Mặt Nạ Máu

Chương 11: Hiệp hội


Đọc truyện Mặt Nạ Máu – Chương 11: Hiệp hội

Đưa cho ông già một tờ giấy chứng nhận bị thương trong lúc làm việc và một ít tiền, coi như là để bịt cái miệng nhiều chuyện của ông ta lại. Giáo sư Khương dẫn hai người ra khỏi tòa nhà, ông đi trước thản nhiên nói: “Bây giờ cậu đã biết một số thứ rồi nhé?”

Thiệu Đông Tử ngẩn người ra không biết nên nói gì. Tạ Nam lặng lẽ trả lời: “Mấy thứ này không phải là do mặt nạ phù thủy, mà là vì mặt nạ phù thủy mà xảy ra”.

Như Giáo sư Khương từng nói, những chuyện ma quỷ đều không phải do mặt nạ phù thủy sinh ra mà là có người mượn chiếc mặt nạ phù thủy đó tạo ra. Tất cả sẽ chết chóc hay thương tích đều do cái bóng sau lưng này gây ra.

Thiệu Đông Tử không giấu suy nghĩ nói: “Phải chăng là tên Giang Tự Độ kia!”

Giáo sư Khương hiếu kỳ hỏi về chuyện Giang Tự Độ, Thiệu Đông Tử được lời như cởi tấc lòng liền bô bô kể lại chuyện đó, kể từ lúc gặp mặt cho đến mê trận.

Giáo sư Khương tấm tắc khen thần kỳ, một người trẻ tuổi mà lại tinh thông những chuyện quái đản như thế và đúng là cũng chỉ ở Tương Tây mói có. Nhưng có điều sau khi họ rời thị trấn Phổ, thì chưa từng gặp lại hắn ta nữa, khả năng không phải hắn là rất cao.

Ba người tìm một chỗ ăn đêm, gọi đồ ăn rồi tiếp tục nói về chuyện vừa xảy ra. Vết thương của ông già bảo vệ không nặng lắm, có vẻ đối phương hạ thủ cũng nhẹ nhàng.

Tạ Nam mở nắp bia rồi uống một hơi thật dài. Riêng Giáo sư Khương vẫn lôi bình rượu của mình ra, uống từng hớp nhỏ.

Thiệu Đông Tử hiếu kỳ nhìn bình rượu, hỏi Giáo sư Khương có phải là rượu whisky, vodka gì đó không, ông cười khà khà rồi đưa bình rượu cho Thiệu Đông Tử, bảo cậu ta uống thử một ngụm. Thiệu Đông Tử vội vàng mở nắp, cẩn thận uống một ngụm, nước đó vừa vào đến miệng đã vội nhổ ra ngay.

“Gì thế, đắng quá, cứ như là trả vậy!” Thiệu Đông Tử cầm cốc bia lên uống. Giáo sư Khương đúng là một ông già quái dị, mỗi ngày đều cầm một bình rượu uống trà.

Giáo sư Khương chậm rãi bắt đầu kể về cuội đời mình. Từ nhỏ ông có thể nhìn thấy rất nhiều thứ mà người khác không nhìn thấy được, nhưng mỗi lần nói cho người lớn nghe thì ai nấy đều vô cùng lo lắng nên họ đã đưa ông đến rất nhiều bệnh viện, nhưng vẫn không thay đổi được gì. Và từ đó ông luôn khiến những người xung quanh sợ hãi, ai nhìn thấy ông cũng đều lẩn tránh, nên ông đành phải ngậm miệng lại, nhưng những trò đùa quái quỷ kia vẫn ngày ngày xuất hiện.

Giáo sư Khương cầm lấy bình rượu uống một ngụm, cười tủm tỉm nói: “Cuối cùng, tôi được chẩn đoán là bị chứng ảo giác nhẹ và bác sĩ kê cho một đơn thuốc. Hình như có một số loại không được sử dụng, nhưng vào một ngày nọ ông phát hiện ra lấy nước trà trộn lẫn với thuốc an thần mà uống thì sẽ không nhìn thấy những thứ kia nữa”.

Thiệu Đông Tử và Tạ Nam nghe mà cứ tròn mắt ngạc nhiên, liền hỏi Giáo sư Khương tại sao hôm đó ông phải nằm trên nền trong ký túc? Ông già càng cười sằng sặc, nói là dưới giường Tạ Nam có vật gì đó nên nằm xuống để nghe thôi.

Không chừng có thể do dùng quá nhiều thuốc, nên ông chẳng có cách nào hiểu vật kia được, mà đến cả bản thân cũng có lúc thực sự không biết là mình đang bị bệnh thần kinh hay có là khả năng nói chuyện được với quỷ thần nữa. Những lúc như thế mọi thứ trở nên mơ hồ không chân thực.

“Thế này nhé, các cậu cứ coi như là tôi bị thần kinh cũng được, nếu không tôi cũng thực sự không biết phải giúp các cậu thế nào nữa”. Uống xong cốc đầy rượu thì giáo sư bảo hai người đi về vì trời cũng đã quá muộn rồi.


Đi trên con đường lớn âm u trong trường, Tạ Nam và Thiệu Đông Tử nhìn ông già đang bước xa dần rồi bắt đầu bàn luận sôi nổi về những lời vừa rồi của ông già, vì thế hai người thống nhất đặt cho Giáo sư Khương một biệt hiệu là ông già thần kinh.

Trên đường đi, đột nhiên Thiệu Đông Tử ngầm kéo tay Tạ Nam, nói nhỏ: “Cẩn thận phía sau, hình như đang có người bám theo”.

Tạ Nam lén liếc nhìn về phía sau, quả nhiên có một người nhỏ bé đang bước đi chậm chạp và luôn giữ một khoảng cách vừa phải với bọn họ. Thiệu Đông Tử liếc nhìn xung quanh xem có thứ gì có thể dùng được không rồi thì thầm: “Nếu dám đến, tôi sẽ lấy gạch ném vỡ mặt nó”.

Hai người cùng bước chậm lại, tên bám đuôi đó cũng đi chậm lại. Tạ Nam đưa mắt rồi kéo mạnh Thiệu Đông Tử chui nhanh vào trong lùm cây nhỏ, người kia không biết tình hình ra sao cũng vội lao đến bên cạnh vụi cây nhỏ. Vừa tiến đến lùm cây hắn ta liền bị Thiệu Đông Tử đá cho một đá từ đằng sau ngã xuống đất. Tạ Nam thấy thế cũng vội nhào đến, dùng cái áo ngoài đầy mùi quái đản trùm lên đầu hắn, đang định động thủ thì tên bị đè bên dưới kêu loạn xa: “Đừng đánh nữa!”

Giọng nói quen thuộc, Tạ Nam tháo chiếc áo đang trùm lên đầu hắn ra, lại là cái tên tiểu tử đeo kính của Hiệp hội những chuyện quái dị gì gì đó, cậu ta bị cái áo làm cho chết ngạt, vội thở hắt ra.

Thiệu Đông Tử hùng hổ hỏi cậu ta bám theo họ muốn làm gì, tên tiểu tử cứng đầu đáp lại: “Đây là chuyện của Hiệp hội chúng tôi!”

Hiệp hội cái đầu cậu ấy, Tạ Nam tiện tay ném cái áo sang một bên, chỉ vào cái mũi đang rỉ máu của tên tiểu tử đeo kính rồi quay người bỏ đi. Thiệu Đông Tử góp thêm một câu: “Hiệp hội này của cậu chẳng phải giải tán rồi sao!”

Chưa kịp đi xa, tên tiểu tử kia đáp to: “Hiệp hội của chúng chưa giải tán, đã có hội trưởng mới rồi”.

Chuyện gì đang xảy ra thế này không biết, tổ chức gì mà hội trưởng cũ vừa xảy ra chuyện đã có hội trưởng mới lên thay. Tạ Nam cười buồn, không thèm quay đầu lại mà vẫn tiếp tục bước đi cùng Thiệu Đông Tử.

Thân thủ và sự gan dạ như thế mà lại muốn đọ sức với quỷ thần thì đúng là một tổ chức khôi hài, hai người cười đùa vui vẻ đi về ký túc xác.

Tên tiểu tử đeo kính như bị oan ức bội phần lặng lẽ lôi DV ra, xem kỹ một đoạn ghi hình cảnh vừa rồi Giáo sư Khương dẫn đội đi đến phòng Giải phẫu. Ánh sáng xanh của màn hình LCD phản chiếu, trên khuôn mặt đó lộ vẻ tươi cười quá dị.

Buổi sáng hôm sau, Tạ Nam dẹp bỏ suy nghĩ mệt mỏi sau đó kiên quyết kéo Thiệu Đông Tử lên lớp, dạo này họ đã bỏ học quá nhiều rồi, cứ tình trạng này thì cuối kỳ chắc chắn xảy ra chuyện lớn, chí ít cũng phải xuất hiện một vài buổi chứ.

Vừa bước vào lớp học,t do đã lăn ra ngủ, còn Tạ Nam lén lút gửi cho Tô Khôn một tin nhắn, hỏi cô ấy có lên lớp không.

Rất lâu không thấy trả lời, Tạ Nam buồn bã uể oải nhìn chiếc điện thoại. Mãi cho đến lúc tan học, Thiệu Đông Tử vẫn ngủ rất ngon. Chuông báo hết giờ vừa vang lên Thiệu Đông Tử đã vùng dậy kéo Tạ Nam đi ra ngoài.


Ta bước đi chậm chạp, cúi gằm mặt xuống nhìn đường, tinh thần sa sút vô cùng. Thiệu Đông Tử vẫn kéo cậu ấy bước nhanh, chốc chốc lại chọc vào người Tạ Nam mấy cái rồi bảo cậu ta nhìn kỹ.

Vừa ngẩng đầu, đã thấy Tô Khôn xuất hiện trước mặt, suy đi tính lại thì đây chắc chắn là Thiệu Đông Tử cố tình sắp xếp rồi.

Ở trước cổng tòa nhà giảng đường, hai người đứng cách nhau khá xa, không ai nói gì và cũng chẳng rõ ai sẽ là người mở lời phá tan tình huống khó xử này.

Thiệu Đông Tử cố tình đẩy Tạ Nam bước đến, Tô Khôn nhìn thấy Tạ Nam bước đến thì cố ý làm ra vẻ không thèm để ý, nhìn đi chỗ khác.

Tạ Nam nói lời xin lỗi, Tô Khôn đưa mắt nhìn Tạ Nam một cái rồi lạnh nhạt bảo không sao, sau đó quay người bỏ đi, để mặc Tạ Nam và Thiệu Đông Tử ở lại đó.

Thiệu Đông Tử ngồi xổm hút thuốc ở bên cạnh, nhìn thấy đôi mắt thất vọng của Tạ Nam thì nói: “Được rồi, chuyện này chỉ có thể để thời gian xóa nhòa được thôi”.

Tô Khôn trong lòng bấn loạn, cái chết của hai bạn nữ và Mạc Bắc khiến cô cảm thấy hơi sợ hãi khi gặp mặt Tạ Nam và càng sợ chiếc mặt nạ phù thủy kia không biết nó còn có thể mang đến điềm rủi gì nữa.

Lúc đó, bất chợt có một người thấp bé gọi khẽ ở phía sau: “Bạn gì ơi, xin chào”.

Lấy làm lạ cô quay đầu lại, là tên tiểu tử đeo kính của Hiệp hội những chuyện thân bí kia, đang cười hì hì nhìn cô. Tô Khôn không hề quen biết cậu ta, còn tên tiểu tử kia thì ung dung tự giới thiệu, hóa ra đại danh của tên tiểu tử đeo kính đó là Khang Kiến. Cậu ta nói hội trưởng Mạc Bắc có một số di vật muốn giao cho Tô Khôn nên bảo cô ấy buổi tối đến quán rượu LDS gần trường, nói xong rồi đi luôn, cũng không hỏi Tô Khôn có nhận lời hay không.

Tô Khôn nhìn Khang Kiến đi xa, nước mắt cứ thế trào ra, mới có mấy ngày đồ của Mạc Bắc đã trở thành di vật rồi.

Dưới ánh đèn đường ban đêm, biển hiệu trước cửa quán rượu LDS nhấp nháy, Tô Khôn đến trước quán rượu. Theo lời chỉ dẫn cô từ từ đi xuống cầu thang rồi đến cửa quầy rượu thì thấy bên trong đã có không ít người, hình như đang có biểu diễn gì đó, mọi người náo nhiệt chuẩn bị sân khấu.

Gọi một cốc nước chanh, Tô Khôn ngồi ở quầy bar đợi Khang Kiến. Chợt lúc ấy micro phát ra âm thanh chói tai, sau đó một người đứng trên sân khấu, hô to: “Buổi họp của Hiệp hội những chuyện thần bí bắt đầu”.

Tô Khôn nghe thấy giọng nói có chút quen thuộc này vội quay người về phía sân khấu, thì thấy Khang Kiến đang hăng hái, hoạt bát đứng trên sân khấu. Còn phía dưới đã tập trung rất đông người rồi, tất cả mọi người đều mặc quần áo đen, không biết từ lúc nào mỗi người đều đã đeo lên một chiếc mặt nạ trắng toát.


Đèn bật lên, một đội nhạc bước lên sân khấu, người nào người nấy bôi mặt trắng toát, rồi vẽ lên những đường đó đen, tạo ra các khuôn mặt như xác chết đang chảy máu cùng chiếc áo da màu đen trên người đóng đầy đinh sắt và dây xích, bầu không khí náo nhiệt khác thường.

Cùng với tiếng đàn ghi ta được ngân lên, chủ xuống kêu gào la hét, đám người bên dưới bắt đầu điên loạn lắc đầu.

Lúc đó cũng không còn thấy bóng dáng Khang Kiến đâu nữa. Tô Khôn từ từ rời khỏi chỗ ngồi, cô muốn bỏ chạy khỏi cái sân khấu âm nhạc điên loạn này, nhưng Khang Kiến đã lao đến, bỏ mặt nạ xuống. Cậu ta không che giấu được sự hưng phấn của mình, mà nói to giới thiệu với Tô Khôn buổi dạ hội này.

Hiệp hội những chuyện thần bí là một tổ chức phi chính phủ. Hoạt động của Hội được tiến hành bí mật, chủ yếu là nghiên cứu các sự việc thần bí, còn mặt nạ màu trắng được xem như là chiếc mặt nạ truyền thống. Thành viên không nhất thiết phải là người trong trường, cũng có rất nhiều người không quen biết nhau.

Khang Kiến lấy một túi đồ đưa cho Tô Khôn, bên trong là một số sách và đĩa CD. Tô Khôn vội cầm lấy túi đồ, muốn nhanh chóng ra khỏi nơi này nhưng Khang Kiến đã ngăn lại.

“Bạn không muốn xem hội trưởng mới của chúng tôi sao?”

“Chuyện này đâu có liên quan đến tôi”. Tô Khôn không có hứng thú với vị hội trưởng mới này, kiên quyết đòi đi. Cô còn chưa ra khỏi cửa thì đã bị mấy hội viên thân hình vạm vỡ chặn lại rồi lôi cô lên trên sân khấu.

Đội nhạc ngừng diễn tấu rồi có một người đàn ông bước lên trước sân khấu. Người này mặc một cái áo dài màu đen, có lẽ là hội trưởng. Ông ta cúi đầu chào mọi người. Dưới ánh đèn lờ mờ đám người bên dưới sân đầu nhao nhao lên, còn người đàn ông này hình như cũng đang làm gì đó, vẫn giữ nguyên vẻ trầm lặng.

Dưới ánh đèn, hội trưởng mới đưa hai tay ra, tất cả các hội viên đồng thanh reo hò. Tên hội trưởng mới kia cũng đeo một chiếc mặt nạ. Đây là cuộc tụ họp gì thế này!

Sương mù bắt đầu bay lên, trong không trung tràn đầy mùi thơm thoang thoảng, các hội viên đồng loạt tháo mặt nạ ra rồi bắt đầu nhảy múa như một nghi thức.

Mấy người đang bắt giữ Tô Khôn cũng bắt đầu cuồng loạn. Nhân cơ hội đó cô lẻn ra ngoài, vũ hội này thực sự rất lạ lùng kỳ quái. Khi đi xuyên qua sân khấu, Tô Khôn va phải không ít người, từng khuôn mặt kia khiến người ta không thể nhớ nổi, biểu hiện nghiến răng nghiến lợi và con ngươi đảo đảo khiến Tô Khôn chịu không nổi mà gào lên sợ hãi.

Đó đúng là khuôn mặt của người chết, hình như trong đám hội viên này không chỉ có người mà còn có cả xác chết và ma quỷ, Tô Khôn bịt tai lại, chạy như bay ra cửa.

Kẻ dẫn đầu hừm một tiếng rồi giơ chân đá vào bụng Khang Kiến. Ai ngờ bị đá như thế mà cậu ta bò ngay dậy được mà tiếp tục dang tay ra, dùng thân hình nhỏ bé của mình chặn không cho mấy tên đó đi qua.

Sau một hồi đấm đá, mấy tên đó lại đuổi theo lên phố tìm kiếm. Không thấy tung tích của Tô Khôn đâu nữa, mấy tên hội viên thất vọng quay về quán rượu, đem chuyện vừa rồi nói lại với hội trưởng mới. Khuôn mặt của hội trưởng mới ẩn sau chiếc mặt nạ không hề biểu hiện cảm xúc gì chỉ gật gật đầu.

Hội trưởng mới bước lên sân khấu, tuyên bố mình nhận chức mới, sau đó gỡ mặt nạ, treo lên giá đỡ micro.

“Mọi người cho ý kiến về hoạt động của chúng ta đi!”

“Hoạt động mà hội trưởng sắp xếp nhất định là tốt nhất!” Bên dưới có người phụ họa theo. Thoáng chốc tiếng hô hào vang khắp quán rượu, hội trưởng mới tươi cười, lại lấy mặt nạ đeo lên, bảo người đem kế hoạch hành động đọc to lên một lượt.


“Dẫn Khang Kiến đến đây!”

Hội trưởng mới vẫy tay mấy tên cao to kia.

Mấy người vội tìm Khang Kiến khắp nơi, nhưng phát hiện cậu ta đã không còn ở đây, xem ra sau khi bị đánh thì cậu ta đã bỏ chạy rồi. Hội trưởng mới nhíu mày bảo mấy người sau khi kết thúc lập tức đi tìm.

Lúc này Tô Khôn vô cùng hoảng sợ chạy về trường, vừa chạy vừa nhìn xung quanh, lo lắng người của Hiệp hội những chuyện thần bí sẽ đuổi kịp, nhưng rồi cô vẫn bị Khang Kiến chặn lại.

Khang Kiến bị đánh rất đau, nhưng không hề để ý trả lời câu hỏi của Tô Khôn mà lớn tiếng nói mình không sao, chỉ là cậu ta có một số việc rất muốn nói với Tô Khôn. Tô Khôn vẫn cảnh giác nhìn xung quanh. Khang Kiến biết cô ấy đã sợ đến hồn bay phách lạc nên chủ động tìm một chỗ nhiều người qua lại rồi tỉ mỉ kể chuyện của hội trưởng mới này.

Trước khi hội trưởng mới này xuất hiện Hiệp hội những chuyện thần bí vốn chỉ là một tổ chức nhỏ nghiên cứu một số hiện tượng thần bí, nhưng một người bỗng xuất hiện làm thay đổi tất cả.

Ma lực của anh ta khiến tất cả các hội viên kể cả hội trưởng cũ đều vô cùng kinh hoàng, chỉ dùng tay không mà có thể tạo ra ngọn lửa cùng những câu chuyện có thật được anh ta kể khiến anh ta thuận lợi trở thành phó hội trưởng.

Mọi chuyện sau đó càng ngày càng xấu đi.

Không ít hội viên có lai lịch không rõ ràng cũng được gia nhập, còn các hội viên cũ cũng dần dần làm theo bất cứ những gì phó hội trưởng này nói, bao gồm cả Mạc Bắc. Hiệp hội ngày càng có nhiều hành động, mỗi hành động đều cuồng hoan như các ngày lễ thánh, đủ các trò dị đoan. Mấy lần gần đây thì càng ngày càng giống tà giáo, đột nhiên sử dụng nghi thức tế sống, Hiệp hội những chuyện thần bí đã vượt qua giới hạn của mình lúc nào chẳng rõ.

Nói đến đây, Khang Kiến lặng lẽ cúi đầ. Mạc Bắc giống như người anh trai luôn quan tâm cậu, kỳ thực ngay bản thân cậu ta cũng không tin tuyệt đối vào mấy chuyện thần bí này và cũng không đủ gan dạ nhưng chỉ vì mối ân tình này mà phải ở lại.

“Có điều hội trưởng Mạc Bắc chết đi rồi, tôi thực sự không biết nên làm thế nào”. Nước mắt Khang Kiến bỗng trào ra. Tô Khôn đưa khăn giấy lại, trong lòng nghĩ tên tiểu tử này vẫn là người trọng tình cảm.

Khang Kiến lau mắt, nói với Tô Khôn: “Bạn phải cẩn thận nhé, hôm nay họ bảo tôi gọi bạn đến, tôi cũng không biết họ muốn làm gì, sợ rằng không có lần sau nữa rồi”.

Nói xong Khang Kiến đứng lên đi ra hướng bên ngoài trường, đi mấy bước cậu quay người lại, giọng run run nói: “Tôi vẫn hận Tạ Nam, nhưng bạn thì không. Tạm biệt nhé!”

Tô Khôn nhìn theo cái bóng thấp bé của Khang Kiến mà không thể hình dung được cậu ta muốn làm gì tiếp theo, nhưng thấy cảm động kỳ lạ, trên đường về cô cứ nghĩ mãi tới câu nói cuối cùng của Khang Kiến.

Chẳng biết sương mù xuất hiện trong buổi tụ họp của hiệp hội có phải là có tác dụng mê hồn hay không nhưng đầu óc của Tô Khôn càng ngày càng hỗn độn, vừa ngã xuống giường đã ngủ ngay lập tức.

Ngủ rồi, không giống như hôn mê, bởi lần này cô ngủ trọn hai ngày, mà sau hai ngày cô sẽ biết Khang Kiến đã mất tích, còn Tạ Nam và Thiệu Đông Tử cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.