Đọc truyện Mặt Nạ Nữ Phụ, Boss! Phản Công – Chương 78: Tối nay em ở lại đây, ngày mai anh không khảo bài
Tâm Đan vừa ra tới cổng trường đã nhìn thấy xe của anh đỗ phía xa, có vẻ như Ngụy Giang Thiên rất thích đi chiếc xe màu trắng này mặc dù lần đó cô nhìn thấy dưới tầng hầm của anh không thiếu những thương hiệu xe hơi nổi tiếng khác nhưng đại đa số những lần gặp nhau anh đều dùng con xe trắng này để chạy.
Lại nhớ tới không gian màu trắng trong nội thất nhà của anh, cô kết luận Ngụy Giang Thiên này là một kẻ cuồng sự tinh khôi của màu trắng.
Nhưng kia là chiếc xe của anh không sai, bảng số xe cô nhớ rất rõ ấy vậy mà bước xuống từ ghế lái lại là một cô gái.
Tâm Đan có chút sững sờ.
Cô gái ấy mặc trên người bộ đồ điển hình của phụ nữ công sở, chiếc váy ngắn bó sát màu xám để lộ đôi chân thon dài cùng với áo vest lịch trang nhã. Dung mạo xinh đẹp, phong thái điềm đạm tự nhiên bước tới chỗ cô đứng. “Cô Tâm Đan, cậu Ngụy bảo tôi đến đón cô.”
Trí nhớ Tâm Đan rất tốt, cô nhớ rõ giọng nói này chính là người lần trước nghe điện thoại của anh. “Chị là trợ lý của anh ấy à?”
Cô ấy gật đầu. “Tôi là Cẩm Tiền.”
“Chị xinh đẹp thật đấy.”
“Gì cơ?”
“À không, không có gì, chúng ta đi thôi.” Tâm Đan vội bước đi. Cẩm Tiền bước tới mở cửa xe giúp cô, vốn dĩ định bảo cô ấy là khỏi cần để cho cô tự làm cũng được, có ai lại để một mỹ nữ như thế đi mở cửa xe cho cô chứ? Thật là, Ngụy Giang Thiên thật là chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.
Thậm chí nếu Tâm Đan biết chạy xe cô nhất định thỉnh Cẩm Tiền qua ghế lái phụ ngồi, ngay cả để cô ấy cầm lái cô cũng thấy thương tiếc.
“Chị Cẩm Tiền, chị bao nhiêu tuổi rồi?” Xe vừa chạy được một lúc, Tâm Đan đã không chịu nỗi sự im ắng mà quay sang tìm đề tài để nói chuyện.
“25 tuổi.”
“Có người yêu chưa?”
“Chưa.”
“Nhóm máu gì thế?”
Cẩm Tiền. “…”
“Sao không trả lời?”
Đang đi hiến máu nhân đạo sao?
“Nhóm máu A.”
Tâm Đan gật đầu, “Ở trường em có một người rất chuẩn nhưng tiếc là nhỏ tuổi hơn chị, chị có thích phi công không?”
“…” Khóe môi Cẩm Tiền giật giật. “Không…”
“Chị tốt nghiệp trường nào thế?” Tâm Đan lại hỏi.
“Trường Phong Quân.”
“Phong Quân, trường ngoại ngữ phải không?” Hai mắt cô sáng lên chồm tới. “Hay quá, thế chị làm ơn giải giúp em mấy câu tiếng Anh này đi, nó hành em chết mất rồi.”
Cẩm Tiền thở phào nhẹ nhõm, hóa ra nãy giờ cô bé này hỏi loanh quanh như vậy cũng chỉ vì muốn cô giải giúp bài tập. Cô còn tưởng bản thân mình có vấn đề gì nên bị “ghim” chứ. “À, để lát nữa đi, chị đang chạy xe mà.”
Tâm Đan gật đầu, lại nhìn thấy Cẩm Tiền đánh tay lái vào cao tốc. “Này, hay là khi nào rãnh rỗi chị cứ dạy em chạy xe đi, sau này cũng không cần đến đón em nữa. Làm vậy rất phiền phức.”
“À…được…”
Cả buổi trời ngồi trên xe đều là do Tâm Đan tung miếng còn Cẩm Tiền đỡ chiêu, có thể tính tình của cô ấy thích yên lặng giống Ngụy Giang Thiên nên mới có thể làm trợ lý cho anh lâu như vậy. Còn Tâm Đan thì lại không chịu đường yên lặng, mà cũng may mắn là Cẩm Tiền không tỏ ra khó chịu khi cô cứ liên mồm nói chuyện, cùng lắm cũng chỉ đáp lại vài chữ cho có lệ.
Cuối cùng cũng tới nơi, Cẩm Tiền đưa cô đến nhà Ngụy Giang Thiên.
Cẩm Tiền cũng biết được mật khẩu nhà của anh, cô ấy tưởng cô không biết nên giúp cô mở cửa, Tâm Đan đứng một bên cũng không quá để ý. Nào ngờ cửa vừa mở ra thì một tiếng sủa làm cô giật thót tim theo phản xạ nấp sau lưng Cẩm Tiền, nào ngờ để ý thấy Cẩm Tiền cũng không khá hơn là bao.
Cô ấy nhìn chú chó đang hung hăng kêu gào phía xa, lắp bắp. “Hồ, Hồ, Hồ Lô là tao…người quen…là người quen…”
Tâm Đan thừa nhận là mình sợ sự hung dữ của Hồ Lô, nhưng cũng không khoa trương đến mức nói lắp như Cẩm Tiền. Lúc này Ngụy Giang Thiên từ trong phòng sách đi ra thấy vậy liền nạt Hồ Lô một tiếng, thế là con chó nhỏ lủi thủi im lặng nằm xuống góc tường nhưng ánh mắt vẫn như cái máy x quang soi chằm chằm vào hai người bọn cô. Cẩm Tiền kéo Tâm Đan đẩy lên phía trước. “Cậu Ngụy, tôi đem người tới rồi, giờ tôi đi xử lý chuyện mà anh dặn đây…”
Thấy Cẩm Tiền toan rời khỏi, cô lên tiếng. “Này đi sớm thế, chị đi thì lát nữa ai đưa em về?”
“Anh đưa em về.” Ngụy Giang Thiên ngồi xuống ghế sô pha đáp gọn bâng, rồi lại nhìn sang Cẩm Tiền. “Khoan đã, trả chìa khóa xe cho tôi.”
Cẩm Tiền lật đật đem chìa khóa nhét vào tay Tâm Đan rồi rời khỏi.
Cô khó hiểu đi vào trong nhà đưa chìa khóa cho anh. “Kỳ lạ, khi nãy vẫn bình thường cơ mà?”
“Cái gì bình thường?” Ngụy Giang Thiên hỏi.
“Thì là chị Cẩm Tiền ấy, tự dưng lại gấp gáp như vậy.”
Anh thản nhiên. “Cũng không có gì, chỉ là cô ấy rất sợ chó.”
Tâm Đan ngồi xuống ghế. “Này em thấy lạ thật đấy, con Hồ Lô kia sao lại khó gần như vậy?”
Vừa nói vừa vô tình nhìn sang chỗ của Hồ Lô, chỉ thấy nó hình như đang trừng mắt nhìn cô kiểu: Dám nói xấu con chó nhỏ này à?
Ngụy Giang Thiên đáp. “Hồ Lô từ nhỏ đã không thích tiếp xúc với người khác, ngoại trừ anh không có ai có thể lại gần nó. Hơn nữa nó là một con chó rất cảm tính, giả sử nếu anh từ bên ngoài trở về mà xoa đầu HiKa trước thì Hồ Lô sẽ buồn tới mức bỏ ăn.”
“Thật vậy không đấy?” Cô không tin, trên đời còn có một con chó nhỏ mọn như vậy sao?
Ngụy Giang Thiên thấy cô không tin thì sẵn sàng chứng mình, anh ngắt tay. “Lại đây.”
Tâm Đan nhìn anh. “Làm gì?”
“Anh ăn thịt được em sao? Bảo em qua đây.” Anh cong khóe môi, chất chứa một ý cười tà mị.
Tâm Đan cũng nhận thấy phản ứng vừa rồi của mình có chút lạc đường ray nên cứng ngắc đi qua cạnh anh ngồi xuống, nào ngờ tới Ngụy Giang Thiên lại giơ tay vò vò tóc của cô. Đang lúc cô định đẩy anh ra rồi cáu kỉnh thì Hồ Lô nằm phía xa giương mắt nhìn cô, ngay cả hàm răng sắc nhọn cũng giơ ra đầy ý đe dọa. Thế là Tâm Đan sợ qua liền bám luôn vào cánh tay anh. “Đúng, đúng thật đấy… trên đời còn có con chó bá đạo như vậy sao?”
Nói rồi cô lại phát hiện hình như Hồ Lô muốn đứng lên nhào tới cắn cô thì phải, chợt nhìn lại thì nhận ra hóa ra vì sợ quá nên cô bám chặt vào cánh tay anh, chắc có lẽ điều này đã làm cho nó không hài lòng. Tâm Đan vội liều mình buông ra rồi giữ khoảng cách với anh. “Tao buông rồi, buông ra rồi…”
Không được, từ nay cô sẽ phải cẩn thận một chút.
Sự mềm mại nơi cánh tay bất chợt biến đâu mất khiến anh không khỏi cảm thấy mất mác, giơ tay búng cái cốc một cái lên không trung. Hành động này của anh làm cho Hồ Lô không cam tâm nhưng phải quay lại cái giường nhỏ êm ấm của mình nằm. Đúng là huấn luyện rất chu đáo, chỉ cần búng tay như vậy liền có thể khiến con chó nhỏ nghe lời đến mức này. Đang lúc Tâm Đan cảm thán tính kỷ luật cao của Ngụy Giang Thiên thì anh đã nhìn về phía cô. “Em có thể động vào anh rồi.”
Tim cô đập thình thịch, quyết định giả ngu quay qua. “Hả?”
Nhưng lần này hình như Ngụy Giang Thiên không có ý định buông tha, anh khẽ mỉm cười ngoắt tay bảo cô lại gần mình. “Chẳng phải nói có bài tập sao?”
“À phải rồi.” Tâm Đan nhanh chóng mở balo lấy ra một quyển sách rồi nhích lại gần anh chỉ vào một đoạn tiếng Anh bên trong. “Em không ngắm nổi đoạn này, cái này dịch thế nào vậy? Ngữ pháp kỳ lạ hết sức.”
Anh không cầm lấy quyển sách to cỡ một trang giấy a4 kia vậy nên Tâm Đan đành phải giữ nguyên tư thế cầm sách giơ ra trước mặt anh, thôi kệ cô nhịn, ai bảo cô đang là người nhờ vả?
Cho đến khi Ngụy Giang Thiên dường như rất vô ý gác một cánh tay lên trên thành ghế sau lưng cô, bày ra loại tư thế cực kì không đứng đắn, Tâm Đan vẫn kệ, ai bảo cô là người nhờ vả.
Nhưng làm gì có loại dịch thuật nào phải kề môi sát vào mặt cô như vậy?
Ngoài mặt có vẻ như là đang nghiêm chỉnh nghiên cứu tư liệu trong tay cô, sự gần gũi này giống như chỉ là lẽ đương nhiên bởi vì biểu cảm trên mặt anh vẫn luôn cực kì nghiêm túc. Tâm Đan nghĩ chắc có lẽ mình hơi nhạy cảm quá mức rồi vì vậy cô rất từ tốn và khéo léo hết sức có thể nhích người ra nới lỏng khoảng cách giữa cô và anh, nào ngờ mông vừa nhất lên Ngụy Giang Thiên đã ném cho cô một câu đầy sức uy hiếp. “Di chuyển sao? Em cứ thử xem.”
Tâm Đan nén hơi thở lại vào lồng ngực, cuối cùng vẫn ngồi xuống không dám động đậy.
Ngụy Giang Thiên hài lòng nâng khóe môi, nhưng vẫn không có biểu hiện gì khác, anh thật sự đã nghiêm túc dịch đoạn văn bằng tiếng Anh kia cho cô. Dù gì Ngụy Giang Thiên cũng ở Mỹ mười hai năm, dịch thuật đối với anh là một chuyện không cần động não cũng có thể làm được, thời gian tiêu tốn cũng không mất bao nhiêu, chỉ có duy nhất một điểm làm Tâm Đan không hài lòng đó chính là tốc độ nói chuyện của anh thật sự quá nhanh trong khi cô phải vất vả ghi lại những câu mà anh dịch.
“Thầy Ngụy, anh đọc chậm lại có được không?” Tâm Đan kêu lên kháng nghị.
Ngụy Giang Thiên dừng công đoạn dịch thuật lại. “Tư duy của em phải nhanh hơn nữa.”
“Dù có nhanh thế nào thì cũng đâu có theo kịp được anh chứ? Bát ái một chút, rộng lượng một chút đọc chậm lại đi có được không?”
“Anh không thể đọc chậm được, nếu như đọc chậm thì tư duy sẽ không liền mạch, có thể sẽ sản sinh mâu thuẫn logic.”
Tâm Đan nghệch mặt nhìn anh, còn có cả loại mâu thuẫn logic như vậy sao?
Ngụy Giang Thiên biết cô thật sự viết không kịp, vì vậy anh “tốt bụng” gợi ý. “Em có thể thu âm lại, sau đó chép lại sau.”
“Ừ ha, sao em không nghĩ ra được chứ…” Tâm Đan quay qua lấy điện thoại trong balo ra.
Ngụy Giang Thiên thở dài. “Vậy mới bảo em linh hoạt lên.”
Tâm Đan lườm anh, hừ một tiếng nhưng cũng không biết phản biện thế nào. Mặc kệ, có cãi cũng không cãi lại, cô hà tất phải tiêu hao nước bọt của mình.
Thêm một lúc, sau khi anh giúp cô dịch hết cả trang giấy dài thành tiếng Việt Tâm Đan mới tắt máy điện thoại đi. Cô lại nghe anh hỏi. “Vừa rồi em nói ngữ pháp kì lạ, kì lạ chỗ nào?”
Cô chỉ vào một đoạn trên giấy. “Thay vì dùng “there is an university in my hometown” thì ở đây lại dùng “There is a university in my hometown.” Chính vì vậy em mới cảm thấy rất khó hiểu. Dương Nam Phương dạy em, nếu như bình thường theo nguyên tắc “a” dùng trước từ bắt đầu phụ âm còn “an” dùng trước từ bắt đầu bằng nguyên âm. Theo quy tắc này thì câu đúng là câu “There is an university in my hometown”. Nhưng trong sách lại in là “There is a university in my hometown” anh nói xem có phải trong lúc soạn thảo vị biên tập viên của nhà xuất bản say rượu không?”
“Thật ra tiếng Anh nói đơn giản thì đơn giản, nói không đơn giản thì sẽ không đơn giản. Chẳng hạn như ở đây, nguyên tắc mà em nói là đúng nhưng vẫn sẽ có trường hợp ngoại lệ. Từ “university” bắt đầu với phát âm u dài vì vậy em phải dùng dùng “a” thay vì “an”. Có hiểu không?”
Tâm Đan chớp mắt hai cái.
Ngụy Giang Thiên thở dài, biết rõ là cô không hiểu vì vậy nói tiếp. “Chính là từ “university” bắt đầu với một âm của phụ âm “ju” do đó em phải dùng “a” thay vì “an”. Có nghĩa là em phải dùng dùng chữ “a” trước từ bắt đầu bằng “u” có phát âm dài và dùng “an” trước từ bắt đầu bằng u có phát âm ngắn ví dụ chúng ta thường nói “an umbrella” chẳng ai nói “a umbrella” cả.”
“À…” Tâm Đan kêu lên một tiếng rồi gật đầu nói. “Nghĩ lại thì cũng không quá phức tạp nhỉ?”
“Vấn đề vốn dĩ không quá phức tạp, chỉ trách rằng em không được linh hoạt.” Ngữ khí anh phát ra mang theo một tia mỉa mai.
“Không nói với anh nữa, em đi về trường.” Cô đứng lên.
Ngụy Giang Thiên vội kéo tay cô. “Làm gì mà quất ngựa truy phong thế?”
“Quất ngựa truy phong?” Cô hừ một tiếng, giãy tay ra lại bị anh nắm chặt hơn, cuối cùng cánh tay bị siết đến mức có chút đau. “Thầy Ngụy à, anh ở nước ngoài nhiều quá nên quên luôn thành ngữ của nước mình rồi phải không? Em không có quất ngựa truy phong, ở lại để anh cứ đem IQ của mình sỉ nhục em à?”
Ngụy Giang Thiên không ngờ tới anh chỉ đùa một chút lại có thể khiến cô gái nhỏ xù lông nhím lên kiểu này, nhất thời có chút hối hận, thật sự nghĩ rằng mình đã làm tổn thương tới cô nên hạ giọng. “Ngoan, anh không trêu em nữa, ở lại đi được không?”
Tâm Đan phì cười ha hả.
Ngụy Giang Thiên cũng nhận ra cô có gì đó không đúng, anh thu tay lại đồng thời kéo cô ngồi xuống ghế. “Con nhóc này, em chơi anh?”
“Anh, anh vừa rồi có phải là đang năn nỉ em không?” Tâm Đan vừa cười vừa nói, ngữ khí khoái chí không thể diễn tả.
Ngụy Giang Thiên híp mắt, để lộ một ánh nhìn nguy hiểm. “Hay lắm, hay lắm Tâm Đan. Anh giúp em dịch bài tập, em không trả công thì thôi lại còn trêu anh như vậy.”
Khi trêu chọc một người, nhìn thấy người đó tức giận vì trò đùa của mình thì đó chính là khoái cảm lớn nhất của người đi trêu người khác. Tuy bây giờ cô không biết anh có giận hay là không cam tâm hay không hay chỉ là cố ý tỏ ra tức giận để cô vui nhưng cô thật sự sảng khoái vô cùng.
Nhưng thật sự không thể xem thường, đôi môi mỏng của Ngụy Giang Thiên bất ngờ dán lên làn môi căng mọng, quyến luyến đem hơi thở nóng rực hít lấy hương thơm của cô. Tâm Đan chỉ cảm thấy đôi chút hoảng hốt, sự khoái chí vừa rồi không biết bay đi đâu mất, trong đầu chỉ đọng lại cảm giác tê dại từ cánh môi truyền tới nhanh chóng phân bố khắp tứ chi.
Tựa như sóng biển, cuộn trào mãnh liệt, vô tình cuốn trôi đi trái tim nhỏ bé của cô.
Cho đến khi cảm nhận được bàn tay của anh bắt đầu không thành thực từ eo di chuyển xuống dưới, lý trí tỉnh táo bất ngờ như dây đàn căng cứng, hai mắt cô mở to khó khăn mở miệng. “Đừng…”
Ngụy Giang Thiên không có ý làm khó cô, dù cho khi nãy đã có một giây anh có dấu hiệu mất khống chế thế nhưng mục đích ban đầu của anh chính là để côp phát ra chữ này, sau khi nghe được khóe môi anh câu lên một nụ cười tà mị quyến luyến rời khỏi cánh môi đầy mùi hương mê hoặc của cô.
“Thế nào? Có phải em đang cầu xin anh không?”
Tâm Đan. “…”
Ngụy Giang Thiên lại không muốn buông tha, véo nhẹ vào eo cô.
“A!” Tâm Đan vừa đau vừa giật mình hét lên, sắc mặt càng lúc càng hồng như quả đào, liều mạng nhắm mắt phát ra. “Ừ, cầu xin đấy rồi sao?”
Lần này tới phiên Ngụy Giang Thiên thích thú chiêm ngưỡng cô.
Tâm Đan chỉ cảm thấy nếu còn tiếp tục bị anh nhìn kiểu này chắc chắn cô sẽ chết vì tim đập nhanh, cô đẩy anh qua một bên rồi đứng lên, quyết định cứng rắn nói. “Em đi về, không ở đây với lưu manh.”
“Anh không đưa em về.” Ngụy Giang Thiên lần này không kéo cô lại, chỉ thong thả vắt chéo chân ngồi trên sô pha.
Tâm Đan quay lại. “Mắc cười, em có tiền, anh không đưa em về thì em tự đi taxi.”
“Em có tiền sao? Đây phải không?”
Không biết từ lúc nào ví tiền nhỏ màu xám của cô đang nằm trong tay anh.
Tâm Đan vô thức xem lại túi áo khoác của mình.
Chết tiệt!
Hóa ra Ngụy Giang Thiên này cũng là đồng nghiệp của cô chăng?
“Anh…anh…”
“Anh thế nào?” Ngụy Giang Thiên buồn cười, giả vờ mở ví tiền ra. “Để xem trong này có bao nhiêu nào.”
“Này, quân tử không nên dòm ngó ví tiền của người khác!”
“Vừa rồi em nói anh là lưu manh.”
Nếu không sợ rằng bản thân trở thành người vô lễ thì cô nhất định sẽ đem cả họ tên của cái người kia ra mà mắng nhiếc.
Tâm Đan nhanh nhẹn phóng tới định lấy lại ví tiền trên tay anh nhưng Ngụy Giang Thiên lại nhanh hơn cô một bước, thoắt một cái anh đã phóng khỏi ghế sô pha để cho cô một cú vồ ếch đẹp mắt.
“Thân thủ không tệ.” Anh tán thưởng, sau đó mở ví tiền của cô ra, không nhìn thì thôi vừa nhìn tới thì đúng là được mở mang tầm mắt. “Chỉ có vài đồng lẻ thôi à?”
Dựa theo kinh nghiệm của cô, nếu thân thủ cô không tệ thì anh chính xác là một người có thân thủ không hề tệ, cách né tránh vừa rồi cực kì nhanh và điêu luyện, muốn dựa vào chút võ mèo cáo của mình mà tóm lấy anh thì là chuyện không thể nào. Vì vậy Tâm Đan động thủ không được thì sẽ động não, cô ngồi xếp bằng trên ghế ăn vạ. “Vài đồng lẽ đó đủ cho em sống cả tháng đấy, anh mau trả lại tiền cho em…”
Thấy cô giở chứng, anh cũng không muốn làm khó tiếp. “Anh sẽ giữ cái ví này cho tới khi anh cho em về anh sẽ trả lại.”
“Anh làm như vậy là giam giữ người phi pháp đấy.”
“Kiện anh đi.”
“Anh…” Tâm Đan suýt nữa thì cắn trúng lưỡi mình. “Được rồi, nhưng em ở lại làm gì chứ?”
Ngụy Giang Thiên không trả lời, ánh mắt như tia hồng ngoại quét một lượt từ trên xuống dưới người cô.
Tâm Đan lại có chút ngứa ngáy. “Anh nhìn cái gì?”
“Nhìn em.”
Tâm Đan. “…”
Anh khoanh tay. “HiKa dạo gần đây hình như có chút buồn bã, anh sợ nó bị trầm cảm, em vào chơi với nó đi.”
Hóa ra là muốn cô chơi với chó, vậy cũng tốt, vốn dĩ cô thích công việc này. Tâm Đan không biết mình có nên hỏi và thương lượng với anh về việc có muốn thuê cô làm người chăm sóc chó hay không?
Cô theo sự chỉ dẫn của anh đi tìm HiKa, quả nhiên thằng bé đang nằm ở phòng sách, nó nhìn thấy cô cũng lười đứng lên vẫy đuôi như mọi khi. Sau khi chuyện trò và làm rõ được vấn đề thì cô quay trở lại phòng khách, Ngụy Giang Thiên đang làm gì cho trên máy tính, hình như anh cũng không chú ý tới cô lắm bởi vì Tâm Đan đứng phía sau lưng anh.
Cô đột nhiên nảy lên một ý xấu, rón rén đi nhẹ nhàng muốn hù dọa anh.
“Hù một cái sẽ mất hết tiền.” Nào ngờ chỉ còn hai bước nữa là tới còn chưa kịp hù Ngụy Giang Thiên đã lên tiếng. ngược lại Tâm Đan là người bị dọa. Cô vỗ ngực. “Sao anh biết thế? Rõ ràng em đâu có tạo ra tiếng động chứ…”
“Ngửi được.” Anh nói.
“Ngửi? Ngửi gì cơ? Em có dùng nước hoa đâu.”
Anh vẫn nhìn vào màn hình, thậm chí một cái chớp mắt cũng không có thản nhiên đáp. “Mùi hương của em.”
Mặt Tâm Đan đỏ bừng lên, hắng giọng một cái rồi bước lên đứng cạnh anh. “Em biết lý do vì sao HiKa không vui, mà Hồ Lô bấy lâu nay khó ở rồi?”
Lần này Ngụy Giang Thiên dừng việc gõ bàn phím của mình, tựa lưng vào ghế ngước lên nhìn cô. “Vì sao?”
Tâm Đan bày ra dáng vẻ giống như mấy nhà phong thủy trong phim, bày ra bộ dáng thông thái nói. “Vì cái nhà này, dương thịnh âm suy. Ngay cả một động vật giống cái cũng không có, em nói này, sao anh có thể sống trong một môi trường nhàm chán thế này chứ? Nếu như không nói chuyện thì sự yên lặng ở đây cũng có thể khiến em ù tai luôn rồi, rõ ràng cái nhà này chỉ thích hợp cho người tu hành không màng nữ sắc ở mà thôi. HiKa và Hồ Lô phải ở cùng anh trong một môi trường nhạt nhẽo thế này dĩ nhiên tâm sinh lý sẽ không bình thường, tình trạng tâm lý của HiKa hiện giờ gọi là trầm cảm giai đoạn đầu rồi. Bình thường nhìn thấy em nó thân thiện biết bao? Vậy mà khi nãy ngay cả liếc nhìn em một cái cũng lười, đã vậy nó còn thở dài nữa, thề luôn đây là lần đầu tiên em thấy chó thở dài đấy. Vì vậy em đưa ra phương hướng giải quyết vấn đề là anh nên tìm thêm một hai cô chó về nhà này, cân bằng âm dương xóa tan yêu khí.”
Cô nói cả đống chữ ra, ngược lại Ngụy Giang Thiên lại im lặng kiên nhẫn lắng nghe. Đợi đến khi Tâm Đan dừng lại anh mới chậm rãi lên tiếng. “Nói xong chưa?”
Cô gật đầu. “Xong rồi.”
Ngụy Giang Thiên giơ tay chủ động kéo cô lại, Tâm Đan không kịp phòng bị liền ngã lên đùi anh. Cô muốn đứng lên nhưng anh lại lộ rõ ý đồ đen tối của mình mà giữ chặt eo cô, môi cố tình dán sát vào tai cô thỏ thẻ. “Em cứ dọn đến đây ở, chẳng phải vừa hay cân bằng âm dương sao?”
“Đừng có dụ dỗ con gái nhà lành.” Cô vểnh môi rồi quay sang nhìn màn hình rồi lại chợt nhớ tới bài tập về nhà, sửng sốt kêu một tiếng. “Em quên làm bài tập anh giao rồi.”
“Thì bây giờ làm đi.”
“Không được, em vốn dĩ đã làm được một nửa rồi nhưng lại bỏ ở ký túc, không được em phải quay về làm mới được.”
Anh giữ cô lại. “Tối nay em ở lại đây, ngày mai anh không khảo bài.”
Tâm Đan đứng hình.
Chính là bị dọa tới mức quên luôn cả cử động.
Ngụy Giang Thiên thấy cô sợ, liền thêm vào một câu đảm bảo. “Anh sẽ không làm gì em.”
Ma mới tin anh đấy!
“Không được.” Tâm Đan phòng từ chân anh xuống đất. “Anh đưa em về màu, à quên nữa phải trả tiền cho em trước.”
Thấy không thể thuyết phục được con bé này, anh cũng hết cách nói.
Chỉ là không dám manh động, đến ngay cả canh cũng không uống được thì đúng là quá đáng thương. (Nghẹn chết anh nhé)
(Nghẹn chết anh nhé)