Đọc truyện Mặt Nạ Nữ Phụ, Boss! Phản Công – Chương 18: Cậu động lòng xuân rồi có phải không?
Bắt đầu buổi diễn thuyết, thầy Thẩm là MC chính dẫn chương trình, nhìn cả trăm sinh viên trong hậu trường một vòng rồi nói vào micro
Bắt đầu buổi diễn thuyết, thầy Thẩm là MC chính dẫn chương trình, nhìn cả trăm sinh viên trong hậu trường một vòng rồi nói vào micro. “Hôm nay trường Bách Nhật vinh hạnh mời được giám đốc điều hành tập đoàn Vạn Đức đến giao lưu với các em về vấn đề kinh tế của nước nhà, các vấn đề trong xã hội từ chính trị đến kinh tế đều có mối liên quan tới nhau. Tất cả đều có chiều hướng lên xuống theo tỷ lệ thuận, chính trị lên thì kinh tế lên và ngược lại, vì vậy, tuy các em không học chuyên ngành kinh tế nhưng chắc chắn phải nắm được tầm quan trọng của nó.”
Thầy nói tới đây, Tâm Đan đã ngáp một cái. Mộng Hương ghé sát lại. “Tối qua ngủ không được à?”
“Ừ!”
Rồi sau đó, ai nói gì, Tâm Đan cũng không nghe lọt tai chữ nào. Cho tới khi tiếng vỗ tay tứ phía vang lên cô mới hoàn hồn ngơ ngác vỗ tay theo. Lúc nhìn lên sân khấu, cô hơi có chút kinh ngạc khi thấy người bước ra là Nguyễn Trọng Hy. Trí nhớ cô tốt nên chắc chắn sẽ không quên được vị ân nhân cứu mạng này, anh ta là người đầu tiên cô gặp sau khi trùng sinh đến thành Bách Nhật này.
Nguyễn Trọng Hy bước ra. Hôm nay khác với lần trước trong phòng ngủ, quần áo anh ta chỉnh tề hơn rất nhiều. chiếc áo sơ mi màu gạo được ủi thẳng không một nếp nhăn, quần tây dài bó sát đôi chân chắc khỏe. Tinh thần rạng rỡ đầy tự tin đứng trên sân khấu, gương mặt anh tuấn quyến rũ làm chao đảo bao nhiêu trái tim của nữ sinh phía dưới. Anh nói vào micro, chất giọng du dương nhưng đối với Tâm Đan có tác dụng ru ngủ.
“Chào các bạn…”
“Nền kinh tế Việt Nam đang từng bước chuyển mình, phát triển về cả chiều rộng và chiều sâu, chủ động hội nhập kinh tế quốc tế. Ngày 07/11/2006 Việt Nam chính thức trở thành thành viên thứ 150 của tổ chức thương mại thế giới (WTO). Sựkiện này có ý nghĩa vô cùng to lớn đối với đất nước ta, tạo ra nhiều cơ hội cũng như thách thức cho nền kinh tế”
“Chúng ta sẽ có cơ hội mở rộng thị trường, thu hút đầu tư, chuyển giao công nghệ đểphát triển. Nhưng đồng thời chúng ta cũng phải đối mặt với việc cạnh tranh gay gắt hơn, với nhiều đối thủ hơn trên bình diện rộng hơn, sâu hơn. Trong bối cảnh đó, vấn đề xây dựng và phát triển thương hiệu nổi lên như một yêu cầu cấp thiết và quan trọng để mỗi doanh nghiệp có thể khẳng định vị thế, uy tín và chất lượng sản phẩm của mình, từ đó nâng cao năng lực cạnh tranh, phát triển lớn mạnh tại thị trường trong nước, làm tiền đề cho việc thâm nhập vào các thị trường nước ngoài.”
“Trong thời gian gần đây một số doanh nghiệp đang bắt đầu xây dựng chiến lược xuất khẩu sản phẩm mang thương hiệu Việt Nam sang các nước Châu Âu, Mỹ…và cũng đã có những thương hiệu thành công Đây là dấu hiệu cho thấy sự tiến bộ nhất định trong nhận thức của các doanh nghiệp về vai trò và ý nghĩa của thương hiệu.”
Anh nói gì đó, rất nhiều… nhưng Tâm Đan ngủ gà ngủ gật bên dưới, chỉ nghe được một vài đoạn. Cho đến khi tiếng vỗ tay lần nữa vang lên, cô mới mừng rỡ tỉnh giấc mộng đẹp, kết thúc buổi hội thảo hai tiếng đồng hồ, cả người cô giống như bị rút cạn máu xuống chân vì ngồi quá lâu, lúc đứng lên còn thoải mái vươn vai một cái, chạy ra ngoài hít một ngụm không khí trong lành.
“Tự do rồi!”
Gia Vi xách balo của cô đi ra. “Từ khi nào tớ trở thành người xách đồ cho cậu vậy?”
Tâm Đan cười. “Cậu xách được balo còn đỡ đấy, dép tớ mắc phải mang rồi.”
Gia Vi trừng mắt. “Im miệng.”
Mộng Hương nghiêng cổ qua lại, thi theo sau hai người, uể oải nói. “Đúng là không có gì quý hơn độc lập tự do, vừa được giải thoát là cả người tràn trề sinh lực hẳn ra. Bọn mình ngồi ở dưới nghe mà còn mệt như vậy, cậu nói xem, ông chú đẹp trai trên kia nói cả hai tiếng đồng hồ có phải sau khi rời khỏi trường sẽ đi cấp cứu luôn không?”
“Tốt nhất là ngất luôn ở trường, như vậy sinh viên khoa y chúng ta chẳng phải có cơ hội thực tập sớm sao?” Tâm Đan nhảy lên phía trước, vừa đi lùi vừa nói.
Gia Vi nhíu mày. “Lâm Dung Tâm Đan, cậu có thể đừng tạo khẩu nghiệp hay không?”
“Phải đó, tích đức đi.” Mộng Hương nói.
Tâm Đan bĩu môi. “Hai người không biết đó thôi,cái ông chú khi nãy nhìn thì đàng hoàng mà không đàng hoàng chút nào đâu. Là một người cực kì quái gỡ, khó đối phó lắm. Trên báo cũng có đăng mà, anh ta ngày một cô đêm một cô, minh tinh điện ảnh lúc nào cũng có mặt bên cạnh anh ta. Vậy mới nói, nhìn tác phong thì đĩnh đạc nhưng suy cho cùng cũng là một tên ăn chơi.”
“Chuyện đó còn cần gì cậu phải nói?” Mộng Hương lên tiếng. “Đàn ông tốt chết hết rồi.”
Cả ba người vừa đi vừa bàn luận, Tâm Đan đi ngoài cùng, Mộng Hương đi giữa Gia Vi đi bên phải. Lúc đi ngang một gốc đại thụ thì ở đâu ló ra một cái chân dài ngán đường làm Tâm Đan suýt chút nữa là ngã sấp mặt, nếu không có Mộng Hương đỡ kịp e rằng cô đã thành tiêu điểm của mấy bạn học xung quanh rồi.Cô đứng dậy, quay sang bực mình nói lớn. “Này chơi kiểu gì thế hả…”
Chữ hả của cô muốn nuốt ngược vào trong nhưng không kịp.
“Giám đốc Nguyễn…” Mộng Hương Gia Vi ngỡ ngàng.
Nguyễn Trọng Hy đứng tựa vào thân cây, tay đang cầm điện thoại có vẻ như vừa nhắn tin xong liền tiện chân ngáng đường cô. Thấy Tâm Đan cau có quay qua rồi vẻ mặt từ cau có chuyển sang cứng đờ thì buồn cười hỏi. “Tôi chơi kiểu này, không vui sao?”
“Vui cái gì mà vui?” Tâm Đan khó hiểu. “Ông chú, lớn tuổi rồi thì đừng có đứng ngoài nắng kiểu này, coi chừng ngất thật đấy, chúng tôi vẫn còn là sinh viên, chưa có cơ hội thực nghiệm trên người thật đâu.”
Gia Vi nghiến răng kéo áo cô nói nhỏ. “Khẩu nghiệp.”
“Khẩu nghiệp cái gì?” Tâm Đan giật tay. “Anh ta gạt chân tớ suýt té đấy.”
Nguyễn Trọng Hy nhìn cô, hơi mỉm cười. “Vậy phải vào phòng ngủ mới vui sao?”
“Ông chú, ông đang nói chuyện với sinh viên đấy, lựa lời một chút đi.” Tâm Đan nói.
“Tôi nói sai sao? Ý tôi là, phải vào phòng ngủ cạy két sắc thì mới vui sao?”
Mộng Hương Gia Vi nhìn nhau, không hiểu gì. Tâm Đan thì trong một phút lơ là mà nói. “Đó là kỹ thuật chuyên nghiệp, mở mật khẩu chứ không có cạy…cạy… cạy cái gì chứ? Tôi, tôi, tôi nói rồi…cái đó không phải…”
“Được được, tôi không muốn truy cứu, không cần khẩn trương.”
“Ai, ai khẩn trương chứ?” Tâm Đan lau mồ hôi, biệt danh quạ đen mà mọi người đặt ngoại trừ ứng lên người khác không ngờ nó còn ứng lên cả người cô, cái gì chứ? Trời ạ, sáng ra gặp con mụ điên Lê Mai Anh, và tên phản bội Dương Tử Thiên, còn bị lôi đi nghe hội thảo không khác gì tụng kinh sám hối giờ lại gặp phải một ông chú mất nết thế này.
Nguyễn Trọng Hy có vẻ rất hứng thú còn định trêu thêm nhưng lúc này trợ lý đi tới. “Giám đốc, hiệu trưởng tìm anh nãy giờ, anh ra đây làm gì thế? Sắp họp hội đồng trường rồi.”
“Hút điếu thuốc thôi.” Nguyễn Trọng Hy giơ điếu thuốc trong tay lên nói với trợ lý rồi quay sang Tâm Đan. “Định đùa với cô một chút nhưng thứ lỗi tôi không có thời gian, thôi thì có duyên gặp lại vậy.”
Gặp con mắt chú.
Nguyễn Trọng Hy bật cười, hình như nhìn ra được suy nghĩ của cô, không nói lời nào cùng với trợ lý rời đi theo hướng văn phòng hiệu trưởng. Tâm Đan ở lại, dĩ nhiên là không yên ổn với hai cô gái nhiều chuyện bên cạnh, cả quãng đường về ký túc cô cứ bị tra hỏi không khác gì phạm nhân.
“Tâm Đan, cậu với giám đốc điều hành của Vạn Đức sao?”
“Tâm Đan, có phải hai người có quan hệ gì không?”
“Hay cậu cũng có ý định lấy chồng giàu?”
“Ông chú đó chỉ cần già thêm năm sáu tuổi là đẻ được cậu ra đấy.”
“Chân cậu không dài thì đừng có bám đại gia, ngã đau lắm đấy.”
“Cậu cạy két sắt nhà người ta à?”
“Được rồi, được rồi…” Tâm Đan bít tai. “Làm ơn, sau này hai người đừng thi vào khoa y nữa, vào tổ trọng án làm thanh tra đi, khả năng tra hỏi còn hơn cả đội trưởng Khắc ấy.”
“Là tại cậu cứ mập mờ thôi.” Mộng Hương nói.
Tâm Đan đứng lên. “Tớ đây không mập mờ gì cả, từ đầu tới cuối đều không có, với ông chú Nguyễn Trọng Hy kia cũng không luôn. Đừng có suy diễn bậy bạ, tớ đây trong trắng ngây thơ thế này thì làm sao có chuyện mập mờ gì với ông chú kia chứ? Các cậu có mắt không? Có tai không? Khi nãy không nghe khẩu khí của tớ đây nói chuyện với ông chú kia không được thân thiện à? Câu đại gia thì phải nói chuyện ngọt ngào, ai lại xả một mớ từ ngữ vào mặt người ta như thế?”
Gia Vi gật đầu. “Cũng đúng.”
“Có chắc là cậu không có quan hệ gì với ông chú kia không?” Mộng Hương nheo mày, vẫn còn nghi ngờ.
Tâm Đan thở dài, ôm trán chuẩn bị xỉu. “Ôi, tớ không xong rồi, chóng mặt quá…”
“Chóng mặt? Hay là cậu có thai rồi? Này Lâm Dung Tâm Đan cậu đứng lại đó cho tớ.”
…
Gần bước vào học kỳ mới, thời gian càng hối hả thì sinh viên càng cực khổ hơn. Thời gian qua Tâm Đan cũng cho rằng mình biết được một số kiến thức cơ bản làm nền tảng để khi vào học không bị quá đuối sức, thế nhưng khi xem mớ tài liệu nâng cao mà Gia Vi với Mộng Hương đọc thì cô phát hiện còn rất nhiều điều cơ bản mà mình chưa biết, ví dụ như những thuật ngữ chuyên ngành tiếng Anh thường dùng trong sách hoàn toàn xa lạ đối với cô. Thế là cô đành phải lặn lội tới thư viện mượn tà liệu tiếng Anh về đọc, không đọc thì thôi, càng đọc càng mệt não, mớ chữ trong sách biết cô nhưng cô không hề biết nó. Trí nhớ tốt thì sao? Nó hoàn toàn không giúp ích cho cô mà còn hại cô bị rối loạn não bộ hơn.
Mộng Hương và Gia Vi cũng cùng chung hoàn cảnh với cô, Mộng Hương có lần lỡ miệng nói hay là tìm đàn anh khóa trên chỉ hộ?
Tâm Đan như người sực tỉnh trong ác mộng, phải rồi, đàn anh khóa trên.
Dương Nam Phương!
Anh ta là chuyên ngành ngoại thương, tiếng Anh đương nhiên không tệ.
Thế là Tâm Đan và Gia Vi vác xác đến ký túc xá nam, vừa nói rõ thỉnh cầu của mình ra thì Dương Nam Phương không nghĩ ngợi nhiều liền phất tay từ chối. Tâm Đan lại giở chiêu mặt dày chặn cánh cửa đang định đóng lại của anh. “Tại sao chứ?”
Dương Nam Phương lạnh mặt. “Không tại sao cả, chỉ là không muốn dạy.”
Gia Vi đứng cạnh cô. “Em biết gần vào học kỳ nên anh rất bận, nhưng tụi em cũng không còn cách nào khác, anh giúp tụi em đi.”
“Hai người có thể đi tìm người khác, đàn anh khóa trên của hai người đâu phải chỉ có mình tôi.”
“Này!” Tâm Đan bĩu môi. “Anh là nam nhi có cần phải sắc đá tuyệt tình thế không?”
“Tôi không dạy kèm cho em là tuyệt tình sao? Vậy em nói tôi nghe, giữa chúng ta có tình cảm gì mà tôi phải tuyệt tình?”
“…” Tâm Đan chớp chớp mắt. “Là tình bằng hữu.”
Miệng Dương Nam Phương méo sang một bên, bằng hữu?
Tâm Đan nói. “Thôi mà, làm ơn đi, xem như tích đức đi. Kiến thức chuyên ngành y của bọn em đã rất rất nặng nề rồi giờ lại thêm vụ ngoại ngữ này, em sẽ không sống nổi mất. Anh Nam Phương, đại ca, lão đại, nam thần tỏa sáng nhất trong trường này, em biết anh là người sống tình cảm, không lẽ anh nhẫn tâm thấy chết mà không cứu sao? Anh nói đúng, đàn anh trong trường này có nhiều vô số, nhưng tính tới thời điểm này em chỉ quen có mỗi anh thôi, không nhờ anh thì nhờ ai bây giờ?”
Dương Nam Phương thở dài. “Học kỳ hai tôi đảm nhận vai trò hội phó hội nghiên cứu thị trường kinh tế Châu Mĩ, thật sự không có thời gian giúp hai người.” Nói giữa chừng lại thấy Tâm Đan xụ mặt xuống tràn đầy thất vọng, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại bấm bụng thốt ra một câu. “Nhưng thôi, tôi sẽ cố gắng thu xếp. Hai người đợi một chút.”
Dương Nam Phương đi vào phòng một lúc rồi quay ra đưa năm sáu quyển sách cho Tâm Đan và Gia Vi. “Đây đều là tài liệu cơ bản của tiếng Anh, về đọc sơ qua để nắm được những ý chính trước, ngày mai đem tập sách đến phòng tự học bàn số sáu.”
Gia Vi mừng rỡ. “Cảm ơn anh.”
Dương Nam Phương gật đầu, nhìn qua thấy Tâm Đan đang thích thú xem mấy cuốn sách nằm trong tay mình, “Không có một lời cảm ơn sao?”
Cô ngẩng đầu, tươi cười. “Cảm ơn anh!”
“Không có gì!” Dương Nam Phương lại lạnh mặt đóng cửa.
Tâm Đan giật cả mình. “Anh ta bị sao vậy? Vừa bảo tớ cảm ơn rồi lại làm như ai thiếu nợ anh ta không bằng.”
Gia Vi cười. “Đi thôi, về đọc sách.”
Bên trong ký túc, Dương Nam Phương dựa vào cánh cửa, trái tim trong lồng ngực không ngừng đập loạn. Hết lần này đến lần khác, dường như anh không thể miễn dịch với nụ cười đó.
Dương Trí là bạn cùng phòng ký túc của anh, nãy giờ vẫn đang đeo tai phone chơi game, lúc này quay qua ngơ ngác hỏi. “Có chuyện gì thế? Này Nam Phương, mặt đỏ thế? Sao vậy?”
Dương Nam Phương chớp mắt. “Có sao?”
Dương Trí buồn cười. “Có sao gì? Nhìn cậu như vừa uống rượu xong vậy. Sao thế?”
Dương Nam Phương đi tới ghế ngồi xuống, ngẫm nghĩ một lúc rồi lại hỏi. “Này Dương Trí, nếu như có một cô gái, không thân cho lắm, ừ đúng rồi không thân cho lắm… Ừm… chỉ, chỉ gặp nhau vài lần thôi, nhưng mà hết lần này tới lần khác cậu đều chú ý tới cô gái đó, thì đó là gì?”
Dương Trí khó hiểu. “Là gì là sao? Cậu chú ý như thế nào mới được? Là thiện cảm hay ác cảm?”
“Là… thiện cảm đi.”
“Thế cô gái kia làm gì mà cậu chú ý tới?”
“Không biết.” Dương Nam Phương thở dài. “Đại khái là…lúc cô ấy cười, đôi mắt màu xám tro kia sẽ híp lại, không có má lúm đồng tiền nhưng lại vô cùng thu hút, lúc cô ấy đứng gần tớ một chút tớ sẽ cảm thấy rất kỳ lạ…”
“Kỳ lạ là kỳ lạ thế nào?”
“Tớ không biết…”
Vẻ mặt Dương Trí dường như là tìm ra được một lãnh thổ mới trên đời này, khoa trương nói lớn. “Toi đời cậu rồi, trên đời này cũng có thứ mà cậu thừa nhận là mình không biết? Chết cậu rồi, tên nhãi này, cậu động lòng xuân rồi có phải không? Nói xem, là ai thế? Là con gái nhà ai mà khiến Nam Phương đại thần không dính bụi trần của trường xao xuyến đến mức này? Là cô gái nào có đôi mắt màu xám tro không có má lúm đồng tiền mà khi cười vẫn cô cùng thu hút thế hả? Ha, tớ biết rồi, lần trước tớ còn chưa hết cảm cậu đã lấy thuốc đau họng của tớ đem đi cho người khác, cô gái cậu nói là người đó có phải không?”
“Không phải, cậu đừng có nhiều chuyện.” Dương Nam Phương không biết làm gì hơn, đứng lên bỏ ra ngoài trong tiếng cười sảng khoái của Dương Trí.