Đọc truyện Mặt Nạ Nữ Phụ, Boss! Phản Công – Chương 76: Anh càng nhìn càng thấy Tâm Đan không hợp làm bếp
Sau buổi học, Mộng Hương không quên trêu cô vài câu về việc quên làm bài tập, Tâm Đan lườm cô ấy, nhất thời xuất khẩu thành thơ đọc ra hai câu. “Hương bảo Hương là thiên thần, thiên thì có ít tâm thần nhiều hơn.”
Mộng Hương phùng má đẩy cô một cái. “Tớ đích thực là thiên thần, có ý kiến sao?”
“Có mà thiên thần ngồi trên cái chổi ấy.” Gia Vi cười cười. Tâm Đan quay qua tán đồng với cô ấy rồi cả hai đập tay một cái, chính thức về cùng một chiến tuyến.
“Lời thơ không bậy lại rất vần
Sẽ vui nếu được kết tình thân
Làm thơ đối ẩm trôi ngày tháng
Mặc sáng mặc khuya mặc cả bần.”
Dương Nam Phương từ phía sau đi tới, thong dong làm ra bốn câu khiến cả ba người phải dừng chân vỗ tay.
Mộng Hương. “Anh Nam Phương, anh không học chuyên văn thì thật là đáng tiếc đấy.”
Tâm Đan. “Phải đó, anh đi theo Hoàng Vũ đi, nói không chừng thành nhà văn nổi tiếng.”
Dương Nam Phương gật đầu, tỏ vẻ tán đồng nhưng ngay sau đó sắc mặt lại chuyển sang bất an. “Không được, nếu anh chuyên văn thì liệu có bị ăn cái thứ gì đó không? Lại còn bị bảo đứng đây nói lung tung nữa.”
Cả ba người bật cười ha hả, xem ra chuyện đã kích Hoàng Vũ kia đã lan đi tới khối ngoại thương rồi.
Gia Vi cao hứng đáp lại.
“Hay câu sớm tối mặc cả bần
Đúng trang nam tử trí tại tâm
Cát bụi hồng trần không vướng bận
Thoát y hưởng lạc cõi nhân thần.”
Một tia tán thưởng nồng đậm lướt qua mặt Dương Nam Phương, anh vỗ tay kinh ngạc. “Không tồi nhỉ.”
Gia Vi được dịp hất cằm. “Thế mới nói, văn có thể an thiên hạ, võ có thể định càn khôn mà.”
Dương Nam Phương gật đầu. “Đúng vậy, thế sao không vào khoa văn đi.”
“Này này này này.” Tâm Đan sấn tới, khoát vai Gia Vi. “Đừng có giành giật nhân tài ở đây, Gia Vi là của em, nhân tài của ngành y, bác sĩ tương lai đấy. Anh có biết hành động hiện giờ của anh chính là làm…làm gì ấy nhỉ, cái gì mà thầy Thẩm hay nói ấy, cái gì loạn, cái gì nhiễu ấy…”
Mộng Hương nhắc tuồng. “Ý cậu là, nhiễu loạn lòng quân?”
“Đúng, đúng, hiện giờ anh đang làm nhiễu loạn lòng quân.” Tâm Đan gật đầu.
Gia Vi chật lưỡi, đỏ mặt lên tiếng. “Đừng có nói quá như vậy chứ.”
Dương Nam Phương quay qua cô. “Mọi người đi đâu thế?”
“Em đi thư viện, tìm sách tiếng anh đọc.” Tâm Đan uể oải trả lời. Cô chẳng muốn đọc loại sách khô khan này một chút nào, nhưng vì sắp tới kỳ thi cuối kỳ nên đành phải cắm đầu vào mà học, chỉ mong không rớt lợp độp làm xấu mặt Ngụy Giang Thiên. Nói xong lại nhìn thấy anh có chút mệt mỏi trên mặt. “Dương đại thần, anh cả đêm không ngủ à? Mắt có quần thâm kìa.”
“Đúng vậy đấy, nhìn già đi mấy tuổi ấy.” Mộng Hương nói.
Dương Nam Phương thở ra một tiếng. “Hôm qua phải thức làm luận án, cả đêm đúng là không ngủ. Đúng lúc định ra ngoài tản bộ thì gặp mấy đứa.”
Mộng Hương xem đồng hồ trên tay rồi hối hả nói. “Ôi trời, muộn vậy rồi sao, không được không được, siêu thị hôm nay bán hàng sale, sale lớn luôn đấy.”
“Thật vậy sao? Sao cậu không nói sớm?” Gia Vi cũng bị cuốn theo làn sóng. “Đi thôi, tớ cùng cậu đi giành đồ. Tâm Đan, Tâm Đan, anh Nam Phương nữa, hai người nghỉ đi thư viện một ngày đi, chúng ta đi chiếm tiện nghi của người giàu thôi.”
“Gì chứ…” Tâm Đan còn đang ngơ ngác thì bị Mộng Hương và Gia Vi gần như là hai người hai bên xốc nách ra khỏi trường. Dương Nam Phương không thể ngăn nổi cơn nghiện mua sắm của con gái nên hết cách thong thả đi theo sau. Tâm Đan so với Gia Vi và Mộng Hương cũng thấp hơn một chút nên nhìn cảnh cô bị bọn họ vừa lôi vừa kéo tới mức hai chân nhiều khi không chạm đất bị xách đi như vậy Dương Nam Phương ngoài buồn cười cũng chỉ bất lực hết cách.
Còn Tâm Đan, khi bị tống lên taxi vẫn trong tình trạng vô lực phản kháng.
Dương Nam Phương ngồi ở ghế phụ còn ba người bọn cô ngồi ở ghế sau. Bác tài xế nhìn thấy cô bị “áp giải” kiểu này còn tưởng là bị bắt cóc nên sắc mặt xám ngắt. Mộng Hương thở hơi lên vì phải “xách” Tâm Đan đi, nói với bác tài. “Chú, chú ơi, làm, làm ơn…cho… aizz..”
Sao không ai nói dùm cô nàng hết vậy? Mệt đến mức nói cũng không rõ chữ rồi…
Dương Nam Phương thấy vậy liền ra tay trợ giúp. “Làm ơn cho bọn cháu đến siêu thị Momovo.””
Bác tài lúc này mới nhẹ nhõm hơn một chút, ông thật sự tưởng bản thân xui xẻo gặp ngay bọn bắt cóc.
Tâm Đan đến lúc này mới bực dọc tìm lại giọng nói. “Làm cái gì thế? Lôi kéo con gái nhà lành giữa thanh thiên bạch nhật còn ra thể thống gì nữa?”
“Bớt tự sướng đi.” Gia Vi cốc đầu cô một cái. “Lo chuẩn bị cái chân mà chạy đi giành đồ đây này.”
Tâm Đan buồn cười. “Có phải tháng bảy đâu…”
“Nói cái gì hả? Cái này gọi là tranh thủ thời cơ, rồi cái gì nữa đấy anh Nam Phương…” Tới phiên Gia Vi cụt văn.
Dương Nam Phương đáp. “Là tranh thủ thời cơ nắm lấy lợi ích, có lợi ích mới có thị phần, đây là triết lý của khoa bọn anh.”
“Cái gì mà phần với chả phân.” Cô lừ mắt. Tớ còn phải đi ôn tập để chuẩn bị thi cử tới nơi kia kìa, lại còn ở đó lôi kéo tớ đi ăn chơi.”
Mộng Hương véo tay cô một cái. “Quạ con à, cậu thì cần gì học, chẳng phải cậu là bạn gái của ai kia sao? Điểm 0 cũng được lên lớp ấy.”
“Nhỏ cái mồm một chút đi.” Tâm Đan vội che miệng cô nàng lại.
Cùng lúc đó, Dương Nam Phương cũng không thể mỉm cười như phút ban đầu nữa. Nhưng cũng chẳng ai để ý tới việc biểu cảm anh đột nhiên sa sút, sự sa sút đó chỉ thoáng qua vài phút rồi lại trở về với vẻ lạnh nhạt ban đầu. “Đúng vậy đó, có bạn trai là thầy giáo rồi, cho dù có ngu ngốc cỡ nào thì cũng qua ải thôi.”
“Này, sao, sao anh lại biết chứ?” Tâm Đan nhìn sang Mộng Hương. “Gia Mộng Hương, hay lắm, cậu phản chủ hả?”
Cô nàng vội dựa vào cửa sổ cảnh giác giơ tay ra. “Không phải tớ, tớ có nói gì đâu…”
Tâm Đan thấy dáng vẻ của cô nàng không giống là nói dối, bất thình lình cô nhìn sang Gia Vi, thấy sắc mặt cô ấy có hơi miễn cưỡng.
“Tớ…tớ, thấy, anh Nam Phương cũng là bạn của mình…nên…nên…”
“Con điêu phụ này, đã tiết lộ thiên cơ của tớ vậy mà sáng nay còn bày đặt giận dỗi tớ vì đã không tin tưởng cậu.” Tâm Đan nghiến răng kêu một tiếng. “Aizz, Lâm Dung Tâm Đan này đúng là mắt quạ mới chơi với cậu mà.”
“Thì cậu đúng là quạ mà.”
Gia Vi nói được một nửa câu rồi lại bị Tâm Đan trừng mắt nhất thời sợ quá nên rụt cổ lại im thinh thít.
Dương Nam Phương thấy vậy liền gỡ rối. “Thế nào? Không muốn cho anh biết, hay lại xem anh là người ngoài rồi.”
Tâm Đan vốn định im lặng, nhưng lại thấy lời của Dương Nam Phương có chút không thỏa đáng cô mới phản bác. “Cũng lạ thật đấy, trên đời này cứ có chuyện gì thì phải nói toét cả ra mới chứng tỏ mình với người khác thân thiết sao? Có một số chuyện cũng không nên chia sẻ mà, tại sao Mộng Hương cũng vậy, Gia Vi cũng vậy cả anh cũng thế, tất cả đều chất vấn em vì sao không nói ra? Vì sao không tin tưởng mấy người?”
Mộng Hương thấy vậy liền dỗ dành cô, đưa tay xoa xoa đầu. “Thôi nào quạ con, cậu đừng nóng, ha, thương mà thương mà.”
Ngược lại Dương Nam Phương vẫn bình thản như nước, anh nhìn qua gương chiếu hậu hướng mắt thẳng về phía cô. “Đúng là có nhiều chuyện không tiện chia sẻ, nhưng chuyện này không đợi em nói anh cũng biết rồi, cũng không có gì đáng chất vấn.”
“Anh cũng biết rồi? Là, là biết trước Mộng Hương và Gia Vi luôn à?”
“Ừ!” Dương Nam Phương gật đầu. “Từ lúc trước khi em hẹn hò với Ngụy Giang Thiên, anh đã biết rồi. Cái loại ánh mắt của em nói lên rất rõ ràng mà.”
Tâm Đan nghe vậy, liền thu lại bộ dáng xù lông nhím mà rụt cổ, giơ hai tay che mặt lại rồi quay qua hỏi nhỏ Gia Vi rằng không lẽ cô lộ liễu vậy sao? Gia Vi tỏ vẻ thấu hiểu mà gật đầu.
Dương Nam Phương nhìn thấy một màn này, chỉ hừ một tiếng rõ ràng.
Cô thấy tâm trạng anh không tốt liền nhướng người, vịn tay vào ghế phụ. “Thôi nào, Dương đại thần, em cũng không phải xem anh là người ngoài mà chỉ sợ anh biết rồi lại mắng em thôi. Anh xem, lúc trước anh lôi em ra nói với em cả đống đạo lý nào là thầy giáo nào là học trò, giữ khoảng cách gì gì đó… bây giờ em không giữ được khoảng cách còn không phải sợ anh lôi ra giảng đạo nữa sao?”
“Nói vậy là tại anh xen vào chuyện của em quá nhiều nên em ngại à?” Dương Nam Phương nhìn thấy gương mặt giống hệt mèo con của cô, cũng chỉ hơi nghiêng đầu, dù trong lòng không quá tức giận nhưng cũng không nỡ bỏ qua khoảnh khắc cô xuống nước với mình như vậy.
Quả nhiên Tâm Đan liền khẩn trương. “Không có mà, tuyệt đối không có… này Mộng Hương Gia Vi hai người nói vào giúp đi, câm hết rồi hả?”
Mộng Hương và Gia Vi liền “tốt bụng” lôi điện thoại ra bấm.
Tâm Đan nhịn không được liền mắng một tiếng. “Mẹ nó…”
Đúng là có “bạn thân” thật là nhiều lúc rất…muốn đi giết người.
Tuy là một tiếng rất nhỏ rất nhỏ nhưng vì cô đang trong tư thế nhướng người chồm lên ghế lái phụ nên Dương Nam Phương nghe rất rõ. Anh quay sang, dường như không ngờ cô lại có thể thốt ra hai chữ này mà nhìn cô. “Em mắng anh?”
Tâm Đan xanh mặt, lắc đầu. “Không có.”
Gia Vi và Mộng Hương buông điện thoại xuống, trừng lớn mắt. “Vậy là mắng hai bà hả?”
“Không phải…”
Bác tài thấy nhóm bạn bè này cũng thật là vui tính nên không nhịn được trêu vào. “Vậy chắc là mắng tôi rồi.”
Tâm Đan. “…”
Ai, ai làm ơn cứu con ra khỏi chiếc taxi này với…
Khi đến siêu thị, cô còn cẩn thận nhướng cổ nhìn Dương Nam Phương. “Dương đại thần, anh còn giận nữa à? Giận gì mà giận lâu thế, mau hòa nhau với em chúng ta còn phải đi giật đồ trong siêu thị đấy.”
Dương Nam Phương cũng hết cách, cũng không trả lời và không nhịn được phải phì cười. Bốn người xuống xe, anh còn vò mạnh đầu cô một cái làm tóc tai cô rũ rượi. Nếu là bình thường Tâm Đan nhất định sẽ vì vậy mà sừng gai lên đấu võ mồm với anh, nhưng bây giờ có cho tiền tỷ cô cũng không dám làm thế.
Cái gọi là tranh hàng sale Tâm Đan cũng không phải là chưa làm, nhớ lúc trước một mình cô dẫn cả đám nhóc trong cô nhi viện đi phá phách khắp nơi, có lần trong khu phố mở hội bán kem, thế nào cô triệu tập cả đám cùng đi quyết định “dập sập” luôn cái quán kem đấy, ăn không hết thì không về.
Bây giờ chen trong dòng người đông đúc này, tự dưng lại muốn quay lại ngày hôm đó. Quay lại cuộc sống chan hòa trong cô nhi viện, chưa từng rời xa.
Có điều nếu cô vẫn là Thanh Nhã, thì có thể như bây giờ được một người đàn ông như Ngụy Giang Thiên nhìn tới không?
Không, không thể nào. Vì thứ nhất, Thanh Nhã không xinh đẹp, nếu như cô ấy còn sống chắc cũng phải làm bụi đời giành giật miếng ăn để sống, thế giới của cô ấy không có tình yêu cũng không cho phép tồn tại thứ gọi là tình yêu. Thứ hai, Thanh Nhã và Ngụy Giang Thiên là người của hai thế giới, nhưng cô bây giờ cũng vẫn còn cảm thấy Lâm Dung Tâm Đan và Ngụy Giang Thiên vốn dĩ cũng không thuộc cùng một thế giới.
Tình yêu, rất phức tạp.
Mà mấy bà nội trợ xung quanh lúc đi tranh hàng giảm giá thì sức mạnh còn lớn hơn cả lực sĩ, không biết họ có động lực ở đâu ra mà xô cô qua đẩy cô lại làm cô chóng cả mặt. Thật vất vả mới có thể tụ họp lại bốn người, gom được một xe đẩy toàn là thực phẩm và mỹ phẩm, Mộng Hương và Gia Vi mệt tới mức bất chấp mỹ quan ngồi thụp xuống đất thở, còn Tâm Đan và Dương Nam Phương dù có khá hơn một chút nhưng cũng không tốt lành mấy.
Dương Nam Phương là cậu ấm nhà giàu, đây chính xác là lần đầu tiên anh đi làm mấy loại chuyện này. Hàng cao cấp anh xài không hề thiếu, vậy mà bây giờ lại đi tranh nhau vài ba củ cà rốt với mấy bà thím, anh nghĩ nếu đem chuyện này đi kể lại cho cha mẹ nghe nói không chừng họ sẽ lọt cả tròng trắng ra ngoài.
Con trai bảo bối của họ lại bị mấy bà nội trợ làm cho cả tấm lưng ướt sũng mồ hôi.
Thật đúng là đau lòng.
Lúc tính tiền, Mộng Hương và Gia Vi vừa nhìn qua con số liền quay lại trắng trợn ban hành sắc lệnh hùng hạp.
Dương Nam Phương và Tâm Đan nhìn nhau khó hiểu.
“Tại sao anh phải bỏ tiền ra? Khi nãy tiền taxi cũng anh trả rồi còn gì.”
“Phải đó.” Tâm Đan gật đầu. “Với lại cái này là các cậu lôi tớ đi chứ tớ có muốn mua đâu mà phải trả tiền?”
Mộng Hương chống tay, không hài lòng. “Này, hai người nam thanh nữ tú, bỏ chút tiền ra xem như tích chút công đức đi. Với lại mớ đồ này chẳng phải là mua để làm lẩu chúng ta cùng ăn sao?”
“Chúng ta có hẹn ăn lẩu sao? Dương đại thần, anh muốn ăn lẩu sao?” Tâm Đan quay qua hỏi.
Dương Nam Phương phối hợp lắc đầu, cô lại cao hứng sấn tới. “Vậy thì chúng ta ăn lẩu, tớ có thể chấp nhận nhưng cậu nói tất cả mấy thứ này đều là của chung nếu đúng như vậy thì có thể hùng tiền mà trả nhưng, e hèm, tớ không có xài mascara, mi giả, phấn nền, mấy thứ này làm sao đây, tớ thấy hình như nó cũng nằm trên bàn tính tiền kìa.”
Anh quay qua, buồn cười. “Em không xài sao?”
Tâm Đan trừng mắt. “Chúng ta đang cùng phe đấy, bớt hại nhau đi.”
Gia Vi xuống nước hết mức. “Làm ơn, Quạ con, cậu là con quạ đẹp nhất cái bầu trời này.”
Người ta khen cô là mỹ nữ cô còn chưa xiêu lòng vậy mà Gia Vi chỉ đánh giá nhan sắc của cô tới mức con quạ? Thật là khó chấp nhận. Nhưng nếu còn đôi co nữa thì nhân viên bán hàng sẽ nghĩ cả đám bọn cô gây rối mà gọi cảnh an tới đuổi đi thì không hay. Cuối cùng mỗi người bỏ ra một ít tiền mặt trả hết mấy con số trên hóa đơn.
Lúc ra khỏi siêu thị, Tâm Đan có đưa cho Dương Nam Phương một lon cà phê, anh nhìn cô khó hiểu bảo rằng trước giờ không uống cà phê.
“Chẳng phải anh nói hôm qua phải thức suốt đêm sao, cố tình mua cho anh đấy, uống vào để tỉnh táo lại một chút đừng có phụ lòng tốt của em.” Tâm Đan vừa nói vừa tung lon cà phê trong tay lên, Dương Nam Phương giơ tay chụp lấy bật ra uống.
Anh không có thói quen uống cà phê, nhưng lon cà phê này rất ngon.
Tâm Đan nhìn thấy anh cười, cô xì một tiếng. “Xem kìa, cho anh có cốc cà phê thôi mà, làm gì mà vui dữ vậy?”
Sau đó không biết bằng cách nào mà rất nhanh Dương Nam Phương đã tìm được một bãi đất trống có phong cảnh khá đẹp mắt lại yên tĩnh giữa bốn bề thành phố náo nhiệt nhưng nơi này lại yên tĩnh vô cùng. Bọn họ thật sự đã tổ chức một buổi tiệc lẩu nướng, và thịt nướng ngoài trời.
“Táo bạo thật đấy, lấy đâu ra dụng cụ nấu ăn với lửa?” Tâm Đan hỏi.
“Thì đi mượn của mấy nhà xung quanh, Tâm Đan cậu với anh Nam Phương đi đi.” Mộng Hương vừa sắp đồ ra miếng vải trải trên mặt vừa nói.
Tâm Đan khoanh tay., bật cười. “Hay nhỉ, cậu tưởng chúng ta đang quay phân đoạn hoàng thượng vi hành trong Hoàn Châu Cách Cách à? Nói mượn là mượn được chắc?”
“Thì bỏ tiền ra, mua đồ cũ của mấy nhà đó chắc cũng không tốn bao nhiêu đâu.” Mộng Hương nói.
“Lại tiền?” Tâm Đan cảm thấy trời đất quay cuồng.
Thời xưa lấy trời làm nhà lấy đất làm nền thường là ám chỉ những người lãng tử giang hồ, có cuộc sống giản dị, phong trần, không màn vật chất. Phải không? Thế sao thời nay muốn lấy trời và đất làm nhà, hòa nhập với thiên nhiên lại phải vác xác đi từng nhà hỏi mua nồi nhôm? Lò nướng? Tự dưng nhà của người ta, mình thò đầu vào hỏi có bán đồ gia dụng không? Thế có đáng buồn cười không?
Có điều Tâm Đan và Dương Nam Phương thật sự là đã làm được cái việc đó, tiền anh bỏ ra còn người hỏi mua đồ là cô. Người chịu nhục người chịu thiệt, quá công bằng.
Trong đám bọn cô, Mộng Hương chính là người nấu ăn giỏi nhất. Vì nhà cô nàng nghèo nên từ nhỏ đã phải bôn ba vào bếp núc, tất tần tật nữ công gia chánh đều làm rất tốt, vậy nên bữa tiệc này do Mộng Hương làm “đầu bếp chính” Tâm Đan cũng từng theo dì An Bình nấu nướng trong cô nhi viện nên cũng biết sơ sơ qua, tay nghề cô so với Mộng Hương còn thua xa nhưng cũng không tới mức độc chết người khác.
Cả hai loay hoay nấu lẩu bằng bếp điện, bên còn lại là Gia Vi đang gọt hoa quả và Dương Nam Phương sắp xếp chén dĩa. Nhìn tay chân anh còn lọng cọng, Gia Vi muốn không cười nhưng cuối cùng cũng không thể nhịn. “Anh để đó đi em làm cho cũng được.”
Dương Nam Phương chớp mắt, trong phút chốc có chút lúng túng. “Không có gì, sắp chén thôi mà, không làm được thì ăn cái gì chứ?”
“Trước giờ anh có động qua mấy việc này đâu, không biết cũng không có gì đáng cười mà.”
“Nhưng em đang cười anh đấy. “Dương Nam Phương nhíu mày lên án hành động nói một đằng làm một nẻo của Gia Vi. “Sao hôm nay lại tổ chức buổi tiệc này thế?”
Gia Vi ngẩng đầu. “À, vốn dĩ là định giữ bí mật cho đến phút cuối nhưng anh hỏi thì em nói, hôm nay là sinh nhật em.”
“Hèn gì khi nãy Mộng Hương kiên quyết không có em động tay làm việc, hóa ra là em lại chính là nhân vật chính của buổi tiệc này.” Dương Nam Phương.
Gia Vi thấp giọng. “Bí mật, đừng có nói ra quá sớm đấy.”
“Sao thế?”
“Em muốn trêu Tâm Đan một chút.”
“Coi chừng cô ấy nổi điên lên sẽ cắn em đấy.”
Gia Vi phì cười ha ha. “Em cảm thấy trêu chọc Tâm Đan cho cậu ấy tức đến mức bốc khói đúng là khoái cảm lớn nhất của em.”
Dương Nam Phương sắp xong chén bát ngay ngắn đâu ra đó rồi lại giúp cô lặt rau, anh không biết cách nên làm thế nào nên phải nhìn Gia Vi làm rồi mới làm theo. Dần dần cũng quen tay nên làm nhanh hơn. “Anh càng nhìn càng thấy Tâm Đan không hợp làm bếp.”
Gia Vi gật đầu. “Cái tính của cậu ấy thích hợp chạy nhảy khắp nơi hơn, làm bếp? Chỉ sợ cậu ấy nóng tính còn hơn cái bếp.”
“Nói xấu tớ cái gì đấy?” Tâm Đan bê nồi lẩu nóng bốc khói ra. “Tớ đây điềm đạm như nước, nóng tính chỗ nào chứ aizz, nóng thật đấy…”
“Cẩn thận coi chừng bỏng!” Dương Nam Phương quan tâm nhắc nhở, giúp cô một tay để nồi lẩu lớn xuống.
Mộng Hương bê bếp điện đi tới để xuống. “Tốt rồi, chúng ta vừa nướng thịt vừa ăn lẩu, ngắm sao trời, dưới ánh lửa, thật là muốn làm thơ nữa quá.”
“Tiền mất lòng đau bởi nồi lẩu.
Sao trời cũng chẳng thể chia đôi.
Vác mặt đi mua đồ gia dụng.
Trải nghiệm đầu tiên ở trong đời.”
Tâm Đan “tức cảnh sinh tình” xếp bằng dưới đất ngồi làm thơ.
Cả ba người liền bật cười, xem ra “vết thương lòng” khi “trải nghiệm lần đầu tiên” này của cô vẫn còn sâu hun hút rồi.
Dương Nam Phương liền tiếp chiêu, cũng làm bốn câu.
“Lần đầu sắp chén thái rau xanh.
Không biết làm sao tốt cho đành.
Chỉ trách hôm nay ngày đặc biệt.
Đành vì trượng nghĩa bỏ quên thân.”
Tâm Đan với Mộng Hương vỗ tay bộp bộp, đúng là Dương Nam Phương có khác, ngay cả đọc thơ cũng có phong thái như vậy.
“Ủa, mà ngày đặc biệt gì thế?” Tâm Đan bỏ rau xanh vào nồi lẩu trong trụng qua trụng lại.
Mộng Hương đáp. “Hôm nay là sinh nhật Gia Vi nương nương.”
Tâm Đan kinh ngạc. “Vậy sao? Sao không nói sớm, nói sớm thì tớ đã không kì kèo từng đồng bạc thế rồi.”
Gia Vi lườm cô. “Ai mà biết cậu nhỏ mọn thế chứ?”
“Không biết không tội không nên trách mà.” Tâm Đan bĩu môi. “Nếu biết hôm nay là sinh nhật cậu, tớ sẽ mời luôn cả Vân Lan, Sảnh Nhi và cả Dương Trí tới đây. Để moi quà chết họ.”
Gia Vi thu lại nụ cười, ánh mắt hơi tối lại. “Tớ không muốn sinh nhật quá rầm rộ đâu, như vậy là tốt lắm rồi.”
“Sao thế?” Mộng Hương thắc mắc.
“Vì đây là ngày cha mẹ tớ ly hôn.” Gia Vi đáp, giọng nói man mác nỗi buồn.
Đột nhiên không khí trùng xuống, Dương Nam Phương liền kéo lại sự thấp trũng đó. “Nào, ngày vui thế này sao lại buồn? Ăn đi, nồi lẩu sôi đến mức văn nước ra ngoài rồi kia, bỏng chết anh mất.”
Một câu của anh làm mọi người vui vẻ trở lại, tất cả cười cười nói nói hát hò ầm ĩ. Dù gì thì quanh mãnh đất trống này cũng không có nhà ở nên cứ việc vui đùa, cho dù có hét lớn cũng không có ai than phiền. Chơi được một lúc, mọi người bày ra trò nói thật.
Tất cả mọi người đều ngà ngà say, bởi vì đều là hạn tửu lượng thấp.
Đầu tiên, Mộng Hương hỏi Gia Vi. “Gia Vi, tớ và Tâm Đan, cậu thích ai hơn?”
Gia Vi khôn khéo đáp. “Tớ thích đàn ông, không phải les.”
Tiếp đó Gia Vi hỏi Tâm Đan. “Tâm Đan, tớ hỏi cậu, tại sao cậu từng nói với tớ cậu không tin vào tình yêu…sao bây giờ lại là người đầu tiên có bạn trai chứ? Lại còn là thầy giáo nữa…”
Tâm Đan chớp đôi mắt nhập nhèm lười biếng của mình, cười hì hì. “Tớ, tớ nói cho cậu biết…tớ nói tớ không tin vào tình yêu nhưng không nói sẽ không yêu, có phải không? Câu hỏi này của cậu, quá mức mâu thuẫn, đây chính là lý do tại sao cậu không nên đi làm luật sư… được, tới phiên tớ, tớ muốn hỏi…hỏi, Mộng Hương, tớ hỏi cậu… điều đau lòng nhất mà cậu từng trải qua là gì? Đừng, hức, đừng có nói là bị giang hồ đòi nợ nhá…”
Mộng Hương nghe thấy tên mình, thì mơ mơ hồ hồ, tựa cả người vai vai Gia Vi, cười ngây ngốc. “Tớ á? Chuyện đau lòng nhất á… chính là bản thân nỗ lực học tập, kiếm tiền, thành công…rồi chỉ để dẫn đến việc phải rời xa cha mẹ, xa gia đình lên cái thành phố này sinh tồn… thật sự chẳng biết mình nỗ lực có sai hay không. Tớ trả lời rồi, giờ, tớ hỏi anh Nam Phương…anh Nam Phương, anh thật sự chưa từng thích ai sao?”
Gia Vi cười, phất tay. “Nói thừa, ai mà chẳng biết chuyện này…”
Tâm Đan cũng cho rằng đó là câu hỏi mà ai cũng biết, nhưng Dương Nam Phương lại trả lời là. “Đã từng, cho tới bây giờ.”
Tin chấn động! Ngay cả Tâm Đan đang say rượu cũng bị làm tỉnh mộng ngẩng lên, thấy anh đang nhìn mình. “Sao? Anh không phải tu rồi à? Còn thích người khác sao? Hỏi một câu chân thành nhá, trai hay gái đấy?”
Dương Nam Phương nhìn cô chằm chằm, anh rất muốn bảo cô hãy dẹp thái độ ngã ngớn hiện giờ đi vì nó làm anh rất khó chịu. Nhưng cuối cùng vẫn phải nén lại lời muốn nói rồi phát ra một tiếng thở dài, lạnh nhạt đáp. “Liên quan gì tới em?”
Tâm Đan chớp mắt. “Không được, chúng ta đang chơi trò nói thật mà.”
Anh đáp. “Có một số chuyện không tiện chia sẻ.”
Tâm Đan thấy tình hình không thể khai thác thêm gì được, cô gật gật đầu, không hỏi nữa.