Đọc truyện Mặt Nạ Nữ Phụ, Boss! Phản Công – Chương 5: Đi Theo Tôi
Tác giả: Để tiện cho việc miêu tả hơn, ta quyết định gọi Tâm Đan đã chết là Tâm Đan thứ nhất, con Thanh Nhã trong thân xác của Tâm Đan là Tâm Đan thứ hai nhé. (Không biết có ai hiểu ý ta không nhỉ =.=)
Đối với cuộc sống mới này cô cũng dần thích nghi hơn, có điều vẫn có một số thứ cần phải thay đổi đó chính là cái loại phong cách hường phấn của Tâm Đan thứ nhất. Lục lọi tủ đồ thì phát hiện có một cái thẻ ngân hàng bạch kim, là thẻ bạch kim, hai mắt cô sáng lên, nói không chừng trong đó có một mớ tiền không nhỏ. Thế là trong niềm phấn khích, Tâm Đan kéo Mộng Hương đi rút tiền, nhưng khi vào cây ATM cô mới phát hiện ra một điểm trí mạng… cô không biết mật khẩu.
Đương nhiên, cô có thể mở khóa dễ dàng. Nhưng thứ nhất, bây giờ là ban ngày, thứ hai có bảo vệ đứng bên ngoài, thứ ba mở khóa chắc chắn chốt an toàn trong ATM sẽ reo inh ỏi. Cô có túng thiếu cũng không có ngu mà đi cướp ngân hàng, thế là xong đành phải lủi thủi chui ra. Mộng Hương đứng bên ngoài, sau khi biết được cô quên mật khẩu tài khoản thì buồn cười nói. “Thế cậu vào bên trong nhờ nhân viên ngân hàng dùng chứng minh thư mở mật khẩu xem, dù gì trường hợp quên mật khẩu cũng không quá hiếm gặp, chắc họ sẽ có cách giúp đấy.”
Tâm Đan ủ rũ. “Vô ích thôi, chứng minh thư tớ cũng làm mất rồi.”
Không phải là mất, mà chính xác là nó ở chỗ Nguyễn Trọng Hy.
“Cái gì?” Mộng Hương không tin vào tai mình. “Sao cái gì cậu cũng làm mất thế, không có giấy tờ chứng minh chính chủ, cậu vào bên trong không khéo người ta lại cho rằng cậu có mưu đồ chiếm đoạt tài sản rồi bắt cậu lên phường cũng nên đấy.”
Thì cô là đang có mưu đồ chiếm đoạt tài sản mà…bị bắt cũng đâu có oan. Đột nhiên cô nở nụ cười sáp vào kéo tay Mộng Hương. “Mộng Hương, chủ nhân, đại gia…cậu cho tớ mượn tiền đi, có được không?”
Mộng Hương nghệt mặt ra. “Mượn tiền? mượn bao nhiêu?”
“Ba triệu?”
“Mẹ tớ vừa mới gửi ba triệu lên, cho cậu mượn thì tháng này tớ chết đói à?”
“Hai triệu?”- Tâm Đan giơ số hai lên.
Mộng Hương. “…”
“Một triệu?”
Mộng Hương. “…”
“Năm trăm ngàn thì mua được gì chứ?” Tâm Đan bĩu môi.
Dù không mua được nhiều đồ nhưng ít ra cũng mua được một thùng sơn, trước tiên cứ xóa tan cái không gian hường phấn trên bàn học trước cái đã. Tâm Đan chọn màu trắng đơn giản, bắt đầu công việc làm thợ sửa chữa của mình. Cả ngày trời cô hết tô rồi lại quét cái bàn học vô cùng tỉ mỉ, Tâm Đan không phải người theo chủ nghĩa cầu toàn nhưng mà sơn còn không nhiều, chừa lại một ít sau này cũng không vận dụng vào việc khác được nên cố gắng quệt cho hết cái mớ nước sơn kia.
Gia Vi đi học thêm về, vừa vào cửa đã che mũi lại. “Ối trời, ký túc đang sửa hay giải tỏa đấy?”
Mộng Hương ngồi trên giường mình, trên mặt cô nàng cũng đeo hai cái khẩu trang y tế. “Đại kiến trúc sư đang sửa bàn học.”
Gia Vi bỏ túi xách xuống, đi tới vài bước thấy Tâm Đan đang chui bên dưới gầm bàn học sơn rất kỹ lưỡng. “Tâm Đan, cậu không phải thích màu hồng lắm sao? Giờ sao lại thay đổi sở thích vậy? Hơn nữa sơn mặt trên được rồi, mặt dưới có ai nhìn thấy đâu, cậu sơn làm gì?”
“Thứ nhất kể từ ngày hôm nay tớ sẽ không thích màu hồng nữa. Thứ hai, sở thích đương nhiên có thể thay đổi, thứ ba, sẵn làm thì làm cho tới, dư nước sơn cũng bỏ đi thì phí lắm.”
Gia Vi bịt mũi chặt hơn. “Ôi trời ạ, mùi sơn như thế này mà cậu không thấy khó chịu sao?”
“Khó chịu sao?” Tâm Đan giơ cây cọ lên ngửi ngửi còn làm ra vẻ như đang quảng cáo nước hoa mà nói. “Tớ lại rất thích ngửi mùi này đấy, rất dễ chịu.”
Gia Vi bĩu môi. “Không ngờ cậu còn biết sơn nhà đấy, Mộng Hương cậu xem, nước sơn rất đều màu không bị chỗ lợt chỗ nhạt, tay nghề này không thua gì thợ sửa chữa chuyên nghiệp đâu.”
Tâm Đan cười. “Tưởng gì, lúc trước cô nhi viện là do tớ sơn cả…”
“Gì cơ?” Mộng Hương và Gia Vi đồng thanh.
“À…” Tâm Đan thầm cắn lưỡi một cái. “Ý tớ là tớ có thể sơn nguyên cả cái nhà mà không mệt. Xong rồi, thật là hoàn hảo.”
Tâm Đan chui ra khỏi gầm bàn rồi đứng lên phủi phủi quần áo. Cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ gian nan này rồi, việc tiếp theo chính là phải cố gắng sinh tồn, mà để sống thì phải có tiền… mà muốn có tiền thì đi trộm…không được, bây giờ mình phải làm người ngay thẳng, nhưng ngay thẳng bằng cách nào thì mới kiếm ra tiền đây?
“Này Mộng Hương, nói cho tớ biết làm sao mới kiếm ra tiền?”
“Tiền sao?” Mộng Hương nhướng mày. “Gọi về nhà bảo mẹ gửi lên.”
Phải rồi, gọi về nhà bảo người nhà gửi lên. Có điều….người nhà của Tâm Đan đâu? Họ là ai chứ?
Gia Vi lừ mắt nhìn cô. “Muốn kiếm tiền thì đi làm, vậy mà cũng hỏi.”
Đúng rồi, đi làm, bây giờ còn hai tháng nữa mới bắt đầu học kì, nếu cô tranh thủ tìm việc làm thì cuộc sống sẽ dễ dàng hơn rất nhiều không phải sao? Nghĩ vậy cô đứng lên, quơ lấy điện thoại rồi chạy nhanh ra khỏi phòng, nhưng hai ba phút sau lại quay về, vẻ mặt bối rối giơ tay gãi đầu. “Hai cậu…giúp…giúp dẫn tớ tới thư viện trường được không?”
“Hả?”- Gia Vi ngơ ngác. “Lần trước mình đi một lần rồi mà, cậu không nhớ đường sao?”
Tâm Đan cười hì hì. “Tớ bị chứng mù đường, nhẹ.”
“Mù đường?” Mộng Hương kêu lên. “Ôi trời, hóa ra cậu là con vịt mù đường à? Thế lát nữa ai sẽ dẫn cậu từ thư viện về lại ký túc?”
“Tớ gọi điện hai cậu tới rước nhé?”
Mộng Hương. “Tớ có hẹn với bạn trai.”
Gia Vi. “Tớ đi học thêm.”
Tâm Đan. “Thôi được rồi, tớ cũng không hy vọng gì nhiều, bây giờ sẵn tiện Mộng Hương chuẩn bị đi hẹn hò thì làm phước dẫn dùm người mù đường này tới thư viện đi, còn lúc về tớ sẽ cố gắng hỏi đường mò về.”
Thế là xong, cô Mộng Hương làm phước tích đức cho con cháu dẫn cô tới thư viện nói vài câu rồi rời đi, Tâm Đan đi vào sảnh chính, dùng thang máy lên tầng ba là tầng cho phép truy cập máy tính. Cô đăng ký mượn một máy sau đó tìm vị trí trống ngồi xuống, đầu tiên là cố nhớ lại những thao tác mà lúc trước Trương Gia Vi làm, mở máy hình như là ấn vào nút to to trên cái thùng kia, để tra thông tin hình như là vào Cốc Cốc. Tâm Đan mò từng chữ trên bàn phím trông cực kì gian nan, để gõ xong cụm từ tìm việc làm thêm mà cũng phải mất tận năm phút. Hàng loạt kết quả tìm kiếm của google nhảy ra, Tâm Đan chọn cái đầu tiên, bên trong là vô số địa chỉ cần tuyển nhân viên làm bán thời gian.
Dù là cô có chút xíu võ công đủ để đánh với mấy con chó con mèo nhưng mà dù gì bây giờ cũng đang nhập vào thân thể yếu ớt của bánh bèo nên tất nhiên là phải chọn lựa công việc vừa tầm cỡ mà lương lại phải cao. Sau khi sàng lọc trong cả trăm địa điểm thì cô chọn ra được bốn chỗ có vẻ lý tưởng nhất để trao thân gửi phận. Cô lần lượt nhắn tin cho bốn chỗ này, tất nhiên tin nhắn chào hỏi không dài, chỉ tầm năm mươi chữ mà cũng mất phần lớn thời gian của cô, gõ xong bàn phím Tâm Đan liền lau mồ hôi trên trán, cô thật không biết mấy cái lạch cạch này có cái gì mà lúc trước đám nhỏ ở cô nhi viện thích thú dữ vậy không biết.
Cuối cùng cô chọn được một chỗ lý tưởng tuyệt vời. Đó là làm nhân viên cho một tiệm bánh mì ở khá gần trường, công việc cụ thể chỉ từ bốn giờ chiều cho tới tám giờ tối cho nên nếu sau hai tháng cô nhập học thì vẫn có thời gian tới làm việc ở đây, vấn đề thời gian đã vô cùng hoàn mỹ. Tâm Đan vươn vai nhìn đồng hồ treo trên tường, mới đây mà đã bốn tiếng đồng hồ trôi qua rồi, cả người cô vì ngồi một chỗ quá lâu mà gân cốt cứng đờ, Tâm Đan đứng lên xoay người vài cái rồi tắt máy tính rời khỏi thư viện.
Đó là lần thứ hai Dương Nam Phương nhìn thấy cô.
Vốn dĩ anh vừa đọc xong một số tài liệu đang định quay về ký túc viết bản báo cáo nộp cho giáo sư, không ngờ lúc chuẩn bị rời khỏi lại thấy Tâm Đan từ trong thang máy bước ra, cô không nhìn thấy anh mà lật đà lật đật đi khỏi sảnh chính. Dương Nam Phương lúc đầu cũng không mấy để ý, cho tới khi lúc anh đi ngang qua vườn hoa thì lại lần nữa nhìn thấy Tâm Đan, lúc đó cô đang đứng yên một chỗ, một tay khoanh trước ngực một tay còn lại sờ lên môi như kiểu đang nghiền ngẫm cái gì đó tập trung lắm. Sau một lúc lại thấy đầu cô quay qua quay lại giữa hai hướng như là đang hạ quyết tâm nên đi hướng nào. Dương Nam Phương cũng phải quay về ký túc nam, mà muốn về thì phải đi ngang qua vườn hoa, lúc anh băng ngang sau lưng thì nghe thấy tiếng Tâm Đan lầm bầm trong miệng.
“Hướng trái về ký túc xá, hướng phải…chắc là dẫn tới phu thí nghiệm lý hóa.”
Dương Nam Phương dừng lại. “Sai rồi, hướng phải mới dẫn về ký túc nữ, hướng trái là đường đi ký túc nam, khu thí nghiệm lý hóa phải đi thẳng mới tới.”
Đột nhiên có giọng nói vang lên sau lưng, nếu là cô gái khác chắc chắn sẽ bị dọa chết khiếp nhưng Tâm Đan lại không mảy may giật mình, cô quay lại nhìn anh, ánh mắt cũng không chút nào ngạc nhiên như thể mới gặp nhau lần đầu, cô nói. “Thế còn hướng sau lưng chúng ta?”
“Hướng sau lưng là đường dẫn tới thư viện, chẳng phải cô vừa mới đi ra hay sao?”
“À…thư viện…” Tâm Đan không bận tâm tới câu hỏi kì lạ của Dương Nam Phương mà lại bắt đầu lẩm bẩm như đang học thuộc bài. “Hướng trái là đi ký túc nam, hướng phải là ký túc nữ, hướng sau lưng là đi khu thí nghiệm, hướng thẳng là đi thư viện.”
“Sai rồi, hướng sau lưng là đi thư viện, hướng trước mặt cô mới là đi khu thí nghiệm lý hóa.”
Tâm Đan nhăn mặt vò tóc kêu than. “Cái đống tài liệu khoa y kia còn dễ nhằn hơn mấy con đường này gấp mấy lần ấy, cái gì mà hướng này hướng kia, phức tạp chết đi được.”
Dương Nam Phương dò xét nhìn cô. “Cô…bị mù đường à?”
“Nhìn cái gì mà nhìn?” Tâm Đan không vui, “Mù đường là cái tội sao?”
“Không phải.” Dương Nam Phương nhướn mày. “Mù đường thì không phải là cái tội, có điều trường Bách Nhật rộng vô cùng, một người mù đường mà đi rong trong trường có khi bị lạc tới sáng mai cũng chưa mò được đường ra đấy.”
“Kinh khủng vậy à?”- Có trời mới biết, kiếp trước lần đời này thứ cô sợ nhất chính là bị lạc đường. “Này, anh đưa tôi về đi.”
Dương Nam Phương hình như không phản xạ kịp trước yêu cầu tự nhiên như ăn cơm hàng ngày của Tâm Đan, mất vài ba chục giây mới đáp. “Tôi sao?”
Tâm Đan tròn mắt gật đầu. “Thì ai nữa?”
Dương Nam Phương đúng là rơi vào tình thế dở khóc dở cười thật rồi, hóa ra là cô gái này muốn tạo mối quan hệ, cũng chả khác mấy nữ sinh lúc nào cũng bu xung quanh anh là bao. Dương Nam Phương lạnh nhạt đi lướt qua cô. “Không rãnh.”
Nào ngờ vừa đi được vài bước thì lại nghe tiếng ủ rũ phía sau.
“Haiz, được rồi, xem như tôi mệnh khổ, xác định là phải lưu lạc ngủ bờ ngủ bụi. Đêm nay nghe nói trời lạnh lắm, ngủ ở bụi cây này không biết có ấm hơn không? Lá cây cũng không đủ dày, nhưng có còn hơn không, đợi sáng ngày mai tiện thể đưa vào khoa cấp cứu, nói không chừng là bị hàn khí công tâm, viêm phổi cấp tính cũng nên, sao mà số mình khổ thế này cơ chứ?”
Dương Nam Phương quay lại, môi khẽ mím, tự dưng lại cảm thấy không nỡ, cuối cùng ma xui quỷ khiến thế nào mà lại bước về hướng bên phải. “Đi theo tôi.”
Tâm Đan cười tươi. “Cảm ơn anh đẹp trai!”
Dương Nam Phương nghe mà nổi cả da gà, đúng là trở mặt còn nhanh hơn là trở bánh trán nữa.
Tâm Đan và Dương Nam Phương hai người một trước một sau băng qua hai cái hành lang nhỏ, đến cổng lớn của ký túc xá thì dừng lại.
“Vào đi, lần sau nhớ chú ý vào, không phải lần nào cũng có người dẫn về đâu.”
“Gì chứ, anh giúp đỡ một người mù đường xem như là tích chút công đức đi, ăn ở gì mà vô đức quá hà.”- Tâm Đan lầm bầm.
“Gì cơ?” Dương Nam Phương nheo mày, vừa rồi anh có nghe lầm không thế?
“À, không có gì, thôi được rồi tôi vào trong đây!”
“Nè!” Dương Nam Phương gọi. “Giúp cô như vậy còn không có một lời cảm ơn.”
Tâm Đan mở to mắt thản nhiên đáp. “Tôi đã cảm ơn rồi!”
“Khi nào?”
Cô đem màn hình điện thoại bật sáng đèn lên xem giờ rồi nói. “Hai mươi bốn phút trước, vậy nhé, cố gắng nhớ đi, người trẻ tuổi mà trí nhớ kém thế này nói không chừng tới năm sáu mươi cả tình đầu của mình cũng không nhớ là ai đâu.”
“Ừ…” Dương Nam Phương theo phản xạ tự nhiên gật đầu nhưng sau đó lại phản ứng mạnh hơn. “Này, cô trù ai đấy, cái cô kia đứng lại đó!”
Vô ích, Tâm Đan đã chân sáo chạy nhảy đi vào bên trong.
Sự việc chưa dừng lại ở đó, lúc này có một ánh sáng chiếu thẳng vào mắt của Dương Nam Phương, người dùng loại đèn pin có độ sáng kinh khủng này khỏi phải nhìn anh cũng biết là ai, Dương Nam Phương lấy tay che mắt lại. “Ôi thầy Thẩm… thầy có thể đừng chiếu cái đó vào mắt em hay không?”
“Giờ này là mấy giờ rồi? Khu vực ký túc nữ không cho phép nam sinh bén mảng lại gần em không biết hay sao?” Thẩm Trung Kiên nghiêm giọng tra khảo. “Em đến đây làm gì? Còn la hét inh ỏi như vậy, có xem nội quy trường ra cái gì hay không?”
“Em… đến, đến là để…”
“Để cái gì mà để? Dương Nam Phương em thân là đội trưởng mà lại vi phạm nội quy, tối nay phạt em không được ngủ, chạy hai mươi vòng quanh sân trường, chép ba mươi bản kiểm điểm.”- Thẩm Trung Kiên nói rồi bước đi như một vị thần.
Bỏ lại Dương Nam Phương khóc không ra nước mắt, muốn giải thích cũng không biết nói gì. Cái này có phải rất giống câu, có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch hay không?
Sáng ngày hôm sau, Tâm Đan thức dậy lúc hai cô bạn kia vẫn còn ngáy to. Cô thay một bộ đồ, lần này phá lệ mặc một cái áo thun màu hồng bởi vì đồ của Tâm Đan thứ nhất không phải là váy thì là áo trễ vai, xem ra cũng thích phong cách sexy lắm nhưng mua về không dám mặt, mấy bộ đồ sexy vẫn còn nguyên tem nguyên mạc, không biết mua làm cái quỷ gì nữa. Cô rời khỏi trường, trước khi đi còn thông báo với bảo vệ một tiếng để người ta biết mà xoay sở, số tiền lần trước mượn Mộng Hương mua thùng sơn đến giờ vẫn còn dư được vài trăm, cô dùng để bắt taxi như vậy đỡ phải tìm đường chi cho mệt mỏi. Lúc đến cửa hiệu làm thêm đã là sáu giờ ba mươi phút, vì là lần đầu tiên thử việc nên cô phải đi sớm hơn thời gian làm một buổi, cửa hiệu bánh mì này khá khang trang, nhà hai tầng được xây bằng tường, mặt tiền còn treo một bảng hiệu to đùng ghi là tiệm bánh Quyên Thanh. Cô bước vào bên trong, đầu tiên theo thói quen của một siêu trộm liền đánh giá xung quanh một vòng…dù rằng cái loại thói quen này không chính đáng cho lắm.
Nhìn từ cách bày trí, đây có lẽ là một cửa tiệm cổ kính. Có thể nghề bán bánh mì này là nghề được cha ông truyền lại, ngoài ra trong cửa tiệm không thường xuyên quét dọn chính vì vẫn các lớp bụi khá dày vẫn còn bám trên tủ đựng bánh mì. Cô chà tay lên mặt kính một cái, bị bụi trên đó làm cho giật mình lầm bầm. “Này mà tiệm Quyên Thanh cái gì? Quyên sinh thì có.”
Không gian bên trong vừa đủ để sinh hoạt ba người, nhưng vẫn mang lại cảm giác chật chội không thoải mái cho lắm. Nghe tiếng chuông phát ra khi cửa ra vào mở, một ông lão khoảng tầm năm mươi, dáng người lùn lùn, gương mặt phúc hậu vén rèm bước ra. Nhìn thấy cô thì tò mò hỏi. “Xin hỏi, cô là…”
Tâm Đan mỉm cười lấy lòng. “Chào ông, cháu là Lâm Dung Tâm Đan, đến đây để xin việc ạ?”
Ông cụ nghe thế thì ngạc nhiên nhíu mày. “Xin việc sao. Tôi đâu có tuyển người?”
Nụ cười trên mặt Tâm Đan cứng đờ. “Nhưng cháu thấy trên mạng có đăng tin, chính xác là địa chỉ này mà.”
Ôi chúa, đừng có đùa kiểu này nha, tiền taxi con còn chưa lấy lại đó. Nhưng hình như đây là một cửa hiệu buôn bán ế ẩm thì phải? Vì vừa rồi Tâm Đan tinh ý phát hiện ra câu đầu tiên ông chủ thấy người lạ vào tiệm không phải là xin chào quý khách mà là xin chào, cô là… nói vậy, tiệm rất ít khi có khách mua đồ rồi?
“Trên mạng sao?”
“Là con đăng đó!”- Từ phía sau lưng ông cụ bước ra, một cô gái có dáng vẻ khá đô con, cao hơn hẳn Tâm Đan và ông cụ.
Ông cụ kia vừa nghe thấy phản ứng ngay. “Vân Lan à, con làm cái trò gì vậy? Cửa hiệu của chúng ta ế sắp phá sản rồi mà con còn mướn người, lấy tiền đâu mà trả lương cho người ta.”
Cô gái tên Vân Lan kia nói. “Chính vì tiệm ế nên chúng ta mới cần mướn người đấy, cha xem, cả cái tiệm có mình cha xoay sở, làm không xuể đương nhiên là khách không hài lòng rồi.”
Ông cụ im lặng, Tâm Đan nhanh chóng phát huy. “Đúng vậy đó ạ, cả tiệm như thế này mà chỉ có một mình bác, chưa kể đến việc một người chỉ có hai tay không làm xuể thì bác cũng đã lớn tuổi rồi. Bác xem, tủ để trưng bày bánh là thứ ghi điểm đầu tiên trong mắt khách hàng vậy mà bụi còn bám dày như thế này thì ai mà mua được? Bác yên tâm, cho cháu ba ngày, đảm bảo bánh mì không đủ để bán cho mà xem.”
“Cái gì? Ba ngày?”- Lần này Vân Lan cùng ông cụ đều đồng thanh hô.
Thế là Tâm Đan thuận lợi được nhận vào làm việc, đầu tiên là phải quét dọn tổng thể cả gian tiệm. Vân Lan cũng phụ giúp cô một tay, sau khi làm xong thì mệt đến mức thở hơi lên chống nạnh tựa vào tường. “Này này, cô dùng cách gì mà tự tin nói ba ngày sẽ có khách thế?”
“Marketing.” Tâm Đan vừa nói vừa xả nước đồ lau trong tay.
Vân Lan nhăn mặt. “Cái gì? Bánh mì mà cũng phải marketing à?”
Tâm Đan gật đầu. “Ừ, bất cứ mặt hàng nào muốn bán được đều phải marketing có gì đâu mà lạ.? Cô không quảng cáo thì ai mà biết nhà cô bán bánh mì, lúc mới đầu nếu không biết tôi còn nghĩ rằng đây là tiệm bán nhang chứ không phải bán bánh.”
Kiếp trước cô có làm đóng hàng trong một doanh nghiệp giày nên cũng biết đến thuật ngữ marketing này, có điều không ngờ là sẽ có ngày mình phải vận dụng nó.
“Xùy xùy phỉ phui cái mồm đấy.” Vân Lan gằng giọng. “Này, làm quen đi. Tôi là Vân Lan, hai mươi lăm tuổi, có sở thích là đua xe mô tô phân khối lớn, tính tình thì không quá khó khăn, chỉ cần người ta tốt với tôi tôi sẽ tốt lại, người ta chơi xấu tôi sẽ trả lại gấp bội.”
Tâm Đan dừng lau, nhìn qua. “Tôi là Tâm Đan, mười tám tuổi. Ừm… tôi cũng thích chơi trò mạo hiểm, nhưng đua xe thì liều mạng quá, tôi thích những trò chơi có liên quan tới nước và biển.”
“Cô thích tiêm nước biển à?”
“Là biển cả!” Tâm Đan nhấn mạnh.
Vân Lan cười hề hề. “Đùa cô thôi. Này này, tôi thấy chúng ta rất hợp gu đấy, có thể kết làm chị em kết nghĩa được đấy.”
“Trời, cô chỉ mới gặp tôi lần đầu, biết tôi là người tốt hay xấu chưa mà đã muốn kết thân? Nếu lỡ tôi là sát nhân, giết rồi hiếp à không, không cần hiếp, tôi không dám hiếp cô đâu, rủi tôi giết rồi cướp của nhà cô thì sao?”
“Gì chứ, tôi thấy cô là người tốt lại thật thà. Mắt nhìn người của tôi trước giờ rất chuẩn đấy.”
Tâm Đan cười khẽ. “Vậy thì lần này cô nhìn lầm rồi, tôi không hẳn là người tốt đâu.”
Vân Lan càng nói càng khó hiểu, làm gì có ai khăng khăng nói mình là người xấu chứ? Cô nàng bĩu môi. “Thôi mặc kệ, tóm lại tôi đã bảo cô kết nghĩa thì cô phải kết nghĩa với tôi, chúng ta sẽ là một đôi chị em nam chinh bắc chiến với nhau.”
Tâm Đan nhíu mày, bật cười. “Cái cô này đọc nhiều tiểu thuyết Kim Dung nên lậm rồi hay sao? Mặc kệ, tôi không muốn kết nghĩa với ai hết.”
Gì chứ? Kết nghĩa chị em? Nghe sặc mùi kiếm hiệp.
Cửa tiệm sau khi dọn dẹp liền như được thay áo mới hoàn toàn, ông chủ tiệm nhìn thấy còn tưởng mình đi lầm nhà. Cả hai cha con ngắm nghía không gian nhỏ một hồi lâu, tới khi quay lại thì đã thấy Tâm Đan đem cái bảng mới ghi treo trước cửa. Hai người chạy ra xem đó là gì thì tá hỏa khi nhìn thấy dòng chữ. “Khuyến mãi sốc, mua một tặng một.”
Vân Lan nghệch mặt. “Ôi…may là không phải nó ghi hai chữ bán tiệm đấy.”
Ông cụ quay vô hỏi. “Này Tâm Đan, cháu làm gì thế? Buôn bán ế ẩm rồi giờ lại còn mua một tặng một? muốn chúng ta đóng cửa luôn hay sao?”
“Bởi vậy mới nói, cái này gọi là chiến thuật.” Tâm Đan leo lên bàn ngồi bắt chéo chân, hai tay khoanh lại, làm ra điệu bộ đang chuẩn bị giáo huấn học trò. “Này nhé, một ổ bánh mì đáng giá có năm ngàn, bây giờ mua một tặng một cùng lắm chỉ lỗ có năm ngàn trên một người, nhưng đang có khuyến mãi, sẽ không ai vào tiệm mua một ổ để lấy một ổ cả, đúng không? Họ thường sẽ mua năm ổ, vì như vậy họ sẽ cảm thấy mình được hời hơn, dĩ nhiên rồi mua năm mà được tận mười, quá hời còn gì? Chúng ta đưa họ mười ổ cùng lắm chỉ lỗ hai mươi lăm ngàn. Vậy bây giờ mười ổ đó họ ăn dọng ngã nào mà hết? Chắc chắn sẽ đem về chia cho gia đình dòng họ ăn, như vậy phạm vi tiếp cận người dùng của chúng ta sẽ tăng cao. Không cần tốn tiền thuê dịch vụ quảng cáo cả triệu đồng, chỉ cần bỏ ra hai mươi lăm ngàn là có thể mở rộng thị trường rồi có đúng không? Rồi đây, con họ, cháu họ, rồi con của con chá họ ăn vào thấy ngon thế là đòi mua thêm nữa, lần thứ hai chúng ta không khuyến mãi, như vậy chuyện lấy lại tiền quảng cáo là vô cùng nhanh thôi. Cái này gọi là thả dây dài, câu cá mập.”
Vân Lan. “Là cá lớn.”
“Cá lớn xưa rồi, cá mập mới thích bánh mì.”
“Cá mập thích bánh mì sao?”
Tâm Đan nhíu mày. “Bà cô ơi, đây là cách nói mang tính hài hước, cô không vui chút nào sao?”
“Có gì đâu mà vui? Ta nói nó nhạt hơn cả nước ốc.”
Ông cụ nghe cô giải thích thì hiểu ra, gật đầu nói. “Được lắm, kế này rất hay. Ồ có khách rồi, xin chào quý khách…”
Thế là không cần đến ba ngày, khách ra vào ùn ùn mặc dù đã hết khuyến mãi. Ông chủ và Vân Lan dùng ánh mắt như nhìn thánh cô mà nhìn Tâm Đan mãi, cô cũng bận rộn hơn rất nhiều, cứ bốn giờ chiều là sẽ bắt đầu công việc bận tới mức không có thời gian thở. Chuyện ở quán sẽ do cô và ông chủ lo liệu, tiệm bánh phất lên như một hiện tượng, hiệu ứng cánh bướm mạnh hơn cô nghĩ rất nhiều, một ngày có hai năm sáu đơn mua sỉ từ các lò nhỏ là chuyện không quá xa lạ, dĩ nhiên, phần đi giao hàng chắc chắn không dành cho một người mù đường như cô vì vậy Vân Lan thường xe chạy xe máy đi giao. Được vài ngày, Vân Lan và ông chủ lại muốn mở rộng quy mô kinh doanh bằng cách làm bánh ngọt bán kèm vào, nhưng cả ba người đều không ai biết làm bánh, nhìn thấy nhiều khách hàng nên ông chủ không ngại ngần gì mà mướn thêm một cô bé nhân viên lanh lợi. Cô bé đó là cháu họ của ông chủ, chính vì có mối quan hệ nên họ mới dám tuyển lao động dưới tuổi vị thành niên vào làm. Cô bé chỉ mới mười sáu tuổi nhưng lại thông thạo việc nhà, đảm đang tháo vát, chỉ mới làm việc cùng ba ngày mà Tâm Đan đã đem lòng yêu quý cô bé này. Hừm, dĩ nhiên, là yêu quý theo một ý nghĩa trong sáng và không chói lóa.
Cô bé tên là Lương Sảnh Nhi, cái tên cũng rất đẹp, đặc biệt còn làm bánh rất ngon, biết làm nhiều loại bánh ngọt độc lạ. Thái độ làm việc cần cù, lễ phép, một tiếng là chị Tâm Đan, hai tiếng là chị Vân Lan chưa từng nói cộc dù chỉ một tiếng. Tâm Đan đang nghĩ với tay nghề này của Sảnh Nhi nếu nấu cho mấy đứa nhóc trong cô nhi viện ăn một vài bữa, đảm bảo đứa nào đứa nấy sẽ béo lên như heo cho mà xem. Tâm Đan khẽ thở dài, nhắc tới bọn chúng, trong lòng cô lại không yên tâm.
Vậy là có thêm một người, thêm một phần sức lực. Tâm Đan phụ trách bưng bê dọn dẹp, Sảnh Nhi thì nấu nướng, lúc rảnh sẽ ra chạy bàn tiếp cô. Vân Lan thì giao hàng bên ngoài, ông chủ đứng ở quầy tính tiền đếm bạc cắt. Công việc vừa vui vẻ mà lại vô cùng thuận lợi, mới đây thôi cô đã lãnh được tháng lương đầu tiên. Việc đầu tiên sau khi lãnh lương đó là cô chạy nhanh về ký túc dựng đầu hai con sâu ngủ trong phòng dậy kéo họ đi mua sắm. Tâm Đan bắt đầu lựa chọn cả chục bộ quần áo mới theo phong cách của mình, dĩ nhiên, đều là hàng rẻ tiền, cô chẳng dám mơ tưởng đến Channel hay Gucci. Quần áo mới vừa mua về, đống quần áo bánh bèo trong tủ chưa kịp thải ra thì đã bị Mộng Hương và Gia Vi xí mất vài bộ, số còn lại Tâm Đan cố giữ lại để mang cho Sảnh Nhi, con bé biết cô có đồ đẹp thì liền đặt gạch đợi hàng.
Mà không lâu sau đó cũng bắt đầu học kì đầu tiên trong đời của Tâm Đan.
Đọc truyện Mặt Nạ Nữ Phụ, Boss! Phản Công – Chương 5: Đi Theo Tôi
Tác giả: Để tiện cho việc miêu tả hơn, ta quyết định gọi Tâm Đan đã chết là Tâm Đan thứ nhất, con Thanh Nhã trong thân xác của Tâm Đan là Tâm Đan thứ hai nhé. (Không biết có ai hiểu ý ta không nhỉ =.=)
Đối với cuộc sống mới này cô cũng dần thích nghi hơn, có điều vẫn có một số thứ cần phải thay đổi đó chính là cái loại phong cách hường phấn của Tâm Đan thứ nhất. Lục lọi tủ đồ thì phát hiện có một cái thẻ ngân hàng bạch kim, là thẻ bạch kim, hai mắt cô sáng lên, nói không chừng trong đó có một mớ tiền không nhỏ. Thế là trong niềm phấn khích, Tâm Đan kéo Mộng Hương đi rút tiền, nhưng khi vào cây ATM cô mới phát hiện ra một điểm trí mạng… cô không biết mật khẩu.
Đương nhiên, cô có thể mở khóa dễ dàng. Nhưng thứ nhất, bây giờ là ban ngày, thứ hai có bảo vệ đứng bên ngoài, thứ ba mở khóa chắc chắn chốt an toàn trong ATM sẽ reo inh ỏi. Cô có túng thiếu cũng không có ngu mà đi cướp ngân hàng, thế là xong đành phải lủi thủi chui ra. Mộng Hương đứng bên ngoài, sau khi biết được cô quên mật khẩu tài khoản thì buồn cười nói. “Thế cậu vào bên trong nhờ nhân viên ngân hàng dùng chứng minh thư mở mật khẩu xem, dù gì trường hợp quên mật khẩu cũng không quá hiếm gặp, chắc họ sẽ có cách giúp đấy.”
Tâm Đan ủ rũ. “Vô ích thôi, chứng minh thư tớ cũng làm mất rồi.”
Không phải là mất, mà chính xác là nó ở chỗ Nguyễn Trọng Hy.
“Cái gì?” Mộng Hương không tin vào tai mình. “Sao cái gì cậu cũng làm mất thế, không có giấy tờ chứng minh chính chủ, cậu vào bên trong không khéo người ta lại cho rằng cậu có mưu đồ chiếm đoạt tài sản rồi bắt cậu lên phường cũng nên đấy.”
Thì cô là đang có mưu đồ chiếm đoạt tài sản mà…bị bắt cũng đâu có oan. Đột nhiên cô nở nụ cười sáp vào kéo tay Mộng Hương. “Mộng Hương, chủ nhân, đại gia…cậu cho tớ mượn tiền đi, có được không?”
Mộng Hương nghệt mặt ra. “Mượn tiền? mượn bao nhiêu?”
“Ba triệu?”
“Mẹ tớ vừa mới gửi ba triệu lên, cho cậu mượn thì tháng này tớ chết đói à?”
“Hai triệu?”- Tâm Đan giơ số hai lên.
Mộng Hương. “…”
“Một triệu?”
Mộng Hương. “…”
“Năm trăm ngàn thì mua được gì chứ?” Tâm Đan bĩu môi.
Dù không mua được nhiều đồ nhưng ít ra cũng mua được một thùng sơn, trước tiên cứ xóa tan cái không gian hường phấn trên bàn học trước cái đã. Tâm Đan chọn màu trắng đơn giản, bắt đầu công việc làm thợ sửa chữa của mình. Cả ngày trời cô hết tô rồi lại quét cái bàn học vô cùng tỉ mỉ, Tâm Đan không phải người theo chủ nghĩa cầu toàn nhưng mà sơn còn không nhiều, chừa lại một ít sau này cũng không vận dụng vào việc khác được nên cố gắng quệt cho hết cái mớ nước sơn kia.
Gia Vi đi học thêm về, vừa vào cửa đã che mũi lại. “Ối trời, ký túc đang sửa hay giải tỏa đấy?”
Mộng Hương ngồi trên giường mình, trên mặt cô nàng cũng đeo hai cái khẩu trang y tế. “Đại kiến trúc sư đang sửa bàn học.”
Gia Vi bỏ túi xách xuống, đi tới vài bước thấy Tâm Đan đang chui bên dưới gầm bàn học sơn rất kỹ lưỡng. “Tâm Đan, cậu không phải thích màu hồng lắm sao? Giờ sao lại thay đổi sở thích vậy? Hơn nữa sơn mặt trên được rồi, mặt dưới có ai nhìn thấy đâu, cậu sơn làm gì?”
“Thứ nhất kể từ ngày hôm nay tớ sẽ không thích màu hồng nữa. Thứ hai, sở thích đương nhiên có thể thay đổi, thứ ba, sẵn làm thì làm cho tới, dư nước sơn cũng bỏ đi thì phí lắm.”
Gia Vi bịt mũi chặt hơn. “Ôi trời ạ, mùi sơn như thế này mà cậu không thấy khó chịu sao?”
“Khó chịu sao?” Tâm Đan giơ cây cọ lên ngửi ngửi còn làm ra vẻ như đang quảng cáo nước hoa mà nói. “Tớ lại rất thích ngửi mùi này đấy, rất dễ chịu.”
Gia Vi bĩu môi. “Không ngờ cậu còn biết sơn nhà đấy, Mộng Hương cậu xem, nước sơn rất đều màu không bị chỗ lợt chỗ nhạt, tay nghề này không thua gì thợ sửa chữa chuyên nghiệp đâu.”
Tâm Đan cười. “Tưởng gì, lúc trước cô nhi viện là do tớ sơn cả…”
“Gì cơ?” Mộng Hương và Gia Vi đồng thanh.
“À…” Tâm Đan thầm cắn lưỡi một cái. “Ý tớ là tớ có thể sơn nguyên cả cái nhà mà không mệt. Xong rồi, thật là hoàn hảo.”
Tâm Đan chui ra khỏi gầm bàn rồi đứng lên phủi phủi quần áo. Cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ gian nan này rồi, việc tiếp theo chính là phải cố gắng sinh tồn, mà để sống thì phải có tiền… mà muốn có tiền thì đi trộm…không được, bây giờ mình phải làm người ngay thẳng, nhưng ngay thẳng bằng cách nào thì mới kiếm ra tiền đây?
“Này Mộng Hương, nói cho tớ biết làm sao mới kiếm ra tiền?”
“Tiền sao?” Mộng Hương nhướng mày. “Gọi về nhà bảo mẹ gửi lên.”
Phải rồi, gọi về nhà bảo người nhà gửi lên. Có điều….người nhà của Tâm Đan đâu? Họ là ai chứ?
Gia Vi lừ mắt nhìn cô. “Muốn kiếm tiền thì đi làm, vậy mà cũng hỏi.”
Đúng rồi, đi làm, bây giờ còn hai tháng nữa mới bắt đầu học kì, nếu cô tranh thủ tìm việc làm thì cuộc sống sẽ dễ dàng hơn rất nhiều không phải sao? Nghĩ vậy cô đứng lên, quơ lấy điện thoại rồi chạy nhanh ra khỏi phòng, nhưng hai ba phút sau lại quay về, vẻ mặt bối rối giơ tay gãi đầu. “Hai cậu…giúp…giúp dẫn tớ tới thư viện trường được không?”
“Hả?”- Gia Vi ngơ ngác. “Lần trước mình đi một lần rồi mà, cậu không nhớ đường sao?”
Tâm Đan cười hì hì. “Tớ bị chứng mù đường, nhẹ.”
“Mù đường?” Mộng Hương kêu lên. “Ôi trời, hóa ra cậu là con vịt mù đường à? Thế lát nữa ai sẽ dẫn cậu từ thư viện về lại ký túc?”
“Tớ gọi điện hai cậu tới rước nhé?”
Mộng Hương. “Tớ có hẹn với bạn trai.”
Gia Vi. “Tớ đi học thêm.”
Tâm Đan. “Thôi được rồi, tớ cũng không hy vọng gì nhiều, bây giờ sẵn tiện Mộng Hương chuẩn bị đi hẹn hò thì làm phước dẫn dùm người mù đường này tới thư viện đi, còn lúc về tớ sẽ cố gắng hỏi đường mò về.”
Thế là xong, cô Mộng Hương làm phước tích đức cho con cháu dẫn cô tới thư viện nói vài câu rồi rời đi, Tâm Đan đi vào sảnh chính, dùng thang máy lên tầng ba là tầng cho phép truy cập máy tính. Cô đăng ký mượn một máy sau đó tìm vị trí trống ngồi xuống, đầu tiên là cố nhớ lại những thao tác mà lúc trước Trương Gia Vi làm, mở máy hình như là ấn vào nút to to trên cái thùng kia, để tra thông tin hình như là vào Cốc Cốc. Tâm Đan mò từng chữ trên bàn phím trông cực kì gian nan, để gõ xong cụm từ tìm việc làm thêm mà cũng phải mất tận năm phút. Hàng loạt kết quả tìm kiếm của google nhảy ra, Tâm Đan chọn cái đầu tiên, bên trong là vô số địa chỉ cần tuyển nhân viên làm bán thời gian.
Dù là cô có chút xíu võ công đủ để đánh với mấy con chó con mèo nhưng mà dù gì bây giờ cũng đang nhập vào thân thể yếu ớt của bánh bèo nên tất nhiên là phải chọn lựa công việc vừa tầm cỡ mà lương lại phải cao. Sau khi sàng lọc trong cả trăm địa điểm thì cô chọn ra được bốn chỗ có vẻ lý tưởng nhất để trao thân gửi phận. Cô lần lượt nhắn tin cho bốn chỗ này, tất nhiên tin nhắn chào hỏi không dài, chỉ tầm năm mươi chữ mà cũng mất phần lớn thời gian của cô, gõ xong bàn phím Tâm Đan liền lau mồ hôi trên trán, cô thật không biết mấy cái lạch cạch này có cái gì mà lúc trước đám nhỏ ở cô nhi viện thích thú dữ vậy không biết.
Cuối cùng cô chọn được một chỗ lý tưởng tuyệt vời. Đó là làm nhân viên cho một tiệm bánh mì ở khá gần trường, công việc cụ thể chỉ từ bốn giờ chiều cho tới tám giờ tối cho nên nếu sau hai tháng cô nhập học thì vẫn có thời gian tới làm việc ở đây, vấn đề thời gian đã vô cùng hoàn mỹ. Tâm Đan vươn vai nhìn đồng hồ treo trên tường, mới đây mà đã bốn tiếng đồng hồ trôi qua rồi, cả người cô vì ngồi một chỗ quá lâu mà gân cốt cứng đờ, Tâm Đan đứng lên xoay người vài cái rồi tắt máy tính rời khỏi thư viện.
Đó là lần thứ hai Dương Nam Phương nhìn thấy cô.
Vốn dĩ anh vừa đọc xong một số tài liệu đang định quay về ký túc viết bản báo cáo nộp cho giáo sư, không ngờ lúc chuẩn bị rời khỏi lại thấy Tâm Đan từ trong thang máy bước ra, cô không nhìn thấy anh mà lật đà lật đật đi khỏi sảnh chính. Dương Nam Phương lúc đầu cũng không mấy để ý, cho tới khi lúc anh đi ngang qua vườn hoa thì lại lần nữa nhìn thấy Tâm Đan, lúc đó cô đang đứng yên một chỗ, một tay khoanh trước ngực một tay còn lại sờ lên môi như kiểu đang nghiền ngẫm cái gì đó tập trung lắm. Sau một lúc lại thấy đầu cô quay qua quay lại giữa hai hướng như là đang hạ quyết tâm nên đi hướng nào. Dương Nam Phương cũng phải quay về ký túc nam, mà muốn về thì phải đi ngang qua vườn hoa, lúc anh băng ngang sau lưng thì nghe thấy tiếng Tâm Đan lầm bầm trong miệng.
“Hướng trái về ký túc xá, hướng phải…chắc là dẫn tới phu thí nghiệm lý hóa.”
Dương Nam Phương dừng lại. “Sai rồi, hướng phải mới dẫn về ký túc nữ, hướng trái là đường đi ký túc nam, khu thí nghiệm lý hóa phải đi thẳng mới tới.”
Đột nhiên có giọng nói vang lên sau lưng, nếu là cô gái khác chắc chắn sẽ bị dọa chết khiếp nhưng Tâm Đan lại không mảy may giật mình, cô quay lại nhìn anh, ánh mắt cũng không chút nào ngạc nhiên như thể mới gặp nhau lần đầu, cô nói. “Thế còn hướng sau lưng chúng ta?”
“Hướng sau lưng là đường dẫn tới thư viện, chẳng phải cô vừa mới đi ra hay sao?”
“À…thư viện…” Tâm Đan không bận tâm tới câu hỏi kì lạ của Dương Nam Phương mà lại bắt đầu lẩm bẩm như đang học thuộc bài. “Hướng trái là đi ký túc nam, hướng phải là ký túc nữ, hướng sau lưng là đi khu thí nghiệm, hướng thẳng là đi thư viện.”
“Sai rồi, hướng sau lưng là đi thư viện, hướng trước mặt cô mới là đi khu thí nghiệm lý hóa.”
Tâm Đan nhăn mặt vò tóc kêu than. “Cái đống tài liệu khoa y kia còn dễ nhằn hơn mấy con đường này gấp mấy lần ấy, cái gì mà hướng này hướng kia, phức tạp chết đi được.”
Dương Nam Phương dò xét nhìn cô. “Cô…bị mù đường à?”
“Nhìn cái gì mà nhìn?” Tâm Đan không vui, “Mù đường là cái tội sao?”
“Không phải.” Dương Nam Phương nhướn mày. “Mù đường thì không phải là cái tội, có điều trường Bách Nhật rộng vô cùng, một người mù đường mà đi rong trong trường có khi bị lạc tới sáng mai cũng chưa mò được đường ra đấy.”
“Kinh khủng vậy à?”- Có trời mới biết, kiếp trước lần đời này thứ cô sợ nhất chính là bị lạc đường. “Này, anh đưa tôi về đi.”
Dương Nam Phương hình như không phản xạ kịp trước yêu cầu tự nhiên như ăn cơm hàng ngày của Tâm Đan, mất vài ba chục giây mới đáp. “Tôi sao?”
Tâm Đan tròn mắt gật đầu. “Thì ai nữa?”
Dương Nam Phương đúng là rơi vào tình thế dở khóc dở cười thật rồi, hóa ra là cô gái này muốn tạo mối quan hệ, cũng chả khác mấy nữ sinh lúc nào cũng bu xung quanh anh là bao. Dương Nam Phương lạnh nhạt đi lướt qua cô. “Không rãnh.”
Nào ngờ vừa đi được vài bước thì lại nghe tiếng ủ rũ phía sau.
“Haiz, được rồi, xem như tôi mệnh khổ, xác định là phải lưu lạc ngủ bờ ngủ bụi. Đêm nay nghe nói trời lạnh lắm, ngủ ở bụi cây này không biết có ấm hơn không? Lá cây cũng không đủ dày, nhưng có còn hơn không, đợi sáng ngày mai tiện thể đưa vào khoa cấp cứu, nói không chừng là bị hàn khí công tâm, viêm phổi cấp tính cũng nên, sao mà số mình khổ thế này cơ chứ?”
Dương Nam Phương quay lại, môi khẽ mím, tự dưng lại cảm thấy không nỡ, cuối cùng ma xui quỷ khiến thế nào mà lại bước về hướng bên phải. “Đi theo tôi.”
Tâm Đan cười tươi. “Cảm ơn anh đẹp trai!”
Dương Nam Phương nghe mà nổi cả da gà, đúng là trở mặt còn nhanh hơn là trở bánh trán nữa.
Tâm Đan và Dương Nam Phương hai người một trước một sau băng qua hai cái hành lang nhỏ, đến cổng lớn của ký túc xá thì dừng lại.
“Vào đi, lần sau nhớ chú ý vào, không phải lần nào cũng có người dẫn về đâu.”
“Gì chứ, anh giúp đỡ một người mù đường xem như là tích chút công đức đi, ăn ở gì mà vô đức quá hà.”- Tâm Đan lầm bầm.
“Gì cơ?” Dương Nam Phương nheo mày, vừa rồi anh có nghe lầm không thế?
“À, không có gì, thôi được rồi tôi vào trong đây!”
“Nè!” Dương Nam Phương gọi. “Giúp cô như vậy còn không có một lời cảm ơn.”
Tâm Đan mở to mắt thản nhiên đáp. “Tôi đã cảm ơn rồi!”
“Khi nào?”
Cô đem màn hình điện thoại bật sáng đèn lên xem giờ rồi nói. “Hai mươi bốn phút trước, vậy nhé, cố gắng nhớ đi, người trẻ tuổi mà trí nhớ kém thế này nói không chừng tới năm sáu mươi cả tình đầu của mình cũng không nhớ là ai đâu.”
“Ừ…” Dương Nam Phương theo phản xạ tự nhiên gật đầu nhưng sau đó lại phản ứng mạnh hơn. “Này, cô trù ai đấy, cái cô kia đứng lại đó!”
Vô ích, Tâm Đan đã chân sáo chạy nhảy đi vào bên trong.
Sự việc chưa dừng lại ở đó, lúc này có một ánh sáng chiếu thẳng vào mắt của Dương Nam Phương, người dùng loại đèn pin có độ sáng kinh khủng này khỏi phải nhìn anh cũng biết là ai, Dương Nam Phương lấy tay che mắt lại. “Ôi thầy Thẩm… thầy có thể đừng chiếu cái đó vào mắt em hay không?”
“Giờ này là mấy giờ rồi? Khu vực ký túc nữ không cho phép nam sinh bén mảng lại gần em không biết hay sao?” Thẩm Trung Kiên nghiêm giọng tra khảo. “Em đến đây làm gì? Còn la hét inh ỏi như vậy, có xem nội quy trường ra cái gì hay không?”
“Em… đến, đến là để…”
“Để cái gì mà để? Dương Nam Phương em thân là đội trưởng mà lại vi phạm nội quy, tối nay phạt em không được ngủ, chạy hai mươi vòng quanh sân trường, chép ba mươi bản kiểm điểm.”- Thẩm Trung Kiên nói rồi bước đi như một vị thần.
Bỏ lại Dương Nam Phương khóc không ra nước mắt, muốn giải thích cũng không biết nói gì. Cái này có phải rất giống câu, có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch hay không?
Sáng ngày hôm sau, Tâm Đan thức dậy lúc hai cô bạn kia vẫn còn ngáy to. Cô thay một bộ đồ, lần này phá lệ mặc một cái áo thun màu hồng bởi vì đồ của Tâm Đan thứ nhất không phải là váy thì là áo trễ vai, xem ra cũng thích phong cách sexy lắm nhưng mua về không dám mặt, mấy bộ đồ sexy vẫn còn nguyên tem nguyên mạc, không biết mua làm cái quỷ gì nữa. Cô rời khỏi trường, trước khi đi còn thông báo với bảo vệ một tiếng để người ta biết mà xoay sở, số tiền lần trước mượn Mộng Hương mua thùng sơn đến giờ vẫn còn dư được vài trăm, cô dùng để bắt taxi như vậy đỡ phải tìm đường chi cho mệt mỏi. Lúc đến cửa hiệu làm thêm đã là sáu giờ ba mươi phút, vì là lần đầu tiên thử việc nên cô phải đi sớm hơn thời gian làm một buổi, cửa hiệu bánh mì này khá khang trang, nhà hai tầng được xây bằng tường, mặt tiền còn treo một bảng hiệu to đùng ghi là tiệm bánh Quyên Thanh. Cô bước vào bên trong, đầu tiên theo thói quen của một siêu trộm liền đánh giá xung quanh một vòng…dù rằng cái loại thói quen này không chính đáng cho lắm.
Nhìn từ cách bày trí, đây có lẽ là một cửa tiệm cổ kính. Có thể nghề bán bánh mì này là nghề được cha ông truyền lại, ngoài ra trong cửa tiệm không thường xuyên quét dọn chính vì vẫn các lớp bụi khá dày vẫn còn bám trên tủ đựng bánh mì. Cô chà tay lên mặt kính một cái, bị bụi trên đó làm cho giật mình lầm bầm. “Này mà tiệm Quyên Thanh cái gì? Quyên sinh thì có.”
Không gian bên trong vừa đủ để sinh hoạt ba người, nhưng vẫn mang lại cảm giác chật chội không thoải mái cho lắm. Nghe tiếng chuông phát ra khi cửa ra vào mở, một ông lão khoảng tầm năm mươi, dáng người lùn lùn, gương mặt phúc hậu vén rèm bước ra. Nhìn thấy cô thì tò mò hỏi. “Xin hỏi, cô là…”
Tâm Đan mỉm cười lấy lòng. “Chào ông, cháu là Lâm Dung Tâm Đan, đến đây để xin việc ạ?”
Ông cụ nghe thế thì ngạc nhiên nhíu mày. “Xin việc sao. Tôi đâu có tuyển người?”
Nụ cười trên mặt Tâm Đan cứng đờ. “Nhưng cháu thấy trên mạng có đăng tin, chính xác là địa chỉ này mà.”
Ôi chúa, đừng có đùa kiểu này nha, tiền taxi con còn chưa lấy lại đó. Nhưng hình như đây là một cửa hiệu buôn bán ế ẩm thì phải? Vì vừa rồi Tâm Đan tinh ý phát hiện ra câu đầu tiên ông chủ thấy người lạ vào tiệm không phải là xin chào quý khách mà là xin chào, cô là… nói vậy, tiệm rất ít khi có khách mua đồ rồi?
“Trên mạng sao?”
“Là con đăng đó!”- Từ phía sau lưng ông cụ bước ra, một cô gái có dáng vẻ khá đô con, cao hơn hẳn Tâm Đan và ông cụ.
Ông cụ kia vừa nghe thấy phản ứng ngay. “Vân Lan à, con làm cái trò gì vậy? Cửa hiệu của chúng ta ế sắp phá sản rồi mà con còn mướn người, lấy tiền đâu mà trả lương cho người ta.”
Cô gái tên Vân Lan kia nói. “Chính vì tiệm ế nên chúng ta mới cần mướn người đấy, cha xem, cả cái tiệm có mình cha xoay sở, làm không xuể đương nhiên là khách không hài lòng rồi.”
Ông cụ im lặng, Tâm Đan nhanh chóng phát huy. “Đúng vậy đó ạ, cả tiệm như thế này mà chỉ có một mình bác, chưa kể đến việc một người chỉ có hai tay không làm xuể thì bác cũng đã lớn tuổi rồi. Bác xem, tủ để trưng bày bánh là thứ ghi điểm đầu tiên trong mắt khách hàng vậy mà bụi còn bám dày như thế này thì ai mà mua được? Bác yên tâm, cho cháu ba ngày, đảm bảo bánh mì không đủ để bán cho mà xem.”
“Cái gì? Ba ngày?”- Lần này Vân Lan cùng ông cụ đều đồng thanh hô.
Thế là Tâm Đan thuận lợi được nhận vào làm việc, đầu tiên là phải quét dọn tổng thể cả gian tiệm. Vân Lan cũng phụ giúp cô một tay, sau khi làm xong thì mệt đến mức thở hơi lên chống nạnh tựa vào tường. “Này này, cô dùng cách gì mà tự tin nói ba ngày sẽ có khách thế?”
“Marketing.” Tâm Đan vừa nói vừa xả nước đồ lau trong tay.
Vân Lan nhăn mặt. “Cái gì? Bánh mì mà cũng phải marketing à?”
Tâm Đan gật đầu. “Ừ, bất cứ mặt hàng nào muốn bán được đều phải marketing có gì đâu mà lạ.? Cô không quảng cáo thì ai mà biết nhà cô bán bánh mì, lúc mới đầu nếu không biết tôi còn nghĩ rằng đây là tiệm bán nhang chứ không phải bán bánh.”
Kiếp trước cô có làm đóng hàng trong một doanh nghiệp giày nên cũng biết đến thuật ngữ marketing này, có điều không ngờ là sẽ có ngày mình phải vận dụng nó.
“Xùy xùy phỉ phui cái mồm đấy.” Vân Lan gằng giọng. “Này, làm quen đi. Tôi là Vân Lan, hai mươi lăm tuổi, có sở thích là đua xe mô tô phân khối lớn, tính tình thì không quá khó khăn, chỉ cần người ta tốt với tôi tôi sẽ tốt lại, người ta chơi xấu tôi sẽ trả lại gấp bội.”
Tâm Đan dừng lau, nhìn qua. “Tôi là Tâm Đan, mười tám tuổi. Ừm… tôi cũng thích chơi trò mạo hiểm, nhưng đua xe thì liều mạng quá, tôi thích những trò chơi có liên quan tới nước và biển.”
“Cô thích tiêm nước biển à?”
“Là biển cả!” Tâm Đan nhấn mạnh.
Vân Lan cười hề hề. “Đùa cô thôi. Này này, tôi thấy chúng ta rất hợp gu đấy, có thể kết làm chị em kết nghĩa được đấy.”
“Trời, cô chỉ mới gặp tôi lần đầu, biết tôi là người tốt hay xấu chưa mà đã muốn kết thân? Nếu lỡ tôi là sát nhân, giết rồi hiếp à không, không cần hiếp, tôi không dám hiếp cô đâu, rủi tôi giết rồi cướp của nhà cô thì sao?”
“Gì chứ, tôi thấy cô là người tốt lại thật thà. Mắt nhìn người của tôi trước giờ rất chuẩn đấy.”
Tâm Đan cười khẽ. “Vậy thì lần này cô nhìn lầm rồi, tôi không hẳn là người tốt đâu.”
Vân Lan càng nói càng khó hiểu, làm gì có ai khăng khăng nói mình là người xấu chứ? Cô nàng bĩu môi. “Thôi mặc kệ, tóm lại tôi đã bảo cô kết nghĩa thì cô phải kết nghĩa với tôi, chúng ta sẽ là một đôi chị em nam chinh bắc chiến với nhau.”
Tâm Đan nhíu mày, bật cười. “Cái cô này đọc nhiều tiểu thuyết Kim Dung nên lậm rồi hay sao? Mặc kệ, tôi không muốn kết nghĩa với ai hết.”
Gì chứ? Kết nghĩa chị em? Nghe sặc mùi kiếm hiệp.
Cửa tiệm sau khi dọn dẹp liền như được thay áo mới hoàn toàn, ông chủ tiệm nhìn thấy còn tưởng mình đi lầm nhà. Cả hai cha con ngắm nghía không gian nhỏ một hồi lâu, tới khi quay lại thì đã thấy Tâm Đan đem cái bảng mới ghi treo trước cửa. Hai người chạy ra xem đó là gì thì tá hỏa khi nhìn thấy dòng chữ. “Khuyến mãi sốc, mua một tặng một.”
Vân Lan nghệch mặt. “Ôi…may là không phải nó ghi hai chữ bán tiệm đấy.”
Ông cụ quay vô hỏi. “Này Tâm Đan, cháu làm gì thế? Buôn bán ế ẩm rồi giờ lại còn mua một tặng một? muốn chúng ta đóng cửa luôn hay sao?”
“Bởi vậy mới nói, cái này gọi là chiến thuật.” Tâm Đan leo lên bàn ngồi bắt chéo chân, hai tay khoanh lại, làm ra điệu bộ đang chuẩn bị giáo huấn học trò. “Này nhé, một ổ bánh mì đáng giá có năm ngàn, bây giờ mua một tặng một cùng lắm chỉ lỗ có năm ngàn trên một người, nhưng đang có khuyến mãi, sẽ không ai vào tiệm mua một ổ để lấy một ổ cả, đúng không? Họ thường sẽ mua năm ổ, vì như vậy họ sẽ cảm thấy mình được hời hơn, dĩ nhiên rồi mua năm mà được tận mười, quá hời còn gì? Chúng ta đưa họ mười ổ cùng lắm chỉ lỗ hai mươi lăm ngàn. Vậy bây giờ mười ổ đó họ ăn dọng ngã nào mà hết? Chắc chắn sẽ đem về chia cho gia đình dòng họ ăn, như vậy phạm vi tiếp cận người dùng của chúng ta sẽ tăng cao. Không cần tốn tiền thuê dịch vụ quảng cáo cả triệu đồng, chỉ cần bỏ ra hai mươi lăm ngàn là có thể mở rộng thị trường rồi có đúng không? Rồi đây, con họ, cháu họ, rồi con của con chá họ ăn vào thấy ngon thế là đòi mua thêm nữa, lần thứ hai chúng ta không khuyến mãi, như vậy chuyện lấy lại tiền quảng cáo là vô cùng nhanh thôi. Cái này gọi là thả dây dài, câu cá mập.”
Vân Lan. “Là cá lớn.”
“Cá lớn xưa rồi, cá mập mới thích bánh mì.”
“Cá mập thích bánh mì sao?”
Tâm Đan nhíu mày. “Bà cô ơi, đây là cách nói mang tính hài hước, cô không vui chút nào sao?”
“Có gì đâu mà vui? Ta nói nó nhạt hơn cả nước ốc.”
Ông cụ nghe cô giải thích thì hiểu ra, gật đầu nói. “Được lắm, kế này rất hay. Ồ có khách rồi, xin chào quý khách…”
Thế là không cần đến ba ngày, khách ra vào ùn ùn mặc dù đã hết khuyến mãi. Ông chủ và Vân Lan dùng ánh mắt như nhìn thánh cô mà nhìn Tâm Đan mãi, cô cũng bận rộn hơn rất nhiều, cứ bốn giờ chiều là sẽ bắt đầu công việc bận tới mức không có thời gian thở. Chuyện ở quán sẽ do cô và ông chủ lo liệu, tiệm bánh phất lên như một hiện tượng, hiệu ứng cánh bướm mạnh hơn cô nghĩ rất nhiều, một ngày có hai năm sáu đơn mua sỉ từ các lò nhỏ là chuyện không quá xa lạ, dĩ nhiên, phần đi giao hàng chắc chắn không dành cho một người mù đường như cô vì vậy Vân Lan thường xe chạy xe máy đi giao. Được vài ngày, Vân Lan và ông chủ lại muốn mở rộng quy mô kinh doanh bằng cách làm bánh ngọt bán kèm vào, nhưng cả ba người đều không ai biết làm bánh, nhìn thấy nhiều khách hàng nên ông chủ không ngại ngần gì mà mướn thêm một cô bé nhân viên lanh lợi. Cô bé đó là cháu họ của ông chủ, chính vì có mối quan hệ nên họ mới dám tuyển lao động dưới tuổi vị thành niên vào làm. Cô bé chỉ mới mười sáu tuổi nhưng lại thông thạo việc nhà, đảm đang tháo vát, chỉ mới làm việc cùng ba ngày mà Tâm Đan đã đem lòng yêu quý cô bé này. Hừm, dĩ nhiên, là yêu quý theo một ý nghĩa trong sáng và không chói lóa.
Cô bé tên là Lương Sảnh Nhi, cái tên cũng rất đẹp, đặc biệt còn làm bánh rất ngon, biết làm nhiều loại bánh ngọt độc lạ. Thái độ làm việc cần cù, lễ phép, một tiếng là chị Tâm Đan, hai tiếng là chị Vân Lan chưa từng nói cộc dù chỉ một tiếng. Tâm Đan đang nghĩ với tay nghề này của Sảnh Nhi nếu nấu cho mấy đứa nhóc trong cô nhi viện ăn một vài bữa, đảm bảo đứa nào đứa nấy sẽ béo lên như heo cho mà xem. Tâm Đan khẽ thở dài, nhắc tới bọn chúng, trong lòng cô lại không yên tâm.
Vậy là có thêm một người, thêm một phần sức lực. Tâm Đan phụ trách bưng bê dọn dẹp, Sảnh Nhi thì nấu nướng, lúc rảnh sẽ ra chạy bàn tiếp cô. Vân Lan thì giao hàng bên ngoài, ông chủ đứng ở quầy tính tiền đếm bạc cắt. Công việc vừa vui vẻ mà lại vô cùng thuận lợi, mới đây thôi cô đã lãnh được tháng lương đầu tiên. Việc đầu tiên sau khi lãnh lương đó là cô chạy nhanh về ký túc dựng đầu hai con sâu ngủ trong phòng dậy kéo họ đi mua sắm. Tâm Đan bắt đầu lựa chọn cả chục bộ quần áo mới theo phong cách của mình, dĩ nhiên, đều là hàng rẻ tiền, cô chẳng dám mơ tưởng đến Channel hay Gucci. Quần áo mới vừa mua về, đống quần áo bánh bèo trong tủ chưa kịp thải ra thì đã bị Mộng Hương và Gia Vi xí mất vài bộ, số còn lại Tâm Đan cố giữ lại để mang cho Sảnh Nhi, con bé biết cô có đồ đẹp thì liền đặt gạch đợi hàng.
Mà không lâu sau đó cũng bắt đầu học kì đầu tiên trong đời của Tâm Đan.