao nhiêu người, tưởng chừng lúc nào cũng đầy hơi lạnh nơi lòng bàn tay vậy mà bây giờ đây lại nhẹ nhàng luồn vào từng chân tơ kẽ tóc của một cô gái. Không dám quá sức vì sợ cô đau, mỗi một lần chạm vào đều sản sinh khát vọng. Anh chân thành trả lời cô. “Từ nay về sau, em chính là bảo bối của anh.”
Trong lòng cô ngọt ngào như được phủ lên một lớp mật ong. Nhưng cuối cùng, vẫn quyết định phá game mà hỏi. “Vậy sao? Đáng giá bao nhiêu?”
Cô thích nghe anh nói những lời yêu thương một cách chân thành như vậy, thật ra Tâm Đan không hề ngốc. Cô quan sát rất tốt, vừa rồi khi cô nói ra câu đấy đồng thời cũng đã để ý rất kỹ động thái của Ngụy Giang Thiên. Khi phát hiện tay anh chợt dừng lại, cô biết ngay anh đang vì câu nói kia của cô mà đau lòng. Điều này làm cô cực kì cảm động, cô thích nghe lời đường mật nhưng lại cũng rất thích che dấu cảm xúc ngượng ngùng của mình. Thay vì như vậy Tâm Đan lại thường xuyên bày ra bộ dáng bất cần, cô nghĩ như vậy sẽ thoải mái cho bản thân hơn.
Ngụy Giang Thiên cũng phối hợp với cô. Anh mỉm cười, ôn hòa nói. “Một tháng lương.”
Đây chính là một trong những điểm của anh mà cô rất thích, ở cùng nhau vài ngày ngắn ngủi nhưng Tâm Đan nhận ra tất cả mọi việc anh đều thuận theo ý cô mà làm, mà nói. Ví dụ như bây giờ, có đánh chết Tâm Đan cũng không tin anh không biết rằng cô đang cố gắng chữa ngượng, nhưng vẫn phối hợp cùng cô đùa giỡn.
Tâm linh tương thông, như vậy thật tốt.
Cô thích anh, thích luôn cả cái cách anh thể hiện tình cảm của bản thân. Bày tỏ vừa đủ, không nhiều không ít, vừa đủ để làm cô hạnh phúc và không khiến cô cảm thấy áp lực và mệt mỏi.
Tâm Đan xì một tiếng. “Đồ kẹt xỉ.”
Ngụy Giang Thiên tắt máy sấy khi tốc cô vừa khô sau đó không biết từ đâu lấy ra một cái lược nhỏ giúp cô chải tóc.
“Em định tham gia buổi thực tập dã chiến ấy thật à?”
Tâm Đan gật đầu. “Em đang luyện tập và theo dõi chiều cao.”
“Theo dõi chiều cao?” Anh từng nghe tới theo dõi dinh dưỡng của bé, hôm nay không ngờ tới còn có cả theo dõi chiều cao của bé? Tâm Đan phóng một cái, rời khỏi ghế sô pha chạy vào phòng của mình. Ngụy Giang Thiên đi vòng qua ngồi xuống ghế cầm lấy điều khiển vừa tắt ti vi không thì cô đã lật đật chạy tới ngồi cạnh anh. “Em có hẳn quyển sổ này, chuyên nghiệp chưa hả?”
Anh cầm quyển sổ nhỏ trên tay cô đưa lên xem, khi nhìn thấy tiêu đề thì bật cười.
Cái gì đây? Bé Tâm Đan?
Cô lườm anh một cái sau đó giật lại quyển sổ từ tay anh, lật ra từng trang một. “Trong quá trình theo dõi chiều cao, em đã phát hiện ra một chuyện rất thú vị. Nói không chừng phát hiện này của em có thể đem làm căn cứ khoa học, giành giải Nobel luôn.”
Tưởng Nobel là cái gì? Miếng Pizza sao? Muốn giành là giành.
“Phát hiện gì thế?” Anh hỏi.
“Em làm như thế này, một ngày chia ra làm hai lần đo chiều cao. Buổi sáng sớm thức dậy đo một lần và buổi tối trước khi đi ngủ đo lại một lần nữa. Và em phát hiện ra rằng, số đo của hai lần này có sự sai lệch rõ rệt. Hơn nữa, vào buổi tối khi đo thì kết quả là mình không những không cao thêm mà còn thấp đi nữa.”
Ngụy Giang Thiên nghe xong, khoác vai cô, sáp lại gần hỏi. “Thế em biết vì sao không?”
Tâm Đan lắc đầu. “Không.”
“Vậy thì sao đi giành giải Nobel được?” Anh cười. “Để anh giải thích cho nghe. “Việc thay đổi chiều cao mà em nói khác với việc phát triển chiều cao bình thường, nó chủ yếu do sự biến đổi chiều dài của xương sống gây ra. Xương sống nằm ở vị trí chính giữa của lưng. Nó không phải là một chiếc cột liền thẳng đứng mà có kết cấu giống như chiếc gậy nhiều khúc, do nhiều đốt xương nối liền lại với nhau mà thành. Giữa các xương có sự đàn hồi tương đối. Như vậy, nó mới đảm bảo cho thân người có thể xoay chuyển về trước, sau, trái, phải. Những đốt xương này lần lượt là 26 đốt xương sống, một đốt xương đế và một đốt xương cụt. 26 đốt xương sống này lại cùng xương sụn và dây chằng, kết hợp với khớp tạo thành cột sống. Chiều cao cơ thể tăng lên chính là do có sự thay đổi của một trong những kết cấu liên kết xương trong đó có xương sụn tạo thành.”
“=.=””” Tâm Đan. “À, hiểu rồi, mà này anh giải thích thì giải thích có thể đừng sờ bậy trên lưng em vậy không?”
Ngụy Giang Thiên. “… Phải thực tiễn một chút, nếu không em sẽ không hiểu.”
“… Anh vẫn chưa nói vì sao ban đêm em lại thấp hơn ban ngày đấy.”
“Anh nói vậy vẫn chưa hình dung ra sao? Tức là giữa hai đốt xương sống có một miếng xương sụn hình đĩa. Các đốt xương sống gần nhau gắn kết lại với nhau nhờ những đĩa xương sụn sợi này. Chúng ta thường hay gọi đó là đĩa sụn giữa. Tổng độ dày của tất cả các đĩa sụn giữa vào khoảng 1/4 chiều dài cột sống. Đĩa sụn giữa gồm hai bộ phận: bộ phận giữa đĩa là chất keo mềm, có tính đàn hồi cao gọi là nhân tuỷ và bộ phận xung quanh đĩa, bao gồm những lớp xương sụn sợi tạo thành những chiếc bao ngoài hình tròn, bao quanh phía ngoài, hạn chế không cho nhân sụn tràn ra xung quanh. Bộ phận này gọi là vòng sợi. Nhân sụn và vòng sợi có tác dụng chung làm cho đĩa sụn giữa vừa vững chắc vừa có sự đàn hồi cao. Khi bị áp lực đè xuống thì nó co lại, khi không còn áp lực đè xuống thì nó phục hồi nguyên dạng. Ban ngày, do tác dụng của trọng lực, các đĩa sụn giữa luôn bị chèn ép, cũng giống như đệm lò xo bị sức nặng ép mỏng xuống, khiến cho độ dài của cả đốt sống bị ngắn lại. Vào buổi đêm, khi em nằm trên giường ngủ, khi đó “đệm lò xo” không còn chịu lực ép, các đĩa sụn giữa có thời gian đủ để khôi phục lại độ dày ban đầu. Vì thế, có hiện tượng chiều cao buổi sáng và buổi chiều khác nhau. Đây là kết quả của việc trọng lực ép lên đĩa xương sụn giữa.”
Tâm Đan nghe anh giải thích, tuy rằng có điểm hơi mơ hồ khó hiểu nhưng cô cũng có thể từ từ tiêu hóa được, cô còn tưởng mình tìm được nghịch lý khoa học đi tranh đoạt giải Nobel nào ngờ chỉ đơn giản là vấn đề từ trọng lực. “Nếu như vậy em càng phải chăm chỉ luyện tập hơn nữa rồi. chiều cao này của em so với mấy người kia quả thật không cân đối chút nào, nếu như em có một chút võ công cũng tốt quá, có thể bù qua sót lại. Này, hay anh dạy em đi.”
“Dạy gì?” Ngụy Giang Thiên chưng hửng. “Anh cũng không thể chia bớt chiều cao của mình cho em được.”
“Không phải mà.” Tâm Đan đỏ mặt, tim cô thật sự đập nhanh mỗi khi anh nói đùa kiểu như thế này.
“Thế thì dạy gì?”
“Chuyện đó, e hèm, hì hì…” Lần này cô chủ động kéo áo sơ mi của anh, trưng ra bộ mặt nịnh nọt.
Ngụy Giang Thiên nheo mắt. “Nói thẳng ra đi.”
“À, lần trước lúc ở trong rừng, cú đá đó của anh thực sự rất đẹp mắt. Một phát có thể đánh bay cả con heo rừng to xác kia…”
“Ồ.” Ngụy Giang Thiên nhướn mày, cuối cùng cũng nắm được suy nghĩ của cô, lại không nhịn được muốn trêu đùa một chút. “Vậy sao? Anh cũng không nhớ.Nhưng muốn thực hiện những pha võ thuật như vậy, phải mất rất nhiều thời gian luyện tập.”
“Không sao, em là người kiên nhẫn mà. Phải mất bao lâu thế?”
“Mười năm. Nhưng đó là với người có năng lực, giống như anh chẳng hạn. Còn người…”
Cô trừng mắt. “Người như thế nào?”
Ngụy Giang Thiên. “… À, người…dạng như là, tài năng ẩn dật như em, chắc cũng phải bốn mươi năm mới luyện được.”
Tâm Đan. “…”
“Anh lại trêu em?”
Anh nghe vậy, bàn tay to nắm lấy cằm cô xoay lại, thanh âm trầm thấp mà nói. “Nếu em có thể ở bên cạnh anh,lâu thật lâu, anh sẽ dạy em tất cả.”
Cô đỏ mặt. “Thì em có thể đi đâu được chứ?”
Nghe được câu này của cô, Ngụy Giang Thiên cảm nhận được cõi lòng mình vui vẻ tới mức độ nào. Tâm Đan, con bé này trước giờ cách thể hiện tình cảm có phần quái dị hơn người bình thường, muốn cô thẳng thắn bày tỏ là chuyện rất khó, mà Ngụy Giang Thiên lại càng không muốn ép buộc cô nói ra. Thế nhưng cô luôn có thể khiến anh vui vẻ cả ngày chỉ vì những câu nói hết sức đơn thuần nhưng lại phát ra từ nội tâm, không quá lãng mạn nhưng lại đủ diễn đạt tình cảm của một cô gái nhỏ.
Anh bật cười, nhẹ nhàng chạm vào cái bụng phẳng phiu của Tâm Đan làm cô hơi nhột. Môi anh như có như không ma sát bên vành tai, khẽ nói. “Tâm Đan, khi nào em mới cam tâm tình nguyện trở thành của anh?”
Đàn ông chính là sinh vật cực kì tham lam, điều này Ngụy Giang Thiên trước giờ không hề phủ nhận. Anh không phải kiểu người bất chấp tất cả để đạt được thứ mình thích, so với việc đó anh lại thích thong thả để thứ mình thích trở thành của mình. Thế như, cô bé này luôn khiến ah mất kìm chế, tuy rằng trong lòng đã biết trong trái tim cô bản thân anh đã có một vị trí nhất định, nhưng lại không có biện pháp nào khác đối với lòng tham của mình, anh muốn cô, cả trái tim, lý trí và thân thể.
Nhưng lại không đành lòng ép buộc cũng như không muốn làm cô hoảng sợ. Anh đối với cô chính là sự bao dung, còn với chính bản thân mình lại tự nguyện chịu dày vò.
Mà người ngờ nghệch trong tình cảm như Tâm Đan, vốn” dĩ không nhận ra được sự bao dung này của Ngụy Giang Thiên. Khi nghe anh hỏi như vậy, mặt cô đỏ lự vì ngượng, cũng không biết phải trả lời thế nào, cảm giác như bản thân bị bức bách.
Không đành lòng nhìn cô khó xử, anh kéo cả cơ thể nhỏ bé ôm vào lòng, hôn lên trán cô. “Không cần căng thẳng, tự nhiên là được.”
Tự nhiên?
Tâm Đan có chút rợn cả người.
Xác nhận quan hệ ngày đầu tiên đã hôn cô hai lần.
Quen nhau chưa tới một tháng không biết cô đã bị chiếm tiện nghi bao nhiêu lần rồi…
Đời này làm gì có kiểu tự nhiên nào như thế?
Mà Ngụy Giang Thiên cũng không hề nói dối, anh thật sự không ép buộc cô.
Đối với chuyện này, Tâm Đan vừa cảm động vừa lo sợ. cô biết anh chính là muốn đợi tới ngày cô cam tâm tình nguyện đem hết ruột gan của mình nói hết ra trước mặt anh, ngoài mặt anh kiên nhẫn như vậy nhưng thực chất chính là đang vô hình tạo cho cô một thế áp bức.